Chương 24: Nhẹ Nhõm
Song Kim
03/07/2024
Khi anh được đưa vào phòng cấp cứu thì Minh An phải chờ đợi ở bên ngoài với tâm trạng lo lắng không thôi. Có phải là do cô đã đề anh ở nhà một mình nên tình trạng mới nặng hơn như vậy không
Minh An cũng lấy điện thoại gọi cho hai bên gia đình biết. Tuy nhiên mẹ chồng cô không may lại ở tận bên Mỹ công tác nên không thể đến bệnh viện được nhưng may sao mẹ của Minh An có thể thu xếp công việc để đến thăm còn bố cô thì vẫn còn đnag trong cuộc họp quan trọng nên một chút nữa mới đến được
Minh An thấp thỏm không thôi, tay chân run rẩy như cái máy và những gioit nước mắt bắt đầu tuôn ra. Nó lăn dài trên mặt cô, Minh An tự trách bản thân nếu cô không để anh ở nhà một mình, nếu cô không là người rủ anh chơi ném tuyết, nếu cô không là người ném tuyết vào người anh thì có lẽ đâu ra nông nỗi này
"Cô là người nhà của bệnh nhân vừa mới vào cấp cứu đúng không ?"
"Dạ vâng, tình trạng của anh ấy.thế nào rồi ?" - Minh An gạt đi nước mắt, nghẹn ngào hỏi
"Chúng tôi chẩn đoán anh ấy bị sốt siêu vi, nguyên nhân là do virus xâm nhập, nhưng may là đã điều trị kịp thời nên tình trạng của anh cũng đã ổn nhưng vì để nó nặng quá nên phải nhập viện theo dõi"
"Vâng, cảm ơn bác sĩ rất nhiều" - Minh An cúi đầu cảm ơn
Nói thật trong lòng cô bây giờ như vừa bỏ được quả tạ chục cân vậy. Thật may mắn là phát hiện sớm và bây giờ anh đã ổn rồi, Minh An cuối cùng cũng dám thở một hơi dài nhẹ nhõm
"Thưa cô, mời cô ra quầy để làm thủ tục nhập viện cho bệnh nhân"
"À được"
Một lúc sau Minh An mon men đến phòng bệnh của Gia Ngôn. Thấy anh đang ngủ một cách ngon lành thì Minh An thấy vô cùng mừng rỡ, cô ngồi bên cạnh giường. Cô trong vô thức lại một lần nữa nước mắt rơi lăn dài trên má, có lẽ do cảm thấy anh đã ổn và không có vấn đề gì nên cô mới vô thức rơi nước mắt vui mừng
Có đôi tay nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt như hạt ngọc trai của Minh An. Là Gia Ngôn, anh đã tỉnh lại và lau đi giọt nước mắt cho cho cô
"Đừng khóc mà, anh không sao, em đừng lo" - Gia Ngôn ráng nở nụ cười dịu dàng đẻ an ủi cô
"Ừm, thật mừng vì anh không sao, tạ ơn trời, anh không sao là tốt rồi" - Minh An hai tay nắm chặt lấy Gia Ngôn mà thủ thỉ
Một lúc sau bố mẹ của Minh An đến thăm bệnh
"Con không sao chứ Gia Ngôn"
"Bác sĩ nói giờ anh ấy ổn rồi nhưng vẫn phải ở viện để theo dõi thêm"
Bố mẹ cô ngeh vậy cũng thở phào rồi đưa thức ăn và một chút đồ bổ đến
"Trên đường đi mẹ có mua chút cháo với yến đây, nhớ ăn uống đủ chất mới mau khỏẻ được"
"Dạ vâng, con cảm ơn bố mẹ" - Gia Ngôn đáp
"Trời có gì đâu, có mỗi đứa con rể này thì phải tốt chứ" - Mẹ Minh An xua xua tay
Trò chuyện một lúc thì bố mẹ Minh An cũng rời đi vì công việc còn dang dở. Minh An cũng thu xếp mọi thứ cho gọn, cô vẫn luôn nghĩ có lẽ là do cô chủ quan, lơ là nên mới để anh bị như vậy
Cô ngồi bên giường Gia Ngôn, cố cười mỉm rồi nói
"Xin lỗi anh, tại em để anh ở nhà một mình trong tình trạng sốt cao như vậy, nếu như em không để anh một mình thì đã.."
Chưa nói hết câu thì Gia Ngôn đã cốc nhẹ vào đầu một cái rồi dịu dàng nói
"Không phải lỗi do em đâu, đừng tự trách bản thân như vậy, thật ra từ bé anh đã có thể trạng yếu nên cũng dễ bệnh lắm, lớn lên thì cũng đỡ một chút nên thi thoảng mới bị bệnh nhưng không phải bệnh nhẹ cho lắm, đáng lẽ anh phải cảm ơn em mới đúng, không có em về rồi đưa anh đến bệnh viện kịp thì anh sẽ không ở đây nói chuyện với em đâu, cảm ơn em An An"
Minh An cũng lấy điện thoại gọi cho hai bên gia đình biết. Tuy nhiên mẹ chồng cô không may lại ở tận bên Mỹ công tác nên không thể đến bệnh viện được nhưng may sao mẹ của Minh An có thể thu xếp công việc để đến thăm còn bố cô thì vẫn còn đnag trong cuộc họp quan trọng nên một chút nữa mới đến được
Minh An thấp thỏm không thôi, tay chân run rẩy như cái máy và những gioit nước mắt bắt đầu tuôn ra. Nó lăn dài trên mặt cô, Minh An tự trách bản thân nếu cô không để anh ở nhà một mình, nếu cô không là người rủ anh chơi ném tuyết, nếu cô không là người ném tuyết vào người anh thì có lẽ đâu ra nông nỗi này
"Cô là người nhà của bệnh nhân vừa mới vào cấp cứu đúng không ?"
"Dạ vâng, tình trạng của anh ấy.thế nào rồi ?" - Minh An gạt đi nước mắt, nghẹn ngào hỏi
"Chúng tôi chẩn đoán anh ấy bị sốt siêu vi, nguyên nhân là do virus xâm nhập, nhưng may là đã điều trị kịp thời nên tình trạng của anh cũng đã ổn nhưng vì để nó nặng quá nên phải nhập viện theo dõi"
"Vâng, cảm ơn bác sĩ rất nhiều" - Minh An cúi đầu cảm ơn
Nói thật trong lòng cô bây giờ như vừa bỏ được quả tạ chục cân vậy. Thật may mắn là phát hiện sớm và bây giờ anh đã ổn rồi, Minh An cuối cùng cũng dám thở một hơi dài nhẹ nhõm
"Thưa cô, mời cô ra quầy để làm thủ tục nhập viện cho bệnh nhân"
"À được"
Một lúc sau Minh An mon men đến phòng bệnh của Gia Ngôn. Thấy anh đang ngủ một cách ngon lành thì Minh An thấy vô cùng mừng rỡ, cô ngồi bên cạnh giường. Cô trong vô thức lại một lần nữa nước mắt rơi lăn dài trên má, có lẽ do cảm thấy anh đã ổn và không có vấn đề gì nên cô mới vô thức rơi nước mắt vui mừng
Có đôi tay nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt như hạt ngọc trai của Minh An. Là Gia Ngôn, anh đã tỉnh lại và lau đi giọt nước mắt cho cho cô
"Đừng khóc mà, anh không sao, em đừng lo" - Gia Ngôn ráng nở nụ cười dịu dàng đẻ an ủi cô
"Ừm, thật mừng vì anh không sao, tạ ơn trời, anh không sao là tốt rồi" - Minh An hai tay nắm chặt lấy Gia Ngôn mà thủ thỉ
Một lúc sau bố mẹ của Minh An đến thăm bệnh
"Con không sao chứ Gia Ngôn"
"Bác sĩ nói giờ anh ấy ổn rồi nhưng vẫn phải ở viện để theo dõi thêm"
Bố mẹ cô ngeh vậy cũng thở phào rồi đưa thức ăn và một chút đồ bổ đến
"Trên đường đi mẹ có mua chút cháo với yến đây, nhớ ăn uống đủ chất mới mau khỏẻ được"
"Dạ vâng, con cảm ơn bố mẹ" - Gia Ngôn đáp
"Trời có gì đâu, có mỗi đứa con rể này thì phải tốt chứ" - Mẹ Minh An xua xua tay
Trò chuyện một lúc thì bố mẹ Minh An cũng rời đi vì công việc còn dang dở. Minh An cũng thu xếp mọi thứ cho gọn, cô vẫn luôn nghĩ có lẽ là do cô chủ quan, lơ là nên mới để anh bị như vậy
Cô ngồi bên giường Gia Ngôn, cố cười mỉm rồi nói
"Xin lỗi anh, tại em để anh ở nhà một mình trong tình trạng sốt cao như vậy, nếu như em không để anh một mình thì đã.."
Chưa nói hết câu thì Gia Ngôn đã cốc nhẹ vào đầu một cái rồi dịu dàng nói
"Không phải lỗi do em đâu, đừng tự trách bản thân như vậy, thật ra từ bé anh đã có thể trạng yếu nên cũng dễ bệnh lắm, lớn lên thì cũng đỡ một chút nên thi thoảng mới bị bệnh nhưng không phải bệnh nhẹ cho lắm, đáng lẽ anh phải cảm ơn em mới đúng, không có em về rồi đưa anh đến bệnh viện kịp thì anh sẽ không ở đây nói chuyện với em đâu, cảm ơn em An An"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.