Chương 49: Quyết Định Lựa Chọn
Song Kim
01/08/2024
"Cảnh Du !?"
"A hà hà, tìm thấy em rồi nhé"
Sau đó Mộng Khiết leo lên xe ngồi. Trong bầu trời tối mù mịt, chiếc xe ô tô màu đỏ vẫn lăn bánh trên đoạn đường xa lạ. Cảnh Du lặng lẽ nhìn Mộng Khiết rồi nói
"Anh đã nghe chị Minh An nói rồi Tiểu Khiết và chị ấy cũng là người đã nói anh đi tìm em để nói chuyện"
"Vậy sao, nếu như anh đã biết thì theo anh em nên làm gì đây ?"
Mộng Khiết vừa nói với đôi mắt chất chứa sự khó khăn. Chính cô còn không biết bản thân đang suy nghĩ gì và nên làm gì nữa, thật sự lạc lối. Cảnh Du vừa lái xe vừa nói
"Anh nghĩ rằng..em nên ra nước ngoài để tiếp tục sự nghiệp người mẫu quảng cáo của mình"
Cảnh Du nói với nụ cười trên môi như động viên cô. Mộng Khiết nghe vậy cũng ngạc nhiên lắm nên liền nói lại
"Cảnh Du !? Thật sự luôn sao !?"
"Ừm, anh không muốn vì anh mà em từ bỏ sự nghiệp của mình chút nào, anh vẫn sẽ ổn khi ở lại đây thôi mà"
"Nhưng mà..."
Chiếc xe bỗng dừng lại rồi Cảnh Du ôm chầm lấy Mộng Khiết thật chặt làm cô cũng ngỡ ngàng. Cậu cúi đầu dựa vào bờ vai của Mộng Khiết mà nói
"Xin em đấy, đừng vì anh mà từ bỏ cả sự nghiệp đã gây dựng bấy lâu, từ bỏ cả tương lai như vậy, anh xin em, em rất giỏi, có tiềm năng nên hãy ra đó để cho mọi người thấy em thực sự tài năng đến dường nào"
Mộng Khiết im lặng. Cảnh Du thì nhớ đến câu hỏi trước kia của cô rằng nếu như cả hai phải chia xa hóá ra là vì điều này. Cậu không muốn người con gái mình yêu phải chịu thiệt thòi, bỏ lỡ cơ hội vươn lên trong suự nghiệp với lí do là mình như vậy được
Mộng Khiết bây giờ thần trí rối bời, cô không biết phải làm gì nữa. Cảnh Du bỗng nhìn thẳng vào mắt của Mộng Khiết, một hàng nước mắt chảy dài ở một bên kho mi cuối cùng cậu nở nụ cười đẹp nhất
"Nha, được không Tiểu Khiết ?"
Dù ngoài kia là bóng tối nhưng vẫn có ánh trăng chiếu rọi hàng nước mắt tựa như ngọc trai của Cảnh Du. Mộng
Khiết chỉ biết im lặng
"Em quyết định là mình sẽ ra nước ngoài để phát triển sự nghiệp của mình, dù sao cũng cảm ơn chị rất nhiều"
"Chị có giúp gì nhiều đâu mà cảm ơn, mà quan trọng hơn thật tốt vì em đã tự lựa chọn phương án tốt nhất cho bản thân mình"
Mộng Khiết lắc đầu rồi đáp
"Không đâu, thật ra phần lớn là Cảnh Du đó ạ, Cảnh Du đã nói với em rằng không nên vì anh ấy mà từ bỏ cơ hội này và cả tương lai của mình, khi về đến nhà em đã nghiêm túc suy nghĩ và đã đưa ra lựa chọn như bây giờ"
Dù lựa chọn này là dành cho Mộng Khiết nhưng người đưa ra lựa chọn là Cảnh Du chứ không phải cô. Ngày hôm đó thực sự khiến cô càng yêu chàng trai này nhiều hơn
"Vậy em định bao giờ sẽ đi ?"
"À bên đó đã nói vì không muốn lãng phí thời gian nên tuần sau em sẽ đi"
"Chỉ một tuần nữa thôi sao ? Không biết chị còn có cơ hội đi uống cafe với em như này nữa không đây"
"Haha, chắc chắn rồi, em dám cá là chúng ta sẽ gặp lại sớm thôi và sẽ lại có những buổi tâm sự như này nữa thôi"
"Ừm, cũng mong là vậy"
Sau khi trở về nhà Minh An tháo bỏ giày cao gót. Cô nằm dài trên ghế sofa để thư giãn sau ngày dài mệt mỏi.
Nhìn lại thì mọi thứ xung quanh đã trôi thật nhanh
Sau cái đêm sự thật được phơi bày Minh An có đề nghị gọi tên thật của Gia Ngôn là Triền Miên nhưng anh lại lắc đầu từ chối và nói rằng cái tên đó khiến anh hồi tưởng lại quá khứ không tốt đẹp kia nên nói cô cứ gọi tên cũ
"A hà hà, tìm thấy em rồi nhé"
Sau đó Mộng Khiết leo lên xe ngồi. Trong bầu trời tối mù mịt, chiếc xe ô tô màu đỏ vẫn lăn bánh trên đoạn đường xa lạ. Cảnh Du lặng lẽ nhìn Mộng Khiết rồi nói
"Anh đã nghe chị Minh An nói rồi Tiểu Khiết và chị ấy cũng là người đã nói anh đi tìm em để nói chuyện"
"Vậy sao, nếu như anh đã biết thì theo anh em nên làm gì đây ?"
Mộng Khiết vừa nói với đôi mắt chất chứa sự khó khăn. Chính cô còn không biết bản thân đang suy nghĩ gì và nên làm gì nữa, thật sự lạc lối. Cảnh Du vừa lái xe vừa nói
"Anh nghĩ rằng..em nên ra nước ngoài để tiếp tục sự nghiệp người mẫu quảng cáo của mình"
Cảnh Du nói với nụ cười trên môi như động viên cô. Mộng Khiết nghe vậy cũng ngạc nhiên lắm nên liền nói lại
"Cảnh Du !? Thật sự luôn sao !?"
"Ừm, anh không muốn vì anh mà em từ bỏ sự nghiệp của mình chút nào, anh vẫn sẽ ổn khi ở lại đây thôi mà"
"Nhưng mà..."
Chiếc xe bỗng dừng lại rồi Cảnh Du ôm chầm lấy Mộng Khiết thật chặt làm cô cũng ngỡ ngàng. Cậu cúi đầu dựa vào bờ vai của Mộng Khiết mà nói
"Xin em đấy, đừng vì anh mà từ bỏ cả sự nghiệp đã gây dựng bấy lâu, từ bỏ cả tương lai như vậy, anh xin em, em rất giỏi, có tiềm năng nên hãy ra đó để cho mọi người thấy em thực sự tài năng đến dường nào"
Mộng Khiết im lặng. Cảnh Du thì nhớ đến câu hỏi trước kia của cô rằng nếu như cả hai phải chia xa hóá ra là vì điều này. Cậu không muốn người con gái mình yêu phải chịu thiệt thòi, bỏ lỡ cơ hội vươn lên trong suự nghiệp với lí do là mình như vậy được
Mộng Khiết bây giờ thần trí rối bời, cô không biết phải làm gì nữa. Cảnh Du bỗng nhìn thẳng vào mắt của Mộng Khiết, một hàng nước mắt chảy dài ở một bên kho mi cuối cùng cậu nở nụ cười đẹp nhất
"Nha, được không Tiểu Khiết ?"
Dù ngoài kia là bóng tối nhưng vẫn có ánh trăng chiếu rọi hàng nước mắt tựa như ngọc trai của Cảnh Du. Mộng
Khiết chỉ biết im lặng
"Em quyết định là mình sẽ ra nước ngoài để phát triển sự nghiệp của mình, dù sao cũng cảm ơn chị rất nhiều"
"Chị có giúp gì nhiều đâu mà cảm ơn, mà quan trọng hơn thật tốt vì em đã tự lựa chọn phương án tốt nhất cho bản thân mình"
Mộng Khiết lắc đầu rồi đáp
"Không đâu, thật ra phần lớn là Cảnh Du đó ạ, Cảnh Du đã nói với em rằng không nên vì anh ấy mà từ bỏ cơ hội này và cả tương lai của mình, khi về đến nhà em đã nghiêm túc suy nghĩ và đã đưa ra lựa chọn như bây giờ"
Dù lựa chọn này là dành cho Mộng Khiết nhưng người đưa ra lựa chọn là Cảnh Du chứ không phải cô. Ngày hôm đó thực sự khiến cô càng yêu chàng trai này nhiều hơn
"Vậy em định bao giờ sẽ đi ?"
"À bên đó đã nói vì không muốn lãng phí thời gian nên tuần sau em sẽ đi"
"Chỉ một tuần nữa thôi sao ? Không biết chị còn có cơ hội đi uống cafe với em như này nữa không đây"
"Haha, chắc chắn rồi, em dám cá là chúng ta sẽ gặp lại sớm thôi và sẽ lại có những buổi tâm sự như này nữa thôi"
"Ừm, cũng mong là vậy"
Sau khi trở về nhà Minh An tháo bỏ giày cao gót. Cô nằm dài trên ghế sofa để thư giãn sau ngày dài mệt mỏi.
Nhìn lại thì mọi thứ xung quanh đã trôi thật nhanh
Sau cái đêm sự thật được phơi bày Minh An có đề nghị gọi tên thật của Gia Ngôn là Triền Miên nhưng anh lại lắc đầu từ chối và nói rằng cái tên đó khiến anh hồi tưởng lại quá khứ không tốt đẹp kia nên nói cô cứ gọi tên cũ
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.