Chương 27: Bạn trai để làm cảnh sao?
Vương Băng
03/05/2023
Buổi tối luôn là khoảng thời gian nhộn nhịp nhất. Đương nhiên ở một nơi hiện đại phồn hoa như Đế Thành càng không thể yên bình được.
Đèn đóm các khu trung tâm, nhà hàng, khách sạn... Những khu ăn chơi ăn khách khét tiếng bắt đầu hoạt động.
Những chiếc siêu xe chạy với tốc độ cao khắp các con đường lớn.
Nhộn nhịp thế đó, nhưng có một con người vừa tình giấc vì tiếng chuông điện thoại.
Châu Sa sau khi nghe điện thoại vẫn nằm trong chăn. Vùi mặt vào gối mà thở đều đặn.
Đến khi Âu Dương Minh mở cửa phòng bước vào cô mới ngẩng đầu dậy. Cũng may trước khi về nhà cô có đưa cho anh chìa khóa nhà.
Không thì ban nãy cô phải đi xuống mở cửa rồi. Thật là lười đi mà!
"Anh xong việc rồi sao~" Giọng nói vẫn còn ngái ngủ của Châu Sa khiến Âu Dương Minh khẽ cười.
Giọng nói ngái ngủ cộng thêm dáng vẻ lười nhác kia của Châu Sa làm Âu Dương Minh liên tưởng đến con mèo nhỏ lười biếng.
Âu Dương Minh ngồi xuống mép giường kéo Châu Sa vào lòng mình ôm.
"Anh nhớ em" Ôm Châu Sa vào lòng, Âu Dương Minh nói khẽ vào tai cô.
Tuy chỉ mới xa nhau mấy tiếng đồng hồ thôi nhưng Âu Dương Minh đã rất khó chịu rồi. Lúc nào cũng nghĩ đến khuôn mặt nhỏ nhắn này, nhớ đến nụ cười rạng rỡ khiến trái tim sắt đá của anh ấm áp.
"Em chẳng nhớ anh chút nào cả" Nghe Âu Dương Minh nói lời ngọt ngào như thế làm Châu Sa muốn chọc ghẹo anh một chút.
Tuy nói thế nhưng cô vẫn cọ cọ má vào vai Âu Dương Minh. Vòng đôi tay nhỏ nhắn qua hông anh ôm chặt.
Ban đầu nghe Châu Sa nói thế Âu Dương Minh khẽ nhíu mày, nhưng khi thấy hành động của cô thì cả người đều ngọt ngào ra.
"Đi ăn cùng anh nhé!" Âu Dương Minh vuốt mái tóc mềm mại của người con gái trong ngực mình.
"Đợi em một chút" Châu Sa nói xong liền đi thay đồ khác. Tuy là mặc như vậy cũng được nhưng dù sao đi ăn với bạn trai vẫn phải đàng hoàng một chút.
Khoảng gần 10 phút sau, Châu Sa đi ra với một cái cúp ngực bó sát người. Phần ngực đầy đặn hở ra khiến Âu Dương Minh nhìn cô từ trên xuống không chớp mắt.
Nhưng nghĩ lại đến khi ra đường cô như vậy chẳng phải sẽ thu hút biết bao nhiêu đàn ông sao? Nghĩ đến lại muốn tức giận.
"Em thay lại đồ ban nãy rồi chúng ta đi."
"Anh không thích em như vậy à?"
Châu Sa khó hiểu, chẳng phải đàn ông đều thích phụ nữ như vậy sao. Thế nhưng mà sao Âu Dương Minh bắt cô thay đồ lại rồi.
Âu Dương Minh không trả lời lại Châu Sa mà đẩy cô vào lại phòng thay đồ.
Thấy thế Châu Sa cũng không hỏi nữa. Anh không thích thì thôi vậy, sau này cô không mặc thế này nữa.
~~~~~~
Xong buổi tối, Âu Dương Minh đưa cô trở về.
"Sáng mai đến đón em" Âu Dương Minh thật sự không nỡ buông cô ra. Chỉ muốn ôm như vậy mãi.
"Thật ra cũng không cần thiết, em có thể tự đến trường mà. Anh nhiều việc như vậy"
Châu Sa cũng không muốn xa anh. Nhưng cô biết hai người chỉ mới xác định quan hệ với nhau. Không thể lúc nào cũng dính nhau được, càng không thể ngủ cùng nhau lúc này.
"Bạn trai của em để làm cảnh sao. Ngoan, nghe lời!" Âu Dương Minh nghe cô nói có chút không vui, nhưng dù sao cô cũng lo anh trễ công việc nên dịu giọng dỗ dành.
"Được rồi! Anh ngủ ngon" Châu Sa thất thời đáp ứng. Dù sao có bạn trai đưa đi cũng tuyệt vời mà nhỉ.
"Ngủ Ngon" Âu Dương Minh đặt một nụ hôn lên trán cô rồi lưu luyến ôm thêm chút nữa. Đến khi gió lạnh lùa đến anh mới buông cô ra.
Cứ đứng đó nhìn cô gái khuất sau cánh cửa rồi mới lên xe rời đi. Giá như cuộc sống cứ bình yên trôi thế này thì tốt biết mấy.
Đèn đóm các khu trung tâm, nhà hàng, khách sạn... Những khu ăn chơi ăn khách khét tiếng bắt đầu hoạt động.
Những chiếc siêu xe chạy với tốc độ cao khắp các con đường lớn.
Nhộn nhịp thế đó, nhưng có một con người vừa tình giấc vì tiếng chuông điện thoại.
Châu Sa sau khi nghe điện thoại vẫn nằm trong chăn. Vùi mặt vào gối mà thở đều đặn.
Đến khi Âu Dương Minh mở cửa phòng bước vào cô mới ngẩng đầu dậy. Cũng may trước khi về nhà cô có đưa cho anh chìa khóa nhà.
Không thì ban nãy cô phải đi xuống mở cửa rồi. Thật là lười đi mà!
"Anh xong việc rồi sao~" Giọng nói vẫn còn ngái ngủ của Châu Sa khiến Âu Dương Minh khẽ cười.
Giọng nói ngái ngủ cộng thêm dáng vẻ lười nhác kia của Châu Sa làm Âu Dương Minh liên tưởng đến con mèo nhỏ lười biếng.
Âu Dương Minh ngồi xuống mép giường kéo Châu Sa vào lòng mình ôm.
"Anh nhớ em" Ôm Châu Sa vào lòng, Âu Dương Minh nói khẽ vào tai cô.
Tuy chỉ mới xa nhau mấy tiếng đồng hồ thôi nhưng Âu Dương Minh đã rất khó chịu rồi. Lúc nào cũng nghĩ đến khuôn mặt nhỏ nhắn này, nhớ đến nụ cười rạng rỡ khiến trái tim sắt đá của anh ấm áp.
"Em chẳng nhớ anh chút nào cả" Nghe Âu Dương Minh nói lời ngọt ngào như thế làm Châu Sa muốn chọc ghẹo anh một chút.
Tuy nói thế nhưng cô vẫn cọ cọ má vào vai Âu Dương Minh. Vòng đôi tay nhỏ nhắn qua hông anh ôm chặt.
Ban đầu nghe Châu Sa nói thế Âu Dương Minh khẽ nhíu mày, nhưng khi thấy hành động của cô thì cả người đều ngọt ngào ra.
"Đi ăn cùng anh nhé!" Âu Dương Minh vuốt mái tóc mềm mại của người con gái trong ngực mình.
"Đợi em một chút" Châu Sa nói xong liền đi thay đồ khác. Tuy là mặc như vậy cũng được nhưng dù sao đi ăn với bạn trai vẫn phải đàng hoàng một chút.
Khoảng gần 10 phút sau, Châu Sa đi ra với một cái cúp ngực bó sát người. Phần ngực đầy đặn hở ra khiến Âu Dương Minh nhìn cô từ trên xuống không chớp mắt.
Nhưng nghĩ lại đến khi ra đường cô như vậy chẳng phải sẽ thu hút biết bao nhiêu đàn ông sao? Nghĩ đến lại muốn tức giận.
"Em thay lại đồ ban nãy rồi chúng ta đi."
"Anh không thích em như vậy à?"
Châu Sa khó hiểu, chẳng phải đàn ông đều thích phụ nữ như vậy sao. Thế nhưng mà sao Âu Dương Minh bắt cô thay đồ lại rồi.
Âu Dương Minh không trả lời lại Châu Sa mà đẩy cô vào lại phòng thay đồ.
Thấy thế Châu Sa cũng không hỏi nữa. Anh không thích thì thôi vậy, sau này cô không mặc thế này nữa.
~~~~~~
Xong buổi tối, Âu Dương Minh đưa cô trở về.
"Sáng mai đến đón em" Âu Dương Minh thật sự không nỡ buông cô ra. Chỉ muốn ôm như vậy mãi.
"Thật ra cũng không cần thiết, em có thể tự đến trường mà. Anh nhiều việc như vậy"
Châu Sa cũng không muốn xa anh. Nhưng cô biết hai người chỉ mới xác định quan hệ với nhau. Không thể lúc nào cũng dính nhau được, càng không thể ngủ cùng nhau lúc này.
"Bạn trai của em để làm cảnh sao. Ngoan, nghe lời!" Âu Dương Minh nghe cô nói có chút không vui, nhưng dù sao cô cũng lo anh trễ công việc nên dịu giọng dỗ dành.
"Được rồi! Anh ngủ ngon" Châu Sa thất thời đáp ứng. Dù sao có bạn trai đưa đi cũng tuyệt vời mà nhỉ.
"Ngủ Ngon" Âu Dương Minh đặt một nụ hôn lên trán cô rồi lưu luyến ôm thêm chút nữa. Đến khi gió lạnh lùa đến anh mới buông cô ra.
Cứ đứng đó nhìn cô gái khuất sau cánh cửa rồi mới lên xe rời đi. Giá như cuộc sống cứ bình yên trôi thế này thì tốt biết mấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.