Chương 24: Em thuộc về riêng anh!
Vương Băng
03/05/2023
Bỗng nhiên một vòng tay rắn chắn kéo cô vào lòng. Lòng ngực Âu Dương Minh ấm áp khiến Châu Sa dựa vào an tâm vô cùng.
Châu Sa tựa trán lên vai anh, hít lấy hít để mùi hương trên người anh. Thật thoải mái a~
"Âu Dương Minh"
Âu Dương Minh lần đầu nghe Châu Sa gọi thẳng tên mình như vậy.
"Ừ"
"Anh nghiêm túc sao?" Châu Sa ngồi thẳng dậy, mắt đối mắt với Âu Dương Minh.
"Chuyện gì cơ?" Âu Dương Minh thấy cô mang dáng vẻ trịnh trọng thì muốn trêu cô môt chút.
"Anh thích tôi. Có nghiêm túc hay không?" Nói xong vì ngượng ngùng mà Châu Sa liền quay mặt sang hướng khác.
"Haha... Em cảm thấy thế nào? Tôi có nghiêm túc hay không, chẳng lẽ em không nhận ra sao?" Âu Dương Minh nâng cầm xoay mặt cô lại, anh nhìn vào đôi mắt long lanh của cô tâm bất giác mềm ra.
Châu Sa không trả lời mà cắn cắn môi. Động tác này đúng là quyến rũ chết đàn ông mà.
Nhịn không được nên Âu Dương Minh cúi xuống hôn lên đôi môi của Châu Sa. Tay ghì chặt gáy cô lại không cho phản kháng.
"Ưm..." Châu Sa mở to hai mắt không tin nổi. Nhưng chỉ vài giây sau khi nghĩ thông rồi thì cũng nhắm mắt đáp lại nụ hôn của anh.
Lúc Châu Sa thả lỏng người, Âu Dương Minh nhân cơ hội tách hàm răng cô ra. Cái lưỡi nóng rát liền thâm nhập càng quét cả khoang miệng nhỏ xinh ngọt ngào ấy. Môi lưỡi triền miên không dứt.
Đến khi Châu Sa cảm thấy không thở được nữa liền giãy dụa. Lúc này Âu Dương Minh mới buông tha cho môi cô. Cúi đầu nhìn khuôn mặt kiều diễm đỏ lên động lòng người. Lại nhịn không được mà mổ xuống môi cô vài cái nữa.
"Cả đời này Âu Dương Minh chỉ có một người phụ nữ, dù là bây giờ hay sau này cũng chỉ là một mình Châu Sa em!"
Âu Dương Minh ôm cô để cô tựa lên vai mình. Còn cằm anh đặt lên đỉnh đầu cô. Giọng nói khàn khàn ấm áp mà chân thành của anh khiến cô động tâm.
"Anh nên biết, con người tôi vốn ưa sạch sẽ. Nếu anh làm gì đó không đúng thì đừng trách tôi sẽ tuyệt tình!"
Song Châu Sa liền cắn vào cổ của Âu Dương Minh. Anh khẽ cười, tuy không đau nhưng cũng hơi nhột nhột. Nhả ra đã in dấu răng nhỏ trên đó.
"Em làm gì vậy?" Âu Dương Minh không biết cô cắn mình để làm gì.
"Hừ... Đánh dấu chủ quyền, từ bây giờ anh là của em. Đừng làm em thất vọng!" Châu Sa chắc nịch tuyên bố tuy đáng yêu nhưng cũng bá đạo.
Nghe thế Âu Dương Minh tâm liền ngọt ngào. Anh cũng cúi xuống hôn lên cái cổ nhỏ của Châu Sa. Cứ mút nhẹ nhẹ rồi bỗng mút mạnh một cái khiến cô rùng mình. Trên cái cổ trắng xinh bây giờ đã có nhiều hơn một dấu hôn, nhìn vào cứ giống muỗi đốt.
"Em cũng là của anh. Em chỉ thuộc về riêng anh!" Âu Dương Minh hôn lên trán cô.
Hai người ôm nhau một lát rồi Châu Sa đi thay đồ. Đến lúc cô thay đồ xong mới biết mình không có phòng.
"Sao chứ! Vậy em ngủ ở đâu bây giờ?"
"Phòng anh" Người thông minh nghe đương nhiên biết Âu Dương Minh cố tình dặn người không sắp xếp phòng cho cô nữa, nói chi người như Châu Sa.
"Anh là tên đáng ghét. Nếu tối nay em vẫn không chấp nhận anh thì anh sẽ cho em ngủ bên ngoài à?"
Châu Sa cầm gối đánh Âu Dương Minh nhưng đều bị chụp lại, thấy mình không làm được gì nên cô không đánh nữa. Ngồi giữa giường có chút hờn dỗi nhìn anh.
"Sẽ không có chuyện em không chấp nhận" Âu Dương Minh yêu thương vuốt ve khuôn mặt cô.
"Vì sao?" Bàn tay thô ráp của anh xoa lên khiến Châu Sa yêu thích vô cùng, thế nên cô dụi dụi má vào tay anh. Ừm... Cảm giác này thật thích mà.
"Em đã chấp nhận anh từ lúc trước rồi. Còn có ban nãy trong rừng biểu hiện của em như thế nào, còn cần phải hỏi lại sao"
Nghe thế Châu Sa có chút ngẩn người. Hóa ra anh đã biết từ trước. Vậy mà cô cứ tưởng chỉ có cô đơn phương thôi chứ. Thì ra anh cũng thích cô, như vậy thật tốt. Lần đầu yêu được đáp lại như vậy là cảm giác chưa bao giờ trải qua.
Lúc Âu Dương Minh đi tắm, Châu Sa ngồi trên giường định đợi anh nhưng vì mệt nên đã ngủ gục.
Đợi đến khi Âu Dương Minh đi ra đã thấy Châu Sa đầu dựa vào đầu tưởng mà ngủ rồi. Anh giúp cô chỉnh lại tư thế tránh sáng mai dậy sẽ đau lưng. Đắp chăn cho cô cẩn thân xong thì ôm lấy thân thể mềm mại vào lòng.
Anh đã muốn ôm cô vào lòng như vậy lâu rồi, cuối cùng cũng đợi được. Tuy nói là lâu nhưng chỉ mới mấy ngày thôi, nhưng đối với những người mới biết yêu bắt họ chờ đợi như vậy cũng là một tra tấn tinh thần.
Ngắm nhìn dung nhan ngủ say tựa thiên thần của người trong lòng một chút. Âu Dương Minh hôn lên cái trán nhẵn mịn của Châu Sa, vuốt lại tóc cho cô rồi ôm cô đi vào giấc ngủ.
Không biết có phải Châu Sa cảm nhận được vòng tay rắn chắc của anh ôm chặt mình hay không mà cô cũng rút đầu vào ngực anh ngủ say.
Tình yêu thật khiến người ta phải thay đổi!
Châu Sa tựa trán lên vai anh, hít lấy hít để mùi hương trên người anh. Thật thoải mái a~
"Âu Dương Minh"
Âu Dương Minh lần đầu nghe Châu Sa gọi thẳng tên mình như vậy.
"Ừ"
"Anh nghiêm túc sao?" Châu Sa ngồi thẳng dậy, mắt đối mắt với Âu Dương Minh.
"Chuyện gì cơ?" Âu Dương Minh thấy cô mang dáng vẻ trịnh trọng thì muốn trêu cô môt chút.
"Anh thích tôi. Có nghiêm túc hay không?" Nói xong vì ngượng ngùng mà Châu Sa liền quay mặt sang hướng khác.
"Haha... Em cảm thấy thế nào? Tôi có nghiêm túc hay không, chẳng lẽ em không nhận ra sao?" Âu Dương Minh nâng cầm xoay mặt cô lại, anh nhìn vào đôi mắt long lanh của cô tâm bất giác mềm ra.
Châu Sa không trả lời mà cắn cắn môi. Động tác này đúng là quyến rũ chết đàn ông mà.
Nhịn không được nên Âu Dương Minh cúi xuống hôn lên đôi môi của Châu Sa. Tay ghì chặt gáy cô lại không cho phản kháng.
"Ưm..." Châu Sa mở to hai mắt không tin nổi. Nhưng chỉ vài giây sau khi nghĩ thông rồi thì cũng nhắm mắt đáp lại nụ hôn của anh.
Lúc Châu Sa thả lỏng người, Âu Dương Minh nhân cơ hội tách hàm răng cô ra. Cái lưỡi nóng rát liền thâm nhập càng quét cả khoang miệng nhỏ xinh ngọt ngào ấy. Môi lưỡi triền miên không dứt.
Đến khi Châu Sa cảm thấy không thở được nữa liền giãy dụa. Lúc này Âu Dương Minh mới buông tha cho môi cô. Cúi đầu nhìn khuôn mặt kiều diễm đỏ lên động lòng người. Lại nhịn không được mà mổ xuống môi cô vài cái nữa.
"Cả đời này Âu Dương Minh chỉ có một người phụ nữ, dù là bây giờ hay sau này cũng chỉ là một mình Châu Sa em!"
Âu Dương Minh ôm cô để cô tựa lên vai mình. Còn cằm anh đặt lên đỉnh đầu cô. Giọng nói khàn khàn ấm áp mà chân thành của anh khiến cô động tâm.
"Anh nên biết, con người tôi vốn ưa sạch sẽ. Nếu anh làm gì đó không đúng thì đừng trách tôi sẽ tuyệt tình!"
Song Châu Sa liền cắn vào cổ của Âu Dương Minh. Anh khẽ cười, tuy không đau nhưng cũng hơi nhột nhột. Nhả ra đã in dấu răng nhỏ trên đó.
"Em làm gì vậy?" Âu Dương Minh không biết cô cắn mình để làm gì.
"Hừ... Đánh dấu chủ quyền, từ bây giờ anh là của em. Đừng làm em thất vọng!" Châu Sa chắc nịch tuyên bố tuy đáng yêu nhưng cũng bá đạo.
Nghe thế Âu Dương Minh tâm liền ngọt ngào. Anh cũng cúi xuống hôn lên cái cổ nhỏ của Châu Sa. Cứ mút nhẹ nhẹ rồi bỗng mút mạnh một cái khiến cô rùng mình. Trên cái cổ trắng xinh bây giờ đã có nhiều hơn một dấu hôn, nhìn vào cứ giống muỗi đốt.
"Em cũng là của anh. Em chỉ thuộc về riêng anh!" Âu Dương Minh hôn lên trán cô.
Hai người ôm nhau một lát rồi Châu Sa đi thay đồ. Đến lúc cô thay đồ xong mới biết mình không có phòng.
"Sao chứ! Vậy em ngủ ở đâu bây giờ?"
"Phòng anh" Người thông minh nghe đương nhiên biết Âu Dương Minh cố tình dặn người không sắp xếp phòng cho cô nữa, nói chi người như Châu Sa.
"Anh là tên đáng ghét. Nếu tối nay em vẫn không chấp nhận anh thì anh sẽ cho em ngủ bên ngoài à?"
Châu Sa cầm gối đánh Âu Dương Minh nhưng đều bị chụp lại, thấy mình không làm được gì nên cô không đánh nữa. Ngồi giữa giường có chút hờn dỗi nhìn anh.
"Sẽ không có chuyện em không chấp nhận" Âu Dương Minh yêu thương vuốt ve khuôn mặt cô.
"Vì sao?" Bàn tay thô ráp của anh xoa lên khiến Châu Sa yêu thích vô cùng, thế nên cô dụi dụi má vào tay anh. Ừm... Cảm giác này thật thích mà.
"Em đã chấp nhận anh từ lúc trước rồi. Còn có ban nãy trong rừng biểu hiện của em như thế nào, còn cần phải hỏi lại sao"
Nghe thế Châu Sa có chút ngẩn người. Hóa ra anh đã biết từ trước. Vậy mà cô cứ tưởng chỉ có cô đơn phương thôi chứ. Thì ra anh cũng thích cô, như vậy thật tốt. Lần đầu yêu được đáp lại như vậy là cảm giác chưa bao giờ trải qua.
Lúc Âu Dương Minh đi tắm, Châu Sa ngồi trên giường định đợi anh nhưng vì mệt nên đã ngủ gục.
Đợi đến khi Âu Dương Minh đi ra đã thấy Châu Sa đầu dựa vào đầu tưởng mà ngủ rồi. Anh giúp cô chỉnh lại tư thế tránh sáng mai dậy sẽ đau lưng. Đắp chăn cho cô cẩn thân xong thì ôm lấy thân thể mềm mại vào lòng.
Anh đã muốn ôm cô vào lòng như vậy lâu rồi, cuối cùng cũng đợi được. Tuy nói là lâu nhưng chỉ mới mấy ngày thôi, nhưng đối với những người mới biết yêu bắt họ chờ đợi như vậy cũng là một tra tấn tinh thần.
Ngắm nhìn dung nhan ngủ say tựa thiên thần của người trong lòng một chút. Âu Dương Minh hôn lên cái trán nhẵn mịn của Châu Sa, vuốt lại tóc cho cô rồi ôm cô đi vào giấc ngủ.
Không biết có phải Châu Sa cảm nhận được vòng tay rắn chắc của anh ôm chặt mình hay không mà cô cũng rút đầu vào ngực anh ngủ say.
Tình yêu thật khiến người ta phải thay đổi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.