Chương 3: Không tra được thân phận
Vương Băng
03/05/2023
"Phù...cuối cùng cũng được ngủ một giấc rồi." Sau khi Nguyệt Châu Sa lên xe rời đi liền đi thẳng về nhà. Ngôi nhà nhỏ nhỏ một lầu vừa đủ một cô gái sống tự lập, đầy đủ tiện nghi. Một phòng ngủ, một cái nhà vệ sinh, một phòng khách lớn, một căn bếp, một cái phòng ăn, còn có một cái phòng trưng đồ nữa. Bên ngoài là một cái vườn vừa đủ, hai bên đầy các chậu hoa sen nước, một vài bụi hoa cúc nhật. Sau nhà liền là một cái vườn sinh thái đi, nào là hoa, những cây có bóng râm mát rượi, những bụi mâm xôi, dây tây mọng nước.
Cô về tới nhà liền tắm rửa thay đồ ngủ, một ngày mệt mỏi như vậy chỉ cần môt giấc ngủ ngon liền có lại tinh thần. Nguyệt Châu Sa dựa lưng vào đầu giường, đôi mắt lấp lánh ánh sao nhìn ra bên ngoài cửa kính đến thất thần. Người khác nhìn vào liền thấy một thiếu nữ cô đơn bị bóng đêm bao lấy, bên cạnh cô dường như không có ai để dựa vào. Không phải là Nguyệt Châu Sa cô không có người thân, mà chỉ là cô đối với cuộc sống này thật tẻ nhạt, trừ gia đình ra cô không có bất kì hứng thú nào thế nên mọi người mới cho chép cô tự lập.
~~~~
Sáng hôm sau, Châu Sa sau một giấc ngủ đã giảm bớt mệt mỏi. Sau khi hoàn tất mọi công việc cá nhân cô đi xe đến Đại học Kinh Tế Quốc Tế A.M lớn nhất Đế Thành, tuy cô mới 18 tuổi nhưng vì lúc trước học nhảy chương trình nên bây giờ cô như sinh viên năm 4 rồi. Thế nên các sinh viên năm 4 ai cũng tập trung vào bài luận văn tốt nghiệp sắp tới của mình.
"Ồ, đây không phải hoa khôi trẻ nghành kinh tế đây sao? Năm cuối rồi mà vẫn tàn tạ như thế nhỉ!" Châu Sa đang đi trên dãy hành lang thì nghe được lời nhạo bán từ bên cạnh. Khẽ nâng đầu nhìn thì đó là Diệp Như, nhị tiểu thư Diệp gia có chút quyền lực ở khu Tây, cô ta hay ỷ vào gia thế của mình mà ra oai với những người xung quanh, cô ta rất chảnh gặp ai không vừa mắt liền khinh thường rồi gây sự với người đó. Ngoài ra cô ta còn có người anh trai là Đại thiếu gia Diệp Cẩn, việc cô ta gây sự với cô là do lúc mới vào trường cô ta bắt gặp Diệp Cẩn tỏ thành ý với cô nên liền bực bội. Vì trong mắt cô ta Châu Sa cô chỉ là một đứa nhà quê, không thể nào sánh được với anh trai cô ta.
"Nguyệt Châu Sa, tôi khuyên cô đừng ra vẻ thanh cao nữa, ai chả biết gia đình cô hết sức bình thường." Châu Sa không trả lời, nói thật cô lười để ý mấy cái loại tiểu thư hay ra dẻ này. Bởi vì cô ta không xứng!
"Hừ! Diệp Như cô nên tránh xa Sa Sa ra. Cậu ấy không hề làm gì cô cả, Diệp Cẩn cứ suốt ngày quấn lấy làm phiền cậu ấy sao qua miệng cô lại thành Sa Sa bám riết lấy anh trai cô không buông vậy, người như anh ta xứng để bạn tôi để vào mắt sao? Thật nực cười." Ngọc Nhiên từ phía sau đi đến đẩy Diệp Như ra. Ngọc Nhiên cũng không tài nào hiểu nổi bì sao loại tiểu thư này lúc nào cũng coi mình là đúng, sao không có người nào đến tát chết cô ta đi chứ, để cô ta sống như hoài khác nào làm ô nhiễm môi trường xung quanh không?
"Cô cứ chờ đó, tôi sẽ không bỏ qua cho cô dễ vậy đâu!" Diệp Như thấy Ngọc Nhiên đến rồi liền tức tối chỉ tay vào mặt Châu Sa rồi quay người bỏ đi. Cô ta không dám trêu chọc vào Đại tiểu thư Từ Gia này chút nào, Từ Gia còn lớn mạnh hơn Diệp Gia của cô ta nên cô ta không thể hại gia đình mình được. Những người ban nãy ở xung quanh cũng lần lượt rời đi, họ cũng không nghĩ sẽ chọc tới vị Từ tiểu thư nóng tính này đâu. Thấy mọi người đã giải tán hết Châu Sa và Ngọc Nhiên tạm biệt nhau ai vào lớp đấy.
~~~~~~~
Sau khi kết thúc buổi học, Ngọc Nhiên liền đi tìm công việc để lo cho tương lai của mình. Còn Châu Sa thì xin nghỉ việc ở Bar SKY, dù sao cô cũng sắp tốt nghiệp rồi phải tìm công việc đàng hoàng hơn thực tập thôi. Trong lúc đang suy nghĩ miên man thì có điện thoại gọi tới. Cô bấm máy nghe xong liền nhíu mày. Vậy mà có người lại đi điều tra thân phận của cô, còn xém nữa phá được tường lửa bảo mật mà độp nhập vào. Nhưng cô lại không biết là ai nên cũng không nghĩ ngợi nhiều nữa mà trở về nhà.
~~~~~~~~
Tập Đoàn Tử Minh. Phòng làm việc của Chủ Tịch ở tầng 99.
"Cốc...Cốc..!"
"Vào" sau khi được người phía trong cho phép thì cửa được mở ra. Nhật Hạo cầm tập hồ sơ trên tay đi vào. Anh ta đi đến trước bàn làm việc đặt tập hồ sơ xuống, không dám nhìn Âu Dương Minh lòng bối rối vì ban nãy anh ta thật sự tra không ra hành tung và quá khứ của người con gái đi Ferrari F8 Lão Đại kêu tra a. Lần đầu tiên mà có người anh ta tra không ra đó.
"Lão Đại! đây là thông tin của cô gái người bảo tôi tra." Âu Dương Minh mở tập tài liệu trên bàn ra. Nguyệt Châu Sa, 18 tuổi, sinh viên ưu tú đại học Kinh Tế A.M, gia cảnh có chút khá giả, sở thích: không có, hành tung: không có, quá khứ: không có.... Trừ tên tuổi và thân phận sinh viên và hoàn cảnh gia đình ra những thông tin khác hoàn toàn để trống. Âu Dương Minh lệnh cho Nhật Hạo ra ngoài.
Anh đăm chiêu nhìn ra ngoài, xem ra thân phận của cô bé này được người khác cố tình che giấu, không thì thật sự chỉ có nhiểu đây thôi. Nếu không thì sao Nhật Hạo lại tra không ra chứ, nội tình bên trong thật sâu đi.
Cô về tới nhà liền tắm rửa thay đồ ngủ, một ngày mệt mỏi như vậy chỉ cần môt giấc ngủ ngon liền có lại tinh thần. Nguyệt Châu Sa dựa lưng vào đầu giường, đôi mắt lấp lánh ánh sao nhìn ra bên ngoài cửa kính đến thất thần. Người khác nhìn vào liền thấy một thiếu nữ cô đơn bị bóng đêm bao lấy, bên cạnh cô dường như không có ai để dựa vào. Không phải là Nguyệt Châu Sa cô không có người thân, mà chỉ là cô đối với cuộc sống này thật tẻ nhạt, trừ gia đình ra cô không có bất kì hứng thú nào thế nên mọi người mới cho chép cô tự lập.
~~~~
Sáng hôm sau, Châu Sa sau một giấc ngủ đã giảm bớt mệt mỏi. Sau khi hoàn tất mọi công việc cá nhân cô đi xe đến Đại học Kinh Tế Quốc Tế A.M lớn nhất Đế Thành, tuy cô mới 18 tuổi nhưng vì lúc trước học nhảy chương trình nên bây giờ cô như sinh viên năm 4 rồi. Thế nên các sinh viên năm 4 ai cũng tập trung vào bài luận văn tốt nghiệp sắp tới của mình.
"Ồ, đây không phải hoa khôi trẻ nghành kinh tế đây sao? Năm cuối rồi mà vẫn tàn tạ như thế nhỉ!" Châu Sa đang đi trên dãy hành lang thì nghe được lời nhạo bán từ bên cạnh. Khẽ nâng đầu nhìn thì đó là Diệp Như, nhị tiểu thư Diệp gia có chút quyền lực ở khu Tây, cô ta hay ỷ vào gia thế của mình mà ra oai với những người xung quanh, cô ta rất chảnh gặp ai không vừa mắt liền khinh thường rồi gây sự với người đó. Ngoài ra cô ta còn có người anh trai là Đại thiếu gia Diệp Cẩn, việc cô ta gây sự với cô là do lúc mới vào trường cô ta bắt gặp Diệp Cẩn tỏ thành ý với cô nên liền bực bội. Vì trong mắt cô ta Châu Sa cô chỉ là một đứa nhà quê, không thể nào sánh được với anh trai cô ta.
"Nguyệt Châu Sa, tôi khuyên cô đừng ra vẻ thanh cao nữa, ai chả biết gia đình cô hết sức bình thường." Châu Sa không trả lời, nói thật cô lười để ý mấy cái loại tiểu thư hay ra dẻ này. Bởi vì cô ta không xứng!
"Hừ! Diệp Như cô nên tránh xa Sa Sa ra. Cậu ấy không hề làm gì cô cả, Diệp Cẩn cứ suốt ngày quấn lấy làm phiền cậu ấy sao qua miệng cô lại thành Sa Sa bám riết lấy anh trai cô không buông vậy, người như anh ta xứng để bạn tôi để vào mắt sao? Thật nực cười." Ngọc Nhiên từ phía sau đi đến đẩy Diệp Như ra. Ngọc Nhiên cũng không tài nào hiểu nổi bì sao loại tiểu thư này lúc nào cũng coi mình là đúng, sao không có người nào đến tát chết cô ta đi chứ, để cô ta sống như hoài khác nào làm ô nhiễm môi trường xung quanh không?
"Cô cứ chờ đó, tôi sẽ không bỏ qua cho cô dễ vậy đâu!" Diệp Như thấy Ngọc Nhiên đến rồi liền tức tối chỉ tay vào mặt Châu Sa rồi quay người bỏ đi. Cô ta không dám trêu chọc vào Đại tiểu thư Từ Gia này chút nào, Từ Gia còn lớn mạnh hơn Diệp Gia của cô ta nên cô ta không thể hại gia đình mình được. Những người ban nãy ở xung quanh cũng lần lượt rời đi, họ cũng không nghĩ sẽ chọc tới vị Từ tiểu thư nóng tính này đâu. Thấy mọi người đã giải tán hết Châu Sa và Ngọc Nhiên tạm biệt nhau ai vào lớp đấy.
~~~~~~~
Sau khi kết thúc buổi học, Ngọc Nhiên liền đi tìm công việc để lo cho tương lai của mình. Còn Châu Sa thì xin nghỉ việc ở Bar SKY, dù sao cô cũng sắp tốt nghiệp rồi phải tìm công việc đàng hoàng hơn thực tập thôi. Trong lúc đang suy nghĩ miên man thì có điện thoại gọi tới. Cô bấm máy nghe xong liền nhíu mày. Vậy mà có người lại đi điều tra thân phận của cô, còn xém nữa phá được tường lửa bảo mật mà độp nhập vào. Nhưng cô lại không biết là ai nên cũng không nghĩ ngợi nhiều nữa mà trở về nhà.
~~~~~~~~
Tập Đoàn Tử Minh. Phòng làm việc của Chủ Tịch ở tầng 99.
"Cốc...Cốc..!"
"Vào" sau khi được người phía trong cho phép thì cửa được mở ra. Nhật Hạo cầm tập hồ sơ trên tay đi vào. Anh ta đi đến trước bàn làm việc đặt tập hồ sơ xuống, không dám nhìn Âu Dương Minh lòng bối rối vì ban nãy anh ta thật sự tra không ra hành tung và quá khứ của người con gái đi Ferrari F8 Lão Đại kêu tra a. Lần đầu tiên mà có người anh ta tra không ra đó.
"Lão Đại! đây là thông tin của cô gái người bảo tôi tra." Âu Dương Minh mở tập tài liệu trên bàn ra. Nguyệt Châu Sa, 18 tuổi, sinh viên ưu tú đại học Kinh Tế A.M, gia cảnh có chút khá giả, sở thích: không có, hành tung: không có, quá khứ: không có.... Trừ tên tuổi và thân phận sinh viên và hoàn cảnh gia đình ra những thông tin khác hoàn toàn để trống. Âu Dương Minh lệnh cho Nhật Hạo ra ngoài.
Anh đăm chiêu nhìn ra ngoài, xem ra thân phận của cô bé này được người khác cố tình che giấu, không thì thật sự chỉ có nhiểu đây thôi. Nếu không thì sao Nhật Hạo lại tra không ra chứ, nội tình bên trong thật sâu đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.