Chương 1254
Bồ Đề
26/12/2021
“Lin lin cái thằng cha mày, cút, cút khỏi đây!”
Với một cái vẫy tay của Tra tổng, các nhân viên an ninh đã bao vây hắn ta.
Tất cả đàn ông và phụ nữ có mặt đều bị sốc.
“Để bọn họ đi, e rằng không đơn giản như vậy!”
Đúng lúc này, một giọng nói vang lên.
Mọi người đều nhìn lại.
Không biết từ khi nào, Trần Lạc Thần đã thay quần áo đứng trước mặt mọi người.
Chỉ là Trần Lạc Thần hai tay chống lưng, nhìn Lâm Phi cười nhạt.
“Trần … Trần Hạo?”
Khương An Nhiên sửng sốt, không ngờ người này thật sự là Trần Hạo.
“Trần Hạo, tại sao là ngươi?”
Khương An Nhiên lại nói.
“Khương An Nhiên? Ngươi thế mà ở đây…” Trần Lạc Thần nhìn thấy cô, không khỏi có chút kinh ngạc.
Nhắc mới nhớ, hai người đã không gặp nhau mấy năm rồi.
“Trần Hạo, những người này ngươi đều biết hết cả sao?”
Khương An Nhiên không khỏi kinh ngạc.
Làm sao có thể.
Phải biết những người ở đây đều là cấp bật cấp quốc tế, Trần Lạc Thần làm sao có thể biết hết bọn họ?
“bọn họ?xem như là có biết đi!”
Trần Lạc Thần liếc nhìn Tra tổng và những người khác, nhẹ giọng nói.
“Trần tiên sinh, ngài yên tâm, tôi sẽ không để cho các người này dễ dàng đi.bọn hắn đã quấy rầy sự thanh tịnh của ngài, tôi nhất định phải giáo huấn hắn bằng máu!”
Tra tổng đầu đầy mồ hôi chỉ vào Lâm Phi quát.
“Hả, các ngươi dám không?”
Lâm Phi vẫn còn hơi sợ hãi khi nhìn thấy rất nhiều nhân viên bảo vệ vây quanh mình.
Trần Lạc Thần nhìn về phía Khương An Nhiên một cái, sau đó nói: “Sự tình này coi bỏ đi như nễ tình có một người đã quen biết ta, như vậy nên quên đi, lần sau không được chiếu theo lệ này nữa, thả chúng đi!”
Gió đêm hơi lạnh.
Trần Lạc Thần chỉnh quần áo trên người lại, ho khan một tiếng, muốn xoay người rời đi.
“Chết tiệt, họ Trần kia, ngươi nghĩ ngươi là ai, bổn thiếu gia, ở đây người ns thả là thả muốn bắt là bắt sao?”
Lâm Phi cảm thấy bị đả kích mất hết mặt mũi
Nhất là khi đối mặt với chính anh, anh vẫn là bạn đồng trang lứa.
Không cam tâm chút nào.
“muốn hỏi 10 vạn câu hỏi vì sao chăng? Ta đã hứa sẽ buông tha cho các ngươi, vậy ngươi còn muốn như thế nào nữa?”
Trần Lạc Thần nhìn Lâm Phi nhíu mày.
“Cái gì và tại sao? Họ Trần kia, đây là sân nhà của ngươi quen biết, có gan, thì đi cùng ta đến Saudi, có tin hay không, ta để ngươi chết ngươi củng không biết chết như thế nào?”
Lâm Phi tức giận đỏ mắt.
Với một cái vẫy tay của Tra tổng, các nhân viên an ninh đã bao vây hắn ta.
Tất cả đàn ông và phụ nữ có mặt đều bị sốc.
“Để bọn họ đi, e rằng không đơn giản như vậy!”
Đúng lúc này, một giọng nói vang lên.
Mọi người đều nhìn lại.
Không biết từ khi nào, Trần Lạc Thần đã thay quần áo đứng trước mặt mọi người.
Chỉ là Trần Lạc Thần hai tay chống lưng, nhìn Lâm Phi cười nhạt.
“Trần … Trần Hạo?”
Khương An Nhiên sửng sốt, không ngờ người này thật sự là Trần Hạo.
“Trần Hạo, tại sao là ngươi?”
Khương An Nhiên lại nói.
“Khương An Nhiên? Ngươi thế mà ở đây…” Trần Lạc Thần nhìn thấy cô, không khỏi có chút kinh ngạc.
Nhắc mới nhớ, hai người đã không gặp nhau mấy năm rồi.
“Trần Hạo, những người này ngươi đều biết hết cả sao?”
Khương An Nhiên không khỏi kinh ngạc.
Làm sao có thể.
Phải biết những người ở đây đều là cấp bật cấp quốc tế, Trần Lạc Thần làm sao có thể biết hết bọn họ?
“bọn họ?xem như là có biết đi!”
Trần Lạc Thần liếc nhìn Tra tổng và những người khác, nhẹ giọng nói.
“Trần tiên sinh, ngài yên tâm, tôi sẽ không để cho các người này dễ dàng đi.bọn hắn đã quấy rầy sự thanh tịnh của ngài, tôi nhất định phải giáo huấn hắn bằng máu!”
Tra tổng đầu đầy mồ hôi chỉ vào Lâm Phi quát.
“Hả, các ngươi dám không?”
Lâm Phi vẫn còn hơi sợ hãi khi nhìn thấy rất nhiều nhân viên bảo vệ vây quanh mình.
Trần Lạc Thần nhìn về phía Khương An Nhiên một cái, sau đó nói: “Sự tình này coi bỏ đi như nễ tình có một người đã quen biết ta, như vậy nên quên đi, lần sau không được chiếu theo lệ này nữa, thả chúng đi!”
Gió đêm hơi lạnh.
Trần Lạc Thần chỉnh quần áo trên người lại, ho khan một tiếng, muốn xoay người rời đi.
“Chết tiệt, họ Trần kia, ngươi nghĩ ngươi là ai, bổn thiếu gia, ở đây người ns thả là thả muốn bắt là bắt sao?”
Lâm Phi cảm thấy bị đả kích mất hết mặt mũi
Nhất là khi đối mặt với chính anh, anh vẫn là bạn đồng trang lứa.
Không cam tâm chút nào.
“muốn hỏi 10 vạn câu hỏi vì sao chăng? Ta đã hứa sẽ buông tha cho các ngươi, vậy ngươi còn muốn như thế nào nữa?”
Trần Lạc Thần nhìn Lâm Phi nhíu mày.
“Cái gì và tại sao? Họ Trần kia, đây là sân nhà của ngươi quen biết, có gan, thì đi cùng ta đến Saudi, có tin hay không, ta để ngươi chết ngươi củng không biết chết như thế nào?”
Lâm Phi tức giận đỏ mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.