Chương 551
Bồ Đề
13/07/2021
Lúc này, có tiếng gõ cửa vang lên! Là Thanh Ngọc hơi cuống cuồng xông vào.
“Tiên sinh!”
“Sao thế Thanh Ngọc?”
“Tôi nghe bọn họ nói, anh…anh lại sắp đi nữa, đúng không?”
Thanh Ngọc nói.
“ừI”
Trần Lạc Thần mỉm cưỡi nói.
“Anh…Anh đi đâu?”
Vành mắt Thanh Ngọc hồng hồng.
Từ lần đầu tiên gặp tiên sinh, hơn nữa vào khoảnh khắc tiên sinh đồng ý thả bọn họ đi, Thanh Ngọc đã trao trái tim cho Trần Lạc Thần rồi.
Nửa năm nay, ngày nào cô cũng nhớ mong.
Nhưng không ngờ, cuối cùng chờ được tiên sinh trở về rồi thì cậu lại vội vàng đi.
“Bắc Giang!”
Trần Lạc Thần nói.
“Bắc…Bắc Giang?”
Sau khi Thanh Ngọc nghe thấy hai chữ này, ánh mắt chợt hơi trốn tránh, hai tay xoắn xuýt, cũng không biết làm sao mà hai chữ này lại làm cô kích động như ˆ vậy.
Cuối cùng, Thanh Ngọc hít một hơi thật sâu nói: “Thế tiên sinh, hãy cho Thanh Ngọc đi cùng được không? Thanh Không không muốn rời xa tiên sinh nữa!”
“Không được, Thanh Ngọc.
Lần này cậu ấy sẽ cùng chúng tôi tách ra.
Một người đẹp như cô ở bên cạnh cậu ấy, ngộ nhỡ dẫn rắc rối,tới, thế không phải là muốn cậu ấy vì cô mà phá lệ sao.
Lãng phí công sức, không được!”
Bác Hùng lắc đầu nói.
“Nhưng…Nhưng sẽ có lúc các ông tụ họp.
Một khi tụ họp bên cạnh tiên sinh cần có người chuẩn bị chăm sóc.
Ông Hùng, ông có thể gần gũi như con gái không?”
Thanh Ngọc nói.
Bác Hùng nhất thời á khẩu không trả lời được, không khỏi lắc đầu cười khổ một tiếng.
“Cô nói cũng hơi có lý! Nhưng Thanh Ngọc này, nếu cô đã muốn đi thì nhất định phải đi cũng chúng tôi, không được làm phiền đến sự trải nghiệm cuộc sống bình thường của tiên sinh.
Nếu cô không đồng ý, thì không thể đưa cô đi cùng!”
“Tôi…tôi đồng ý là được chứ gì!”
anh Ngọc vui vẻ cười nói.
uyện này, cứ quyết định như vậy.
Chiều hôm đó, Trần Lạc Thần trở lại Việt Nam, ngồi trên tàu hỏa đi về phía Bắc Giang.
Sáng sớm hai hôm sau, chuyến tàu đã tới trạm dừng tỉnh Bắc Giang.
Ra khỏi trạm, trong một nhà hàng nhỏ.
“Chị, chị muốn ăn gì thì cứ gọi, hôm nay em mời!”
Một nam hai nữ đang ngồi ở một chỗ Học sinh nam lập tức cười nói.
“Chỉ cậu có tiền à, tôi bảo các cậu này.
Ra ngoài chơi cũng chơi đã rồi, chúng ta nên về nhà thôi.
Nếu không thì cẩn thận bị trách phạt đấy!”
Một học sinh nữ xinh đẹp trong đó hơi trách cứ nói.
Học sinh nam, tất nhiên là đẹp trai, hai học sinh nữ cũng cực kỳ xinh đẹp.
Tuấn nam mỹ nữ, ba người ngồi trong quán tất nhiên sẽ hấp dẫn ánh mắt của rất nhiều người.
“Được rồi được rồi, chơi cũng kha khá rồi, chúng ta về thôi!”
Một học sinh nữ khác cười nói.
“Tiên sinh!”
“Sao thế Thanh Ngọc?”
“Tôi nghe bọn họ nói, anh…anh lại sắp đi nữa, đúng không?”
Thanh Ngọc nói.
“ừI”
Trần Lạc Thần mỉm cưỡi nói.
“Anh…Anh đi đâu?”
Vành mắt Thanh Ngọc hồng hồng.
Từ lần đầu tiên gặp tiên sinh, hơn nữa vào khoảnh khắc tiên sinh đồng ý thả bọn họ đi, Thanh Ngọc đã trao trái tim cho Trần Lạc Thần rồi.
Nửa năm nay, ngày nào cô cũng nhớ mong.
Nhưng không ngờ, cuối cùng chờ được tiên sinh trở về rồi thì cậu lại vội vàng đi.
“Bắc Giang!”
Trần Lạc Thần nói.
“Bắc…Bắc Giang?”
Sau khi Thanh Ngọc nghe thấy hai chữ này, ánh mắt chợt hơi trốn tránh, hai tay xoắn xuýt, cũng không biết làm sao mà hai chữ này lại làm cô kích động như ˆ vậy.
Cuối cùng, Thanh Ngọc hít một hơi thật sâu nói: “Thế tiên sinh, hãy cho Thanh Ngọc đi cùng được không? Thanh Không không muốn rời xa tiên sinh nữa!”
“Không được, Thanh Ngọc.
Lần này cậu ấy sẽ cùng chúng tôi tách ra.
Một người đẹp như cô ở bên cạnh cậu ấy, ngộ nhỡ dẫn rắc rối,tới, thế không phải là muốn cậu ấy vì cô mà phá lệ sao.
Lãng phí công sức, không được!”
Bác Hùng lắc đầu nói.
“Nhưng…Nhưng sẽ có lúc các ông tụ họp.
Một khi tụ họp bên cạnh tiên sinh cần có người chuẩn bị chăm sóc.
Ông Hùng, ông có thể gần gũi như con gái không?”
Thanh Ngọc nói.
Bác Hùng nhất thời á khẩu không trả lời được, không khỏi lắc đầu cười khổ một tiếng.
“Cô nói cũng hơi có lý! Nhưng Thanh Ngọc này, nếu cô đã muốn đi thì nhất định phải đi cũng chúng tôi, không được làm phiền đến sự trải nghiệm cuộc sống bình thường của tiên sinh.
Nếu cô không đồng ý, thì không thể đưa cô đi cùng!”
“Tôi…tôi đồng ý là được chứ gì!”
anh Ngọc vui vẻ cười nói.
uyện này, cứ quyết định như vậy.
Chiều hôm đó, Trần Lạc Thần trở lại Việt Nam, ngồi trên tàu hỏa đi về phía Bắc Giang.
Sáng sớm hai hôm sau, chuyến tàu đã tới trạm dừng tỉnh Bắc Giang.
Ra khỏi trạm, trong một nhà hàng nhỏ.
“Chị, chị muốn ăn gì thì cứ gọi, hôm nay em mời!”
Một nam hai nữ đang ngồi ở một chỗ Học sinh nam lập tức cười nói.
“Chỉ cậu có tiền à, tôi bảo các cậu này.
Ra ngoài chơi cũng chơi đã rồi, chúng ta nên về nhà thôi.
Nếu không thì cẩn thận bị trách phạt đấy!”
Một học sinh nữ xinh đẹp trong đó hơi trách cứ nói.
Học sinh nam, tất nhiên là đẹp trai, hai học sinh nữ cũng cực kỳ xinh đẹp.
Tuấn nam mỹ nữ, ba người ngồi trong quán tất nhiên sẽ hấp dẫn ánh mắt của rất nhiều người.
“Được rồi được rồi, chơi cũng kha khá rồi, chúng ta về thôi!”
Một học sinh nữ khác cười nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.