Chương 145: XẢY RA SỰ CỐ MAU CHÓNG ĐƯA TỚI BỆNH VIỆN
Bồ Đề
03/05/2021
“He he, cô ơi, thằng nhóc ngồi xe trước mặt có phải là bạn trai của cô không? Muốn xem cậu ta ở bên ngoài có thành thật hay không?”
Tài xế khá nhiệt tình cười nói.
“Nói thật nói bác, thường đến phố thương nghiệp Kim Lăng chơi, không có ai không đào hoa cả, bởi vì sao chứ? Bởi vì thường đến đây, chắc chắn là người có tiền!”
“Bớt phí lời đi, bám sát cho tôi!”
Nữ sinh lạnh lùng quát.
Tài xế cũng không nói gì nữa, chuyên tâm lái xe.
Mà nữ sinh này không phải ai khác, chính là Lâm Kiều.
Tại sao Lâm Kiều muốn đi theo Trần Lạc Thần?
Có thể nói ngắn gọn về việc Lâm Kiều và Tô Kiệt rời khỏi nhà hàng Gia Viên.
Sau khi rời khỏi, Tô Kiệt thẹn quá hóa giận, bị người ta tát trước mặt mọi người không nói, ngay cả chỗ dựa của mình là chị Duyệt cũng đắc tội rồi.
Em trai còn bị người ta đánh.
Điều này thật sự là mất cả chì lẫn chài, còn chưa đau khổ xong, còn có cảm giác mất sạch đến quần cũng không còn!
Tóm lại rất khó chịu!
Trách ai?
Tô Kiệt đổ tất cả tội lỗi lên người Lâm Kiều.
Mẹ nó nếu không phải cô ta luôn thêm dầu vào lửa, nói Lý Bân cậu Lý là tên nghèo hèn.
Tô Kiệt anh ta sao có thể làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy chứ.
Khiến em trai Tô Khải bị người ta đập vỡ đầu.
Tô Kiệt hôm nay cũng mới biết, thì ra Lâm Kiều trước đây từng đắc tội với chị Duyệt.
Cho nên, Tô Kiệt đều đổ hết lên tên đầu sỏ Lâm Kiều.
Tự nhiên cãi nhau, sau khi gây nhau thì hất Lâm Kiều rồi bỏ đi.
Lâm Kiều vô cùng tức giận.
Cô ta cũng đáng nghĩ, rốt cuộc là vì sao chứ?
Lý Bân chắc chắn không phải là cậu Lý gì đó, điều này cô ta rõ hơn ai hết, bởi vì trong buổi liên hoan ký túc xá, Lâm Kiều đã điều tra mỗi một người trong ký túc của Trần Lạc Thần.
Muốn tìm thử xem ai có tiềm năng hay không, kết quả không có một ai, hơn nữa Lâm Kiều còn tra ra, nhà Lý Bân cũng rất nghèo.
Chỉ có điều chuyện này sau khi cô ta nói với Từ Diệp, không ai thảo luận nên thôi.
Tóm lại người duy nhất không có điều tra chính là Trần Lạc Thần, còn cần điều tra sao? Tên nghèo đến quần còn sắp rách rồi.
Nhưng không ngờ, Trần Lạc Thần này lại đem đến bất ngờ không ngừng cho cô ta.
Chuyện hôm nay, cô ta toàn bộ tính lên người Trần Lạc Thần.
Có thể khiến Trịnh Duyệt như thế, chắc chắn là Trần Lạc Thần, cho dù anh ta không phải là tên mặt trắng nhỏ của Trịnh Duyệt, nhưng chắc chắn có quan hệ nói không rõ với Trịnh Duyệt.
Hơn nữa, Trần Lạc Thần này cuối cùng tạo cho người ta một loại cảm giác rất thần bí.
Anh không phải phú nhị đại, nhưng có khi cảm thấy anh cũng trâu bò hơn bất kỳ phú nhị đại nào.
Hôm nay lại là một chứng cứ.
Cho nên, Lâm Kiều định đi theo Trần Lạc Thần, muốn xem thử anh rốt cuộc như thế nào!
Lén lút đi theo Trần Lạc Thần Dương Thanh đã được một lúc lâu rồi!
Bên này của Trần Lạc Thần cái gì cũng không biết.
Trực tiếp xuống xe trước cổng trường, thấy đã sẩm tối rồi.
Người trong công viên nhỏ còn rất ít.
Vào bên trong công viên nhỏ, nơi anh để xe.
Chuẩn bị lái xe đến biệt thự Vân Đỉnh.
Biubiu!
Đèn xe nhấp nháy kêu lên hai tiếng!
Sau đó cửa xe tự động mở ra.
Trần Lạc Thần vừa chuẩn bị chui vào trong xe lái xe đi.
Cạch!
Thì nghe thấy đằng sau truyền đến tiếng điện thoại rơi xuống đất, hơn nữa là tiếng vỡ.
“Quả nhiên… tôi đoán không sai, quả nhiên là anh!”
Đằng sau giọng nữ mang theo sự kinh sợ và sự khó tin vang lên.
Trần Lạc Thần quay đầu lại nhìn, bị dọa giật mình.
“Mẹ ơi, Lâm Kiều, cô sao giống như ma thế, một chút động tĩnh cũng không có?”
Đứng đằng sau anh cách khoảng 10 bước chân, Lâm Kiều đang sững sờ nhìn anh.
Tay cô ta run run che miệng, điện thoại vỡ thành hai mảnh nằm ở dưới chân của cô ta.
Thậm chí cả người đều đang run rẩy.
“Trần Lạc Thần, chiếc xe này là của anh? Có phải là của anh không?”
Lâm Kiều phản ứng lại, chấn động nhìn Trần Lạc Thần.
Trời ạ, chiếc xe Lamborghini sang trọng này khiến vô số nữ sinh Kim Lăng siêu lòng, vậy mà chính là của Trần Lạc Thần.
Xe hạng sang 54 tỷ.
Đây là cái khái niệm gì?
Lâm Kiều như bị sét đánh.
Nếu như không phải tận mắt chứng kiến, Lâm Kiều cho dù bị đánh chết cũng không tin đây là sự thật.
Chủ nhân của chiếc siêu xe, vậy mà chính là người cô ta quen đến mức không thể quen hơn.
“Được thôi, nếu đã bị cô nhìn thấy rồi, vậy tôi thừa nhận, chiếc xe này là của tôi!”
Trần Lạc Thần bất lực thở dài.
“Cái gì!”
Trong mắt Lâm Kiều long lanh ánh nước.
“Được rồi, nếu như không có chuyện gì, tôi đi trước đâu, còn chuyện chiếc xe, cô giúp tôi giữ bí mật, đừng để đến cuối cùng, mọi người đều không vui vẻ, ha ha!”
Trần Lạc Thần nhàn nhạt nói một câu.
Nói xong thì chuẩn bị rời khỏi.
“Trần Lạc Thần, anh đừng đi!”
Không ngờ Lâm Kiều trực tiếp lao đến, ôm lấy lưng của Trần Lạc Thần, ôm rất chặt.
“Fuck! Lâm Kiều, cô điên rồi sao? Cô có bệnh à? Cô làm cái gì vậy?”
Trần Lạc Thần bị dọa giật mình, vội vàng giãy ra!
“Không! Tôi không buông, Anh Thần, tôi sẽ không để anh thoát khỏi từ trong tay tôi nữa đâu, tôi yêu anh, tôi thật sự yêu anh! Cho tôi một cơ hội có được không?”
Lâm Kiều lại ôm chặt lấy eo của Trần Lạc Thần, cả người dán lên người Trần Lạc Thần.
Con bà nó!
Trần Lạc Thần từng thấy sự tham lam tùy hứng của Dương Ngọc, vốn tưởng đã miễn dịch với tất cả những cô gái tham lam rồi.
Nhưng không ngờ, Lâm Kiều còn ghê hơn Dương Ngọc.
Phải, Lâm Kiều bây giờ quả thật đã quá dung tục rồi.
Quá khứ vô vàn của Trần Lạc Thần, cộng thêm bây giờ anh lấy xe lái, cho dù Trần Lạc Thần chỉ nói một câu xe này là của anh, Lâm Kiều đã tin rồi.
Tại sao chứ?
Bởi vì đầu óc của cô ta xoay chuyển rất nhanh, xe của Trần Lạc Thần bây giờ, chỉ cần có liên hệ với chuyện quá khứ của anh thì hoàn toàn có thể nói thông suốt rồi.
Điều này còn nghi ngờ cái shit gì nữa.
Cộng thêm Lâm Kiều sớm đã nhìn ra, Trần Lạc Thần là loại người thích mềm mỏng, hơn nữa đối với loại người không ác được, nhất là đối với phụ nữ, anh rất dễ bị lôi kéo.
Đây là một điểm yếu của Trần Lạc Thần.
Cho nên Lâm Kiều lúc này mới dám thử.
“Fuck, đừng như thế, cầu xin cô, da gà của tôi nổi hết cả lên rồi!”
Trần Lạc Thần khẩn trương đến mức mồ hôi túa ra.
“Tôi không! Tôi muốn theo anh, trừ phi anh cho tôi một cơ hội!”
Trần Lạc Thần sống chết ôm chặt.
Điên rồi điên rồi, hoàn toàn điên rồi!
Trần Lạc Thần nhẫn tâm, hơi dùng sức, tách tay của Lâm Kiều ra, sau đó mượn cơ hội chui vào trong xe khóa cửa lại.
Khởi động xe muốn chạy.
“Rầm!”
Thì nghe thấy một tiếng kêu, Lâm Kiều vậy mà bò trước xe.
“Chị, chị Kiều! cô rốt cuộc muốn làm gì!”
Trần Lạc Thần khẩn trương mà quát to.
“Trần Lạc Thần, tôi hỏi anh một vấn đề, anh trừ có rất nhiều tiền ra, có phải còn có thân phận khác không? Anh nói cho tôi biết, chỉ cầu xin anh nói cho tôi biết?”
Phải, bây giờ Lâm Kiều chỉ nghi ngờ một điều.
Đó chính là cậu Trần vô cùng giàu có và thần bí ở Kim Lăng trong truyền thuyết, chính là Trần Lạc Thần!
Nếu không tại ban đầu Bạch Tiểu Phi, còn cả Trịnh Duyệt của bây giờ, Lý Chấn Quốc của sơn trang Ôn Tuyền, đều cung kính đối với Trần Lạc Thần như thế!
Á!!!
Cộng thêm chuyện của ngày hôm nay, chiếc siêu xe bây giờ!
Lâm Kiều dù có ngốc hơn nữa cũng có thể đoán được 8-9 phần rồi.
Cậu Trần trâu bò kia chính là Trần Lạc Thần!!!
Bây giờ cả người cô ta run run, sắp đạt đến tiết tấu ‘cao trào’,muốn biết sự thật.
“Tôi nói cho cô biết, tôi không biết cậu Trần gì cả, có điều cô nếu như còn không cút, tôi đạp ga? Không cần nghi ngờ mã lực của chiếc xe này của tôi đâu!”
“Tôi không đi, anh không thừa nhận thì tôi sẽ không đi!”
Mẹ nó!
Trần Lạc Thần nổi nóng, chân ga thật sự đạp xuống.
Có điều chỉ hơi giẫm nhẹ, sau đó sợ khiến Lâm Kiều bị thương, lại đạp mạnh chân phanh.
Nhưng không ngờ, vừa hay theo lực quán tính này, cộng thêm bánh xe đè lên một hòn đá.
“Á!”
Cả người Lâm Kiều giống như con diều đứt dây mà bay ra.
Trực tiếp đập xuống đất, nằm giang tay giang chân.
“Vãi!”
Trần Lạc Thần chỉ muốn dọa cô ta, không ngờ thật sự xảy ra chuyện rồi.
Lập tức mở cửa xe lao tới.
Gáy của Lâm Kiều đập xuống đất, trực tiếp hôn mê.
Vỗ vỗ vào mặt của cô ta.
“Lâm Kiều, cô đừng dọa tôi? Không sao chứ? Vừa rồi tôi không phải muốn hất văng cô ra?”
Trần Lạc Thần có hơi tự trách.
Không phải thánh mẫu, là vì anh cho dù ghét Lâm Kiều, thậm chí có khi muốn rút lưỡi cô ta, nhưng tuyệt đối không có ác tâm muốn làm Lâm Kiều bị thương thậm chí mất đi tính mạng.
Thấy biểu cảm đau khổ của Lâm Kiều.
Trần Lạc Thần bế cô ta lên vứt vào trong xe, sau đó lao như bay, đến thẳng bệnh viện…
Tài xế khá nhiệt tình cười nói.
“Nói thật nói bác, thường đến phố thương nghiệp Kim Lăng chơi, không có ai không đào hoa cả, bởi vì sao chứ? Bởi vì thường đến đây, chắc chắn là người có tiền!”
“Bớt phí lời đi, bám sát cho tôi!”
Nữ sinh lạnh lùng quát.
Tài xế cũng không nói gì nữa, chuyên tâm lái xe.
Mà nữ sinh này không phải ai khác, chính là Lâm Kiều.
Tại sao Lâm Kiều muốn đi theo Trần Lạc Thần?
Có thể nói ngắn gọn về việc Lâm Kiều và Tô Kiệt rời khỏi nhà hàng Gia Viên.
Sau khi rời khỏi, Tô Kiệt thẹn quá hóa giận, bị người ta tát trước mặt mọi người không nói, ngay cả chỗ dựa của mình là chị Duyệt cũng đắc tội rồi.
Em trai còn bị người ta đánh.
Điều này thật sự là mất cả chì lẫn chài, còn chưa đau khổ xong, còn có cảm giác mất sạch đến quần cũng không còn!
Tóm lại rất khó chịu!
Trách ai?
Tô Kiệt đổ tất cả tội lỗi lên người Lâm Kiều.
Mẹ nó nếu không phải cô ta luôn thêm dầu vào lửa, nói Lý Bân cậu Lý là tên nghèo hèn.
Tô Kiệt anh ta sao có thể làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy chứ.
Khiến em trai Tô Khải bị người ta đập vỡ đầu.
Tô Kiệt hôm nay cũng mới biết, thì ra Lâm Kiều trước đây từng đắc tội với chị Duyệt.
Cho nên, Tô Kiệt đều đổ hết lên tên đầu sỏ Lâm Kiều.
Tự nhiên cãi nhau, sau khi gây nhau thì hất Lâm Kiều rồi bỏ đi.
Lâm Kiều vô cùng tức giận.
Cô ta cũng đáng nghĩ, rốt cuộc là vì sao chứ?
Lý Bân chắc chắn không phải là cậu Lý gì đó, điều này cô ta rõ hơn ai hết, bởi vì trong buổi liên hoan ký túc xá, Lâm Kiều đã điều tra mỗi một người trong ký túc của Trần Lạc Thần.
Muốn tìm thử xem ai có tiềm năng hay không, kết quả không có một ai, hơn nữa Lâm Kiều còn tra ra, nhà Lý Bân cũng rất nghèo.
Chỉ có điều chuyện này sau khi cô ta nói với Từ Diệp, không ai thảo luận nên thôi.
Tóm lại người duy nhất không có điều tra chính là Trần Lạc Thần, còn cần điều tra sao? Tên nghèo đến quần còn sắp rách rồi.
Nhưng không ngờ, Trần Lạc Thần này lại đem đến bất ngờ không ngừng cho cô ta.
Chuyện hôm nay, cô ta toàn bộ tính lên người Trần Lạc Thần.
Có thể khiến Trịnh Duyệt như thế, chắc chắn là Trần Lạc Thần, cho dù anh ta không phải là tên mặt trắng nhỏ của Trịnh Duyệt, nhưng chắc chắn có quan hệ nói không rõ với Trịnh Duyệt.
Hơn nữa, Trần Lạc Thần này cuối cùng tạo cho người ta một loại cảm giác rất thần bí.
Anh không phải phú nhị đại, nhưng có khi cảm thấy anh cũng trâu bò hơn bất kỳ phú nhị đại nào.
Hôm nay lại là một chứng cứ.
Cho nên, Lâm Kiều định đi theo Trần Lạc Thần, muốn xem thử anh rốt cuộc như thế nào!
Lén lút đi theo Trần Lạc Thần Dương Thanh đã được một lúc lâu rồi!
Bên này của Trần Lạc Thần cái gì cũng không biết.
Trực tiếp xuống xe trước cổng trường, thấy đã sẩm tối rồi.
Người trong công viên nhỏ còn rất ít.
Vào bên trong công viên nhỏ, nơi anh để xe.
Chuẩn bị lái xe đến biệt thự Vân Đỉnh.
Biubiu!
Đèn xe nhấp nháy kêu lên hai tiếng!
Sau đó cửa xe tự động mở ra.
Trần Lạc Thần vừa chuẩn bị chui vào trong xe lái xe đi.
Cạch!
Thì nghe thấy đằng sau truyền đến tiếng điện thoại rơi xuống đất, hơn nữa là tiếng vỡ.
“Quả nhiên… tôi đoán không sai, quả nhiên là anh!”
Đằng sau giọng nữ mang theo sự kinh sợ và sự khó tin vang lên.
Trần Lạc Thần quay đầu lại nhìn, bị dọa giật mình.
“Mẹ ơi, Lâm Kiều, cô sao giống như ma thế, một chút động tĩnh cũng không có?”
Đứng đằng sau anh cách khoảng 10 bước chân, Lâm Kiều đang sững sờ nhìn anh.
Tay cô ta run run che miệng, điện thoại vỡ thành hai mảnh nằm ở dưới chân của cô ta.
Thậm chí cả người đều đang run rẩy.
“Trần Lạc Thần, chiếc xe này là của anh? Có phải là của anh không?”
Lâm Kiều phản ứng lại, chấn động nhìn Trần Lạc Thần.
Trời ạ, chiếc xe Lamborghini sang trọng này khiến vô số nữ sinh Kim Lăng siêu lòng, vậy mà chính là của Trần Lạc Thần.
Xe hạng sang 54 tỷ.
Đây là cái khái niệm gì?
Lâm Kiều như bị sét đánh.
Nếu như không phải tận mắt chứng kiến, Lâm Kiều cho dù bị đánh chết cũng không tin đây là sự thật.
Chủ nhân của chiếc siêu xe, vậy mà chính là người cô ta quen đến mức không thể quen hơn.
“Được thôi, nếu đã bị cô nhìn thấy rồi, vậy tôi thừa nhận, chiếc xe này là của tôi!”
Trần Lạc Thần bất lực thở dài.
“Cái gì!”
Trong mắt Lâm Kiều long lanh ánh nước.
“Được rồi, nếu như không có chuyện gì, tôi đi trước đâu, còn chuyện chiếc xe, cô giúp tôi giữ bí mật, đừng để đến cuối cùng, mọi người đều không vui vẻ, ha ha!”
Trần Lạc Thần nhàn nhạt nói một câu.
Nói xong thì chuẩn bị rời khỏi.
“Trần Lạc Thần, anh đừng đi!”
Không ngờ Lâm Kiều trực tiếp lao đến, ôm lấy lưng của Trần Lạc Thần, ôm rất chặt.
“Fuck! Lâm Kiều, cô điên rồi sao? Cô có bệnh à? Cô làm cái gì vậy?”
Trần Lạc Thần bị dọa giật mình, vội vàng giãy ra!
“Không! Tôi không buông, Anh Thần, tôi sẽ không để anh thoát khỏi từ trong tay tôi nữa đâu, tôi yêu anh, tôi thật sự yêu anh! Cho tôi một cơ hội có được không?”
Lâm Kiều lại ôm chặt lấy eo của Trần Lạc Thần, cả người dán lên người Trần Lạc Thần.
Con bà nó!
Trần Lạc Thần từng thấy sự tham lam tùy hứng của Dương Ngọc, vốn tưởng đã miễn dịch với tất cả những cô gái tham lam rồi.
Nhưng không ngờ, Lâm Kiều còn ghê hơn Dương Ngọc.
Phải, Lâm Kiều bây giờ quả thật đã quá dung tục rồi.
Quá khứ vô vàn của Trần Lạc Thần, cộng thêm bây giờ anh lấy xe lái, cho dù Trần Lạc Thần chỉ nói một câu xe này là của anh, Lâm Kiều đã tin rồi.
Tại sao chứ?
Bởi vì đầu óc của cô ta xoay chuyển rất nhanh, xe của Trần Lạc Thần bây giờ, chỉ cần có liên hệ với chuyện quá khứ của anh thì hoàn toàn có thể nói thông suốt rồi.
Điều này còn nghi ngờ cái shit gì nữa.
Cộng thêm Lâm Kiều sớm đã nhìn ra, Trần Lạc Thần là loại người thích mềm mỏng, hơn nữa đối với loại người không ác được, nhất là đối với phụ nữ, anh rất dễ bị lôi kéo.
Đây là một điểm yếu của Trần Lạc Thần.
Cho nên Lâm Kiều lúc này mới dám thử.
“Fuck, đừng như thế, cầu xin cô, da gà của tôi nổi hết cả lên rồi!”
Trần Lạc Thần khẩn trương đến mức mồ hôi túa ra.
“Tôi không! Tôi muốn theo anh, trừ phi anh cho tôi một cơ hội!”
Trần Lạc Thần sống chết ôm chặt.
Điên rồi điên rồi, hoàn toàn điên rồi!
Trần Lạc Thần nhẫn tâm, hơi dùng sức, tách tay của Lâm Kiều ra, sau đó mượn cơ hội chui vào trong xe khóa cửa lại.
Khởi động xe muốn chạy.
“Rầm!”
Thì nghe thấy một tiếng kêu, Lâm Kiều vậy mà bò trước xe.
“Chị, chị Kiều! cô rốt cuộc muốn làm gì!”
Trần Lạc Thần khẩn trương mà quát to.
“Trần Lạc Thần, tôi hỏi anh một vấn đề, anh trừ có rất nhiều tiền ra, có phải còn có thân phận khác không? Anh nói cho tôi biết, chỉ cầu xin anh nói cho tôi biết?”
Phải, bây giờ Lâm Kiều chỉ nghi ngờ một điều.
Đó chính là cậu Trần vô cùng giàu có và thần bí ở Kim Lăng trong truyền thuyết, chính là Trần Lạc Thần!
Nếu không tại ban đầu Bạch Tiểu Phi, còn cả Trịnh Duyệt của bây giờ, Lý Chấn Quốc của sơn trang Ôn Tuyền, đều cung kính đối với Trần Lạc Thần như thế!
Á!!!
Cộng thêm chuyện của ngày hôm nay, chiếc siêu xe bây giờ!
Lâm Kiều dù có ngốc hơn nữa cũng có thể đoán được 8-9 phần rồi.
Cậu Trần trâu bò kia chính là Trần Lạc Thần!!!
Bây giờ cả người cô ta run run, sắp đạt đến tiết tấu ‘cao trào’,muốn biết sự thật.
“Tôi nói cho cô biết, tôi không biết cậu Trần gì cả, có điều cô nếu như còn không cút, tôi đạp ga? Không cần nghi ngờ mã lực của chiếc xe này của tôi đâu!”
“Tôi không đi, anh không thừa nhận thì tôi sẽ không đi!”
Mẹ nó!
Trần Lạc Thần nổi nóng, chân ga thật sự đạp xuống.
Có điều chỉ hơi giẫm nhẹ, sau đó sợ khiến Lâm Kiều bị thương, lại đạp mạnh chân phanh.
Nhưng không ngờ, vừa hay theo lực quán tính này, cộng thêm bánh xe đè lên một hòn đá.
“Á!”
Cả người Lâm Kiều giống như con diều đứt dây mà bay ra.
Trực tiếp đập xuống đất, nằm giang tay giang chân.
“Vãi!”
Trần Lạc Thần chỉ muốn dọa cô ta, không ngờ thật sự xảy ra chuyện rồi.
Lập tức mở cửa xe lao tới.
Gáy của Lâm Kiều đập xuống đất, trực tiếp hôn mê.
Vỗ vỗ vào mặt của cô ta.
“Lâm Kiều, cô đừng dọa tôi? Không sao chứ? Vừa rồi tôi không phải muốn hất văng cô ra?”
Trần Lạc Thần có hơi tự trách.
Không phải thánh mẫu, là vì anh cho dù ghét Lâm Kiều, thậm chí có khi muốn rút lưỡi cô ta, nhưng tuyệt đối không có ác tâm muốn làm Lâm Kiều bị thương thậm chí mất đi tính mạng.
Thấy biểu cảm đau khổ của Lâm Kiều.
Trần Lạc Thần bế cô ta lên vứt vào trong xe, sau đó lao như bay, đến thẳng bệnh viện…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.