Chương 25
Bụi Phấn
02/10/2016
nó xách đống bánh trong sự tiếc nuối-Ê, con nhỏ kia
một giọng nói của ai đó phát ra. nó quay đầu lại thì thấy đó là con trai hơn nưa không phải một tên mà có đến năm
-cậu hỏi tôi à?
nó ngơ ngác hỏi
-đúng, đưa đám bánh đây, không đưa tao cho ăn đập đó
thằng đầu đàn trong nhóm nói:
nó nhếch mép cười, để bị bánh xuống rồi vơ mớ tóc cột lên cao.
-ồ, thì ra là xin ăn à, nhưng xin kiểu đấy thì không được đâu đấy.
nó nói với cái giọng khá kích thích khiên mấy tên đó bực:
-láo, mày dám nói với đàn anh của may như thế á, mau đưa đám bánh đó đây.
mọi người bu lại ngó, đám con gai thì:
-con nhỏ này ngu rồi, dám chọc tức đàn anh mà.
-oa, nó ăn gan ngỗng à?
-cái tội mặt dày nè!!
-hình như con nhỏ này bảo Nhật Minh là rác rưởi thì phải
-thật sao?!, đình vào giúp nó nhưng nghe mày nói vậy tao không muốn giúp nó nữa!!!!!
nó vừa nghe xong mấy câu đó thì càng cho bọn kia ăn đấm hơn để dải tỏa cái bực này nhưng nó nhớ lại trong trường không sẽ bị hạnh kiểm yếu hoặc tê hơn là đuổi học
nó cất tiếng:
-không có tiền à, sao tự mua đê, không thấy nhục khi lấy đồ của người khác á, hơn nữa lại là con gái nữa chứ
- con khốn này, mày không đưa tao đánh thật đó!!!!!!!
1 thằng trong đám nói
-thích đánh thì đánh đi, có ai cản mấy người âu
nó khoảnh tay
" con nhỏ này lỳ thế" thằng đứng đầu nghĩ
vì không kiềm được cơn tức mà 1 thằng lao lên, nó có vẻ khá ngạc nhiên " chắc bực quá đây mà, thôi kệ nhịn một chút"
nó ngồi xuống ôm đầu và rồi:
.........
"sao im lặng thế?" nó ôm đầu một lúc mà vẫn chưa thấy cú đấm nào
nó ngửng lên thì thấy cậu ta (Nhật Minh) đang đỡ giúp nó, nhưng đây cậu tơ đang đỡ cú đấm đấy bằng tay mà. đám con gái há hốc mồm
-ôi, Nhật Minh bảnh quá
-nhưng tại sao Nhật Minh lại giúp con nhỏ đó chứ
-ước gì con nhỏ đang ngồi ôm đầu kia là mình.
- tôi không ngờ cậu lại dám đánh 1 bông hoa hồng đẹp như vậy đấy.
sau khi nghe cậu ta nói, 1 đứa con gái trong đám hộc máu mũi phải vào phòng cấp cứu
-cái gì thế này.
nó khá hoảng
-mày là thằng nào? sao cản đường tao, biến ra
tên đó định đánh hắn thì từ đằng sau
-rặc rặc
tiếng bẻ tay của cả khối con gái với tà khí bao quanh
-mấy người mà dám đụng vào dù 1 cọng tóc của Nhật Minh thì coi chừng tụi này.
5 tên có vẻ sợ rồi nói:
-không đánh thì không đánh, về nào Khoa tỉnh sổ với thằng nhãi này sau
rồi 5 tên chạy nhanh đi trong giây lát
thế rồi cậu ta lại bị vây quanh bởi đám con gái
nó thở dài, cầm bị bánh định đi thì:
-cô ôm đám bánh đi đâu đấy
mấy đứa con gái khá ngỡ ngàng khi nghe cậu ta nói vậy
-đây, bánh đây, mà cậu có cần phải mua đến 20 cái làm gì, định đem đi phân phát á?
nó đưa bị bánh cho cậu ta với hàng đám ánh mắt hình viên đạt nhìn vào nó
cậu ta giằng lấy bị bánh, không sai thật, tên đó đem phân phát chó đám con gái trọng sự đau khổ của nó
một đứa trong đám cầm bị bánh lên:
-không ngờ, cậu ấy thích loại bánh này
-vậy mà cứ tưởng cậu ấy thích ăn socola chứ!!!!!
-vậy lần sau đổi đề tài làm bánh cake vậy
-ừ
" nó người này nhiều tiền quá nên không biết sử dụng ở đâu ak" nó nghĩ
nó định đi:
-ê, giục rác.
nó không nói gì mà cầm cái bị trên tay hắn rồi đi
trên đường thì nó gặp Vương, cậu chạy ra chỗ nó:
-mình nghe nói cậu gặp đàn anh lớp trên
cậu tỏ vẻ lo lắng:
-tin lan truyền nhanh quá đi mất.
nó cười làm cậu ấy hơi đỏ mặt
-cậu có bị sao không?
-không, mình không sao cả
nó nhìn cậu:
-vậy thì tốt rồi
cậu ta thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng
-mình nghe nói Trúc Loan học ở lớp cậu.
-à đúng, có 3 người nữa.
-mình biết rồi
thế ròi nó và cậu tám chuyện với nhau cho đến hết giờ ra chơi.
một giọng nói của ai đó phát ra. nó quay đầu lại thì thấy đó là con trai hơn nưa không phải một tên mà có đến năm
-cậu hỏi tôi à?
nó ngơ ngác hỏi
-đúng, đưa đám bánh đây, không đưa tao cho ăn đập đó
thằng đầu đàn trong nhóm nói:
nó nhếch mép cười, để bị bánh xuống rồi vơ mớ tóc cột lên cao.
-ồ, thì ra là xin ăn à, nhưng xin kiểu đấy thì không được đâu đấy.
nó nói với cái giọng khá kích thích khiên mấy tên đó bực:
-láo, mày dám nói với đàn anh của may như thế á, mau đưa đám bánh đó đây.
mọi người bu lại ngó, đám con gai thì:
-con nhỏ này ngu rồi, dám chọc tức đàn anh mà.
-oa, nó ăn gan ngỗng à?
-cái tội mặt dày nè!!
-hình như con nhỏ này bảo Nhật Minh là rác rưởi thì phải
-thật sao?!, đình vào giúp nó nhưng nghe mày nói vậy tao không muốn giúp nó nữa!!!!!
nó vừa nghe xong mấy câu đó thì càng cho bọn kia ăn đấm hơn để dải tỏa cái bực này nhưng nó nhớ lại trong trường không sẽ bị hạnh kiểm yếu hoặc tê hơn là đuổi học
nó cất tiếng:
-không có tiền à, sao tự mua đê, không thấy nhục khi lấy đồ của người khác á, hơn nữa lại là con gái nữa chứ
- con khốn này, mày không đưa tao đánh thật đó!!!!!!!
1 thằng trong đám nói
-thích đánh thì đánh đi, có ai cản mấy người âu
nó khoảnh tay
" con nhỏ này lỳ thế" thằng đứng đầu nghĩ
vì không kiềm được cơn tức mà 1 thằng lao lên, nó có vẻ khá ngạc nhiên " chắc bực quá đây mà, thôi kệ nhịn một chút"
nó ngồi xuống ôm đầu và rồi:
.........
"sao im lặng thế?" nó ôm đầu một lúc mà vẫn chưa thấy cú đấm nào
nó ngửng lên thì thấy cậu ta (Nhật Minh) đang đỡ giúp nó, nhưng đây cậu tơ đang đỡ cú đấm đấy bằng tay mà. đám con gái há hốc mồm
-ôi, Nhật Minh bảnh quá
-nhưng tại sao Nhật Minh lại giúp con nhỏ đó chứ
-ước gì con nhỏ đang ngồi ôm đầu kia là mình.
- tôi không ngờ cậu lại dám đánh 1 bông hoa hồng đẹp như vậy đấy.
sau khi nghe cậu ta nói, 1 đứa con gái trong đám hộc máu mũi phải vào phòng cấp cứu
-cái gì thế này.
nó khá hoảng
-mày là thằng nào? sao cản đường tao, biến ra
tên đó định đánh hắn thì từ đằng sau
-rặc rặc
tiếng bẻ tay của cả khối con gái với tà khí bao quanh
-mấy người mà dám đụng vào dù 1 cọng tóc của Nhật Minh thì coi chừng tụi này.
5 tên có vẻ sợ rồi nói:
-không đánh thì không đánh, về nào Khoa tỉnh sổ với thằng nhãi này sau
rồi 5 tên chạy nhanh đi trong giây lát
thế rồi cậu ta lại bị vây quanh bởi đám con gái
nó thở dài, cầm bị bánh định đi thì:
-cô ôm đám bánh đi đâu đấy
mấy đứa con gái khá ngỡ ngàng khi nghe cậu ta nói vậy
-đây, bánh đây, mà cậu có cần phải mua đến 20 cái làm gì, định đem đi phân phát á?
nó đưa bị bánh cho cậu ta với hàng đám ánh mắt hình viên đạt nhìn vào nó
cậu ta giằng lấy bị bánh, không sai thật, tên đó đem phân phát chó đám con gái trọng sự đau khổ của nó
một đứa trong đám cầm bị bánh lên:
-không ngờ, cậu ấy thích loại bánh này
-vậy mà cứ tưởng cậu ấy thích ăn socola chứ!!!!!
-vậy lần sau đổi đề tài làm bánh cake vậy
-ừ
" nó người này nhiều tiền quá nên không biết sử dụng ở đâu ak" nó nghĩ
nó định đi:
-ê, giục rác.
nó không nói gì mà cầm cái bị trên tay hắn rồi đi
trên đường thì nó gặp Vương, cậu chạy ra chỗ nó:
-mình nghe nói cậu gặp đàn anh lớp trên
cậu tỏ vẻ lo lắng:
-tin lan truyền nhanh quá đi mất.
nó cười làm cậu ấy hơi đỏ mặt
-cậu có bị sao không?
-không, mình không sao cả
nó nhìn cậu:
-vậy thì tốt rồi
cậu ta thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng
-mình nghe nói Trúc Loan học ở lớp cậu.
-à đúng, có 3 người nữa.
-mình biết rồi
thế ròi nó và cậu tám chuyện với nhau cho đến hết giờ ra chơi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.