Chương 33
Bụi Phấn
08/02/2017
nó đang láy hoáy không biết phải làm gì thì đột nhiên có người đến đập cửa rầm rầm làm cả lớp đều phải giật mình.
-em nào là Thanh Đình thì đi với tôi xuống phòng giám thị!!!
ông bảo vệ hấp tấp tìm người tên Thanh Đình.
-là em thầy ơi. nó nhìn về phái ông bảo zệ.
ông ta liền kéo tay nó xuống phòng giám thị và để cho nó một dấu ?
trong khi cả lớp đang ngớ ra vì không biết chuyện gì vừa xảy ra.
-ê mày, ông bảo vệ làm gì mà tìm con nhỏ đó dữ dzậy???
-mày hỏi tao, tao biết hỏi ai.
-ê Thảo, mày lúc nãy giựt máy nhỏ đó nghe thấy giọng ai rứa??
đột nhiên cả lớp im hết.
-tao nghe thấy giọng của q...q..quỷ. ( à các bạn có biết ai là quỷ không?? là Trúc Loan đó, vỉ cổ đáng nhau nhiều quá nên mấy đứa bảo cổ là quỷ :) )
____________________
Phòng giám thị
-seo mị lại ở đây???!!!!!!!!!!!!!
nó hốt hoảng sau khi thấy cô bạn Trúc Loan của mình trong phòng giám thị
-à thì à mình có đụng chạm với một số thằng......
cô đang nói thì bị ông già giám thị hét thẳng zô mặt.
-đụng chạm á, đụng chạm mà phải để cho học sinh phải đi bệnh viện à, đụng chạm mà để tôi phải bị mắng vốn thế sao, đây là lần đầu tôi bị chửi đấy nhá, đây sẽ là lần cuối tôi cho trò ở lại nhé, ngôi trường danh giá này không chứa chấp những đứa côn đồ như trò đâu!!!!
Trúc Loan không giám nói thêm câu nào nữa sau khi nghe ổng xổ mấy câu gì không vào mặt.
-ủa vậy thầy gọi con làm gì ạ?
nó ngơ ngác nhìn ông thầy đang sùng bọt kia.
-tôi nghe nói cô là người thân của trò này. giọng nói của ổng đã chuyển về bình thường.
-dạ. nó nói.
-uk vậy kí vào bảng cam kết này đi.
nó đọc bảng cam kết.....
em tên là Hồ Thiên Trúc Loan, học sinh lớp***, hôm nay em viết bảng cam kết này vì một số lí do
-em đã lỡ ra tay với một số người bạn và có bị chấn thương nhẹ
-vì em mà phụ huynh của các học sinh đó đã lên mắng vốn thầy giám thị.
-em đã hỗn hào với thầy gt................
em xin hứa từ nay sẽ không tái phạm nữa.
sau khi nó đọc xong cái bảng cam kết đó, nó như muốn bẹ luôn cây bút trên tay. về nhà thật mau để cho con người thân kia một trận đòn tơi tả.
-lần sau trò còn làm vậy nữa thì tôi sẽ đuổi trò thật đấy.
Trúc Loan gật đầu lia lịa.
Hóa ra nó đến để chuộc lại con người thân này, nó biết nó sinh ra để chụi đựng con người của Trúc Loan nhưng cô có cần phải ác độc thế không!!!
_____________________ra về__________________________
nó đang đi tà tà ra cổng thì thấy một cậu con trai với dáng người cao ráo. nó khẽ cười tủm tỉm
-cậu đứng đây làm gì đó, Vương?
cậu ta quay lại cười
-mình muốn cùng về với cậu
nụ cười đó đã làm cho má nó ửng hồng.
nó đồng ý và hai người cùng nhau về nhà nhưng không ai biết rằng có người đang nhìn nó trên ban công.
-cô được lắm, mấy ngày nay tôi không sai cô thì cô tớn tở với thằng đó, đúng là chán sống mà.
____đến nhà__
-tạm biệt cậu nhé.
nó đang định chạy zô nhà thì bị cậu níu lại.
-tối mai cậu đi chơi với mình nhé.
mặt nó đỏ hơn trái ớt sau khi nghe Vương nói.
-à uk. được mà. tim nó đập càng ngày càng mạnh đến nỗi mà nó cũng nghe thấy.
-em nào là Thanh Đình thì đi với tôi xuống phòng giám thị!!!
ông bảo vệ hấp tấp tìm người tên Thanh Đình.
-là em thầy ơi. nó nhìn về phái ông bảo zệ.
ông ta liền kéo tay nó xuống phòng giám thị và để cho nó một dấu ?
trong khi cả lớp đang ngớ ra vì không biết chuyện gì vừa xảy ra.
-ê mày, ông bảo vệ làm gì mà tìm con nhỏ đó dữ dzậy???
-mày hỏi tao, tao biết hỏi ai.
-ê Thảo, mày lúc nãy giựt máy nhỏ đó nghe thấy giọng ai rứa??
đột nhiên cả lớp im hết.
-tao nghe thấy giọng của q...q..quỷ. ( à các bạn có biết ai là quỷ không?? là Trúc Loan đó, vỉ cổ đáng nhau nhiều quá nên mấy đứa bảo cổ là quỷ :) )
____________________
Phòng giám thị
-seo mị lại ở đây???!!!!!!!!!!!!!
nó hốt hoảng sau khi thấy cô bạn Trúc Loan của mình trong phòng giám thị
-à thì à mình có đụng chạm với một số thằng......
cô đang nói thì bị ông già giám thị hét thẳng zô mặt.
-đụng chạm á, đụng chạm mà phải để cho học sinh phải đi bệnh viện à, đụng chạm mà để tôi phải bị mắng vốn thế sao, đây là lần đầu tôi bị chửi đấy nhá, đây sẽ là lần cuối tôi cho trò ở lại nhé, ngôi trường danh giá này không chứa chấp những đứa côn đồ như trò đâu!!!!
Trúc Loan không giám nói thêm câu nào nữa sau khi nghe ổng xổ mấy câu gì không vào mặt.
-ủa vậy thầy gọi con làm gì ạ?
nó ngơ ngác nhìn ông thầy đang sùng bọt kia.
-tôi nghe nói cô là người thân của trò này. giọng nói của ổng đã chuyển về bình thường.
-dạ. nó nói.
-uk vậy kí vào bảng cam kết này đi.
nó đọc bảng cam kết.....
em tên là Hồ Thiên Trúc Loan, học sinh lớp***, hôm nay em viết bảng cam kết này vì một số lí do
-em đã lỡ ra tay với một số người bạn và có bị chấn thương nhẹ
-vì em mà phụ huynh của các học sinh đó đã lên mắng vốn thầy giám thị.
-em đã hỗn hào với thầy gt................
em xin hứa từ nay sẽ không tái phạm nữa.
sau khi nó đọc xong cái bảng cam kết đó, nó như muốn bẹ luôn cây bút trên tay. về nhà thật mau để cho con người thân kia một trận đòn tơi tả.
-lần sau trò còn làm vậy nữa thì tôi sẽ đuổi trò thật đấy.
Trúc Loan gật đầu lia lịa.
Hóa ra nó đến để chuộc lại con người thân này, nó biết nó sinh ra để chụi đựng con người của Trúc Loan nhưng cô có cần phải ác độc thế không!!!
_____________________ra về__________________________
nó đang đi tà tà ra cổng thì thấy một cậu con trai với dáng người cao ráo. nó khẽ cười tủm tỉm
-cậu đứng đây làm gì đó, Vương?
cậu ta quay lại cười
-mình muốn cùng về với cậu
nụ cười đó đã làm cho má nó ửng hồng.
nó đồng ý và hai người cùng nhau về nhà nhưng không ai biết rằng có người đang nhìn nó trên ban công.
-cô được lắm, mấy ngày nay tôi không sai cô thì cô tớn tở với thằng đó, đúng là chán sống mà.
____đến nhà__
-tạm biệt cậu nhé.
nó đang định chạy zô nhà thì bị cậu níu lại.
-tối mai cậu đi chơi với mình nhé.
mặt nó đỏ hơn trái ớt sau khi nghe Vương nói.
-à uk. được mà. tim nó đập càng ngày càng mạnh đến nỗi mà nó cũng nghe thấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.