Con Nhỏ Yếu Đuối À...nó Đã Chết 7 Năm Về Trước Rồi
Chương 47
Dâu
23/10/2013
Ở đời bao giờ cũng tồn tại 2 từ Báo Ứng,dĩ nhiên tôi hiểu
được điều đó vì ngay lúc này tôi đang đi trên con đường đó,tôi
đi để đem lại những báo ứng cho những người đã làm tổn hại
đến cuộc đời vốn dĩ rất bình yên của tôi.
Sau lần biết được về tình trạng của ông ta trong lòng tôi chẳng dấy lên chút gì là thương hại, mà thay vào đó lại là 1 niềm vui nho nhỏ đang hiện hữu trong lòng tôi...thầm bật cười trong người tôi thỏ thẻ ngay với bản thân mình
_Trả giá rồi,người ta phải trả giá rồi đấy My à,mày vui rồi cảm thấy nhẹ nhõm phần nào rồi phải không? 1 mũi tên cấm sâu trong người mày mấy năm qua bây giờ đã rút ra được rồi đấy,còn mấy mũi tên kia cũng gần đến lúc rút ra được rồi.mọi chuyện đã gần đến đích...
Rengggggg
Tiếng chuông điện thoại bất chợt làm cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi...
_Tôi nghe
.....
_Được tôi tới ngay
Sau cuộc nói chuyện đó,khuôn mặt tôi khá trầm,tôi biến sắc 1 cách nhanh chống và lặng lẽ bỏ ra ngoài...
Lái xe 1 cách khá vội vã tôi phóng như bay trên đường,cố tình lãng quên đi tất cả và cũng cố tình lãng quên đi vị thần chết đang lặng lẽ ở phía sau,khẽ chốp đôi mắt đầy u tư tôi càng lúc càng tăng tốc nhưng ở phía trước tôi thấy có gì đó...tôi hối thúc bóp còi thế mà vật đó vẫn đứng yên 1 cách bình thản,tôi cố gắng giảm tốc độ đến 1 cách có thể và thắng lại 1 cách khá gấp. Và dĩ nhiên cái vật ấy vẫn đứng trước đầu xe và nhìn tôi 1 cách đầy máu lửa
Tôi nhìn thật kĩ thật rõ cái người đang hiện diện trước xe tôi,khẽ bật cười và khá từ tốn tôi đẩy cửa xe bước xuống
_Oan hồn à? Sao cứ thích bám đuôi tao vậy
người đó vẫn im lặng nhìn tôi,mức chịu đựng của tôi không lớn tới mức chấp nhận sự im lặng kia
_Mày câm rồi à?
_Mày giỏi lắm mà? Mày tài ba lắm mà? Sao mày không tông cho tao chết luôn đi...đồ giả dối
Nghe đến đó thì chắc ai cũng biết nó là ai rồi nhỉ? Vâng Ái Mỹ đó ạ
Tôi bật cười trước câu nói nửa điên nửa dại của nó
_Tao không rảnh như mày nghĩ.tao không rảnh vào khám gỡ lịch chĩ vì tông phải 1 con chó như mày
_Vậy tại sao mày lại không cứu ba tao,mày nói mày không muốn tông chết con chó như tao vậy thì tại sao mày lại bỏ mặc ba tao trong khi ba tao cần mày ban cho sự sống...mày đúng là đồ giả dối.mày ích kỉ còn hơn cả con thú...
_Tao giả dối..đúng.Tao ích kỉ..đúng. Tao không cứu ba mày..đúng. Vì tao thà cứu con chó còn có nghĩa hơn là cứu hạng người như ba mày,
Nói rồi tôi quay lưng bỏ đi,trước khi bước vô xe tôi không quên để lại phần tái bút
_Nếu ngày xưa ông ta không làm những chuyện ác thì ngày nay ông ta đã không phải thành ra thế này
Rồi tôi lên xe và chạy đi,để lại đằnq sau là mảng khói bụi đầy u ám cùng với 1 người con gái đang trơ trội đứng giữa lòng đường với thân xác hao gầy của những ngày tháng buôn phấn bán hương....
Sau lần biết được về tình trạng của ông ta trong lòng tôi chẳng dấy lên chút gì là thương hại, mà thay vào đó lại là 1 niềm vui nho nhỏ đang hiện hữu trong lòng tôi...thầm bật cười trong người tôi thỏ thẻ ngay với bản thân mình
_Trả giá rồi,người ta phải trả giá rồi đấy My à,mày vui rồi cảm thấy nhẹ nhõm phần nào rồi phải không? 1 mũi tên cấm sâu trong người mày mấy năm qua bây giờ đã rút ra được rồi đấy,còn mấy mũi tên kia cũng gần đến lúc rút ra được rồi.mọi chuyện đã gần đến đích...
Rengggggg
Tiếng chuông điện thoại bất chợt làm cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi...
_Tôi nghe
.....
_Được tôi tới ngay
Sau cuộc nói chuyện đó,khuôn mặt tôi khá trầm,tôi biến sắc 1 cách nhanh chống và lặng lẽ bỏ ra ngoài...
Lái xe 1 cách khá vội vã tôi phóng như bay trên đường,cố tình lãng quên đi tất cả và cũng cố tình lãng quên đi vị thần chết đang lặng lẽ ở phía sau,khẽ chốp đôi mắt đầy u tư tôi càng lúc càng tăng tốc nhưng ở phía trước tôi thấy có gì đó...tôi hối thúc bóp còi thế mà vật đó vẫn đứng yên 1 cách bình thản,tôi cố gắng giảm tốc độ đến 1 cách có thể và thắng lại 1 cách khá gấp. Và dĩ nhiên cái vật ấy vẫn đứng trước đầu xe và nhìn tôi 1 cách đầy máu lửa
Tôi nhìn thật kĩ thật rõ cái người đang hiện diện trước xe tôi,khẽ bật cười và khá từ tốn tôi đẩy cửa xe bước xuống
_Oan hồn à? Sao cứ thích bám đuôi tao vậy
người đó vẫn im lặng nhìn tôi,mức chịu đựng của tôi không lớn tới mức chấp nhận sự im lặng kia
_Mày câm rồi à?
_Mày giỏi lắm mà? Mày tài ba lắm mà? Sao mày không tông cho tao chết luôn đi...đồ giả dối
Nghe đến đó thì chắc ai cũng biết nó là ai rồi nhỉ? Vâng Ái Mỹ đó ạ
Tôi bật cười trước câu nói nửa điên nửa dại của nó
_Tao không rảnh như mày nghĩ.tao không rảnh vào khám gỡ lịch chĩ vì tông phải 1 con chó như mày
_Vậy tại sao mày lại không cứu ba tao,mày nói mày không muốn tông chết con chó như tao vậy thì tại sao mày lại bỏ mặc ba tao trong khi ba tao cần mày ban cho sự sống...mày đúng là đồ giả dối.mày ích kỉ còn hơn cả con thú...
_Tao giả dối..đúng.Tao ích kỉ..đúng. Tao không cứu ba mày..đúng. Vì tao thà cứu con chó còn có nghĩa hơn là cứu hạng người như ba mày,
Nói rồi tôi quay lưng bỏ đi,trước khi bước vô xe tôi không quên để lại phần tái bút
_Nếu ngày xưa ông ta không làm những chuyện ác thì ngày nay ông ta đã không phải thành ra thế này
Rồi tôi lên xe và chạy đi,để lại đằnq sau là mảng khói bụi đầy u ám cùng với 1 người con gái đang trơ trội đứng giữa lòng đường với thân xác hao gầy của những ngày tháng buôn phấn bán hương....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.