Chương 21
Trần Phan Trúc Giang
23/06/2020
Đúng như tôi dự đoán, khoảng tầm nửa tiếng sau Quân Trực đưa mẹ con bé Su về. Lúc đến bệnh viện, thân nhiệt con bé giảm xuống còn hơn 37 độ, bác sĩ kiểm tra một chút rồi cho về. Đợi Trà vào cho bé con ngủ xong, cô ấy quay ra nói với mọi người:
- Mọi người lên phòng nghỉ ngơi đi, bé Su đỡ hơn rồi.
Bà nội chồng tôi đi tới gần chỗ Trà, bà dịu giọng:
- Con Su ngủ rồi thì con cũng ngủ đi, để con Su cho con Hoà canh chừng.
Ơ, lý do tại sao tôi phải canh chừng cho Trà ngủ?
Mặc dù nghe thấy chói tai nhưng tôi vẫn để thử xem Trà sẽ nói gì. Cô ấy nhìn tôi rồi khẽ lắc đầu:
- Để con canh chừng con bé là được rồi nội, mà giờ con bé cũng hạ sốt rồi, con để ý một chút là được không cần thức canh đâu. Chị Hòa cũng mệt rồi, mọi người cả đêm cũng đâu có ngủ.
Bà nội liếc mắt nhìn tôi, bà càm ràm:
- Thì con để cho con Hoà canh, nó ngồi từ nãy giờ chứ có làm gì đâu mà mệt.
Tôi càng nghe càng thấy nóng hết cả ruột gan, định là lên tiếng nhưng chưa kịp nói thì Quân Trực đã giành nói trước.
- Con ai thì người đó canh, nếu Trà không canh được thì đưa bé Su lên phòng con canh chừng con bé. Sáng vợ con còn phải đi học, sức khoẻ em ấy yếu không thức khuya được.
Bà nội cãi ngay lại:
- Nội nói cái gì tới con Hòa con cũng bênh chằm chằm chằm chằm, con Hòa là vợ, con Trà cũng...
Quân Trực cau mày, anh nghiêm giọng:
- Trà không phải là vợ con, con nói với nội bao nhiêu lần rồi. Pháp luật công nhận 1 vợ 1 chồng, bé Su là con riêng của con, Trà chỉ là mẹ bé Su thôi.
- Nhưng con Trà sinh con cho con, con bé Su là cháu cố nội quý giá của bà. Con Su danh phận cao quý, mẹ nó phải được coi trọng hơn. Mày đừng cãi nội, nội quyết cái gì thì y như vậy mà làm. Ba mày không dám cãi tao một tiếng, mày là cháu, mày không được cãi.
Quân Trực bước lên một bước, anh cười lạnh rồi nói:
- Vậy nội về nhà ông ấy mà ra lệnh, ở đây là nhà của mẹ con con, nhà của đứa cháu đứa dâu mà trước kia nội không thèm nhận đó nội. Chuyện này chuyện riêng của con, nội để con tự giải quyết, con của con cũng không liên quan gì tới họ Vũ hết, đứa nào cũng là người bình thường, nội đừng đem mấy chuyện tông môn ra nói với con nữa. Còn nữa, Hoà là vợ con, trước sau như một, con nói thẳng một lần cho rõ luôn... dù có bé Su ở đây thì Trà cũng không liên quan gì tới vợ chồng con hết. Nội giận con chịu, còn nếu nội thấy không vui, nội có thể kêu ông ấy tới đón nội về.
Bà nội giận tới run rẩy, bà chỉ vào mặt tôi rồi quát lên:
- Mày! Mày... cái thằng trời đánh này!
Vừa nói bà vừa ôm ngực, mẹ chồng tôi với Trà phải đỡ lấy bà rồi dìu bà tới ghế sô pha ngồi xuống. Mẹ chồng tôi thấy vậy liền quát:
- Trực, con nói ít lại một tiếng coi, bà nội lớn tuổi rồi...
- Mẹ! Trước kia bà đối xử với mẹ sao mẹ quên hết rồi hả? Người đuổi đánh mẹ chính là nội, người tạt nước tiểu của thằng Minh vào người con chính là bà nội. Nếu không phải vì mẹ thì một tiếng bà nội này đã chẳng bao giờ kêu ra rồi. Bà nội ác như vậy, có để làm gì?
Bà nội nghe chồng tôi nói như vậy, bà đột nhiên im re không dám kêu trời kêu đất nữa. Mẹ chồng tôi thì đỏ mặt lúng túng:
- Nhưng mà... bà lớn tuổi rồi con...
Quân Trực cười, nụ cười trào phúng thê lương:
- Bà lớn nhưng vẫn ngang ngược độc tài... mẹ là một minh chứng sống rồi... con không bao giờ để vợ con đi vào vết xe đổ của mẹ nữa.
Dừng một vài giây, anh nói trong uất hận:
- Tuổi thơ của con, cuộc đời của con... chỉ muốn ám ảnh một lần thôi... một lần duy nhất thôi. Cái hình ảnh mẹ bị họ đánh đến chảy máu mắt... nó còn in sâu vào não con này mẹ ơi... Họ không tốt với mẹ, mẹ thương họ để làm gì? Để làm cái gì, hả?
Tôi bước đến gần anh, tôi kéo tay anh lại, trong lòng cảm thấy chua xót lắm nhưng không biết phải an ủi anh như thế nào nữa.
- Mẹ... mẹ....
Mẹ chồng tôi mắt đỏ hoe, bà ấp úng nói không ra câu. Bà nội thì cúi mặt không dám ngẩn lên nhìn ai, Trà cũng im lặng không dám nói câu gì. Quân Trực đột nhiên nắm lấy tay tôi, anh hít một hơi rồi nhàn nhạt nói:
- Thôi quên đi, chuyện cũ rồi...
Quay sang nhìn tôi, hai mắt anh nhìn thẳng vào mắt tôi, giọng anh vô cùng dịu dàng, anh nói như khẳng định:
- Có anh ở đây, anh không để ai bắt nạt em đâu, không một ai có quyền đó đâu.
Dứt câu, anh đưa mắt quét qua một vòng những người đang ngồi ở ghế rồi sau đó anh kéo tay tôi đi thẳng lên trên phòng. Lên đến trên tôi vẫn còn nghe được tiếng rên than thở của bà nội. Bà nội chồng tôi đúng là hết thuốc chữa, bà diễn còn hay hơn diễn viên điện ảnh nữa.
Lên trên phòng đóng cửa lại, tôi mới kéo anh đến giường rồi ôm chầm lấy anh. Vừa ôm anh, tôi vừa thủ thỉ:
- Cảm ơn anh đã bảo vệ cho em, cảm ơn anh nhiều lắm.
Quân Trực xoa xoa lưng tôi, giọng anh ngọt dịu:
- Sao phải cảm ơn anh, anh là đang bảo vệ vợ anh thôi mà. Nhìn em bị bắt nạt, anh chịu không được.
Tôi cười:
- Nhưng em vẫn muốn cảm ơn anh, anh để yên cho em cảm ơn anh đi.
Quân Trực khẽ đẩy người tôi ra, trên môi anh nở nụ cười gian xảo:
- Cảm ơn bằng cách khác được không, ôm như thế này không thể hiện đủ thành ý.
Tôi lườm nguýt anh một phát, kéo một bên vai áo xuống để hở xương quai xanh, tôi cười nghịch:
- Sao? Đủ chưa?
Anh nhìn tôi, nụ cười càng lúc càng rộng:
- Chưa, xuống thêm chút nữa.
Tôi gật gù rồi nhảy phóc lên giường, tôi cười lớn:
- Muốn xem thêm nữa thì lên đây, lên đây với bổn cung.
Được phất cờ, Quân Trực tất nhiên sẽ không bỏ lỡ cơ hội. Mãi đến khi tôi gần như mệt nhoài, anh mới ôm lấy tôi mà thủ thỉ, mặc dù lúc đó tôi đã nhắm mắt muốn ngủ:
- Thiệt thòi cho em nhiều rồi, vợ ơi!
Tôi nghe nhưng không buồn mở mắt, khẽ trở mình, tôi ôm chặt lấy anh rồi dần dần chìm vào giấc ngủ. Cuộc đời này mong gì hơn là được ôm người mình yêu ngủ thật say cơ chứ.
_________________
Những ngày sau đó, bà nội chồng tôi rất yên phận, chỉ cần thấy Quân Trực ở đâu là bà hiền khô liền ở đó. Bà cũng ít móc mỉa tôi với mẹ chồng tôi hơn, bà cũng ít mắng tôi gái độc không sinh được con hơn. Nhưng đó cũng chỉ là mấy ngày sau đó, chứ như bây giờ, bà lại bắt đầu giở thói hạnh hoẹ suốt cả ngày. Lắm khi tôi bực đến phát điên, chỉ muốn gọi ngay cho chồng tôi về để bà im không nói nữa. Nhưng mà mẹ chồng tôi không cho mà thật ra tôi cũng không muốn. Quân Trực còn phải đi làm, công việc của anh cần sự tập trung cao độ, bình thường đã đủ áp lực rồi, tôi không muốn tạo thêm áp lực cho anh nữa.
Nhưng mà sức chịu đựng của con người có giới hạn, tôi cũng không ngoại lệ.
....................
Chuẩn bị cho Quân Trực đi làm, tôi vừa sửa nếp áo sơ mi cho anh vừa nghe anh nói:
- Hay là em về quê chơi với mẹ vài hôm, anh bay về rồi xuống đón em luôn.
Tôi lắc lắc đầu:
- Không được đâu, chơi một hai hôm thì được, anh bay cả tuần, ba em kiểu gì cũng sinh nghi là vợ chồng mình gây nhau rồi lại loạn hết lên.
Anh ôm eo tôi, giọng anh có chút lo lắng:
- Anh bay xa, để em ở nhà anh không yên tâm. Hay để anh gọi điện về quê cho mẹ, anh nói với mẹ một tiếng để mẹ nói lại với ba.
- Anh định nói với mẹ thế nào, mà anh nói với mẹ em cũng như không, mẹ sợ ba đến thế kia cơ mà. Anh cũng biết ba em rồi, ông vừa khó tính vừa đa nghi, mẹ em không nói được ba em đâu.
- Vậy... hay là em bay theo anh luôn đi, coi như là đi du lịch.
Tôi phì cười:
- Điên à, em còn đi học, đi sao được mà đi. Anh yên tâm, em lớn rồi, em tự lo cho mình được mà.
Quân Trực ôm lấy tôi, anh khẽ nói:
- Nhưng anh lo cho em, bà nội tính tình như vậy, anh sợ em chịu thiệt thòi thôi.
Tôi cười nhẹ:
- Bà nói gì thì kệ đi, chửi em thì em đi chỗ khác, bà cũng không thể chửi em suốt ngày được. Anh quên là còn có bé Su hả? Mỗi lần nghe em bị chửi, con bé kiểu gì cũng chạy ra kéo bà nội đi chơi để bà không chửi em. Em có người bảo vệ mà.
Anh cũng cười theo tôi, chợt anh nhìn xuống bụng tôi, tay anh xoa xoa lên bụng tôi, giọng anh có chút tiếc nuối:
- Ước gì bé Su... là con gái của em nhỉ?
- Thì con bé kêu em là mẹ còn gì.
Anh lắc lắc đầu:
- Không phải, ý anh nói... anh ước gì bé Su là do em sinh ra. Như vậy... gia đình ta có thể sống hạnh phúc được rồi.
Nhìn cái cách anh xoa xoa bụng rồi nhìn cả ánh mắt trìu mến của anh khi nhìn vào bụng tôi... chợt, tôi cảm thấy có chút chạnh lòng. Nếu như con tôi vẫn còn sống, bé con... chắc cũng sắp được ra đời rồi.
Thấy tôi rũ mắt buồn bã, Quân Trực liền ôm lấy mặt tôi, anh cười rạng rỡ, nói:
- Không sao, chúng ta rồi sẽ có thêm Su em... đến khi đó, em lại có thêm người bảo vệ rồi.
Tôi đem nỗi buồn giấu hết vào trong lòng, trên môi nở nụ cười thật tươi, tôi hếch mũi, tự tin trả lời:
- Tất nhiên rồi, chuyện đó anh còn phải nói.
Anh không nói gì rồi nhẹ nhàng ôm lấy tôi, được anh ôm vào lòng, tâm tình tôi dễ chịu hơn một chút. Hy vọng ông trời thương cho tôi, thương cho vợ chồng tôi mà ban cho tôi một đứa bé... đứa bé của riêng hai người chúng tôi.
..........................
Quân Trực bay xa nhà, cuộc sống của tôi cơ bản vẫn ổn định, ngoài bà nội làm tôi đau đầu ra thì không có chuyện gì khiến tôi khó chịu.
Bà nội vẫn bênh Trà chằm chặp mặc dù cô ấy không hề nói năng một chút gì về chuyện danh phận vợ lớn vợ bé. Tôi thì cũng mặc kệ bà, bà nói gì thì nói chứ tôi mà nói lại bà, bà lại lên cơn đau tim bất thình lình rồi dọa mẹ chồng tôi nữa.
Chiều xuống, bé Su ngồi phòng khách chơi với bà nội, tôi thì xuống nhà bếp phụ chị bếp nấu thức ăn. Lúc tôi đem cháo lên cho bé Su, tôi vô tình nghe được bà nội chồng tôi nói chuyện với mẹ con Trà.
Giọng bà nội chồng tôi oang oang:
- Su, mốt con không được kêu Hoà là mẹ.
Bé Su non nớt hỏi lại:
- Mẹ Hòa mà bà cố.
- Không được kêu mẹ, con phải kêu là dì, nhớ chưa?
Bé Su nhăn cái mặt nhỏ, con bé nói:
- Nhưng con kêu là mẹ Hòa mà.
Bà nội cau có với con bé:
- Bà cố không cho con kêu con Hoà là mẹ, con phải kêu là dì, mẹ con chỉ có mẹ Trà thôi.
Nói rồi, bà bắt đầu rỉ tay con bé nói nhỏ:
- Con nói với ba Trực, dì Hoà đánh con... dì Hoà nhéo con... dì Hoà chửi mẹ Trà, đuổi mẹ Trà đi.
- Nhưng mẹ Hòa hổng có đánh con mà bà cố.
- Cái con bé này, bà cố nói sao con không nghe mà cứ cãi vậy hả?
Bị bà nội mắng, bé con chu môi muốn khóc, Trà thấy vậy mới lên tiếng can ngăn:
- Nội, con bé còn nhỏ mà, bà nói vậy... tội con bé... tội chị Hòa.
Bà nội càm ràm:
- Cũng tại con đó Trà, con hiền quá để cho con Hoà lên mặt. Con sinh được con cho thằng Trực, con có quyền chứ.
Trà khẽ lắc đầu:
- Anh Trực không có thích con, bắt ép ảnh chi cho mệt hả nội?
- Mày... cứ vậy không thì biết khi nào thằng Trực mới quay đầu lại nhìn mày. Mày đợi con Hoà có con đi rồi mẹ con mày bị nó tống cổ ra khỏi nhà. Ngu ơi là ngu, có con Su ở đây, không biết tạo dựng tình cảm với chồng.
- Thôi nội, làm vậy là phá gia đình người ta.
- Con Hoà mới là đứa phá gia đình người khác, con cứ mạnh mẽ lên, bà nội chống lưng cho con.
Vãi cả chống lưng, không biết bà nội đứng có vững hay không mà đòi chống lưng cho người khác.
Tôi cười nhạt một phát rồi đi thẳng ra bên ngoài, thấy tôi đi tới, Trà liền khều tay bà nội, bà liền im bặt không nói gì thêm nữa. Thấy tôi đi tới, bé Su reo lên:
- Mẹ Hòa!
Tôi xoa xoa tóc con bé, tôi cười nói:
- Su đói chưa?
- Dạ đói.
- Vậy để mẹ Trà đút cháo cho con ăn nha.
Bé con lắc đầu, bé con nói:
- Mẹ Hoà đút con ăn đi, ăn xong rồi mẹ Hòa dắt con đi công viên.
Tôi cười với con bé rồi quay sang Trà, tôi hỏi:
- Tôi đút con bé được không?
Trà gật đầu:
- Dạ được, chị đút cho bé Su ăn dùm em nha.
Thấy cô ấy đồng ý, tôi liền đưa tay nắm lấy tay bé Su, con bé cười toe toét đi theo tôi ra đằng trước nhà. Ở sau lưng, tôi nghe loáng thoáng được bà nội đang càm ràm Trà.
- Đó, khéo mất luôn con.
- Nội, đừng nói nữa mà nội.
Tôi cười nhạt, bà nội chồng tôi đúng là xấu tính kinh khủng.
Ra trước nhà, tôi vừa đút cho bé Su ăn cháo vừa chơi đồ gỗ xếp nhà với con bé. Chợt nhớ đến một chuyện, tôi khẽ hỏi:
- Su, con năm nay bao nhiêu tuổi?
Bé Su mãi chơi, con bé nhanh miệng trả lời:
- Dạ ba tuổi.
Tôi có chút ngạc nhiên, tôi liền hỏi lại:
- Ba hay bốn tuổi hả Su?
Bé Su cau mày, con bé vừa làm rớt khúc gỗ xuống đất, vừa cười xuống lấy, bé con vừa nói:
- Ba tuổi mà mẹ Hoà.
- Su!
Tôi ngước mặt lên đã thấy Trà đứng trước mặt, thấy tôi nhìn, cô ấy liền kéo ghế ngồi xuống trước mặt bé Su. Nhìn con bé, cô ấy hỏi:
- Mẹ Hòa hỏi con mấy tuổi kìa Su? Con trả lời đi.
Bé Su nhìn mẹ nó, chợt con bé cúi mặt, miệng lí nhí trả lời:
- Con bốn tuổi...
Tôi nhìn con bé, cảm thấy con bé có gì đó sợ sệt không giống lắm với dáng vẻ hoạt bát thường ngày. Tôi xoa xoa đầu con bé, tôi cười hỏi:
- Ba hay bốn tuổi gì cũng được mà, Su ha.
Trà nhìn tôi, cô ấy đột nhiên kéo chén cháo về tay rồi nắm lấy tay bé Su kéo con bé đứng dậy, cô ấy cười nhẹ:
- Để em đút bé Su ăn cho, chị Hòa làm gì làm đi.
Tôi gật đầu rồi đứng nhìn theo mẹ con bé Su, tôi có cảm giác Trà đang có gì đó không đúng... không đúng về tuổi tác của bé con...
Rốt cuộc bé Su là ba tuổi hay bốn tuổi? Nếu bốn tuổi thì không có gì để bàn tới nhưng nếu là ba tuổi... cái này thì lại có chuyện để bàn đấy!
- Mọi người lên phòng nghỉ ngơi đi, bé Su đỡ hơn rồi.
Bà nội chồng tôi đi tới gần chỗ Trà, bà dịu giọng:
- Con Su ngủ rồi thì con cũng ngủ đi, để con Su cho con Hoà canh chừng.
Ơ, lý do tại sao tôi phải canh chừng cho Trà ngủ?
Mặc dù nghe thấy chói tai nhưng tôi vẫn để thử xem Trà sẽ nói gì. Cô ấy nhìn tôi rồi khẽ lắc đầu:
- Để con canh chừng con bé là được rồi nội, mà giờ con bé cũng hạ sốt rồi, con để ý một chút là được không cần thức canh đâu. Chị Hòa cũng mệt rồi, mọi người cả đêm cũng đâu có ngủ.
Bà nội liếc mắt nhìn tôi, bà càm ràm:
- Thì con để cho con Hoà canh, nó ngồi từ nãy giờ chứ có làm gì đâu mà mệt.
Tôi càng nghe càng thấy nóng hết cả ruột gan, định là lên tiếng nhưng chưa kịp nói thì Quân Trực đã giành nói trước.
- Con ai thì người đó canh, nếu Trà không canh được thì đưa bé Su lên phòng con canh chừng con bé. Sáng vợ con còn phải đi học, sức khoẻ em ấy yếu không thức khuya được.
Bà nội cãi ngay lại:
- Nội nói cái gì tới con Hòa con cũng bênh chằm chằm chằm chằm, con Hòa là vợ, con Trà cũng...
Quân Trực cau mày, anh nghiêm giọng:
- Trà không phải là vợ con, con nói với nội bao nhiêu lần rồi. Pháp luật công nhận 1 vợ 1 chồng, bé Su là con riêng của con, Trà chỉ là mẹ bé Su thôi.
- Nhưng con Trà sinh con cho con, con bé Su là cháu cố nội quý giá của bà. Con Su danh phận cao quý, mẹ nó phải được coi trọng hơn. Mày đừng cãi nội, nội quyết cái gì thì y như vậy mà làm. Ba mày không dám cãi tao một tiếng, mày là cháu, mày không được cãi.
Quân Trực bước lên một bước, anh cười lạnh rồi nói:
- Vậy nội về nhà ông ấy mà ra lệnh, ở đây là nhà của mẹ con con, nhà của đứa cháu đứa dâu mà trước kia nội không thèm nhận đó nội. Chuyện này chuyện riêng của con, nội để con tự giải quyết, con của con cũng không liên quan gì tới họ Vũ hết, đứa nào cũng là người bình thường, nội đừng đem mấy chuyện tông môn ra nói với con nữa. Còn nữa, Hoà là vợ con, trước sau như một, con nói thẳng một lần cho rõ luôn... dù có bé Su ở đây thì Trà cũng không liên quan gì tới vợ chồng con hết. Nội giận con chịu, còn nếu nội thấy không vui, nội có thể kêu ông ấy tới đón nội về.
Bà nội giận tới run rẩy, bà chỉ vào mặt tôi rồi quát lên:
- Mày! Mày... cái thằng trời đánh này!
Vừa nói bà vừa ôm ngực, mẹ chồng tôi với Trà phải đỡ lấy bà rồi dìu bà tới ghế sô pha ngồi xuống. Mẹ chồng tôi thấy vậy liền quát:
- Trực, con nói ít lại một tiếng coi, bà nội lớn tuổi rồi...
- Mẹ! Trước kia bà đối xử với mẹ sao mẹ quên hết rồi hả? Người đuổi đánh mẹ chính là nội, người tạt nước tiểu của thằng Minh vào người con chính là bà nội. Nếu không phải vì mẹ thì một tiếng bà nội này đã chẳng bao giờ kêu ra rồi. Bà nội ác như vậy, có để làm gì?
Bà nội nghe chồng tôi nói như vậy, bà đột nhiên im re không dám kêu trời kêu đất nữa. Mẹ chồng tôi thì đỏ mặt lúng túng:
- Nhưng mà... bà lớn tuổi rồi con...
Quân Trực cười, nụ cười trào phúng thê lương:
- Bà lớn nhưng vẫn ngang ngược độc tài... mẹ là một minh chứng sống rồi... con không bao giờ để vợ con đi vào vết xe đổ của mẹ nữa.
Dừng một vài giây, anh nói trong uất hận:
- Tuổi thơ của con, cuộc đời của con... chỉ muốn ám ảnh một lần thôi... một lần duy nhất thôi. Cái hình ảnh mẹ bị họ đánh đến chảy máu mắt... nó còn in sâu vào não con này mẹ ơi... Họ không tốt với mẹ, mẹ thương họ để làm gì? Để làm cái gì, hả?
Tôi bước đến gần anh, tôi kéo tay anh lại, trong lòng cảm thấy chua xót lắm nhưng không biết phải an ủi anh như thế nào nữa.
- Mẹ... mẹ....
Mẹ chồng tôi mắt đỏ hoe, bà ấp úng nói không ra câu. Bà nội thì cúi mặt không dám ngẩn lên nhìn ai, Trà cũng im lặng không dám nói câu gì. Quân Trực đột nhiên nắm lấy tay tôi, anh hít một hơi rồi nhàn nhạt nói:
- Thôi quên đi, chuyện cũ rồi...
Quay sang nhìn tôi, hai mắt anh nhìn thẳng vào mắt tôi, giọng anh vô cùng dịu dàng, anh nói như khẳng định:
- Có anh ở đây, anh không để ai bắt nạt em đâu, không một ai có quyền đó đâu.
Dứt câu, anh đưa mắt quét qua một vòng những người đang ngồi ở ghế rồi sau đó anh kéo tay tôi đi thẳng lên trên phòng. Lên đến trên tôi vẫn còn nghe được tiếng rên than thở của bà nội. Bà nội chồng tôi đúng là hết thuốc chữa, bà diễn còn hay hơn diễn viên điện ảnh nữa.
Lên trên phòng đóng cửa lại, tôi mới kéo anh đến giường rồi ôm chầm lấy anh. Vừa ôm anh, tôi vừa thủ thỉ:
- Cảm ơn anh đã bảo vệ cho em, cảm ơn anh nhiều lắm.
Quân Trực xoa xoa lưng tôi, giọng anh ngọt dịu:
- Sao phải cảm ơn anh, anh là đang bảo vệ vợ anh thôi mà. Nhìn em bị bắt nạt, anh chịu không được.
Tôi cười:
- Nhưng em vẫn muốn cảm ơn anh, anh để yên cho em cảm ơn anh đi.
Quân Trực khẽ đẩy người tôi ra, trên môi anh nở nụ cười gian xảo:
- Cảm ơn bằng cách khác được không, ôm như thế này không thể hiện đủ thành ý.
Tôi lườm nguýt anh một phát, kéo một bên vai áo xuống để hở xương quai xanh, tôi cười nghịch:
- Sao? Đủ chưa?
Anh nhìn tôi, nụ cười càng lúc càng rộng:
- Chưa, xuống thêm chút nữa.
Tôi gật gù rồi nhảy phóc lên giường, tôi cười lớn:
- Muốn xem thêm nữa thì lên đây, lên đây với bổn cung.
Được phất cờ, Quân Trực tất nhiên sẽ không bỏ lỡ cơ hội. Mãi đến khi tôi gần như mệt nhoài, anh mới ôm lấy tôi mà thủ thỉ, mặc dù lúc đó tôi đã nhắm mắt muốn ngủ:
- Thiệt thòi cho em nhiều rồi, vợ ơi!
Tôi nghe nhưng không buồn mở mắt, khẽ trở mình, tôi ôm chặt lấy anh rồi dần dần chìm vào giấc ngủ. Cuộc đời này mong gì hơn là được ôm người mình yêu ngủ thật say cơ chứ.
_________________
Những ngày sau đó, bà nội chồng tôi rất yên phận, chỉ cần thấy Quân Trực ở đâu là bà hiền khô liền ở đó. Bà cũng ít móc mỉa tôi với mẹ chồng tôi hơn, bà cũng ít mắng tôi gái độc không sinh được con hơn. Nhưng đó cũng chỉ là mấy ngày sau đó, chứ như bây giờ, bà lại bắt đầu giở thói hạnh hoẹ suốt cả ngày. Lắm khi tôi bực đến phát điên, chỉ muốn gọi ngay cho chồng tôi về để bà im không nói nữa. Nhưng mà mẹ chồng tôi không cho mà thật ra tôi cũng không muốn. Quân Trực còn phải đi làm, công việc của anh cần sự tập trung cao độ, bình thường đã đủ áp lực rồi, tôi không muốn tạo thêm áp lực cho anh nữa.
Nhưng mà sức chịu đựng của con người có giới hạn, tôi cũng không ngoại lệ.
....................
Chuẩn bị cho Quân Trực đi làm, tôi vừa sửa nếp áo sơ mi cho anh vừa nghe anh nói:
- Hay là em về quê chơi với mẹ vài hôm, anh bay về rồi xuống đón em luôn.
Tôi lắc lắc đầu:
- Không được đâu, chơi một hai hôm thì được, anh bay cả tuần, ba em kiểu gì cũng sinh nghi là vợ chồng mình gây nhau rồi lại loạn hết lên.
Anh ôm eo tôi, giọng anh có chút lo lắng:
- Anh bay xa, để em ở nhà anh không yên tâm. Hay để anh gọi điện về quê cho mẹ, anh nói với mẹ một tiếng để mẹ nói lại với ba.
- Anh định nói với mẹ thế nào, mà anh nói với mẹ em cũng như không, mẹ sợ ba đến thế kia cơ mà. Anh cũng biết ba em rồi, ông vừa khó tính vừa đa nghi, mẹ em không nói được ba em đâu.
- Vậy... hay là em bay theo anh luôn đi, coi như là đi du lịch.
Tôi phì cười:
- Điên à, em còn đi học, đi sao được mà đi. Anh yên tâm, em lớn rồi, em tự lo cho mình được mà.
Quân Trực ôm lấy tôi, anh khẽ nói:
- Nhưng anh lo cho em, bà nội tính tình như vậy, anh sợ em chịu thiệt thòi thôi.
Tôi cười nhẹ:
- Bà nói gì thì kệ đi, chửi em thì em đi chỗ khác, bà cũng không thể chửi em suốt ngày được. Anh quên là còn có bé Su hả? Mỗi lần nghe em bị chửi, con bé kiểu gì cũng chạy ra kéo bà nội đi chơi để bà không chửi em. Em có người bảo vệ mà.
Anh cũng cười theo tôi, chợt anh nhìn xuống bụng tôi, tay anh xoa xoa lên bụng tôi, giọng anh có chút tiếc nuối:
- Ước gì bé Su... là con gái của em nhỉ?
- Thì con bé kêu em là mẹ còn gì.
Anh lắc lắc đầu:
- Không phải, ý anh nói... anh ước gì bé Su là do em sinh ra. Như vậy... gia đình ta có thể sống hạnh phúc được rồi.
Nhìn cái cách anh xoa xoa bụng rồi nhìn cả ánh mắt trìu mến của anh khi nhìn vào bụng tôi... chợt, tôi cảm thấy có chút chạnh lòng. Nếu như con tôi vẫn còn sống, bé con... chắc cũng sắp được ra đời rồi.
Thấy tôi rũ mắt buồn bã, Quân Trực liền ôm lấy mặt tôi, anh cười rạng rỡ, nói:
- Không sao, chúng ta rồi sẽ có thêm Su em... đến khi đó, em lại có thêm người bảo vệ rồi.
Tôi đem nỗi buồn giấu hết vào trong lòng, trên môi nở nụ cười thật tươi, tôi hếch mũi, tự tin trả lời:
- Tất nhiên rồi, chuyện đó anh còn phải nói.
Anh không nói gì rồi nhẹ nhàng ôm lấy tôi, được anh ôm vào lòng, tâm tình tôi dễ chịu hơn một chút. Hy vọng ông trời thương cho tôi, thương cho vợ chồng tôi mà ban cho tôi một đứa bé... đứa bé của riêng hai người chúng tôi.
..........................
Quân Trực bay xa nhà, cuộc sống của tôi cơ bản vẫn ổn định, ngoài bà nội làm tôi đau đầu ra thì không có chuyện gì khiến tôi khó chịu.
Bà nội vẫn bênh Trà chằm chặp mặc dù cô ấy không hề nói năng một chút gì về chuyện danh phận vợ lớn vợ bé. Tôi thì cũng mặc kệ bà, bà nói gì thì nói chứ tôi mà nói lại bà, bà lại lên cơn đau tim bất thình lình rồi dọa mẹ chồng tôi nữa.
Chiều xuống, bé Su ngồi phòng khách chơi với bà nội, tôi thì xuống nhà bếp phụ chị bếp nấu thức ăn. Lúc tôi đem cháo lên cho bé Su, tôi vô tình nghe được bà nội chồng tôi nói chuyện với mẹ con Trà.
Giọng bà nội chồng tôi oang oang:
- Su, mốt con không được kêu Hoà là mẹ.
Bé Su non nớt hỏi lại:
- Mẹ Hòa mà bà cố.
- Không được kêu mẹ, con phải kêu là dì, nhớ chưa?
Bé Su nhăn cái mặt nhỏ, con bé nói:
- Nhưng con kêu là mẹ Hòa mà.
Bà nội cau có với con bé:
- Bà cố không cho con kêu con Hoà là mẹ, con phải kêu là dì, mẹ con chỉ có mẹ Trà thôi.
Nói rồi, bà bắt đầu rỉ tay con bé nói nhỏ:
- Con nói với ba Trực, dì Hoà đánh con... dì Hoà nhéo con... dì Hoà chửi mẹ Trà, đuổi mẹ Trà đi.
- Nhưng mẹ Hòa hổng có đánh con mà bà cố.
- Cái con bé này, bà cố nói sao con không nghe mà cứ cãi vậy hả?
Bị bà nội mắng, bé con chu môi muốn khóc, Trà thấy vậy mới lên tiếng can ngăn:
- Nội, con bé còn nhỏ mà, bà nói vậy... tội con bé... tội chị Hòa.
Bà nội càm ràm:
- Cũng tại con đó Trà, con hiền quá để cho con Hoà lên mặt. Con sinh được con cho thằng Trực, con có quyền chứ.
Trà khẽ lắc đầu:
- Anh Trực không có thích con, bắt ép ảnh chi cho mệt hả nội?
- Mày... cứ vậy không thì biết khi nào thằng Trực mới quay đầu lại nhìn mày. Mày đợi con Hoà có con đi rồi mẹ con mày bị nó tống cổ ra khỏi nhà. Ngu ơi là ngu, có con Su ở đây, không biết tạo dựng tình cảm với chồng.
- Thôi nội, làm vậy là phá gia đình người ta.
- Con Hoà mới là đứa phá gia đình người khác, con cứ mạnh mẽ lên, bà nội chống lưng cho con.
Vãi cả chống lưng, không biết bà nội đứng có vững hay không mà đòi chống lưng cho người khác.
Tôi cười nhạt một phát rồi đi thẳng ra bên ngoài, thấy tôi đi tới, Trà liền khều tay bà nội, bà liền im bặt không nói gì thêm nữa. Thấy tôi đi tới, bé Su reo lên:
- Mẹ Hòa!
Tôi xoa xoa tóc con bé, tôi cười nói:
- Su đói chưa?
- Dạ đói.
- Vậy để mẹ Trà đút cháo cho con ăn nha.
Bé con lắc đầu, bé con nói:
- Mẹ Hoà đút con ăn đi, ăn xong rồi mẹ Hòa dắt con đi công viên.
Tôi cười với con bé rồi quay sang Trà, tôi hỏi:
- Tôi đút con bé được không?
Trà gật đầu:
- Dạ được, chị đút cho bé Su ăn dùm em nha.
Thấy cô ấy đồng ý, tôi liền đưa tay nắm lấy tay bé Su, con bé cười toe toét đi theo tôi ra đằng trước nhà. Ở sau lưng, tôi nghe loáng thoáng được bà nội đang càm ràm Trà.
- Đó, khéo mất luôn con.
- Nội, đừng nói nữa mà nội.
Tôi cười nhạt, bà nội chồng tôi đúng là xấu tính kinh khủng.
Ra trước nhà, tôi vừa đút cho bé Su ăn cháo vừa chơi đồ gỗ xếp nhà với con bé. Chợt nhớ đến một chuyện, tôi khẽ hỏi:
- Su, con năm nay bao nhiêu tuổi?
Bé Su mãi chơi, con bé nhanh miệng trả lời:
- Dạ ba tuổi.
Tôi có chút ngạc nhiên, tôi liền hỏi lại:
- Ba hay bốn tuổi hả Su?
Bé Su cau mày, con bé vừa làm rớt khúc gỗ xuống đất, vừa cười xuống lấy, bé con vừa nói:
- Ba tuổi mà mẹ Hoà.
- Su!
Tôi ngước mặt lên đã thấy Trà đứng trước mặt, thấy tôi nhìn, cô ấy liền kéo ghế ngồi xuống trước mặt bé Su. Nhìn con bé, cô ấy hỏi:
- Mẹ Hòa hỏi con mấy tuổi kìa Su? Con trả lời đi.
Bé Su nhìn mẹ nó, chợt con bé cúi mặt, miệng lí nhí trả lời:
- Con bốn tuổi...
Tôi nhìn con bé, cảm thấy con bé có gì đó sợ sệt không giống lắm với dáng vẻ hoạt bát thường ngày. Tôi xoa xoa đầu con bé, tôi cười hỏi:
- Ba hay bốn tuổi gì cũng được mà, Su ha.
Trà nhìn tôi, cô ấy đột nhiên kéo chén cháo về tay rồi nắm lấy tay bé Su kéo con bé đứng dậy, cô ấy cười nhẹ:
- Để em đút bé Su ăn cho, chị Hòa làm gì làm đi.
Tôi gật đầu rồi đứng nhìn theo mẹ con bé Su, tôi có cảm giác Trà đang có gì đó không đúng... không đúng về tuổi tác của bé con...
Rốt cuộc bé Su là ba tuổi hay bốn tuổi? Nếu bốn tuổi thì không có gì để bàn tới nhưng nếu là ba tuổi... cái này thì lại có chuyện để bàn đấy!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.