Chương 26
Trần Phan Trúc Giang
30/06/2020
Trà rời đi, bà nội chồng không đến ở, cuộc sống của tôi đột nhiên dễ chịu hẳn ra. Buổi sáng tôi dậy sớm đưa bé Su đi học, chiều có hôm tôi đón con bé, có hôm thì mẹ chồng hoặc chồng tôi sẽ đón. Bé Su cũng không khóc thét đòi mẹ như tôi tưởng, bé con mặc dù buồn nhưng vẫn ăn chơi ngủ nghỉ rất đúng giờ. Lâu lâu cũng có nhắc đến Trà nhưng tôi bảo là Trà đi làm xa, con bé cũng thôi không hỏi mẹ nữa. Cuộc sống quay trở lại quỹ đạo như ban đầu, êm ả trôi qua từng ngày.
Nhưng chẳng hiểu sao tôi cứ có cảm giác không ổn, còn không ổn vì cái gì thì tôi lại không giải thích rõ ra được. Mỗi lần tôi nhắc đến chuyện này, Quân Trực lại cười bảo tôi lo xa. Tôi cũng cảm thấy là tôi hơi vớ vẩn một chút nhưng giác quan đặc biệt của phụ nữ... chưa bao giờ sai.
.................
Không xem được hồ sơ đi học của bé Su, tôi quyết định lấy tóc của Trà và con bé đi giám định huyết thống. Chuyện này tôi không nói cho chồng tôi nghe, tôi muốn tìm hiểu thật kỹ càng rồi mới nói với anh. Dù sao thì tôi vẫn chưa chắc chắn chuyện gì cả, mà cái gì không chắc thì đừng nói linh tinh. Nhất là chuyện nhạy cảm liên quan đến quan hệ máu mủ của Quân Trực và con gái anh ấy. Mà thật ra, tôi cũng không hy vọng là Trà không phải là mẹ ruột của bé Su. Vì nếu cô ấy không phải mẹ ruột của con bé thì kiểu gì cũng xuất hiện một mẹ ruột thật 100%. Đến khi đó, vừa mẹ 1 vừa mẹ 2, cả hai cùng lâm le chồng tôi chắc tôi bỏ phế luôn cho rồi. Giành với một bánh bèo đã đủ mệt rồi, đây lại còn những hai bánh bèo... nghĩ thôi cũng thấy sợ.
________________
Chiều cuối tuần, nhà tôi không đón bé Su mà để cho Trà đến đón con bé. Dù gì thì cô ấy cũng là mẹ ruột của bé Su, không ai có cái quyền cấm không cho cô ấy gặp con cả.
Trời sụp tối, mẹ chồng tôi chưa thấy Trà dẫn bé Su về, bà sốt ruột bảo tôi:
- Hòa, con gọi cho con Trà hỏi coi khi nào nó đưa bé Su về. Giờ này phải về cho con bé ăn cơm tắm rửa nữa chứ.
Tôi nhìn lên đồng hồ, giờ này hơn 6 giờ 30 phút một chút, chắc mẹ con cô ấy cũng sắp về rồi.
- Mẹ đừng lo, lúc chiều con có gọi, Trà có nói là đưa bé Su đi siêu thị ăn gà nên về trễ chút.
Mẹ chồng tôi lầm bầm:
- Siêu với thị, gà với vịt, cứ cho con nhỏ ăn toàn đồ đông lạnh...
Tôi không trả lời lại mẹ chồng tôi, người lớn tuổi có nhiều cái rất khó tính, ba tôi cũng vậy, ông không thích tôi ăn hàng ở ngoài vì sợ là không đảm bảo chất lượng. Nhưng sống mà không ăn hết mỹ vị nhân gian thì thiệt là có lỗi với cuộc sống.
Gần 7 giờ tối, chồng tôi đi làm về, ban nãy tôi có bảo anh mua cho tôi nửa con gà nướng nên lúc anh về anh đi thẳng lên trên phòng vì sợ mẹ chồng tôi thấy lại bị bà cằn nhằn. Đặt túi gà trên bàn, chồng tôi bảo:
- Chỗ này bán gà đông thật, anh phải xếp hàng mua cho em gần nửa tiếng. Mặc đồng phục bay đứng xếp hàng mua gà, ai cũng nhìn anh như quái vật sáu tay mười hai đầu.
Tôi phì cười:
- Em gửi cho anh số điện thoại trước rồi, anh không gọi đặt trước, giờ còn nói.
Anh đi đến chỗ tôi rồi giúp tôi cột tóc lên vì tôi đang xõa tóc, sợ là tóc sẽ dính vào thịt gà. Anh khẽ nói:
- Anh từ sân bay về là chạy thẳng đến chỗ mua gà luôn, anh quên oder trước. À quên quên, còn cái này nữa...
Nghe anh nói thế, tôi liền xoay người nhìn theo anh, có chút tò mò không biết là anh quên cái gì. Quân Trực đi đến balo, anh mở balo rồi lấy ra ly trà sữa GongCha đầy ụ. Đem đến cho tôi, anh cười rực:
- Tèn ten, xém chút anh quên là anh mua trà sữa cho em.
Tôi nhận ly trà sữa từ tay anh, theo thói quen lắc lắc xem bên trong có trân châu hay không. Lắc hai ba vòng, thấy không có trân châu, tôi mới hài lòng cười toét miệng.
- Anh nhớ là em không thích trân châu à?
Anh cởi áo sơ mi đặt lên giường, thân trần săn chắc cùng cơ bụng phẳng phiu hiện rõ trước mắt tôi. Cứ mỗi lần thấy lưng trần của anh, tôi lại không tự chủ được mà nhìn không chớp mắt. Đúng là phi công, chất lượng không chê vào đâu được, bảo sao nhiều cô chết mê chết mệt.
Quân Trực đi tới véo mũi tôi, anh cười trả lời:
- Nhớ, cái gì của em anh cũng nhớ, từ thói quen cho đến sở thích... anh nhớ tất.
Nghe mà mát ruột mát gan nhưng mà phải công nhận một điều là Quân Trực rất để ý đến tiểu tiết. Tôi về đây sống với anh, lúc tôi còn chưa biết anh thích ăn cái gì hay không thích ăn cái gì thì anh đã biết rõ những thứ tôi không thể ăn được. Đồ dùng của tôi, mỹ phẩm của tôi hay là nước hoa tôi hay dùng, không cần bảo anh anh cũng tự oder về cho tôi những sản phẩm khác của cùng hãng mà tôi đang dùng. Đến cả cốc nguyệt san anh cũng mua thêm cho tôi vì thấy tôi chỉ có một cái. Thật ra những việc anh làm cũng chẳng có gì là to lớn nhưng so với những ông chồng ngoài kia thì đấy đã đủ ăn đứt họ rồi.
Nhưng thứ mà tôi ghi sâu vào lòng nhất, đó là chồng sách thai giáo và sách tâm lý mẹ bầu. Lúc tôi có thai, anh mua về rất nhiều, đọc cũng được một nửa, còn vài quyển chưa xem thì... tôi xảy ra chuyện. Sau khi mất con, tôi thấy anh âm thầm dọn hết cất vào tủ, lâu lâu vẫn lôi ra xem nhưng chưa bao giờ xem công khai như xem báo. Anh toàn canh những lúc tôi không có trên phòng là xem, thấy tôi vào anh lại lật đật cất đi không xem nữa. Mặc dù tôi không nói nhưng tôi để ý, tình cảm tôi dành cho anh cũng vì thế mà tốt lên từng ngày. Thật ra ấy, chồng giàu thì tốt nhưng chồng đặt tâm vào vợ mới khiến người vợ hạnh phúc thật sự.
.........................
Hơn 7 giờ, Trà mới đưa bé Su về, mẹ chồng tôi có cằn nhằn một chút nhưng rồi cũng thôi. Lúc Trà tới, Quân Trực đang xem tivi dưới nhà, thấy Trà, anh không nói cũng không hỏi tiếng nào. Trà hỏi anh, anh không trả lời nên cô ấy cũng thôi không hỏi nữa.
Đưa bé Su vào trong, tôi với Trà lại giả vờ là cùng nhau đi mua đồ để bé Su không đòi mẹ ở lại. Sẵn như thế nên tôi tiễn Trà ra ngoài cổng, mặc dù không yêu thương gì nhau nhưng phép lịch sự vẫn nên niềm nở với cô ấy một chút.
Đưa Trà ra cổng, tôi nói:
- Cô về đi, tôi vào trong đây.
- Khoan đã chị Hoà, chị nói chuyện với em một chút được không?
Tôi nhìn cô ấy, nhàn nhạt nói:
- Cô đừng kêu tôi bằng chị, tôi nhỏ tuổi hơn cô nhiều.
Trà có chút lúng túng, cô ấy ngập ngừng:
- Em quen rồi...
Thấy cô ấy như vậy, tôi cũng không muốn ép cô ấy phải đổi cách xưng hô. Xưng hô thế nào cũng không quan trọng, quan trọng là thái độ với nhau mà thôi.
- Tùy cô muốn gọi sao cũng được... cô có chuyện gì muốn nói hả? Là chuyện của bé Su sao?
Trà ngước đôi mắt buồn lên nhìn tôi, cô ấy mím môi, có vài phần e dè, nói:
- Thật ra thì... thời gian nửa năm cũng không nhiều... sao chị không cho em có cơ hội gần con thêm chút nữa?
Tôi hơi ngạc nhiên, tôi không nghĩ là cô ấy sẽ hỏi như vậy. Mà nếu Trà đã thẳng thắn, tôi nghĩ, tôi cũng nên thẳng thắn đáp lại.
- Cô muốn gần con hay là muốn gần Quân Trực?
Lần này thì đến phiên Trà sửng sốt, trước câu hỏi thẳng đến không còn gì có thể thẳng hơn của tôi, Trà có chút hoảng loạn.
- Em... chuyện đó...
Tôi nhìn cô ấy, nhìn vẻ mặt vừa sợ sệt vừa lúng túng vừa không hài lòng của Trà, tôi tự dưng lại thấy cô ấy hơi... tội nghiệp. Thật ra ấy, tôi và cô ấy có hoàn cảnh giống nhau, chỉ là tôi tốt số hơn cô ấy một chút mà thôi. Mà Trà, cô ấy cũng không thủ đoạn giống mụ Duyên hay là Nhã muội muội. Mặc dù có vài lúc rất kênh kiệu và hành động quá tay nhưng những chuyện đó cũng chẳng ảnh hưởng gì đến tôi cả. Nếu...
- Nhưng chỉ nửa năm thôi, bây giờ cũng không còn đủ nửa năm... chị không thể... không thể để bé Su có được kí ức về một gia đình... trọn vẹn và hạnh phúc hả chị Hòa?
Tôi nhìn cô ấy, lòng thương người của tôi vừa mới chớm nở nhưng rất tiếc... nó theo câu hỏi nhảm nhí của Trà mà tàn đi rồi.
Thấy tôi im lặng, Trà lại nói tiếp, lần này giọng điệu lại mang ý trách móc, hơn thua:
- Chị cũng là có bầu con của anh Trực trước rồi hai người mới cưới, nếu vậy... hai người cũng đâu phải yêu nhau rồi cưới nhau đâu. Em với chị giống nhau mà... em lại sinh ra bé Su trước nữa...
Mặc dù trong lòng cảm thấy rất là không vui nhưng tôi vẫn kiên nhẫn lắng nghe hết xem cô ta muốn nói cái gì.
- Nếu nói vậy, cô đang muốn thế nào?
Nghe tôi hỏi, Trà liền trả lời:
- Em thật sự không muốn tranh giành cái gì với chị hết... em chỉ muốn... chị nhường anh Trực một vài tiếng trong tuần cho em và con...
Wow, nhường chồng? Hơi sốc nhỉ?
Thấy mặt tôi nhăn lại, Trà lật đật giải thích:
- Không... ý em là... em muốn anh Trực dành ra thời gian đưa bé Su đi chơi... em muốn con có những ký ức về gia đình thật đẹp... trước khi... trước khi em đi nước ngoài. Vì có thể... có thể em đi rồi sẽ không quay về thăm con bé nữa nên...
Oke, tôi hiểu rồi, cô ấy chủ yếu là muốn chồng tôi dành thời gian cho mẹ con cô ấy chứ gì. Chỉ đơn giản như vậy thôi mà cô ấy nói cứ như trăn trối vậy.
Tôi không suy nghĩ, trực tiếp trả lời luôn:
- Tôi nghĩ là tôi không thể, cái gì có thể nhường chứ chồng thì không bao giờ. Chẳng ai đi nhường chồng cho người khác cả, một hai bên cạnh, hai là bỏ đi, cô bảo tôi nhường chồng cho cô... nghe cứ sai sai thế nào ấy.
Trà cau mày, ý tứ bắt đầu không vui:
- Em không kêu chị nhường anh Trực cho em, em chỉ nhờ chị cho em xin anh ấy chút thời gian dành cho con...
Cô ấy chưa nói dứt lời, tôi đã cắt ngang lời cô ấy:
- Nếu cô đã quyết định đi không quay về, vậy sao còn lưu luyến đến bé Su? Nếu cô muốn cho con có gia đình hạnh phúc đủ cha đủ mẹ, sao từ đầu không đến gặp anh Trực trước? Cô tính cái gì? Cô là muốn cái gì? Người không muốn cho con có đủ cha đủ mẹ là cô, bây giờ cô lại xin người khác cho cô cơ hội... tôi nghĩ, cô muộn rồi.
Trà cười nhạt, sự yếu đuối hoàn toàn mất đi:
- Muộn? Em nghĩ là do chị ích kỷ chứ không phải do em muộn. Thời gian của chị còn dài, chị còn cả đời ở bên cạnh anh Trực... sao chị cứ phải giành lấy một chút thời gian ít ỏi này của mẹ con em? Em là người sinh ra bé Su, em sinh con ra trước...
Tôi mất kiên nhẫn thật sự, tôi nói hơi lớn tiếng:
- Cô sinh con ra trước thì thế nào? Quan trọng là cô vào cửa nhà này trước tôi hay là sau tôi chứ chuyện cô sinh con thì có gì to tát. Con... tôi sinh cũng được, sinh vài đứa cũng được nên cô đừng đem chuyện sinh được con ra nói với tôi. Mà dù cho tôi không sinh được thì cô cũng chẳng ảnh hưởng gì đến tôi cả. Làm người phải biết đủ chứ, được voi lại muốn đòi cả Hai Bà Trưng thì ai chứng cho cô?
Mặt cô ta đỏ dần lên, giọng cũng cứng hơn khi nãy rất nhiều:
- Chị... quyết định không nhường?
Tôi cười nhạt:
- Không.
Cô ta nhìn tôi, giọng cay cú vô cùng:
- Nếu chị đã nói vậy... em không còn gì để nói, em về.
- Ừ cô về đi, không tiễn. À khoan...
Nghe tôi gọi, cô ta nhìn tôi, mặc dù cô ta không trả lời nhưng ánh mắt như kiểu bảo tôi nói đi. Thấy cô ta không vui, tôi tự dưng lại vui muốn xỉu. Tôi bước đến gần với cô ta, tôi nhẹ giọng:
- Tôi có chuyện này cứ phân vân mãi... không biết, bé Su là 3 tuổi hay là 4 tuổi nhỉ?
Trà mở to mắt ra nhìn tôi nhưng rất nhanh sau cô ta liền quay trở về biểu cảm như ban đầu. Nhìn tôi cười, biểu cảm của cô ta vô cùng bình thường:
- 4 tuổi chứ chị Hòa, chị nhầm lẫn chuyện gì được chứ đừng nhầm chuyện này. Bé Su... là con gái ruột của anh Trực, dù cho chị có đi giám định 1000 chỗ thì kết quả vẫn là như vậy. Tầm này có là 3 hay 4 tuổi cũng chẳng còn quan trọng gì đâu, máu mủ là máu mủ, tuổi tác quan trọng gì.
Cô ta nói hết câu lại nhìn tôi cười nhếch môi một cái rồi mới quay lưng bước ra khỏi cổng. Tôi đứng nhìn theo bóng lưng mảnh khảnh đầy tự tin của cô ta, trong lòng tôi đột nhiên cảm thấy khó chịu vô cùng. Những gì cô ta vừa nói vô cùng đúng, đúng đến mức khiến tôi muốn bốc hỏa ngay tại chỗ.
3 hay 4 tuổi thì quan trọng gì, quan trọng bé Su là con chung của cô ta và Quân Trực kia kìa...
Mẹ kiếp, lại ép nhau quá rồi!
Đêm đó tôi bực mình đến không ngủ được, tôi cứ suy nghĩ về những gì Trà đã nói với tôi. Ngủ không được, tôi lại quay sang cáu véo chồng tôi, nửa đêm mà tôi còn cắn anh đến chảy cả máu.
- Á á!!!
Tiếng la thất thanh của Quân Trực vang lên, anh vừa hét vừa đẩy đầu tôi ra. Anh gào rú:
- Đau, nhả ra... nhả ra nhanh lên Hoà!
Tôi đang bực nên vẫn nhây lì không chịu buông ra, Quân Trực hết cách liền vỗ vào trán tôi mấy phát, anh hét toáng lên:
- Em bị ma chó điên nhập à? Buông anh ra, em cắn rớt thịt anh ra bây giờ... á!
Chịu không được tiếng la kia của anh, tôi mới buông anh ra, ngước đôi mắt lửa hận lên nhìn anh, tôi quát:
- Điếc cả tai, cắn có tí làm gì la ghê vậy?
Quân Trực muốn mếu, anh bực dọc quát:
- Cắn có tí... cái này mà có tí? Em nhìn đi, chảy máu luôn rồi kìa?
Tôi lườm nguýt anh một phát:
- Im ngay!
- Nhưng mà em cắn...
- Cút ra ngoài, anh còn nói nữa anh cút đi luôn đi. Anh lấy tôi mà dám có con riêng bên ngoài, tôi đây đau lòng muốn chết mà vẫn chưa khóc lóc kêu oan... anh bị cắn chút thì kêu cái gì?
Mặt chồng tôi nghệch ra thối đần, anh dường như phản ứng chưa kịp:
- Ơ liên quan gì đâu nhỉ?
Càng nhìn mặt anh tôi càng ghét, chẳng thèm nói với anh nữa, tôi cong chân sút anh bay xuống giường. Tôi gào lên:
- Cút, cút, cút... văn vở gái gú cho lắm vào... cút!
Quân Trực bị sút ngã lăn quay, mặt anh đen như hầm than, vẻ bất lực không giấu được một chút nào cả. Chắc anh không thể tưởng tượng được lại có một ngày, một cơ phó oai phong lẫm liệt lại bị vợ sút bay thẳng cẳng. Haha... đáng đời lắm!
......................
Bị tôi đá văng khỏi giường rồi lại không cho ngủ chung giường, sáng sớm Quân Trực đi làm trong tâm trạng bực bội không vui. Anh đi mà không nói với tôi câu nào, mắt cứ nhìn tôi như nhìn kẻ thù ấy. Tôi thì cứ kệ anh, lòng tôi còn đang khó chịu đây này, anh giận... kệ xác anh.
Hôm nay tôi không đi học nên ở nhà suốt từ sáng đến giờ, vừa ngồi xem tivi tôi vừa ngẫm lại những gì mà Trà nói với tôi hôm qua. Mặc dù lời cô ta nói khiến tôi rất khó chịu nhưng mỗi khi nhớ đến tôi cứ cảm thấy có gì đó sai sai không đúng cho lắm. Mà điểm nào không đúng... tôi lại không giải thích được...
- Hoà, mợ Hoà!
Giật mình, chị bếp vừa khều tôi vừa cười nói:
- Tôi kêu mợ riết mà mợ không nghe, mợ nghĩ gì mà tập trung dữ vậy?
- À em nghĩ chút chuyện ấy mà... có chuyện gì không chị?
- Tôi định kêu mợ lên phòng lấy đồ đi làm của cậu Trực xuống tôi giặt ấy mà. Đồ của cậu ấy là phải giặt tay, giặt máy không sạch.
Tôi gật gật đầu rồi cười hề hề nói:
- Để em lên lấy, chị chờ em chút nha.
Nói rồi, tôi đi ngay lên phòng gom quần áo của Quân Trực xuống cho chị bếp giặt. Ôm quần áo xuống nhà, tôi kiểm tra xem trong túi quần anh có để quên gì không trước khi cho vào giặt. Sờ hết túi này đến túi kia vẫn không thấy gì, đến cái túi cuối cùng, tôi lại lấy ra được một mảnh giấy, là một phiếu voucher giảm giá gà rán.
Tôi cầm phiếu giảm giá lên xem, cái hiệu gà rán này sao giống với tên hiệu gà mà hôm qua bé Su luôn miệng khen ngon vậy... có lẽ nào...
Trong lòng tôi nóng như lửa đốt, gương mặt tươi cười của Quân Trực và Trà lại luân phiên hiện lên trong đầu tôi. Tôi ngỡ ngàng, tôi lo lắng... tôi...
Lồng ngực khó chịu, bụng cũng đau theo... tôi phải cố trấn an bản thân mình... rằng mọi chuyện không giống như tôi nghĩ... đây chỉ là trùng hợp thôi... trùng hợp thôi mà...
Nhưng chẳng hiểu sao tôi cứ có cảm giác không ổn, còn không ổn vì cái gì thì tôi lại không giải thích rõ ra được. Mỗi lần tôi nhắc đến chuyện này, Quân Trực lại cười bảo tôi lo xa. Tôi cũng cảm thấy là tôi hơi vớ vẩn một chút nhưng giác quan đặc biệt của phụ nữ... chưa bao giờ sai.
.................
Không xem được hồ sơ đi học của bé Su, tôi quyết định lấy tóc của Trà và con bé đi giám định huyết thống. Chuyện này tôi không nói cho chồng tôi nghe, tôi muốn tìm hiểu thật kỹ càng rồi mới nói với anh. Dù sao thì tôi vẫn chưa chắc chắn chuyện gì cả, mà cái gì không chắc thì đừng nói linh tinh. Nhất là chuyện nhạy cảm liên quan đến quan hệ máu mủ của Quân Trực và con gái anh ấy. Mà thật ra, tôi cũng không hy vọng là Trà không phải là mẹ ruột của bé Su. Vì nếu cô ấy không phải mẹ ruột của con bé thì kiểu gì cũng xuất hiện một mẹ ruột thật 100%. Đến khi đó, vừa mẹ 1 vừa mẹ 2, cả hai cùng lâm le chồng tôi chắc tôi bỏ phế luôn cho rồi. Giành với một bánh bèo đã đủ mệt rồi, đây lại còn những hai bánh bèo... nghĩ thôi cũng thấy sợ.
________________
Chiều cuối tuần, nhà tôi không đón bé Su mà để cho Trà đến đón con bé. Dù gì thì cô ấy cũng là mẹ ruột của bé Su, không ai có cái quyền cấm không cho cô ấy gặp con cả.
Trời sụp tối, mẹ chồng tôi chưa thấy Trà dẫn bé Su về, bà sốt ruột bảo tôi:
- Hòa, con gọi cho con Trà hỏi coi khi nào nó đưa bé Su về. Giờ này phải về cho con bé ăn cơm tắm rửa nữa chứ.
Tôi nhìn lên đồng hồ, giờ này hơn 6 giờ 30 phút một chút, chắc mẹ con cô ấy cũng sắp về rồi.
- Mẹ đừng lo, lúc chiều con có gọi, Trà có nói là đưa bé Su đi siêu thị ăn gà nên về trễ chút.
Mẹ chồng tôi lầm bầm:
- Siêu với thị, gà với vịt, cứ cho con nhỏ ăn toàn đồ đông lạnh...
Tôi không trả lời lại mẹ chồng tôi, người lớn tuổi có nhiều cái rất khó tính, ba tôi cũng vậy, ông không thích tôi ăn hàng ở ngoài vì sợ là không đảm bảo chất lượng. Nhưng sống mà không ăn hết mỹ vị nhân gian thì thiệt là có lỗi với cuộc sống.
Gần 7 giờ tối, chồng tôi đi làm về, ban nãy tôi có bảo anh mua cho tôi nửa con gà nướng nên lúc anh về anh đi thẳng lên trên phòng vì sợ mẹ chồng tôi thấy lại bị bà cằn nhằn. Đặt túi gà trên bàn, chồng tôi bảo:
- Chỗ này bán gà đông thật, anh phải xếp hàng mua cho em gần nửa tiếng. Mặc đồng phục bay đứng xếp hàng mua gà, ai cũng nhìn anh như quái vật sáu tay mười hai đầu.
Tôi phì cười:
- Em gửi cho anh số điện thoại trước rồi, anh không gọi đặt trước, giờ còn nói.
Anh đi đến chỗ tôi rồi giúp tôi cột tóc lên vì tôi đang xõa tóc, sợ là tóc sẽ dính vào thịt gà. Anh khẽ nói:
- Anh từ sân bay về là chạy thẳng đến chỗ mua gà luôn, anh quên oder trước. À quên quên, còn cái này nữa...
Nghe anh nói thế, tôi liền xoay người nhìn theo anh, có chút tò mò không biết là anh quên cái gì. Quân Trực đi đến balo, anh mở balo rồi lấy ra ly trà sữa GongCha đầy ụ. Đem đến cho tôi, anh cười rực:
- Tèn ten, xém chút anh quên là anh mua trà sữa cho em.
Tôi nhận ly trà sữa từ tay anh, theo thói quen lắc lắc xem bên trong có trân châu hay không. Lắc hai ba vòng, thấy không có trân châu, tôi mới hài lòng cười toét miệng.
- Anh nhớ là em không thích trân châu à?
Anh cởi áo sơ mi đặt lên giường, thân trần săn chắc cùng cơ bụng phẳng phiu hiện rõ trước mắt tôi. Cứ mỗi lần thấy lưng trần của anh, tôi lại không tự chủ được mà nhìn không chớp mắt. Đúng là phi công, chất lượng không chê vào đâu được, bảo sao nhiều cô chết mê chết mệt.
Quân Trực đi tới véo mũi tôi, anh cười trả lời:
- Nhớ, cái gì của em anh cũng nhớ, từ thói quen cho đến sở thích... anh nhớ tất.
Nghe mà mát ruột mát gan nhưng mà phải công nhận một điều là Quân Trực rất để ý đến tiểu tiết. Tôi về đây sống với anh, lúc tôi còn chưa biết anh thích ăn cái gì hay không thích ăn cái gì thì anh đã biết rõ những thứ tôi không thể ăn được. Đồ dùng của tôi, mỹ phẩm của tôi hay là nước hoa tôi hay dùng, không cần bảo anh anh cũng tự oder về cho tôi những sản phẩm khác của cùng hãng mà tôi đang dùng. Đến cả cốc nguyệt san anh cũng mua thêm cho tôi vì thấy tôi chỉ có một cái. Thật ra những việc anh làm cũng chẳng có gì là to lớn nhưng so với những ông chồng ngoài kia thì đấy đã đủ ăn đứt họ rồi.
Nhưng thứ mà tôi ghi sâu vào lòng nhất, đó là chồng sách thai giáo và sách tâm lý mẹ bầu. Lúc tôi có thai, anh mua về rất nhiều, đọc cũng được một nửa, còn vài quyển chưa xem thì... tôi xảy ra chuyện. Sau khi mất con, tôi thấy anh âm thầm dọn hết cất vào tủ, lâu lâu vẫn lôi ra xem nhưng chưa bao giờ xem công khai như xem báo. Anh toàn canh những lúc tôi không có trên phòng là xem, thấy tôi vào anh lại lật đật cất đi không xem nữa. Mặc dù tôi không nói nhưng tôi để ý, tình cảm tôi dành cho anh cũng vì thế mà tốt lên từng ngày. Thật ra ấy, chồng giàu thì tốt nhưng chồng đặt tâm vào vợ mới khiến người vợ hạnh phúc thật sự.
.........................
Hơn 7 giờ, Trà mới đưa bé Su về, mẹ chồng tôi có cằn nhằn một chút nhưng rồi cũng thôi. Lúc Trà tới, Quân Trực đang xem tivi dưới nhà, thấy Trà, anh không nói cũng không hỏi tiếng nào. Trà hỏi anh, anh không trả lời nên cô ấy cũng thôi không hỏi nữa.
Đưa bé Su vào trong, tôi với Trà lại giả vờ là cùng nhau đi mua đồ để bé Su không đòi mẹ ở lại. Sẵn như thế nên tôi tiễn Trà ra ngoài cổng, mặc dù không yêu thương gì nhau nhưng phép lịch sự vẫn nên niềm nở với cô ấy một chút.
Đưa Trà ra cổng, tôi nói:
- Cô về đi, tôi vào trong đây.
- Khoan đã chị Hoà, chị nói chuyện với em một chút được không?
Tôi nhìn cô ấy, nhàn nhạt nói:
- Cô đừng kêu tôi bằng chị, tôi nhỏ tuổi hơn cô nhiều.
Trà có chút lúng túng, cô ấy ngập ngừng:
- Em quen rồi...
Thấy cô ấy như vậy, tôi cũng không muốn ép cô ấy phải đổi cách xưng hô. Xưng hô thế nào cũng không quan trọng, quan trọng là thái độ với nhau mà thôi.
- Tùy cô muốn gọi sao cũng được... cô có chuyện gì muốn nói hả? Là chuyện của bé Su sao?
Trà ngước đôi mắt buồn lên nhìn tôi, cô ấy mím môi, có vài phần e dè, nói:
- Thật ra thì... thời gian nửa năm cũng không nhiều... sao chị không cho em có cơ hội gần con thêm chút nữa?
Tôi hơi ngạc nhiên, tôi không nghĩ là cô ấy sẽ hỏi như vậy. Mà nếu Trà đã thẳng thắn, tôi nghĩ, tôi cũng nên thẳng thắn đáp lại.
- Cô muốn gần con hay là muốn gần Quân Trực?
Lần này thì đến phiên Trà sửng sốt, trước câu hỏi thẳng đến không còn gì có thể thẳng hơn của tôi, Trà có chút hoảng loạn.
- Em... chuyện đó...
Tôi nhìn cô ấy, nhìn vẻ mặt vừa sợ sệt vừa lúng túng vừa không hài lòng của Trà, tôi tự dưng lại thấy cô ấy hơi... tội nghiệp. Thật ra ấy, tôi và cô ấy có hoàn cảnh giống nhau, chỉ là tôi tốt số hơn cô ấy một chút mà thôi. Mà Trà, cô ấy cũng không thủ đoạn giống mụ Duyên hay là Nhã muội muội. Mặc dù có vài lúc rất kênh kiệu và hành động quá tay nhưng những chuyện đó cũng chẳng ảnh hưởng gì đến tôi cả. Nếu...
- Nhưng chỉ nửa năm thôi, bây giờ cũng không còn đủ nửa năm... chị không thể... không thể để bé Su có được kí ức về một gia đình... trọn vẹn và hạnh phúc hả chị Hòa?
Tôi nhìn cô ấy, lòng thương người của tôi vừa mới chớm nở nhưng rất tiếc... nó theo câu hỏi nhảm nhí của Trà mà tàn đi rồi.
Thấy tôi im lặng, Trà lại nói tiếp, lần này giọng điệu lại mang ý trách móc, hơn thua:
- Chị cũng là có bầu con của anh Trực trước rồi hai người mới cưới, nếu vậy... hai người cũng đâu phải yêu nhau rồi cưới nhau đâu. Em với chị giống nhau mà... em lại sinh ra bé Su trước nữa...
Mặc dù trong lòng cảm thấy rất là không vui nhưng tôi vẫn kiên nhẫn lắng nghe hết xem cô ta muốn nói cái gì.
- Nếu nói vậy, cô đang muốn thế nào?
Nghe tôi hỏi, Trà liền trả lời:
- Em thật sự không muốn tranh giành cái gì với chị hết... em chỉ muốn... chị nhường anh Trực một vài tiếng trong tuần cho em và con...
Wow, nhường chồng? Hơi sốc nhỉ?
Thấy mặt tôi nhăn lại, Trà lật đật giải thích:
- Không... ý em là... em muốn anh Trực dành ra thời gian đưa bé Su đi chơi... em muốn con có những ký ức về gia đình thật đẹp... trước khi... trước khi em đi nước ngoài. Vì có thể... có thể em đi rồi sẽ không quay về thăm con bé nữa nên...
Oke, tôi hiểu rồi, cô ấy chủ yếu là muốn chồng tôi dành thời gian cho mẹ con cô ấy chứ gì. Chỉ đơn giản như vậy thôi mà cô ấy nói cứ như trăn trối vậy.
Tôi không suy nghĩ, trực tiếp trả lời luôn:
- Tôi nghĩ là tôi không thể, cái gì có thể nhường chứ chồng thì không bao giờ. Chẳng ai đi nhường chồng cho người khác cả, một hai bên cạnh, hai là bỏ đi, cô bảo tôi nhường chồng cho cô... nghe cứ sai sai thế nào ấy.
Trà cau mày, ý tứ bắt đầu không vui:
- Em không kêu chị nhường anh Trực cho em, em chỉ nhờ chị cho em xin anh ấy chút thời gian dành cho con...
Cô ấy chưa nói dứt lời, tôi đã cắt ngang lời cô ấy:
- Nếu cô đã quyết định đi không quay về, vậy sao còn lưu luyến đến bé Su? Nếu cô muốn cho con có gia đình hạnh phúc đủ cha đủ mẹ, sao từ đầu không đến gặp anh Trực trước? Cô tính cái gì? Cô là muốn cái gì? Người không muốn cho con có đủ cha đủ mẹ là cô, bây giờ cô lại xin người khác cho cô cơ hội... tôi nghĩ, cô muộn rồi.
Trà cười nhạt, sự yếu đuối hoàn toàn mất đi:
- Muộn? Em nghĩ là do chị ích kỷ chứ không phải do em muộn. Thời gian của chị còn dài, chị còn cả đời ở bên cạnh anh Trực... sao chị cứ phải giành lấy một chút thời gian ít ỏi này của mẹ con em? Em là người sinh ra bé Su, em sinh con ra trước...
Tôi mất kiên nhẫn thật sự, tôi nói hơi lớn tiếng:
- Cô sinh con ra trước thì thế nào? Quan trọng là cô vào cửa nhà này trước tôi hay là sau tôi chứ chuyện cô sinh con thì có gì to tát. Con... tôi sinh cũng được, sinh vài đứa cũng được nên cô đừng đem chuyện sinh được con ra nói với tôi. Mà dù cho tôi không sinh được thì cô cũng chẳng ảnh hưởng gì đến tôi cả. Làm người phải biết đủ chứ, được voi lại muốn đòi cả Hai Bà Trưng thì ai chứng cho cô?
Mặt cô ta đỏ dần lên, giọng cũng cứng hơn khi nãy rất nhiều:
- Chị... quyết định không nhường?
Tôi cười nhạt:
- Không.
Cô ta nhìn tôi, giọng cay cú vô cùng:
- Nếu chị đã nói vậy... em không còn gì để nói, em về.
- Ừ cô về đi, không tiễn. À khoan...
Nghe tôi gọi, cô ta nhìn tôi, mặc dù cô ta không trả lời nhưng ánh mắt như kiểu bảo tôi nói đi. Thấy cô ta không vui, tôi tự dưng lại vui muốn xỉu. Tôi bước đến gần với cô ta, tôi nhẹ giọng:
- Tôi có chuyện này cứ phân vân mãi... không biết, bé Su là 3 tuổi hay là 4 tuổi nhỉ?
Trà mở to mắt ra nhìn tôi nhưng rất nhanh sau cô ta liền quay trở về biểu cảm như ban đầu. Nhìn tôi cười, biểu cảm của cô ta vô cùng bình thường:
- 4 tuổi chứ chị Hòa, chị nhầm lẫn chuyện gì được chứ đừng nhầm chuyện này. Bé Su... là con gái ruột của anh Trực, dù cho chị có đi giám định 1000 chỗ thì kết quả vẫn là như vậy. Tầm này có là 3 hay 4 tuổi cũng chẳng còn quan trọng gì đâu, máu mủ là máu mủ, tuổi tác quan trọng gì.
Cô ta nói hết câu lại nhìn tôi cười nhếch môi một cái rồi mới quay lưng bước ra khỏi cổng. Tôi đứng nhìn theo bóng lưng mảnh khảnh đầy tự tin của cô ta, trong lòng tôi đột nhiên cảm thấy khó chịu vô cùng. Những gì cô ta vừa nói vô cùng đúng, đúng đến mức khiến tôi muốn bốc hỏa ngay tại chỗ.
3 hay 4 tuổi thì quan trọng gì, quan trọng bé Su là con chung của cô ta và Quân Trực kia kìa...
Mẹ kiếp, lại ép nhau quá rồi!
Đêm đó tôi bực mình đến không ngủ được, tôi cứ suy nghĩ về những gì Trà đã nói với tôi. Ngủ không được, tôi lại quay sang cáu véo chồng tôi, nửa đêm mà tôi còn cắn anh đến chảy cả máu.
- Á á!!!
Tiếng la thất thanh của Quân Trực vang lên, anh vừa hét vừa đẩy đầu tôi ra. Anh gào rú:
- Đau, nhả ra... nhả ra nhanh lên Hoà!
Tôi đang bực nên vẫn nhây lì không chịu buông ra, Quân Trực hết cách liền vỗ vào trán tôi mấy phát, anh hét toáng lên:
- Em bị ma chó điên nhập à? Buông anh ra, em cắn rớt thịt anh ra bây giờ... á!
Chịu không được tiếng la kia của anh, tôi mới buông anh ra, ngước đôi mắt lửa hận lên nhìn anh, tôi quát:
- Điếc cả tai, cắn có tí làm gì la ghê vậy?
Quân Trực muốn mếu, anh bực dọc quát:
- Cắn có tí... cái này mà có tí? Em nhìn đi, chảy máu luôn rồi kìa?
Tôi lườm nguýt anh một phát:
- Im ngay!
- Nhưng mà em cắn...
- Cút ra ngoài, anh còn nói nữa anh cút đi luôn đi. Anh lấy tôi mà dám có con riêng bên ngoài, tôi đây đau lòng muốn chết mà vẫn chưa khóc lóc kêu oan... anh bị cắn chút thì kêu cái gì?
Mặt chồng tôi nghệch ra thối đần, anh dường như phản ứng chưa kịp:
- Ơ liên quan gì đâu nhỉ?
Càng nhìn mặt anh tôi càng ghét, chẳng thèm nói với anh nữa, tôi cong chân sút anh bay xuống giường. Tôi gào lên:
- Cút, cút, cút... văn vở gái gú cho lắm vào... cút!
Quân Trực bị sút ngã lăn quay, mặt anh đen như hầm than, vẻ bất lực không giấu được một chút nào cả. Chắc anh không thể tưởng tượng được lại có một ngày, một cơ phó oai phong lẫm liệt lại bị vợ sút bay thẳng cẳng. Haha... đáng đời lắm!
......................
Bị tôi đá văng khỏi giường rồi lại không cho ngủ chung giường, sáng sớm Quân Trực đi làm trong tâm trạng bực bội không vui. Anh đi mà không nói với tôi câu nào, mắt cứ nhìn tôi như nhìn kẻ thù ấy. Tôi thì cứ kệ anh, lòng tôi còn đang khó chịu đây này, anh giận... kệ xác anh.
Hôm nay tôi không đi học nên ở nhà suốt từ sáng đến giờ, vừa ngồi xem tivi tôi vừa ngẫm lại những gì mà Trà nói với tôi hôm qua. Mặc dù lời cô ta nói khiến tôi rất khó chịu nhưng mỗi khi nhớ đến tôi cứ cảm thấy có gì đó sai sai không đúng cho lắm. Mà điểm nào không đúng... tôi lại không giải thích được...
- Hoà, mợ Hoà!
Giật mình, chị bếp vừa khều tôi vừa cười nói:
- Tôi kêu mợ riết mà mợ không nghe, mợ nghĩ gì mà tập trung dữ vậy?
- À em nghĩ chút chuyện ấy mà... có chuyện gì không chị?
- Tôi định kêu mợ lên phòng lấy đồ đi làm của cậu Trực xuống tôi giặt ấy mà. Đồ của cậu ấy là phải giặt tay, giặt máy không sạch.
Tôi gật gật đầu rồi cười hề hề nói:
- Để em lên lấy, chị chờ em chút nha.
Nói rồi, tôi đi ngay lên phòng gom quần áo của Quân Trực xuống cho chị bếp giặt. Ôm quần áo xuống nhà, tôi kiểm tra xem trong túi quần anh có để quên gì không trước khi cho vào giặt. Sờ hết túi này đến túi kia vẫn không thấy gì, đến cái túi cuối cùng, tôi lại lấy ra được một mảnh giấy, là một phiếu voucher giảm giá gà rán.
Tôi cầm phiếu giảm giá lên xem, cái hiệu gà rán này sao giống với tên hiệu gà mà hôm qua bé Su luôn miệng khen ngon vậy... có lẽ nào...
Trong lòng tôi nóng như lửa đốt, gương mặt tươi cười của Quân Trực và Trà lại luân phiên hiện lên trong đầu tôi. Tôi ngỡ ngàng, tôi lo lắng... tôi...
Lồng ngực khó chịu, bụng cũng đau theo... tôi phải cố trấn an bản thân mình... rằng mọi chuyện không giống như tôi nghĩ... đây chỉ là trùng hợp thôi... trùng hợp thôi mà...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.