Còn Nói Em Không Thích Ta

Chương 29: Tuyệt Thiên phong

Đoản Ca Tại Đồ

21/03/2021

Edit:hoahongdaoktx (wattpad)

Tơ lụa thượng hạng tinh tế mềm mịn, ở trên có tuyên khắc trận pháp màu vàng, linh khí theo đường nét hoa văn cuồn cuộn không ngừng thấm vào cơ thể. Lại nhìn xung quanh phòng, tấm màn che hoa lệ buông xuống, đồ dùng làm bằng gỗ tử đàn, trên bệ cửa sổ bày một gốc linh thảo xanh biếc đang tản ra hương thơm dịu mát khiến lòng người an tâm.

Vừa nhìn liền biết không phải gia tộc tu chân tầm thường có thể đảm đương.

"Tiểu sư đệ? Chuẩn bị xong chưa?"

Bên ngoài có người gõ nhẹ cửa phòng, cẩn thận hỏi.

Thanh Huyền thuận tay bấm ra một pháp quyết trên bộ quần áo đang lưu động linh khí, nhìn vào gương đồng, quần áo chỉnh tề, trang sức ngay ngắn, tạm được.

"Lâu như vậy mà chẳng có động tĩnh gì, hay là tiểu sư đệ chưa tỉnh giấc nhỉ? Hôm nay chính là lễ chiêu sinh ba năm mới có một lần, mong rằng vị tiểu tổ tông này ngàn vạn lần đừng gây chuyện. Nếu sư phụ biết ta không trông chừng tiểu sư đệ được, thì sao gánh nổi tội đây."

Lúc Chu Tuần đang lẩm bẩm lầm bầm bên ngoài thì cửa phòng đóng chặt đột nhiên mở ra. Chu Tuần vội im bặt, quay đầu, khi bất thình lình đối diện với cặp mắt bình tĩnh lạnh nhạt của tiểu sư đệ, thì đáy lòng hắn rung động mãnh liệt.

"Tiểu, tiểu sư đệ." Chu Tuần cười gượng nói.

Thanh Huyền nhìn lướt qua Chu Tuần đang mất tự nhiên, bảo: "Đi thôi."

Chu Tuần vội gật đầu đáp lại, gỡ ống tiêu bằng ngọc bên hông xuống, phất tay ném lên không trung. Tiêu ngọc đón gió lớn dần, trong phút chốc dài khoảng hai mét.

Chu Tuần bước đến trước mặt Thanh Huyền, ngồi xổm xuống.

"Làm gì vậy?"

"Giúp đệ lên mà." Chu Tuần khó hiểu nhìn tiểu sư đệ còn đứng phía sau, không phải lúc này tiểu sư đệ nên vô cùng thích thú la hét cưỡi ngựa cưỡi ngựa, rồi không chờ nổi mà vọt tới sao?

"Không cần."

Hả?

Chu Tuần ngước mắt, chỉ thấy tiểu sư đệ điểm nhẹ mũi chân, dùng tư thái ưu nhã bay lên dừng trên tiêu ngọc, động tác giơ tay nhấc chân phóng khoáng cao quý nói không nên lời.

Gặp quỷ!

Có phải là cậu nhóc nghịch ngợm tinh quái, thường ngày trêu chọc dằn vặt con nhà người ta sống dở chết dở - tiểu sư đệ của hắn đây không?



Chu Tuần nghĩ nửa ngày cũng chả ra đáp án, hắn liền bay lên tiêu ngọc, đứng phía sau tiểu sư đệ.

Gió mát thổi vi vu, tầng tầng lớp lớp núi lướt qua dưới chân. Thanh Huyền hơi nheo mắt, cảm giác cảnh vật nơi đây khá quen thuộc, từ loáng thoáng rồi ngày một rõ nét.

Thẳng đến khi nhìn thấy phía trước không xa là một dãy núi cao ngất tầng mây, tựa như thanh kiếm khổng lồ đứng im lìm giữa rừng núi mênh mông, bàng bạc sắc bén vươn lên đâm thủng vòm trời, thì Thanh Huyền hoàn toàn xác định suy đoán của mình.

Giới Tu Chân được hình thành bởi vô số tông phái, gia tộc danh giá, trong đó nổi tiếng nhất có chín dòng họ lớn, ba môn phái và năm gia đình quyền quý.

Tuyệt Thiên phong là một trong ba môn phái. Theo truyền thuyết, Tuyệt Thiên phong lúc đầu vốn là một thanh bội kiếm, vô cùng to lớn, từ trên chín tầng mây rơi vào giữa núi sông, cắm xuống một vùng đất trải dài tới mấy chục nghìn dặm, sau đó trải qua ngàn vạn năm được mưa gió mài mòn, hiện giờ trở thành một dãy núi chênh vênh cao ngất.

Tuyệt Thiên ban đầu chỉ là tên núi, có gia tộc sinh sống ở đây rất nhiều đời, trải qua nhiều thế hệ, sau đó xuất hiện một vị đứng ra lập ra môn phái tu luyện, trở thành Phong chủ và thuận tiện lấy luôn danh hiệu Tuyệt Thiên phong.

Địa bàn của môn phái Tuyệt Thiên phong kéo dài tới mấy ngàn dặm, bao gồm chín trăm chín mươi chín đỉnh núi, chiếm cứ vô số linh mạch, được phân phối cho trưởng lão và các đệ tử ưu tú trong phái.

Tuyệt Thiên phong ở Nhân giới oai phong một cõi, thanh danh hiển hách như sấm động bên tai, nhưng mà cũng chỉ là một hạt cát trong tam giới mà thôi.

Sở dĩ Thanh Huyền biết đến Tuyệt Thiên phong là vì: ở Thần cung mãi cũng nhàm chán, y bèn đầu thai chuyển kiếp xuống Nhân giới, trùng hợp y lại trở thành đệ tử ở Tuyệt Thiên phong, sau đó từ môn phái này tu luyện rồi phi thăng Tiên giới.

Vì sao trong tâm ma của Ân Du lại xuất hiện Tuyệt Thiên phong?

Hồi Thanh Huyền còn ở Tuyệt Thiên phong thì trừ bỏ bế quan tu luyện, thời gian còn lại đều rời núi đi làm nhiệm vụ, y chỉ biết vài người trong Tuyệt Thiên phong. Thế nên hiện giờ đối với cơ thể này và người trước mặt, căn bản y không có ấn tượng gì cả.

Không ngờ Ân Du cũng từng tới Tuyệt Thiên phong, chỉ là không biết Ân Du đến vào thời điểm nào.

Đợi lát nữa tới đỉnh núi cao nhất liền biết.

Tiêu ngọc phi thẳng lên trên, lướt qua vách núi chênh vênh, ở chỗ này có thể nhìn thấy những bậc thang đá tạo thành một con đường, bắt đầu từ chân núi kéo thật dài lên cao rồi biến mất trong làn mây. Trên bậc thang có không ít chấm nhỏ đang khó khăn chuyển động.

"Tiểu sư đệ, đệ xem đây chính là những người năm nay muốn gia nhập môn phái của chúng ta." Chu Tuần hăng hái cập nhật tin tức cho Thanh Huyền: "Nghe nói ước chừng có khoảng ba mươi vạn người tìm đến."

"Chen chúc dưới thềm đá ở chân núi, sau đó liều mạng trèo từng bậc lên trên." Chu Tuần lắc đầu, thở dài: "Đáng tiếc có rất nhiều người mới ở bước đầu của Luyện tâm giai đã bỏ cuộc, người có thể leo tới lưng chừng núi còn chưa tới một vạn."

"Tưởng rằng con đường tu chân đơn giản thế sao? Chút khổ này không chịu được, có thể nào cùng trời đất tranh đoạt vận mệnh, đọ sức đến những năm tháng vô tận về sau?"

Chu Tuần thở dài.

Ánh mắt Thanh Huyền rời đi, không quan sát những người đang Luyện tâm giai nữa, chẳng bao lâu đỉnh núi cao nhất ở Tuyệt Thiên phong đã hiện ra trước mắt.



Lúc này lễ chiêu sinh chưa chính thức bắt đầu, linh khí từ bốn phương tám hướng chen chúc tụ hội, người ngự kiếm, kẻ cưỡi gió, người thì giẫm lên một dải lụa trắng... ai cũng có dung mạo đoan chính, dáng vẻ bay bay đầy tiên khí.

Chu Tuần thu lại tiêu ngọc, dẫn Thanh Huyền tới chỗ sư phụ đang ngồi, nhóm sư huynh sư tỷ bên kia sớm đã yên vị, thấy Thanh Huyền cùng Chu Tuần đi tới thì đều cười cười kêu lên tiểu sư đệ, nhưng không có ai tiến lên tiếp đón. Ai bảo thường ngày tiểu sư đệ nghịch ngợm đều doạ bọn họ sợ chứ.

Chu Tuần và Thanh Huyền ngồi xuống, cho dù cảm thấy hôm nay tiểu sư đệ rất khác mọi khi, Chu Tuần vẫn không nhịn được nghiêng người dặn dò: "Tiểu sư đệ, hôm nay là lễ chiêu sinh ba năm mới tổ chức một lần, không giống ngày thường, đệ chớ quậy phá nha."

Thanh Huyền gật đầu.

Tuyệt Thiên phong tuy rằng cao chót vót, nhưng trên đỉnh thì vô cùng bằng phẳng và rộng lớn, không chỉ mấy chục vạn người mà thậm chí mấy trăm vạn người tụ hội ở đây cũng dư dả.

Thanh Huyền ngước mắt nhìn xung quanh, đệ tử các ngọn núi đều đã tìm được vị trí của mình,đang đứng hoặc ngồi. Nhưng mà hàng ghế ở trên cao vẫn trống không, xem ra người chủ chốt còn chưa có mặt.

Đợi một lúc nữa các Phong chủ quản lý từng ngọn núi mới tới, nhưng mà Thanh Huyền không quen biết một ai.

Y cẩn thận hồi tưởng khi xuống Nhân giới mấy trăm năm, trong thời gian tu luyện ở Tuyệt Thiên phong, hình như các dịp lễ lớn long trọng như này y chỉ tham gia có một lần, hơn nữa còn là lúc vừa ở bên ngoài trở về rồi đi ngang qua.

Tiếng nói chuyện bàn tán càng ngày càng ầm ĩ, phía trên cao, đối diện các hàng ghế có một tấm gương đồng cao tới mấy trượng. Hình ảnh trên mặt gương rõ ràng là những người đang leo núi để hoàn thành thử thách đầu tiên - Luyện tâm giai.

Các đệ tử nhìn gương đồng chỉ chỉ trỏ trỏ, thỉnh thoảng nghiêng đầu thảo luận với người bên cạnh. Mà trưởng lão và các đệ tử ưu tú thì xem vô cùng nghiêm túc, bởi họ sẽ tuyển chọn trong đó những đệ tử mới vào núi của mình.

Không bao lâu, một cỗ khí thế bức người từ xa phóng đến, âm thanh ồn ào nháy mắt lắng xuống, mọi người bao gồm các Phong chủ đều cung kính khom lưng, hô: "Cung nghênh Phong chủ!"

Âm thanh vang dội cả chân trời.

"Không cần đa lễ."

Giọng nói ôn hoà thanh nhã truyền vào tai mọi người, Thanh Huyền vừa nghe thấy liền sững sờ.

Khoác một tấm áo choàng màu lam, nam tử trung niên dung mạo tuấn nhã ngồi xuống, lúc này mọi người mới thẳng lưng ngẩng đầu tiếp tục quan sát mặt gương.

Thanh Huyền không dấu vết thu lại ánh mắt vừa dừng trên gương mặt tươi cười của nam nhân trung niên đang ngồi trên cao. Phía tay phải của ông có một chiếc ghế trống, chỉ cần là người có chút hiểu biết về Tuyệt Thiên phong đều biết đó là Phong chủ cố ý để dành cho một người - đồ đệ duy nhất có dung mạo vô song. Đáng tiếc đồ đệ của Phong chủ Tuyệt Thiên phong chưa bao giờ xuất hiện.

Mà cái vị đồ đệ của Phong chủ Tuyệt Thiên phong kia...

Cái vị chỉ nghe thấy danh tiếng thần kỳ, tài năng có một không hai rất ít người được gặp gỡ một lần kia...

Hiện giờ chính là Thanh Huyền mang hình dáng một cậu nhóc con đang ngồi ở nơi này.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Còn Nói Em Không Thích Ta

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook