Con Nước Lên (Pháp Sư Mét Sáu Hai)
Chương 7
Phạm Minh Hải
03/01/2021
Vậy là cũng đã thoát được khỏi tay con quỷ và suýt chết trong gang tấc, chỉ lo cho thằng Long không trong lúc chúng tôi giao chiến nó đã kịp thoát
thân chưa.
Tôi nhẹ nhàng rút trong túi chiếc chìa khóa và mở cổng để hắn đánh xe vào, các cụ đã được đưa hết về nhà an toàn.
Thật may mắn nếu hôm nay không có các cụ trợ giúp thì giờ này thành ma hết rồi, tôi trút bỏ ý nghĩ trong đầu rồi quay ra nhìn hắn, hắn châm điếu thuốc bằng một tay rồi dứ dứ về phía tôi, tôi cũng rút 1 điếu châm nhẹ nhàng kéo một hơi dài nhả ra làn khói trắng đục mờ mờ ảo ảo, gần một giờ sáng rồi.
Tôi kéo tay hắn định bảo hắn vào nhà nghỉ ngơi mai lại tiếp tục công việc thì cánh tay hắn ướt sũng, máu, cánh tay trái của hắn toàn máu là máu, máu ngấm ra ướt hết cánh tay trái của hắn, hắn mặt tái mét từ bao giờ, lạ thật, sao đứt lìa cánh tay hắn vẫn ngồi im từ nãy tới giờ đc nhỉ ?
- Anh cứ vào nhà ngủ đi, tôi đi rửa vết thương xong sẽ về núi Càn Khôn thỉnh thầy ngay, nếu còn để con quỷ lộng hành chỉ vài ngày nữa nó sẽ thôn tính làng này thành làng ma mất.
- Thế còn cánh tay ? anh bị như vậy mà không sao ư ?
- Cánh tay nào ? cánh tay làm sao ?
- Cánh tay anh bị con quỷ đánh cụt mà anh không biết gì sao ?
Tôi bắt đầu có cảm giác gì đó không ổn trong chuyện này.
Hắn bắt đầu nhoẻn miệng cười rồi nhe ra hàm răng gớm giếc dài ngoằng, cánh tay phải còn lại bỗng dài ra như cánh tay bằng cao su vậy chiếc lưỡi thè dài như con rắn khè khè rồi hắn nhổm người dậy phóng về phía tôi, chỉ trong chớp mắt hắn đã đứng ngay sau lưng tôi, từ trong miệng hắn tuôn ra thứ máu tanh hôi khủng khiếp.
- Mau chạy điiiiiii.....gọi thầy tôi.....hắn đã lấy đi 6 vía của tôi rồi......
Giọng nói gấp gáp thở hổn hển của hắn lúc này làm tôi như tỉnh cơn mê, chạy như bay ra khỏi nhà còn không quên túng cú đá hậu cho hắn hoặc con quỷ kia nằm sõng soài ra đất.
Nó định đứng dậy đuổi theo tôi thì bỗng con Lu từ đâu phi tới nhảy bổ lên người hắn, nó nhìn tôi với đôi mắt xanh lét như thể van nài.
Quay người bỏ chạy với chiếc xe máy cũ tôi chỉ còn thấy bóng một người một chó vật lộn nhau sõng soài ngay trước cửa nhà tôi.
Con Lu lao mình lên cắn vào chiếc gương bát quái treo trên tường giữa cửa chính khiến nó rơi xuống, từ trong chiếc gương phát ra thứ ánh sáng vàng lấp lánh rọi thẳng vào mặt con quỷ.
Nó hét lên tức tối rồi xuất ra khỏi người kẻ bại trận, con quỷ bị giữ chân bởi con Lu nên tôi cứ thế phóng đi, vì biết con Lu dù gì cũng đã lành ít giữ nhiều, tôi đóng thằng xe về núi Càn khôn huyện bên, cách gần 2 tiếng đồng hồ đi xe.
Vừa đi vừa suy nghĩ, nhưng cuối cùng cũng chả còn cách nào cả, đành cứ thế tiến thẳng, mong rằng thầy của hắn có thể giúp được trong đại họa lần này.
-
-
-
Phía trước ngọn núi là một cánh rừng tre cao vút, hai bên đường toàn tre là tre, tôi rùng mình khi thấy hai bên vệ đường chẳng một ngôi nhà, không gian yên tĩnh vô cùng, chỉ thi thoảng có tiếng chim rừng vang lên khe khẽ.
Vít ga thật nhanh đi qua rừng tre thì núi Càn khôn hiện ra lừng lững, chỉ còn qua nốt con sông Vân Hà là tới, tôi dựng xe lại bên đầu cầu rồi đi bộ qua.
Bắc ngang con sông là chiếc cầu dây chẳng biết đã từ bao giờ, rung rinh rung rinh như trực muốn rớt xuống bất cứ lúc nào, đang tập trung cao độ từng bước để rón rén bước qua cầu thì bỗng từ giữa cầu một cậu bé đi ngược chiều lại.
- Anh có thể nhường em đi trước được k ạ ?
Cậu bé lên tiếng.
Tôi lùi lại đầu cầu bên này đứng dựa vào thân cây né ra một khoảng cho cậu bé tiến tới, là lạ làm sao khi trời đã khuya mà lại có cậu bé đi giữa rừng giờ này, dự cảm như có gì đó không lành tôi vội ấn chú khai mở thiên nhãn ra để nhìn cho rõ thì nó vẫn là một thằng bé .
- Thầy tôi bảo xuống nói với anh, vị sư huynh kia của tôi học tà đạo hại người nay bị quỷ nhập và chặt đứt cánh tay là nghiệp báo, sư phụ sẽ không giúp su huynh nên mời anh về cho.
Dứt lời thằng bé biến mất như tan vào mây khói mờ ảo trên vực đá, tôi ngồi sụp xuống như mất phương hướng, vậy thì bây giờ con quỷ kia há chẳng được mọc thêm cánh ư?
Nó giết đc hắn thì chắc chắn cũng sẽ hút hết pháp lực và còn mạnh gấp tôi trăm lần, đầu óc như quay cuồng, đứng phắt dậy, tôi quyết định đi thẳng về phía bên kia cây cầu.
Trên núi bỗng sáng lóe lên một tia sáng, hiện lên ngôi nhà nhỏ cùng bầy khỉ đang đánh đu trên cành cây xung quanh ngôi nhà.
Một người đàn ông dáng người khoảng thất tuần đang đứng nhìn về phía tôi, ánh mắt hiền hóa khiến tôi càng có thêm động lực để tiến lên.
Tôi rảo bước tiến về phía cầu thì bỗng sau lưng là tiếng gió rít mạnh cùng tiếng thét vang.
- Dù mày có cầu cứu ai cũng vô dụng thôi ha ha ha ha......
Trong đầu hiện lên hình ảnh hàng trăm người vô tội của làng tôi đang bị đe dọa làm tôi không thể chùn bước, nhanh như sóc tôi chạy thật nhanh qua cầu để lại phía sau con quỷ nữ đứng gườm gườm, hóa ra trên cây cầu có bùa chú của sư phụ hắn yểm vào nên nó không thể qua cầu, chạy 1 mạch lên đến lừng chừng đồi thì ông lão xuất hiện, mặc bộ quần áo nâu đã sờn chỉ với bộ râu dài, tay cầm phất trần, ông lão vuốt râu nhìn tôi nói.
- Ta đã triệu đủ hồn phách nó về đây nhưng con quỷ kia vẫn giữ được 1 phần, vết thương của nó do nhiễm ma khí của con quỷ quá nhiều cũng đã thối rữa, mau vào nhà ta sẽ cho con học thêm vài thuật rồi đi cùng ta về làng con.
Giọng nói ấm áp của ông khiến tôi cảm thấy như được tiếp thêm sinh khí, háo hức vô cùng, khung cảnh trong nhà là cả một không gian chật hẹp, chỉ có duy nhất một khung gỗ đựng chiếc bút lông ngay ngắn nghiêm trang.
Ông giơ tay ra hiệu cho tôi ngồi xuống bên chiếc ghế gỗ đã cũ, thằng bé khi nãy đi từ trong buồng ra đưa tôi một cốc nước thơm và nóng hổi, nhấp 1 ngụm nước tôi quay ra định hỏi chuyện thì đầu óc như quay cuồng, tôi đổ quỵ xuống bất tỉnh.
Đầu óc lâng lâng, trong mơ hồ thấy một vị đạo sỹ tay cầm phất trần mặc bộ quần áo trắng đi đến trước mặt rồi đọc một tràng dài chú, sau một hồi niệm chú thì người vị đạo sỹ bắt đầu sáng rực lên, ánh sáng lan ra xung quanh, thân thể vị đạo sỹ nọ tan biến dần theo ánh sáng đó.
Tôi tỉnh dậy thì thấy mình đang nằm trong một căn phòng giường chiều đơn sơ, mùi thức ăn đã chín hương thơm tỏa ngát từ ngoài căn phòng bay vào, tôi ngoảnh đầu quay lại nhìn thì thấy cậu bé kia đang ngồi trên một chiếc gậy và ngủ ngon lành.
- Sư phụ cậu đâu ?
- Sư phụ nào ?
- Vậy ông lão khi nãy là ai ?
- Anh mơ à ? Sư phụ tôi đã mất cách đây mười năm vì bị sư huynh sát hại cướp đi Ngũ địa lôi trấn, cuốn sách quý có sức mạnh vô song nếu ai đó luyện được tất cả pháp chú trong đó, chỉ có điều khi cướp được quyển sách đó sư huynh ta cũng chẳng thể nào làm gì được gì khi tuệ năng của huynh ấy quá kém cỏi so với cả ta, ta đã từng luyện qua và bây giờ hơn ba mươi tuổi vẫn trông như đứa con nít.
- Vậy là ông lão khi nãy gặp tôi trong mơ và ngoài nhà hoàn toàn không có thật ?
- Đúng, có thật sao được khi sư phụ đã mất được mười năm ?
Sư phụ dặn tôi anh sẽ đến nên thử thách anh để xem anh có xứng để được nhận sự trợ giúp từ sư phụ không, trong 3 tiếng đồng hồ vừa rồi sư phụ đã truyền hết pháp chú cho anh, giờ thì người về nơi cực lạc thật rồi, mau dậy ăn bát cháo đi rồi tôi sẽ đi cùng anh về giúp tiêu diệt con quỷ đó.
Tôi lồm cồm bò dậy húp vội bát cháo rồi lững thững mò xuống chân núi, có thứ gì đó vướng vướng sau lưng, khi tôi thò tay lại sờ thì hóa ra nó là một chiếc bút lông đen sẫm màu cùng ánh sáng kim quang long lanh.
Được sự trợ giúp từ vị pháp sư quá cố cùng cậu bé, trong lòng rạo rực hẳn lên, tôi cùng cậu bé phóng thằng về làng trong niềm vui khôn tả, nhưng than ôi, ngôi làng tôi từ xa hiện lên là một màu đen kịt.
Hắc khí bao trùm hết làng, phía xa xa nơi Đền cốc hắc khí ngút trời...hắn vẫn nằm giữa cửa nhà tôi..hơi thở yếu dần...vậy là đến bây giờ chỉ còn tôi và cậu bé....căm phẫn tột cùng tôi vùng dậy định chạy thẳng ra Đền cốc thì bị cánh tay rắn chắc của cậu bé giữ lai.
- Còn thiếu 1 người có thể giúp lập trận. đừng nóng vội....
Tôi nhẹ nhàng rút trong túi chiếc chìa khóa và mở cổng để hắn đánh xe vào, các cụ đã được đưa hết về nhà an toàn.
Thật may mắn nếu hôm nay không có các cụ trợ giúp thì giờ này thành ma hết rồi, tôi trút bỏ ý nghĩ trong đầu rồi quay ra nhìn hắn, hắn châm điếu thuốc bằng một tay rồi dứ dứ về phía tôi, tôi cũng rút 1 điếu châm nhẹ nhàng kéo một hơi dài nhả ra làn khói trắng đục mờ mờ ảo ảo, gần một giờ sáng rồi.
Tôi kéo tay hắn định bảo hắn vào nhà nghỉ ngơi mai lại tiếp tục công việc thì cánh tay hắn ướt sũng, máu, cánh tay trái của hắn toàn máu là máu, máu ngấm ra ướt hết cánh tay trái của hắn, hắn mặt tái mét từ bao giờ, lạ thật, sao đứt lìa cánh tay hắn vẫn ngồi im từ nãy tới giờ đc nhỉ ?
- Anh cứ vào nhà ngủ đi, tôi đi rửa vết thương xong sẽ về núi Càn Khôn thỉnh thầy ngay, nếu còn để con quỷ lộng hành chỉ vài ngày nữa nó sẽ thôn tính làng này thành làng ma mất.
- Thế còn cánh tay ? anh bị như vậy mà không sao ư ?
- Cánh tay nào ? cánh tay làm sao ?
- Cánh tay anh bị con quỷ đánh cụt mà anh không biết gì sao ?
Tôi bắt đầu có cảm giác gì đó không ổn trong chuyện này.
Hắn bắt đầu nhoẻn miệng cười rồi nhe ra hàm răng gớm giếc dài ngoằng, cánh tay phải còn lại bỗng dài ra như cánh tay bằng cao su vậy chiếc lưỡi thè dài như con rắn khè khè rồi hắn nhổm người dậy phóng về phía tôi, chỉ trong chớp mắt hắn đã đứng ngay sau lưng tôi, từ trong miệng hắn tuôn ra thứ máu tanh hôi khủng khiếp.
- Mau chạy điiiiiii.....gọi thầy tôi.....hắn đã lấy đi 6 vía của tôi rồi......
Giọng nói gấp gáp thở hổn hển của hắn lúc này làm tôi như tỉnh cơn mê, chạy như bay ra khỏi nhà còn không quên túng cú đá hậu cho hắn hoặc con quỷ kia nằm sõng soài ra đất.
Nó định đứng dậy đuổi theo tôi thì bỗng con Lu từ đâu phi tới nhảy bổ lên người hắn, nó nhìn tôi với đôi mắt xanh lét như thể van nài.
Quay người bỏ chạy với chiếc xe máy cũ tôi chỉ còn thấy bóng một người một chó vật lộn nhau sõng soài ngay trước cửa nhà tôi.
Con Lu lao mình lên cắn vào chiếc gương bát quái treo trên tường giữa cửa chính khiến nó rơi xuống, từ trong chiếc gương phát ra thứ ánh sáng vàng lấp lánh rọi thẳng vào mặt con quỷ.
Nó hét lên tức tối rồi xuất ra khỏi người kẻ bại trận, con quỷ bị giữ chân bởi con Lu nên tôi cứ thế phóng đi, vì biết con Lu dù gì cũng đã lành ít giữ nhiều, tôi đóng thằng xe về núi Càn khôn huyện bên, cách gần 2 tiếng đồng hồ đi xe.
Vừa đi vừa suy nghĩ, nhưng cuối cùng cũng chả còn cách nào cả, đành cứ thế tiến thẳng, mong rằng thầy của hắn có thể giúp được trong đại họa lần này.
-
-
-
Phía trước ngọn núi là một cánh rừng tre cao vút, hai bên đường toàn tre là tre, tôi rùng mình khi thấy hai bên vệ đường chẳng một ngôi nhà, không gian yên tĩnh vô cùng, chỉ thi thoảng có tiếng chim rừng vang lên khe khẽ.
Vít ga thật nhanh đi qua rừng tre thì núi Càn khôn hiện ra lừng lững, chỉ còn qua nốt con sông Vân Hà là tới, tôi dựng xe lại bên đầu cầu rồi đi bộ qua.
Bắc ngang con sông là chiếc cầu dây chẳng biết đã từ bao giờ, rung rinh rung rinh như trực muốn rớt xuống bất cứ lúc nào, đang tập trung cao độ từng bước để rón rén bước qua cầu thì bỗng từ giữa cầu một cậu bé đi ngược chiều lại.
- Anh có thể nhường em đi trước được k ạ ?
Cậu bé lên tiếng.
Tôi lùi lại đầu cầu bên này đứng dựa vào thân cây né ra một khoảng cho cậu bé tiến tới, là lạ làm sao khi trời đã khuya mà lại có cậu bé đi giữa rừng giờ này, dự cảm như có gì đó không lành tôi vội ấn chú khai mở thiên nhãn ra để nhìn cho rõ thì nó vẫn là một thằng bé .
- Thầy tôi bảo xuống nói với anh, vị sư huynh kia của tôi học tà đạo hại người nay bị quỷ nhập và chặt đứt cánh tay là nghiệp báo, sư phụ sẽ không giúp su huynh nên mời anh về cho.
Dứt lời thằng bé biến mất như tan vào mây khói mờ ảo trên vực đá, tôi ngồi sụp xuống như mất phương hướng, vậy thì bây giờ con quỷ kia há chẳng được mọc thêm cánh ư?
Nó giết đc hắn thì chắc chắn cũng sẽ hút hết pháp lực và còn mạnh gấp tôi trăm lần, đầu óc như quay cuồng, đứng phắt dậy, tôi quyết định đi thẳng về phía bên kia cây cầu.
Trên núi bỗng sáng lóe lên một tia sáng, hiện lên ngôi nhà nhỏ cùng bầy khỉ đang đánh đu trên cành cây xung quanh ngôi nhà.
Một người đàn ông dáng người khoảng thất tuần đang đứng nhìn về phía tôi, ánh mắt hiền hóa khiến tôi càng có thêm động lực để tiến lên.
Tôi rảo bước tiến về phía cầu thì bỗng sau lưng là tiếng gió rít mạnh cùng tiếng thét vang.
- Dù mày có cầu cứu ai cũng vô dụng thôi ha ha ha ha......
Trong đầu hiện lên hình ảnh hàng trăm người vô tội của làng tôi đang bị đe dọa làm tôi không thể chùn bước, nhanh như sóc tôi chạy thật nhanh qua cầu để lại phía sau con quỷ nữ đứng gườm gườm, hóa ra trên cây cầu có bùa chú của sư phụ hắn yểm vào nên nó không thể qua cầu, chạy 1 mạch lên đến lừng chừng đồi thì ông lão xuất hiện, mặc bộ quần áo nâu đã sờn chỉ với bộ râu dài, tay cầm phất trần, ông lão vuốt râu nhìn tôi nói.
- Ta đã triệu đủ hồn phách nó về đây nhưng con quỷ kia vẫn giữ được 1 phần, vết thương của nó do nhiễm ma khí của con quỷ quá nhiều cũng đã thối rữa, mau vào nhà ta sẽ cho con học thêm vài thuật rồi đi cùng ta về làng con.
Giọng nói ấm áp của ông khiến tôi cảm thấy như được tiếp thêm sinh khí, háo hức vô cùng, khung cảnh trong nhà là cả một không gian chật hẹp, chỉ có duy nhất một khung gỗ đựng chiếc bút lông ngay ngắn nghiêm trang.
Ông giơ tay ra hiệu cho tôi ngồi xuống bên chiếc ghế gỗ đã cũ, thằng bé khi nãy đi từ trong buồng ra đưa tôi một cốc nước thơm và nóng hổi, nhấp 1 ngụm nước tôi quay ra định hỏi chuyện thì đầu óc như quay cuồng, tôi đổ quỵ xuống bất tỉnh.
Đầu óc lâng lâng, trong mơ hồ thấy một vị đạo sỹ tay cầm phất trần mặc bộ quần áo trắng đi đến trước mặt rồi đọc một tràng dài chú, sau một hồi niệm chú thì người vị đạo sỹ bắt đầu sáng rực lên, ánh sáng lan ra xung quanh, thân thể vị đạo sỹ nọ tan biến dần theo ánh sáng đó.
Tôi tỉnh dậy thì thấy mình đang nằm trong một căn phòng giường chiều đơn sơ, mùi thức ăn đã chín hương thơm tỏa ngát từ ngoài căn phòng bay vào, tôi ngoảnh đầu quay lại nhìn thì thấy cậu bé kia đang ngồi trên một chiếc gậy và ngủ ngon lành.
- Sư phụ cậu đâu ?
- Sư phụ nào ?
- Vậy ông lão khi nãy là ai ?
- Anh mơ à ? Sư phụ tôi đã mất cách đây mười năm vì bị sư huynh sát hại cướp đi Ngũ địa lôi trấn, cuốn sách quý có sức mạnh vô song nếu ai đó luyện được tất cả pháp chú trong đó, chỉ có điều khi cướp được quyển sách đó sư huynh ta cũng chẳng thể nào làm gì được gì khi tuệ năng của huynh ấy quá kém cỏi so với cả ta, ta đã từng luyện qua và bây giờ hơn ba mươi tuổi vẫn trông như đứa con nít.
- Vậy là ông lão khi nãy gặp tôi trong mơ và ngoài nhà hoàn toàn không có thật ?
- Đúng, có thật sao được khi sư phụ đã mất được mười năm ?
Sư phụ dặn tôi anh sẽ đến nên thử thách anh để xem anh có xứng để được nhận sự trợ giúp từ sư phụ không, trong 3 tiếng đồng hồ vừa rồi sư phụ đã truyền hết pháp chú cho anh, giờ thì người về nơi cực lạc thật rồi, mau dậy ăn bát cháo đi rồi tôi sẽ đi cùng anh về giúp tiêu diệt con quỷ đó.
Tôi lồm cồm bò dậy húp vội bát cháo rồi lững thững mò xuống chân núi, có thứ gì đó vướng vướng sau lưng, khi tôi thò tay lại sờ thì hóa ra nó là một chiếc bút lông đen sẫm màu cùng ánh sáng kim quang long lanh.
Được sự trợ giúp từ vị pháp sư quá cố cùng cậu bé, trong lòng rạo rực hẳn lên, tôi cùng cậu bé phóng thằng về làng trong niềm vui khôn tả, nhưng than ôi, ngôi làng tôi từ xa hiện lên là một màu đen kịt.
Hắc khí bao trùm hết làng, phía xa xa nơi Đền cốc hắc khí ngút trời...hắn vẫn nằm giữa cửa nhà tôi..hơi thở yếu dần...vậy là đến bây giờ chỉ còn tôi và cậu bé....căm phẫn tột cùng tôi vùng dậy định chạy thẳng ra Đền cốc thì bị cánh tay rắn chắc của cậu bé giữ lai.
- Còn thiếu 1 người có thể giúp lập trận. đừng nóng vội....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.