Con Nước Lên (Pháp Sư Mét Sáu Hai)
Chương 9
Phạm Minh Hải
03/01/2021
Con người ta là thế đó, sinh ra ai rồi cũng phải trải qua sinh lão bệnh tử cùng sân si tham hận mà mang theo xuống nấm mồ.
Chúng tôi thu xếp về qua nhà tôi hỏi chuyện hắn, tôi cũng muốn đích thân hỏi cho ra nhẽ rồi nếu có thu được nó thì còn giải thích cho nó hiểu để rồi nó được minh oan mà đi đầu thai chuyển kiếp.
Trời đã ngả bóng khi chúng tôi về đến nhà. Cụ Điền một mình đi sang nhà bốn cụ còn lại mượn bảo vật, còn tôi và cậu bé kia vào nhà kiểm tra tình hình sức khỏe hắn.
Hắn ngồi thu lu trên giường ánh mắt đơ dại, con Lu nhà tôi lết từ đâu về, nó trông như bị đánh đến gãy hết xương vậy.
- Cô ấy không phải quỷ, thực ra con quỷ mà các người đang đối diện là tôi.
Hắn cười nhạt rồi nhìn hai người chúng tôi, con Lu nhìn về phía hắn gầm gừ vẻ đe dọa.
- Con quỷ mà các người đang chiến đấu là con ma nữ canh đền ngàn năm ở Đền Cốc chính tay ta thả ra từ cách đây mấy tháng, là do ta không tự lượng sức mình nên khi luyện cuốn sách ăn cắp của sư phụ xong đã liều mình chiến đấu với nó.
Cậu bé lại ấn vào miệng hắn một viên thuốc rồi nói.
- Anh nghỉ đi, sư phụ không còn trách anh đâu, đến bây giờ đại họa này chẳng phải trách nhiệm của riêng ai cả, chúng tôi sẽ chung tay để phong ấn nó lại giúp anh.
Ánh mắt đầy căm phẫn của hắn đỏ lòm long sòng sọc lên nhìn chúng tôi rồi từ đó nước mắt tuôn ra chứa chan.
- Cách đây mười ba năm, chính tay cụ kính, là ông của tôi, đã vớt lên một cái xác, cụ đã tụng kinh trì chú cho nó siêu thoát nhưng nó chẳng đi mà còn tiếp thêm hắc khí cho con quỷ kia đủ để nó mạnh thêm và tự phá được một phần phong ấn, trong bụng nó mang thai nhưng người thương của nó không nhận nó mà chối bỏ trách nhiệm nên nó tự tử, khi chết cả mẹ và con đều đau đớn tột cùng nên oán khí vô cùng mạnh.
Tôi cùng cậu bé vô cùng ngạc nhiên về thân phận thực sự của hắn, dù khi chiều cụ Điền có nói qua nhưng tôi không tin.
- Vậy ra bao lâu nay anh và cụ kính đã giấu mọi người tất cả chuyện này.
Thở dài hồi lâu rồi ngẩng đầu lên hắn nói.
- Phải, tất cả mọi chuyện là do tôi, cô bé cách đây ba năm không ai nhận cũng là do tôi phong ấn, đó là chị gái của người yêu tôi, có tình cảm với tôi nên tôi đã ngủ với cô ấy nhưng lại không đem yêu thương dành cho cô ấy mà lại đem yêu thương cho em gái cô ấy, khi cô ấy chết tôi đã yểm bùa lên người cô ấy và thả trôi sông để hòng che giấu tất cả nhưng bây giờ thì có lẽ mọi người nên được biết hết rồi.
Tôi lặng lẽ ra bàn ngồi phịch xuống, rút trong túi chiếc điện thoại ra và gọi cho công an.
Mọi người cứ thế im lặng, tôi đứng dậy xuống bếp mở tủ lạnh và ngửa cổ tu một hơi hết chai nước mát, bỗng từ phía sau con Lu lết đến.
Trong miệng nó vẫn còn dính chút vải nhỏ, hóa ra trong vụ ẩu đả hôm qua nó đã cắn xé được một mảnh vải trên người hắn. ôm con Lu vào lòng, xoa cái đầu dính vết máu đã khô tôi nựng nó, nó nhìn tôi với ánh mắt hiền hòa như từ biệt rồi chút hơi thở cuối cùng trong vòng tay tôi.
Hì hụi nửa tiếng ngoài bờ ao tôi mới đào được 1 cái hố đủ to để làm nơi yên nghỉ cho nó.
Trong phút giây yếu lòng vì mất đi con vật yêu quý,người bạn hiền không bao giờ biết cắn trả, tôi sực nhớ ra....
Rảo bước tiến vào phòng thì hắn cũng đã tắt thở, cậu bé đang ngôi với tư thế thiền tịnh, miệng lầm bẩm đọc kinh siêu độ cho hắn. hắn chết trong tư thế ngồi ôm gối hai hàng nước mắt toàn là máu.
Công an đến cùng xe cứu thương mang xác hắn đi, chỉ trong vỏn vẹn một tiếng đồng hồ, một người một chó ra đi mãi mãi, tôi còn chưa kịp định thần lại sự việc sảy ra ngày hôm này thì tiếng cụ Điền ngoài sân vọng vào.
- Bảo vật thì đã đủ nhưng chỉ có ba chúng ta, người dân ở đây đã bị ma khí bủa vây nên sinh khí yếu đi rất nhiều chẳng còn ai giúp, không thể chờ đợi được nữa rồi, chúng ta sẽ lập trận phong ấn nó ngay đêm nay.
Tôi vâng dạ qua loa rồi đi sắm đồ cùng cậu bé, bầu trời đêm nay chẳng có lấy một ngôi sao, mây gió lại bắt đầu kéo về. tiếng gió rít qua kẽ lá cùng rừng thông nghe đến rợn người.
Cứ thế trôi qua từng phút từng giây là cảm giác nóng lòng được chiến đấu, có lẽ trong tôi lúc này chẳng có gì ngoài trả thù, gần mười giờ đêm cụ Điền tay cầm chắc nịch năm bảo vật ra rồi bảo tôi ngồi xuống ghế .
Cụ Điền chậm dãi nói về các bảo vật và sự tích của từng thứ một, cụ chính là người mang bảo vật Hỏa của ngũ bảo nên người trong hội gọi cụ là Liệt Hỏa Địa Nhân và cứ thế các cụ kia cũng có tên theo bốn nguyên khí còn lại.
Sức mạnh của bảo vật cụ được giao nhiệm vụ là mạnh nhất vì nó được luyện từ Âm Ti Hỏa, sau mười năm giữ bảo vật, bảo nhân hợp nhất nên tính khí cụ thất thường, người ta đã bãi nhiệm Cụ vì qua những năm 2000 chả mấy ai còn tin vào ma quỷ nhiều nữa.
Lại thêm chủ trương bài trừ mê tín dị đoan của nhà nước nên các thầy bà cũng bị dẹp bỏ nhiều, cụ lui về chăn vịt nơi cuối sông vẫn không quên nhiệm vụ thiêng liêng cao cả mình được giao.
Bàn tay khô sần đen nắng của cụ lật từng trang trong cuốn Tam Thiên Tôi Trấn mà cụ Kính để lại cho tôi rồi đột nhiên dừng lại ở 1 trang sách có hình cây bút lông.
- Đây chắc hẳn là Định Sơn Chuyển Thế Tam Thiên Đại Bảo mà sư huynh ta cho cậu, thật may mắn vì nó là bảo vật quý trong ba món bảo vật mà các thầy pháp trên cả trung hoa lẫn việt nam đều săn đuổi mà không bao giờ có được.
Tôi chỉ biết gật đầu rồi ngoảnh mặt đi .
- Cậu không phải ngại, ta sinh ra lớn lên tại đây, cậu như thế nào ta hiểu, và ta tin sư huynh ta không chọn nhầm người.
Đặt một tay lên trán tôi bỗng tự cảm thấy thật buồn trong lòng, hóa ra bao lâu nay nghiên cứu về nhân tướng học phong thủy của tôi cũng chỉ như con kiến trong cây đại thụ.
- Đi thôi, sắp qua giờ Tý rồi, chúng ta sẽ tiêu diệt nó trước khi mặt trời lên, âm khí của ngày mười tám âm này cực mạnh khi ánh trăng tròn trịa nhất, nó ắt hẳn đang đợi giây phút này đây.
Cậu bé nói như ra lệnh rồi tức tốc bước ra sân, trước khi ra Đền Cốc vào trận chiến tôi và cụ Điền trấn lại tứ phía ngôi nhà rồi mà rảo bước đi ra.
Ngoài cổng tối đen như mực, quyết định để xe máy ở nhà và đi bộ ra đó nên chúng tôi chẳng dám trễ nải mà bước vội, đang mải mê suy nghĩ thì trước mắt là thằng Hoàng cùng cô bé chết trôi từ đâu xuất hiện đứng ngay trước mặt.
Tôi giật mình lùi lại vài bước ra sau, Cụ Điền cùng cậu bé kia vội kéo tôi lên rồi lùi lại phía sau vài bước phòng thủ, đang chết lặng đi vì sợ khi hai con ma đứng ngay trước mặt thì cụ Điền bỗng cất tiếng nói oang oang.
- Âm dương không phạm, nay ta và mọi người đi trừ quỷ giúp dân, các cháu giúp thì theo không giúp thì xin hãy nhường đường .
Thằng hoàng chẳng nói chẳng rằng gì chỉ nhìn chúng tôi, còn cô bé đang vẫy vẫy tay về phía gốc cây ra hiệu, trên gốc cây gạo cổ thụ là con mãng xà trắng toát thò nửa thân xuống cùng ba chiếc mào xanh đỏ vàng, thè chiếc lưỡi dài liếm liếm như đánh hơi, còn chưa hết bàng hoàng thì con Lu cũng xuất hiện nốt, đến bên cô bé ngồi xuống nó tỏ vẻ vui mừng vẫy vẫy cái đuôi.
- Con Lu cho cô bé này nuôi được không Giỏi ?
Hoàng bất ngờ cất tiếng .
Tôi lặng im vài giây rồi gật đầu.
- Vậy mọi người đến để giúp hay đến để ngăn cản chúng tôi ?
Thằng hoàng quay lại nhìn về phía con mãng xà nói.
- Đây không phải cụ Kính, đây là sơn thần núi cấm, ngài đã bị con quỷ đánh gãy xương và mất đi rất nhiều pháp lực nên không thể trợ giúp.
Chưa kịp quay ra nhìn mãng xà tôi đã thấy nó há mồm đớp ngập đầu tôi, từ trong miệng nó nhả ra một viên ngọc, tôi sợ hãi tột độ.
Nhưng không thấy nó cắn hay có ý định giết mình nên im lặng rồi từ từ cho tay nhặt viên ngọc lên.
Viên ngọc trong tay tôi phát sáng, cùng lúc đó chuôi của chiếc bút bên hông tôi cũng phát sáng, hóa ra chúng chính là một cặp đôi nên khi bình thường bảo vật được tặng của tôi chỉ có ánh sáng vàng. kết hợp vào với nhau thì nay nó hóa linh quang sáng chưng cả một vùng.
Cậu bé cùng cụ Điền mừng rỡ tiến lại gần tôi, quay mặt lại tìm kiếm Hoàng và cô bé xấu số thì chẳng thấy ai nữa cả, chỉ còn con Lu đứng nhìn tôi một chút rồi cũng biến mất, đâu đó văng vẳng bên tai tôi câu thì thầm của Hoàng.
- Cố gắng lên nhé, tao tin mày Giỏi à !!!
Nước mắt tôi lại ứa ra một lần nữa, chẳng thể hiểu được tại sao nó lại làm tôi buồn đến vậy.
- Bạn à ! cả đời tôi chỉ có bạn là tri kỷ thôi, tôi quyết sẽ tiêu diệt con quỷ kia để mà trả thù cho bạn, bạn yên nghỉ nhé!
Tôi gạt đi dòng nước mắt rồi gật đầu nhẹ với Cụ Điền cùng cậu bé .
Ba người chúng tôi lầm lũi đi trong đêm, ánh sáng linh quang tỏa ra từ chiếc bút cùng viên ngọc sơn thần tặng đi đến đâu sáng đến đó, đủ để chúng tôi bầy xong trận đồ.
Trong đêm tối phía bên kia Đền Cốc Con quỷ được triệu lên, vẫn là cái đầu bên sườn cùng mái tóc ướt và hai con mắt long sòng sọc đỏ lòm, ma khí tỏa ra rợn người.
Trận chiến phút chốc xảy ra khi cụ Điền ....
Chúng tôi thu xếp về qua nhà tôi hỏi chuyện hắn, tôi cũng muốn đích thân hỏi cho ra nhẽ rồi nếu có thu được nó thì còn giải thích cho nó hiểu để rồi nó được minh oan mà đi đầu thai chuyển kiếp.
Trời đã ngả bóng khi chúng tôi về đến nhà. Cụ Điền một mình đi sang nhà bốn cụ còn lại mượn bảo vật, còn tôi và cậu bé kia vào nhà kiểm tra tình hình sức khỏe hắn.
Hắn ngồi thu lu trên giường ánh mắt đơ dại, con Lu nhà tôi lết từ đâu về, nó trông như bị đánh đến gãy hết xương vậy.
- Cô ấy không phải quỷ, thực ra con quỷ mà các người đang đối diện là tôi.
Hắn cười nhạt rồi nhìn hai người chúng tôi, con Lu nhìn về phía hắn gầm gừ vẻ đe dọa.
- Con quỷ mà các người đang chiến đấu là con ma nữ canh đền ngàn năm ở Đền Cốc chính tay ta thả ra từ cách đây mấy tháng, là do ta không tự lượng sức mình nên khi luyện cuốn sách ăn cắp của sư phụ xong đã liều mình chiến đấu với nó.
Cậu bé lại ấn vào miệng hắn một viên thuốc rồi nói.
- Anh nghỉ đi, sư phụ không còn trách anh đâu, đến bây giờ đại họa này chẳng phải trách nhiệm của riêng ai cả, chúng tôi sẽ chung tay để phong ấn nó lại giúp anh.
Ánh mắt đầy căm phẫn của hắn đỏ lòm long sòng sọc lên nhìn chúng tôi rồi từ đó nước mắt tuôn ra chứa chan.
- Cách đây mười ba năm, chính tay cụ kính, là ông của tôi, đã vớt lên một cái xác, cụ đã tụng kinh trì chú cho nó siêu thoát nhưng nó chẳng đi mà còn tiếp thêm hắc khí cho con quỷ kia đủ để nó mạnh thêm và tự phá được một phần phong ấn, trong bụng nó mang thai nhưng người thương của nó không nhận nó mà chối bỏ trách nhiệm nên nó tự tử, khi chết cả mẹ và con đều đau đớn tột cùng nên oán khí vô cùng mạnh.
Tôi cùng cậu bé vô cùng ngạc nhiên về thân phận thực sự của hắn, dù khi chiều cụ Điền có nói qua nhưng tôi không tin.
- Vậy ra bao lâu nay anh và cụ kính đã giấu mọi người tất cả chuyện này.
Thở dài hồi lâu rồi ngẩng đầu lên hắn nói.
- Phải, tất cả mọi chuyện là do tôi, cô bé cách đây ba năm không ai nhận cũng là do tôi phong ấn, đó là chị gái của người yêu tôi, có tình cảm với tôi nên tôi đã ngủ với cô ấy nhưng lại không đem yêu thương dành cho cô ấy mà lại đem yêu thương cho em gái cô ấy, khi cô ấy chết tôi đã yểm bùa lên người cô ấy và thả trôi sông để hòng che giấu tất cả nhưng bây giờ thì có lẽ mọi người nên được biết hết rồi.
Tôi lặng lẽ ra bàn ngồi phịch xuống, rút trong túi chiếc điện thoại ra và gọi cho công an.
Mọi người cứ thế im lặng, tôi đứng dậy xuống bếp mở tủ lạnh và ngửa cổ tu một hơi hết chai nước mát, bỗng từ phía sau con Lu lết đến.
Trong miệng nó vẫn còn dính chút vải nhỏ, hóa ra trong vụ ẩu đả hôm qua nó đã cắn xé được một mảnh vải trên người hắn. ôm con Lu vào lòng, xoa cái đầu dính vết máu đã khô tôi nựng nó, nó nhìn tôi với ánh mắt hiền hòa như từ biệt rồi chút hơi thở cuối cùng trong vòng tay tôi.
Hì hụi nửa tiếng ngoài bờ ao tôi mới đào được 1 cái hố đủ to để làm nơi yên nghỉ cho nó.
Trong phút giây yếu lòng vì mất đi con vật yêu quý,người bạn hiền không bao giờ biết cắn trả, tôi sực nhớ ra....
Rảo bước tiến vào phòng thì hắn cũng đã tắt thở, cậu bé đang ngôi với tư thế thiền tịnh, miệng lầm bẩm đọc kinh siêu độ cho hắn. hắn chết trong tư thế ngồi ôm gối hai hàng nước mắt toàn là máu.
Công an đến cùng xe cứu thương mang xác hắn đi, chỉ trong vỏn vẹn một tiếng đồng hồ, một người một chó ra đi mãi mãi, tôi còn chưa kịp định thần lại sự việc sảy ra ngày hôm này thì tiếng cụ Điền ngoài sân vọng vào.
- Bảo vật thì đã đủ nhưng chỉ có ba chúng ta, người dân ở đây đã bị ma khí bủa vây nên sinh khí yếu đi rất nhiều chẳng còn ai giúp, không thể chờ đợi được nữa rồi, chúng ta sẽ lập trận phong ấn nó ngay đêm nay.
Tôi vâng dạ qua loa rồi đi sắm đồ cùng cậu bé, bầu trời đêm nay chẳng có lấy một ngôi sao, mây gió lại bắt đầu kéo về. tiếng gió rít qua kẽ lá cùng rừng thông nghe đến rợn người.
Cứ thế trôi qua từng phút từng giây là cảm giác nóng lòng được chiến đấu, có lẽ trong tôi lúc này chẳng có gì ngoài trả thù, gần mười giờ đêm cụ Điền tay cầm chắc nịch năm bảo vật ra rồi bảo tôi ngồi xuống ghế .
Cụ Điền chậm dãi nói về các bảo vật và sự tích của từng thứ một, cụ chính là người mang bảo vật Hỏa của ngũ bảo nên người trong hội gọi cụ là Liệt Hỏa Địa Nhân và cứ thế các cụ kia cũng có tên theo bốn nguyên khí còn lại.
Sức mạnh của bảo vật cụ được giao nhiệm vụ là mạnh nhất vì nó được luyện từ Âm Ti Hỏa, sau mười năm giữ bảo vật, bảo nhân hợp nhất nên tính khí cụ thất thường, người ta đã bãi nhiệm Cụ vì qua những năm 2000 chả mấy ai còn tin vào ma quỷ nhiều nữa.
Lại thêm chủ trương bài trừ mê tín dị đoan của nhà nước nên các thầy bà cũng bị dẹp bỏ nhiều, cụ lui về chăn vịt nơi cuối sông vẫn không quên nhiệm vụ thiêng liêng cao cả mình được giao.
Bàn tay khô sần đen nắng của cụ lật từng trang trong cuốn Tam Thiên Tôi Trấn mà cụ Kính để lại cho tôi rồi đột nhiên dừng lại ở 1 trang sách có hình cây bút lông.
- Đây chắc hẳn là Định Sơn Chuyển Thế Tam Thiên Đại Bảo mà sư huynh ta cho cậu, thật may mắn vì nó là bảo vật quý trong ba món bảo vật mà các thầy pháp trên cả trung hoa lẫn việt nam đều săn đuổi mà không bao giờ có được.
Tôi chỉ biết gật đầu rồi ngoảnh mặt đi .
- Cậu không phải ngại, ta sinh ra lớn lên tại đây, cậu như thế nào ta hiểu, và ta tin sư huynh ta không chọn nhầm người.
Đặt một tay lên trán tôi bỗng tự cảm thấy thật buồn trong lòng, hóa ra bao lâu nay nghiên cứu về nhân tướng học phong thủy của tôi cũng chỉ như con kiến trong cây đại thụ.
- Đi thôi, sắp qua giờ Tý rồi, chúng ta sẽ tiêu diệt nó trước khi mặt trời lên, âm khí của ngày mười tám âm này cực mạnh khi ánh trăng tròn trịa nhất, nó ắt hẳn đang đợi giây phút này đây.
Cậu bé nói như ra lệnh rồi tức tốc bước ra sân, trước khi ra Đền Cốc vào trận chiến tôi và cụ Điền trấn lại tứ phía ngôi nhà rồi mà rảo bước đi ra.
Ngoài cổng tối đen như mực, quyết định để xe máy ở nhà và đi bộ ra đó nên chúng tôi chẳng dám trễ nải mà bước vội, đang mải mê suy nghĩ thì trước mắt là thằng Hoàng cùng cô bé chết trôi từ đâu xuất hiện đứng ngay trước mặt.
Tôi giật mình lùi lại vài bước ra sau, Cụ Điền cùng cậu bé kia vội kéo tôi lên rồi lùi lại phía sau vài bước phòng thủ, đang chết lặng đi vì sợ khi hai con ma đứng ngay trước mặt thì cụ Điền bỗng cất tiếng nói oang oang.
- Âm dương không phạm, nay ta và mọi người đi trừ quỷ giúp dân, các cháu giúp thì theo không giúp thì xin hãy nhường đường .
Thằng hoàng chẳng nói chẳng rằng gì chỉ nhìn chúng tôi, còn cô bé đang vẫy vẫy tay về phía gốc cây ra hiệu, trên gốc cây gạo cổ thụ là con mãng xà trắng toát thò nửa thân xuống cùng ba chiếc mào xanh đỏ vàng, thè chiếc lưỡi dài liếm liếm như đánh hơi, còn chưa hết bàng hoàng thì con Lu cũng xuất hiện nốt, đến bên cô bé ngồi xuống nó tỏ vẻ vui mừng vẫy vẫy cái đuôi.
- Con Lu cho cô bé này nuôi được không Giỏi ?
Hoàng bất ngờ cất tiếng .
Tôi lặng im vài giây rồi gật đầu.
- Vậy mọi người đến để giúp hay đến để ngăn cản chúng tôi ?
Thằng hoàng quay lại nhìn về phía con mãng xà nói.
- Đây không phải cụ Kính, đây là sơn thần núi cấm, ngài đã bị con quỷ đánh gãy xương và mất đi rất nhiều pháp lực nên không thể trợ giúp.
Chưa kịp quay ra nhìn mãng xà tôi đã thấy nó há mồm đớp ngập đầu tôi, từ trong miệng nó nhả ra một viên ngọc, tôi sợ hãi tột độ.
Nhưng không thấy nó cắn hay có ý định giết mình nên im lặng rồi từ từ cho tay nhặt viên ngọc lên.
Viên ngọc trong tay tôi phát sáng, cùng lúc đó chuôi của chiếc bút bên hông tôi cũng phát sáng, hóa ra chúng chính là một cặp đôi nên khi bình thường bảo vật được tặng của tôi chỉ có ánh sáng vàng. kết hợp vào với nhau thì nay nó hóa linh quang sáng chưng cả một vùng.
Cậu bé cùng cụ Điền mừng rỡ tiến lại gần tôi, quay mặt lại tìm kiếm Hoàng và cô bé xấu số thì chẳng thấy ai nữa cả, chỉ còn con Lu đứng nhìn tôi một chút rồi cũng biến mất, đâu đó văng vẳng bên tai tôi câu thì thầm của Hoàng.
- Cố gắng lên nhé, tao tin mày Giỏi à !!!
Nước mắt tôi lại ứa ra một lần nữa, chẳng thể hiểu được tại sao nó lại làm tôi buồn đến vậy.
- Bạn à ! cả đời tôi chỉ có bạn là tri kỷ thôi, tôi quyết sẽ tiêu diệt con quỷ kia để mà trả thù cho bạn, bạn yên nghỉ nhé!
Tôi gạt đi dòng nước mắt rồi gật đầu nhẹ với Cụ Điền cùng cậu bé .
Ba người chúng tôi lầm lũi đi trong đêm, ánh sáng linh quang tỏa ra từ chiếc bút cùng viên ngọc sơn thần tặng đi đến đâu sáng đến đó, đủ để chúng tôi bầy xong trận đồ.
Trong đêm tối phía bên kia Đền Cốc Con quỷ được triệu lên, vẫn là cái đầu bên sườn cùng mái tóc ướt và hai con mắt long sòng sọc đỏ lòm, ma khí tỏa ra rợn người.
Trận chiến phút chốc xảy ra khi cụ Điền ....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.