Chương 42
A Hoành
07/02/2023
- Phải đó Andy, em về đi đừng nói nữa nhà cửa vợ chồng của người ta toang hoang bây giờ? Vì tương lai của Lãnh Hàn em im lặng đi.
- Không, em đã nói gì sai nào? Lãnh Hàn và em qua lại cũng gần 2 năm rồi chứ bộ
Elu và Khải Uy cũng toát mồ hôi theo nhanh chóng kéo Andy ra khỏi phòng. Andy hét lớn nói to dõng dạc Mộc Nghi nghe xong ánh mắt sắc bén khóe miệng giật giật trong người bực tức nhìn qua Lãnh Hàn
Hắn đưa tay lên trán lau những giọt mồ hôi run run nhìn lại Mộc Nghi khép nép cười nhẹ, cô từng bước đi lại vẻ mặt hùng hồn đập mạnh tay vào bàn hắn cái bốp. Khiến Hàn giật bắn cả mình liền ngồi thẳng lưng nắm tay cô xem xét mở miệng hỏi:
- Mộc Nghi, tay của em không sao chứ có đau lắm không
Mộc Nghi rút lại tay giọng nghiêm túc nói: - Lãnh Hàn? Anh đừng có mà đánh trống lảng với em, anh chưa thấy phụ nữ khi ghen sẽ như thế nào sao?
- Phụ nữ ghen là gì? Anh không biết
Lãnh Hàn tỏ vẻ khuôn mặt như không biết gì càng làm cho lòng cô như lửa đốt đúng thật là giả dối, máu điên của Mộc Nghi đang dâng lên đến não bộ. Hôm nay hắn lại dám cho tình nhân cũ của mình vào tận phòng nói chuyện? Vi phạm điều khoản cô đề ra còn bình thản như không? Mộc Nghi kìm nén cảm xúc tức giận điềm tĩnh hỏi thêm.
- Rốt cuộc, trước khi quen em anh đã qua lại với bao nhiêu cô rồi? Khai mau
Lãnh Hàn nghe xong câu hỏi hít hà vẻ mặt trầm tư suy nghĩ đưa tay chống cằm lặng im, không nói gì nhìn đi nơi khác trong căn phòng đăm chiêu sầu lắng một chút, thấy hắn ngồi im re như vậy Mộc Nghi tiếp tục đập tay xuống bàn hỏi lại:
- Anh có nói không? Tự nhiên lại im lặng vậy hả
- Ờ thì anh đang suy nghĩ xem đã qua lại với bao nhiêu cô để nói cho em biết, tự nhiên em hỏi đột ngột quá anh nhớ không hết.
Mộc Nghi nghe xong cổ họng nghẹn cứng chỉ tay thẳng vào mặt hắn ú ớ, lồng пɡựᴄ cô như muốn vỡ vụn thành từng mãnh. Cô hỏi thế nhưng hắn cũng có thể nói dối cho cô yên tâm mà? Có nhất thiết là phải thật thà làm cô đau vậy không, khóe mắt Mộc Nghi cay nồng vài giọt rưng rưng.
Lãnh Hàn nói vậy tức là đã qua lại với rất nhiều cô nên mới không nhớ nổi, thật làm cho Mộc Nghi hụt hẫng.
- Anh là đồ khốn
Nói xong Mộc Nghi xoay người lau nước mắt đi lại bàn lớn cầm hủ canh nóng lên vùng vằng đi ra phía cửa. Hàn đứng dậy nhỏ giọng gọi lại cô không thèm quay người từ ngữ cộc lốc hỏi. Đam Mỹ H Văn
- Gì nữa? Anh nhớ ra qua lại với bao nhiêu cô rồi hả
- Anh...anh chưa nhớ? Nhưng em mang canh đến cho anh mà sao lại cầm về rồi
Mộc Nghi nhếch môi cười nhạt nhòa giờ này hắn còn nghĩ đến canh trong khi lòng cô đang cồn cào sôi lên, cô ghen mà muốn phanh thây hắn ra thành trăm mảnh đây vứt cho cá ăn. Mộc Nghi hừ thành tiếng nghiêm nghị xoay người hít thở sâu nói lớn:
- Anh muốn uống canh? Vậy thì đi nói với những cô tình nhân của anh nấu đi còn hủ canh này bây giờ không dành cho anh nữa
- Anh là đồ tồi...xấu xa.
Mộc Nghi quay người đưa tay đẩy ra cửa sải bước đi nhanh, hắn ngớ ngẩn đứng hình nhìn theo bóng dáng cô khuất xa.
Trong tình huống hiện tại hắn không biết phải xử lý làm sao? Nên chạy theo giải thích hay chọn cách im lặng đang còn ᴍôпɡ lung suy nghĩ đắn đo thì Elu và Khải Uy bẽn lẽn đi vào, hai người họ đi lại hỏi nhỏ.
- Mày đã nói gì khiến cho Mộc Nghi cháu tao tức giận vậy hả? Con bé đi ra đưa thêm canh cho bọn đàn em uống, rồi đi về
- Mộc Nghi hỏi tao đã qua lại với bao nhiêu cô gái.
- Rồi Đại Ca nói gì?
- Nói nhiều quá nhớ không hết xong tự nhiên Mộc Nghi giận dỗi đi về? Tao còn chưa uống canh
- Đại Ca? Anh...anh thật là? Chị Mộc Nghi nghe vậy mà không giận em đi đầu xuống đất, không có phụ nữ nào lại dễ chịu khi nghe người đàn ông của chính mình từng qua lại với rất nhiều cô? Chí ít Đại Ca nói dối vài câu chứ
Khải Uy hốt hoảng nói lớn đúng là bó tay với Lãnh Hàn, ngay cả một tên đàn em còn biết lấy lòng phụ nữ cho họ nguôi ngoai. Elu lắc đầu vẻ mặt thất vọng tràn trề về Hàn.
- Lần này thì mày tự đổ thêm dầu vào để đốt cháy nhà mày rồi đấy? Chậc...chậc vụ này thì cưới sinh gì nữa?
Lãnh Hàn nghe xong sực nhớ ra liền nhăn nhó mặt mày ngồi sụp xuống gò đầu, lần này thì xem bộ nguy to.
Hàn đứng dậy cầm áo lên tính đi về nhà giải thích nhưng bị Elu kéo lại, ở doanh trại còn vài việc quan trọng cần hắn xử lý, Hàn buộc phải ở lại giải quyết cho xong mới được về.
(...)
Chiều hôm đó hắn giải quyết xong ở doanh trại thì liền về gặp Mộc Nghi, vừa đặt chân vào đến cửa thì hắn choáng váng khi nhìn thấy lon bia, những chai rượu quý chục năm dưới hầm bị mang lên uống sạch sẽ vứt rải rác khắp nhà. Hắn chỉ tay gọi nữ người hầu ra hỏi.
- Những này là sao?
- Chào cậu chủ, dạ là Mộc Nghi tiểu thư đã mang lên uống còn bảo không được động vào phải để cậu chủ về dọn dẹp.
- Mộc Nghi uống rượu? Nhưng cô ấy có biết uống đâu mà mấy người lại cho uống nhiều vậy hả nhỡ lỡ tiểu thư bị gì thì làm sao?
Hắn trừng mắt hỏi vừa ngắt lời đã nghe tiếng 1 2 3 dô nào? Uống hết nha không được để sót, rượu quý của Lãnh Hàn hôm nay chị đây uống hết haha, hắn cau mày đá mấy chai rượu ra đi vào trong bếp thì thấy Mộc Nghi đang ngồi cùng An Nhi Dương Hân uống rượu. Hân chỉ ngồi nhìn còn hai người kia xem ra quên trời quên đất luôn rồi.
Hàn không phải tiếc mấy chai rượu mà đang lo cho sức khỏe của Mộc Nghi khi uống quá nhiều rượu.
- Mộc Nghi? Em uống rượu đấy à
Mộc Nghi cười khờ khạo uống cạn ly rượu trên tay quay mặt nhìn qua hắn cười cười, nhìn bản mặt hắn mà cô thấy ghét cô chỉ tay, miệng chu lên nói lớn.
- Em yêu anh vậy mà anh nỡ lòng đối xử với em như thế hả. Huhu Mộc Nghi thật sự yêu anh mà
Hàn nghe xong niềm nở bước lại khóe miệng cười nhìn cô hỏi lại: - Em đang mượn rượu tỏ tình anh đấy à
- Ừ Mộc Nghi em mượn rượu tỏ tình anh đấy? Thì sao nào
Dứt lời Mộc Nghi loạn xạ đứng dậy lao thẳng vào người hắn. Lãnh Hàn ôm Mộc Nghi lên nhìn cô chăm chăm hai má cô ửng hồng trông cũng đáng yêu đấy.
- Em phải sinh cho anh mấy đứa thì anh mới hết lông nhông ra bên ngoài tìm cô khác? Nào mau lên phòng em sẽ sinh con cho anh...Lãnh Hàn anh phải là của em.:))
- Không, em đã nói gì sai nào? Lãnh Hàn và em qua lại cũng gần 2 năm rồi chứ bộ
Elu và Khải Uy cũng toát mồ hôi theo nhanh chóng kéo Andy ra khỏi phòng. Andy hét lớn nói to dõng dạc Mộc Nghi nghe xong ánh mắt sắc bén khóe miệng giật giật trong người bực tức nhìn qua Lãnh Hàn
Hắn đưa tay lên trán lau những giọt mồ hôi run run nhìn lại Mộc Nghi khép nép cười nhẹ, cô từng bước đi lại vẻ mặt hùng hồn đập mạnh tay vào bàn hắn cái bốp. Khiến Hàn giật bắn cả mình liền ngồi thẳng lưng nắm tay cô xem xét mở miệng hỏi:
- Mộc Nghi, tay của em không sao chứ có đau lắm không
Mộc Nghi rút lại tay giọng nghiêm túc nói: - Lãnh Hàn? Anh đừng có mà đánh trống lảng với em, anh chưa thấy phụ nữ khi ghen sẽ như thế nào sao?
- Phụ nữ ghen là gì? Anh không biết
Lãnh Hàn tỏ vẻ khuôn mặt như không biết gì càng làm cho lòng cô như lửa đốt đúng thật là giả dối, máu điên của Mộc Nghi đang dâng lên đến não bộ. Hôm nay hắn lại dám cho tình nhân cũ của mình vào tận phòng nói chuyện? Vi phạm điều khoản cô đề ra còn bình thản như không? Mộc Nghi kìm nén cảm xúc tức giận điềm tĩnh hỏi thêm.
- Rốt cuộc, trước khi quen em anh đã qua lại với bao nhiêu cô rồi? Khai mau
Lãnh Hàn nghe xong câu hỏi hít hà vẻ mặt trầm tư suy nghĩ đưa tay chống cằm lặng im, không nói gì nhìn đi nơi khác trong căn phòng đăm chiêu sầu lắng một chút, thấy hắn ngồi im re như vậy Mộc Nghi tiếp tục đập tay xuống bàn hỏi lại:
- Anh có nói không? Tự nhiên lại im lặng vậy hả
- Ờ thì anh đang suy nghĩ xem đã qua lại với bao nhiêu cô để nói cho em biết, tự nhiên em hỏi đột ngột quá anh nhớ không hết.
Mộc Nghi nghe xong cổ họng nghẹn cứng chỉ tay thẳng vào mặt hắn ú ớ, lồng пɡựᴄ cô như muốn vỡ vụn thành từng mãnh. Cô hỏi thế nhưng hắn cũng có thể nói dối cho cô yên tâm mà? Có nhất thiết là phải thật thà làm cô đau vậy không, khóe mắt Mộc Nghi cay nồng vài giọt rưng rưng.
Lãnh Hàn nói vậy tức là đã qua lại với rất nhiều cô nên mới không nhớ nổi, thật làm cho Mộc Nghi hụt hẫng.
- Anh là đồ khốn
Nói xong Mộc Nghi xoay người lau nước mắt đi lại bàn lớn cầm hủ canh nóng lên vùng vằng đi ra phía cửa. Hàn đứng dậy nhỏ giọng gọi lại cô không thèm quay người từ ngữ cộc lốc hỏi. Đam Mỹ H Văn
- Gì nữa? Anh nhớ ra qua lại với bao nhiêu cô rồi hả
- Anh...anh chưa nhớ? Nhưng em mang canh đến cho anh mà sao lại cầm về rồi
Mộc Nghi nhếch môi cười nhạt nhòa giờ này hắn còn nghĩ đến canh trong khi lòng cô đang cồn cào sôi lên, cô ghen mà muốn phanh thây hắn ra thành trăm mảnh đây vứt cho cá ăn. Mộc Nghi hừ thành tiếng nghiêm nghị xoay người hít thở sâu nói lớn:
- Anh muốn uống canh? Vậy thì đi nói với những cô tình nhân của anh nấu đi còn hủ canh này bây giờ không dành cho anh nữa
- Anh là đồ tồi...xấu xa.
Mộc Nghi quay người đưa tay đẩy ra cửa sải bước đi nhanh, hắn ngớ ngẩn đứng hình nhìn theo bóng dáng cô khuất xa.
Trong tình huống hiện tại hắn không biết phải xử lý làm sao? Nên chạy theo giải thích hay chọn cách im lặng đang còn ᴍôпɡ lung suy nghĩ đắn đo thì Elu và Khải Uy bẽn lẽn đi vào, hai người họ đi lại hỏi nhỏ.
- Mày đã nói gì khiến cho Mộc Nghi cháu tao tức giận vậy hả? Con bé đi ra đưa thêm canh cho bọn đàn em uống, rồi đi về
- Mộc Nghi hỏi tao đã qua lại với bao nhiêu cô gái.
- Rồi Đại Ca nói gì?
- Nói nhiều quá nhớ không hết xong tự nhiên Mộc Nghi giận dỗi đi về? Tao còn chưa uống canh
- Đại Ca? Anh...anh thật là? Chị Mộc Nghi nghe vậy mà không giận em đi đầu xuống đất, không có phụ nữ nào lại dễ chịu khi nghe người đàn ông của chính mình từng qua lại với rất nhiều cô? Chí ít Đại Ca nói dối vài câu chứ
Khải Uy hốt hoảng nói lớn đúng là bó tay với Lãnh Hàn, ngay cả một tên đàn em còn biết lấy lòng phụ nữ cho họ nguôi ngoai. Elu lắc đầu vẻ mặt thất vọng tràn trề về Hàn.
- Lần này thì mày tự đổ thêm dầu vào để đốt cháy nhà mày rồi đấy? Chậc...chậc vụ này thì cưới sinh gì nữa?
Lãnh Hàn nghe xong sực nhớ ra liền nhăn nhó mặt mày ngồi sụp xuống gò đầu, lần này thì xem bộ nguy to.
Hàn đứng dậy cầm áo lên tính đi về nhà giải thích nhưng bị Elu kéo lại, ở doanh trại còn vài việc quan trọng cần hắn xử lý, Hàn buộc phải ở lại giải quyết cho xong mới được về.
(...)
Chiều hôm đó hắn giải quyết xong ở doanh trại thì liền về gặp Mộc Nghi, vừa đặt chân vào đến cửa thì hắn choáng váng khi nhìn thấy lon bia, những chai rượu quý chục năm dưới hầm bị mang lên uống sạch sẽ vứt rải rác khắp nhà. Hắn chỉ tay gọi nữ người hầu ra hỏi.
- Những này là sao?
- Chào cậu chủ, dạ là Mộc Nghi tiểu thư đã mang lên uống còn bảo không được động vào phải để cậu chủ về dọn dẹp.
- Mộc Nghi uống rượu? Nhưng cô ấy có biết uống đâu mà mấy người lại cho uống nhiều vậy hả nhỡ lỡ tiểu thư bị gì thì làm sao?
Hắn trừng mắt hỏi vừa ngắt lời đã nghe tiếng 1 2 3 dô nào? Uống hết nha không được để sót, rượu quý của Lãnh Hàn hôm nay chị đây uống hết haha, hắn cau mày đá mấy chai rượu ra đi vào trong bếp thì thấy Mộc Nghi đang ngồi cùng An Nhi Dương Hân uống rượu. Hân chỉ ngồi nhìn còn hai người kia xem ra quên trời quên đất luôn rồi.
Hàn không phải tiếc mấy chai rượu mà đang lo cho sức khỏe của Mộc Nghi khi uống quá nhiều rượu.
- Mộc Nghi? Em uống rượu đấy à
Mộc Nghi cười khờ khạo uống cạn ly rượu trên tay quay mặt nhìn qua hắn cười cười, nhìn bản mặt hắn mà cô thấy ghét cô chỉ tay, miệng chu lên nói lớn.
- Em yêu anh vậy mà anh nỡ lòng đối xử với em như thế hả. Huhu Mộc Nghi thật sự yêu anh mà
Hàn nghe xong niềm nở bước lại khóe miệng cười nhìn cô hỏi lại: - Em đang mượn rượu tỏ tình anh đấy à
- Ừ Mộc Nghi em mượn rượu tỏ tình anh đấy? Thì sao nào
Dứt lời Mộc Nghi loạn xạ đứng dậy lao thẳng vào người hắn. Lãnh Hàn ôm Mộc Nghi lên nhìn cô chăm chăm hai má cô ửng hồng trông cũng đáng yêu đấy.
- Em phải sinh cho anh mấy đứa thì anh mới hết lông nhông ra bên ngoài tìm cô khác? Nào mau lên phòng em sẽ sinh con cho anh...Lãnh Hàn anh phải là của em.:))
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.