Chương 56
A Hoành
07/04/2023
Vợ à? Em mà sinh xong, chắc anh cũng phải thủ một bộ tóc giả trong nhà quá…Aaaa
Lãnh Hàn hít hà, toát hết mồ hôi hột, miệng không ngừng la lớn bế Mộc Nghi đi xuống nhà thật nhanh, khuôn mặt nhăn nhúm như khỉ ăn, xót xa cho mái tóc của mình đang bị bàn tay cô nhẫn tâm nắm mà giựt. Mộc Nghi đau đớn chỉ biết bấu víu vào người Hàn, xuống đến nhà xe cấp cứu vẫn còn chưa đến, trong tình hình nước sôi lửa bỏng, gấp gáp
Elu không đợi xe đến, mà trực tiếp lấy ô tô nhà chở cô đến bệnh viện cho nhanh. Mộc Nghi ngồi trong xe vật vã, quằn quại khó chịu tột cùng, phụ nữ khi chuyển bụng sinh con là như thế này sao? Lãnh Hàn lau những giọt mồ hôi trên trán cô, giọng trầm ấm, nhẹ nhàng trấn an cô: - Hít thở sâu đi em, bình tĩnh sắp đến bệnh viện rồi
Mộc Nghi cựa quậy thở nhịp nhàng nghe theo sự chỉ dẫn của hắn, bàn tay nắm chặt nhúm tóc trên đỉnh đầu của Lãnh Hàn vẫn còn chưa buông, lúc nào cơn đau lên đến đỉnh điểm là Mộc Nghi lại tiện thể giựt mạnh. Trong xe cả hai cứ la oai oái, Elu nghe mà rợn cả người, xem ra thì Mộc Nghi đau bụng còn kinh khủng hơn cả Dương Hân.
(…)Tại bệnh viện.
Lãnh Hàn hấp tấp bế Mộc Nghi chạy vào trong, các nữ y tá nhanh chóng nói với hắn để cô nằm xuống một chiếc giường đẩy, rồi di chuyển cô vào phòng sanh. Giây phút cô ngả lưng xuống giường thì nhúm tóc trên đỉnh đầu của Hàn cũng được giải phóng, cảm giác cứ tê tê, nhức nhối. Lãnh Hàn ngẩn ngơ, đờ đẫn, khuôn mặt phờ phạc, tóc tai như đống bùi nhùi, ánh mắt vô hồn của hắn nhìn chăm chăm vào cánh cửa phòng sanh đang dần bị đóng lại.
Elu từ ngoài chạy vào khi đã đậu xe xong xuôi, thấy hắn đang đứng thẫn thờ liền nhanh nhẹn đi lại cất giọng hỏi: - Mộc Nghi được đưa vào phòng sanh rồi hửm
Lãnh Hàn chỉ tay gật đầu ừ, rồi quay lưng đi lại ghế ngồi xuống, Elu nghe xong vuốt пɡựᴄ thở phào nhẹ nhõm nhìn sang phía Hàn. Eo ôi, mái tóc huyền thoại đáng thương ấy, nhìn cứ muốn buồn cười thế nào ấy nhỉ, Elu liền che miệng, bước lại chỉnh đốn lại mái tóc giúp hắn, anh vừa mới đặt tay lên, chạm vào thì hắn đã nhăn nhó kêu lên.
- Nhẹ nhàng một chút đi, đau quá? Coi chừng rụng hết bây giờ
- Rồi…rồi
Elu mỉm cười, dùng lực nhẹ hết mức gỡ rối giúp hắn, đang loay hoay với mái tóc thì Hoắc Chí Liêm cùng Khải Uy sốt vó đi đến, Lãnh Hàn vừa nhìn thấy vội vàng đứng dậy đi lại dìu ông Liêm, giọng nói lo lắng cho sức khỏe của ba Liêm vang lên: - Sao ba lại đến đây, dù gì cũng đang đêm hôm, đợi vợ con sinh xong sáng ba đến cũng được mà.
Hoắc Chí Liêm ngó nghiêng, ánh mắt hướng thẳng vào phòng sanh, cánh cửa đã bị đóng chặt, rồi ngẩng mặt nhìn Lãnh Hàn thở dài: - Ba không ngủ được, nghe tin Mộc Nghi sinh lại muốn đến.
Vừa dứt lời, Hoắc Chí Liêm chuyển hướng nhìn lên mái tóc, đang rối bồng bềnh của hắn chỉ tay: - Hậu quả như này, là vợ con làm sao?
Lãnh Hàn nghe xong vô tư, không nghĩ phì cười dạ gật đầu, rồi dìu Chí Liêm đi lại ngồi xuống ghế. Hoắc Chí Liêm chậc…chậc rưỡi trầm ngâm lắc đầu, thấy thương xót cho hắn, vỗ vai an ủi: - Ba có quen mấy người bạn thân làm tóc giả, cũng đẹp lắm đấy. Ba sẽ giới thiệu con cho họ, làm vài bộ mà dùng? Sau này con gái ba còn sinh nhiều.
Hàn nghe vậy dựng đứng người, rùng mình. Ây gu, hắn còn chưa hói, rụng hết tóc mà? Hàn cười khẩy dạ cho qua, rồi tiếp tục ngồi chờ. Khải Uy đưa Hoắc Chí Liêm đến ngồi lại nữa tiếng thì Hàn bảo về, ngủ, nghỉ ngơi sáng mai còn thay hắn xử lý công việc ở doanh trại.
(…)
Ngồi bên ngoài chờ khoảng 3 tiếng, xót hết cả ruột mà vẫn chưa thấy động tĩnh gì bên ở trong, cũng không thấy một ai đi ra, càng làm Lãnh Hàn thêm phần lo lắng. Một lúc sau thì một nữ y tá trẻ mở cửa bước lại chỗ Lãnh Hàn nói: - Xin lỗi, vợ anh hiện tại bị khó sinh, không thể sinh thường, bây giờ phải chuyển qua sinh mổ gấp, mời anh đi theo tôi làm số thủ tục.
Nữ y tá gấp rút, Hàn nghe vậy gật đầu rồi nhanh chóng đứng dậy đi theo nữ y tá làm thủ tục, kí xong giấy cam kết, Lãnh Hàn trở lại khu vực chỗ phòng sinh ngồi chờ đợi tiếp. Ba Liêm có hỏi han tình hình hắn cũng chỉ biết lắc đầu không biết.
Khoảng 2 tiếng sau nữa, Mộc Nghi sinh mổ thành công, ánh đèn phòng sinh sáng lên, cánh cửa cũng được mở ra, dáng người của một vị bác sĩ đi lại nở trên môi nụ cười thông báo tin mừng, nghe xong Hàn lặng người lại một chút, quay sang sướng đến tận mây xanh, ôm chặt Elu cười toe toét nói lớn:
- Mộc Nghi sinh rồi, cuối cùng cũng sinh xong, tao vui quá٩(♡ε♡)۶
Vẻ mặt của Elu bất ngờ, có phần hơi gượng gạo ngại ngùng hiện rõ, khi mà Hoắc Chí Liêm và vị bác sĩ cũng ở đó, chứng kiến hai thằng đàn ông ôm nhau thắm thiết? Elu cau mày đáng lẽ ra Lãnh Hàn phải ôm ông Liêm mới đúng, sao tự nhiên lại sang ôm anh vậy chứ? Elu vỗ mạnh vai hắn:
- Ừ, vợ mày sinh chứ không phải tao? Buông ra đi nhìn gớm quá
Lãnh Hàn nghe xong vội vàng buông Elu ra, vì vui quá mà Hàn quên mất…
…
Mộc Nghi được đưa sang phòng VIP của bệnh viện nghỉ ngơi, do sinh con xong cô bị mất sức nên thủ thϊếp đi vài giờ đồng hồ liền. Hàn ngồi nhìn Mộc Nghi, đôi mi mắt dài cong ᴠ/út, rũ xuống nhắm chặt ngủ. Say đắm ngắm nhìn cô được lúc, thì Hàn đứng dậy hôn lên trán cô một thì thầm vào tai:
- Vất vả cho em nhiều rồi, Mộc Nghi.
(…)
Nghỉ ngơi ở bệnh viện một tuần thì cô xuất viện về nhà. Từ khi có con Lãnh Hàn trở nên tâm lý, chu đáo hẳn ra…chuyện chăm con Mộc Nghi hầu như không cần phải lo, nữa đêm con có thức giấc khóc, Hàn cũng mò mẫm ngồi dậy dỗ dành, cho cô yên giấc, riết rồi cô thấy Lãnh Hàn giống mẹ hơn là cô đấy.
(…)
6 năm sau:
Lãnh Hàn trở về nhà sau chuyến đi công tác dài 2 tháng liền ròng rã, nhớ nhung cô da diết, bước chân vào cửa cậu con trai vàng Lãnh Thiên chạy lại ôm chặt hai chân hắn, lúc nhỏ Lãnh Thiên giống Mộc Nghi nhưng càng lớn thì lại càng giống Lãnh Hàn y chang, từ cách ăn, đến cách nói, chung lại ba nào con nấy. Lãnh Hàn cúi xuống mỉm cười bế Lãnh Thiên lên cưng nựng, cũng không quên nhìn xung quanh căn nhà một vòng tìm cô.
- Mẹ đâu rồi, Lãnh Thiên
- Mẹ Mộc Nghi nói chuyện với dì Dương Hân xong thì đi mua sắm.
- Mẹ nói chuyện gì?
- Mẹ Mộc Nghi nói xấu ba Hàn.
Lãnh Hàn hít hà, toát hết mồ hôi hột, miệng không ngừng la lớn bế Mộc Nghi đi xuống nhà thật nhanh, khuôn mặt nhăn nhúm như khỉ ăn, xót xa cho mái tóc của mình đang bị bàn tay cô nhẫn tâm nắm mà giựt. Mộc Nghi đau đớn chỉ biết bấu víu vào người Hàn, xuống đến nhà xe cấp cứu vẫn còn chưa đến, trong tình hình nước sôi lửa bỏng, gấp gáp
Elu không đợi xe đến, mà trực tiếp lấy ô tô nhà chở cô đến bệnh viện cho nhanh. Mộc Nghi ngồi trong xe vật vã, quằn quại khó chịu tột cùng, phụ nữ khi chuyển bụng sinh con là như thế này sao? Lãnh Hàn lau những giọt mồ hôi trên trán cô, giọng trầm ấm, nhẹ nhàng trấn an cô: - Hít thở sâu đi em, bình tĩnh sắp đến bệnh viện rồi
Mộc Nghi cựa quậy thở nhịp nhàng nghe theo sự chỉ dẫn của hắn, bàn tay nắm chặt nhúm tóc trên đỉnh đầu của Lãnh Hàn vẫn còn chưa buông, lúc nào cơn đau lên đến đỉnh điểm là Mộc Nghi lại tiện thể giựt mạnh. Trong xe cả hai cứ la oai oái, Elu nghe mà rợn cả người, xem ra thì Mộc Nghi đau bụng còn kinh khủng hơn cả Dương Hân.
(…)Tại bệnh viện.
Lãnh Hàn hấp tấp bế Mộc Nghi chạy vào trong, các nữ y tá nhanh chóng nói với hắn để cô nằm xuống một chiếc giường đẩy, rồi di chuyển cô vào phòng sanh. Giây phút cô ngả lưng xuống giường thì nhúm tóc trên đỉnh đầu của Hàn cũng được giải phóng, cảm giác cứ tê tê, nhức nhối. Lãnh Hàn ngẩn ngơ, đờ đẫn, khuôn mặt phờ phạc, tóc tai như đống bùi nhùi, ánh mắt vô hồn của hắn nhìn chăm chăm vào cánh cửa phòng sanh đang dần bị đóng lại.
Elu từ ngoài chạy vào khi đã đậu xe xong xuôi, thấy hắn đang đứng thẫn thờ liền nhanh nhẹn đi lại cất giọng hỏi: - Mộc Nghi được đưa vào phòng sanh rồi hửm
Lãnh Hàn chỉ tay gật đầu ừ, rồi quay lưng đi lại ghế ngồi xuống, Elu nghe xong vuốt пɡựᴄ thở phào nhẹ nhõm nhìn sang phía Hàn. Eo ôi, mái tóc huyền thoại đáng thương ấy, nhìn cứ muốn buồn cười thế nào ấy nhỉ, Elu liền che miệng, bước lại chỉnh đốn lại mái tóc giúp hắn, anh vừa mới đặt tay lên, chạm vào thì hắn đã nhăn nhó kêu lên.
- Nhẹ nhàng một chút đi, đau quá? Coi chừng rụng hết bây giờ
- Rồi…rồi
Elu mỉm cười, dùng lực nhẹ hết mức gỡ rối giúp hắn, đang loay hoay với mái tóc thì Hoắc Chí Liêm cùng Khải Uy sốt vó đi đến, Lãnh Hàn vừa nhìn thấy vội vàng đứng dậy đi lại dìu ông Liêm, giọng nói lo lắng cho sức khỏe của ba Liêm vang lên: - Sao ba lại đến đây, dù gì cũng đang đêm hôm, đợi vợ con sinh xong sáng ba đến cũng được mà.
Hoắc Chí Liêm ngó nghiêng, ánh mắt hướng thẳng vào phòng sanh, cánh cửa đã bị đóng chặt, rồi ngẩng mặt nhìn Lãnh Hàn thở dài: - Ba không ngủ được, nghe tin Mộc Nghi sinh lại muốn đến.
Vừa dứt lời, Hoắc Chí Liêm chuyển hướng nhìn lên mái tóc, đang rối bồng bềnh của hắn chỉ tay: - Hậu quả như này, là vợ con làm sao?
Lãnh Hàn nghe xong vô tư, không nghĩ phì cười dạ gật đầu, rồi dìu Chí Liêm đi lại ngồi xuống ghế. Hoắc Chí Liêm chậc…chậc rưỡi trầm ngâm lắc đầu, thấy thương xót cho hắn, vỗ vai an ủi: - Ba có quen mấy người bạn thân làm tóc giả, cũng đẹp lắm đấy. Ba sẽ giới thiệu con cho họ, làm vài bộ mà dùng? Sau này con gái ba còn sinh nhiều.
Hàn nghe vậy dựng đứng người, rùng mình. Ây gu, hắn còn chưa hói, rụng hết tóc mà? Hàn cười khẩy dạ cho qua, rồi tiếp tục ngồi chờ. Khải Uy đưa Hoắc Chí Liêm đến ngồi lại nữa tiếng thì Hàn bảo về, ngủ, nghỉ ngơi sáng mai còn thay hắn xử lý công việc ở doanh trại.
(…)
Ngồi bên ngoài chờ khoảng 3 tiếng, xót hết cả ruột mà vẫn chưa thấy động tĩnh gì bên ở trong, cũng không thấy một ai đi ra, càng làm Lãnh Hàn thêm phần lo lắng. Một lúc sau thì một nữ y tá trẻ mở cửa bước lại chỗ Lãnh Hàn nói: - Xin lỗi, vợ anh hiện tại bị khó sinh, không thể sinh thường, bây giờ phải chuyển qua sinh mổ gấp, mời anh đi theo tôi làm số thủ tục.
Nữ y tá gấp rút, Hàn nghe vậy gật đầu rồi nhanh chóng đứng dậy đi theo nữ y tá làm thủ tục, kí xong giấy cam kết, Lãnh Hàn trở lại khu vực chỗ phòng sinh ngồi chờ đợi tiếp. Ba Liêm có hỏi han tình hình hắn cũng chỉ biết lắc đầu không biết.
Khoảng 2 tiếng sau nữa, Mộc Nghi sinh mổ thành công, ánh đèn phòng sinh sáng lên, cánh cửa cũng được mở ra, dáng người của một vị bác sĩ đi lại nở trên môi nụ cười thông báo tin mừng, nghe xong Hàn lặng người lại một chút, quay sang sướng đến tận mây xanh, ôm chặt Elu cười toe toét nói lớn:
- Mộc Nghi sinh rồi, cuối cùng cũng sinh xong, tao vui quá٩(♡ε♡)۶
Vẻ mặt của Elu bất ngờ, có phần hơi gượng gạo ngại ngùng hiện rõ, khi mà Hoắc Chí Liêm và vị bác sĩ cũng ở đó, chứng kiến hai thằng đàn ông ôm nhau thắm thiết? Elu cau mày đáng lẽ ra Lãnh Hàn phải ôm ông Liêm mới đúng, sao tự nhiên lại sang ôm anh vậy chứ? Elu vỗ mạnh vai hắn:
- Ừ, vợ mày sinh chứ không phải tao? Buông ra đi nhìn gớm quá
Lãnh Hàn nghe xong vội vàng buông Elu ra, vì vui quá mà Hàn quên mất…
…
Mộc Nghi được đưa sang phòng VIP của bệnh viện nghỉ ngơi, do sinh con xong cô bị mất sức nên thủ thϊếp đi vài giờ đồng hồ liền. Hàn ngồi nhìn Mộc Nghi, đôi mi mắt dài cong ᴠ/út, rũ xuống nhắm chặt ngủ. Say đắm ngắm nhìn cô được lúc, thì Hàn đứng dậy hôn lên trán cô một thì thầm vào tai:
- Vất vả cho em nhiều rồi, Mộc Nghi.
(…)
Nghỉ ngơi ở bệnh viện một tuần thì cô xuất viện về nhà. Từ khi có con Lãnh Hàn trở nên tâm lý, chu đáo hẳn ra…chuyện chăm con Mộc Nghi hầu như không cần phải lo, nữa đêm con có thức giấc khóc, Hàn cũng mò mẫm ngồi dậy dỗ dành, cho cô yên giấc, riết rồi cô thấy Lãnh Hàn giống mẹ hơn là cô đấy.
(…)
6 năm sau:
Lãnh Hàn trở về nhà sau chuyến đi công tác dài 2 tháng liền ròng rã, nhớ nhung cô da diết, bước chân vào cửa cậu con trai vàng Lãnh Thiên chạy lại ôm chặt hai chân hắn, lúc nhỏ Lãnh Thiên giống Mộc Nghi nhưng càng lớn thì lại càng giống Lãnh Hàn y chang, từ cách ăn, đến cách nói, chung lại ba nào con nấy. Lãnh Hàn cúi xuống mỉm cười bế Lãnh Thiên lên cưng nựng, cũng không quên nhìn xung quanh căn nhà một vòng tìm cô.
- Mẹ đâu rồi, Lãnh Thiên
- Mẹ Mộc Nghi nói chuyện với dì Dương Hân xong thì đi mua sắm.
- Mẹ nói chuyện gì?
- Mẹ Mộc Nghi nói xấu ba Hàn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.