Chương 13
Nhiễm Nhĩ
02/07/2024
Edit + Beta: Mietta Yuan
Mùa xuân, tháng ba, khách du xuân đông như nêm.
Hạ Triệt tháo khăn che mặt xuống, đi một bước vấp một bước, chọc cho tâm Hạ Sóc chịu không nổi, dứt khoát ôm ca của y lên lưng ngựa, hai người cùng cưỡi một con ở bờ sông thưởng xuân.
Hạ Triệt xem một lúc thì thiếp đi, lông mi nhẹ nhàng run rẩy, Hạ Sóc thấy trong lòng ngứa ngáy, ôm Hạ Triệt rón rén nhảy khỏi lưng ngựa, ngồi dưới một gốc liễu. Hạ Triệt trở mình, rất không có hình tượng nằm trên đất, chóp mũi bị một cây cỏ đuôi chó phất qua lại hơi run run.
Hạ Sóc bẻ gãy cây cỏ đuôi chó, cầm trong tay đùa ca của y, Hạ Triệt xoay người, lăn vào trong lòng Hạ Sóc, khăn che mặt rơi trên đất hơn phân nửa.
“Ca?” Hạ Sóc cúi người khe khẽ gọi.
Hạ Triệt mê man mà mở mắt, ôm cổ Hạ Sóc mơ màng nói thầm: “A Miêu, sao ngươi lại tới đây?”
Mặt Hạ Sóc nháy mắt đen lại.
“Meo meo meo…” Hạ Triệt vừa kêu vừa vùi mặt vào cổ Hạ Sóc.
“Ca.” Hạ Sóc trầm giọng kéo ca của y từ trong ngực ra.
Hạ Triệt mơ mơ màng màng dụi mắt: “A Miêu ngươi… Hạ Sóc!” Hắn hơi tỉnh táo lại, ôm cổ Hạ Sóc cổ mệt mỏi, “Bổn cung muốn ngủ.”
“Ca, ngươi nên theo ta thưởng xuân đạp thanh.” Hạ Sóc ôm hắn, mặt hơi đen, “Chứ không phải là ngủ trong lòng ta.”
“Bổn cung… Bổn cung ở trong mơ cùng ngươi thúc ngựa dạo chơi…” Hạ Triệt nói được vài câu liền ngủ, nói mớ, “A Miêu…”
Hạ Sóc hoàn toàn tức giận, nhéo mũi đánh thức ca của y.
Hạ Triệt ủy khuất ngồi bên cạnh Hạ Sóc, ôm đầu gối thì thầm: “Bổn cung chính là muốn ngủ.”
“Tối hôm qua cũng không bắt nạt ngươi, sao lại mệt như vậy?” Hạ Sóc xoa đầu hắn.
Hạ Triệt ngáp một cái: “Mùa xuân mà…”
“Tư xuân?” Hạ Sóc cười nhạo.
“… Bổn cung nhớ ngươi.” Hạ Triệt tựa đầu lên vai Hạ Sóc, duỗi tay nắm một bông liễu.
Hạ Sóc nghe vậy liền ôm ca của y, đè gáy Hạ Triệt xuống hôn lên môi hắn, gió xuân hiu hiu, hơi thở của Hạ Triệt có hơi gấp, tay vội vàng níu y phục Hạ Sóc, chung quanh trở nên mơ hồ.
“Ca?” Giọng nói của Hạ Sóc hơi trầm xuống.
Hạ Triệt rũ mắt, khẽ gật đầu một cái.
“Thật đúng là tư xuân…” Hạ Sóc thấy buồn cười.
Bọn họ ngồi tĩnh lặng bên cạnh sông, ngay cả tiếng du khách ồn ào cũng không có. Hạ Sóc không dám làm quá mức, lột quần ca của y, áo bào thì nguyên vẹn trên người. Hạ Triệt cảm thấy nửa người dưới hơi liền chui vào lòng Hạ Sóc, mới vừa chui vào bắp đùi đã bị ‘chọc’.
“Ai nha.” Hạ Triệt cười híp mắt hôn Hạ Sóc một cái.
Hạ Sóc chôn mặt ở hõm cổ của Hạ Triệt, học cách nói của hắn: “Ai nha.”
“Ai nha, ai nha.” Hạ Triệt lại cọ lên lồng ngực Hạ Sóc.
Hạ Sóc ôm hắn, giọng nói càng lúc càng khàn: “Ai u, ai nha.”
Cái này khiến Hạ Triệt nói không ra lời, chóp mũi cọ lên chóp mũi Hạ Sóc, quỳ ngồi, hô hấp hơi dồn dập, tiếp đó triệt để ngồi xuống, lại tựa đầu lên vai Hạ Sóc cắn lỗ tai y.
“Aa...” Hạ Triệt rên rỉ, nhích tới nhích lui trong lòng Hạ Sóc.
“Hửm.” Hạ Sóc đẩy hông đỉnh hắn vài cái.
Cùng lúc Hạ Triệt nghiêng đầu mơ màng nhìn đám cỏ đuôi chó ở phía xa, si mê hồi lâu bỗng quay đầu thì thầm vào tai Hạ Sóc: “Meo meo meo.”
Hạ Sóc lúc đầu còn cố gắng chuyên tâm, sau bị ca của y meo đến bật cười, ôm hông của hắn không ngừng hôn lên tai hắn.
“Còn muốn ngủ sao?” Hạ Sóc cười xong, ôm Hạ Triệt càng chặt hơn.
Thắt lưng Hạ Triệt tê rần, rầm rì tựa vào lòng Hạ Sóc nói thầm: “Buổi tối ngủ tiếp.”
Hạ Sóc híp mắt “Ừ” một cái tiếng, xoay người đem đặt ca của y dưới thân.
Gió xuân miên man, trong không khí tràn đầy mùi bùn thanh dịu, mùi cỏ tươi thơm mát.
Mùa xuân, tháng ba, khách du xuân đông như nêm.
Hạ Triệt tháo khăn che mặt xuống, đi một bước vấp một bước, chọc cho tâm Hạ Sóc chịu không nổi, dứt khoát ôm ca của y lên lưng ngựa, hai người cùng cưỡi một con ở bờ sông thưởng xuân.
Hạ Triệt xem một lúc thì thiếp đi, lông mi nhẹ nhàng run rẩy, Hạ Sóc thấy trong lòng ngứa ngáy, ôm Hạ Triệt rón rén nhảy khỏi lưng ngựa, ngồi dưới một gốc liễu. Hạ Triệt trở mình, rất không có hình tượng nằm trên đất, chóp mũi bị một cây cỏ đuôi chó phất qua lại hơi run run.
Hạ Sóc bẻ gãy cây cỏ đuôi chó, cầm trong tay đùa ca của y, Hạ Triệt xoay người, lăn vào trong lòng Hạ Sóc, khăn che mặt rơi trên đất hơn phân nửa.
“Ca?” Hạ Sóc cúi người khe khẽ gọi.
Hạ Triệt mê man mà mở mắt, ôm cổ Hạ Sóc mơ màng nói thầm: “A Miêu, sao ngươi lại tới đây?”
Mặt Hạ Sóc nháy mắt đen lại.
“Meo meo meo…” Hạ Triệt vừa kêu vừa vùi mặt vào cổ Hạ Sóc.
“Ca.” Hạ Sóc trầm giọng kéo ca của y từ trong ngực ra.
Hạ Triệt mơ mơ màng màng dụi mắt: “A Miêu ngươi… Hạ Sóc!” Hắn hơi tỉnh táo lại, ôm cổ Hạ Sóc cổ mệt mỏi, “Bổn cung muốn ngủ.”
“Ca, ngươi nên theo ta thưởng xuân đạp thanh.” Hạ Sóc ôm hắn, mặt hơi đen, “Chứ không phải là ngủ trong lòng ta.”
“Bổn cung… Bổn cung ở trong mơ cùng ngươi thúc ngựa dạo chơi…” Hạ Triệt nói được vài câu liền ngủ, nói mớ, “A Miêu…”
Hạ Sóc hoàn toàn tức giận, nhéo mũi đánh thức ca của y.
Hạ Triệt ủy khuất ngồi bên cạnh Hạ Sóc, ôm đầu gối thì thầm: “Bổn cung chính là muốn ngủ.”
“Tối hôm qua cũng không bắt nạt ngươi, sao lại mệt như vậy?” Hạ Sóc xoa đầu hắn.
Hạ Triệt ngáp một cái: “Mùa xuân mà…”
“Tư xuân?” Hạ Sóc cười nhạo.
“… Bổn cung nhớ ngươi.” Hạ Triệt tựa đầu lên vai Hạ Sóc, duỗi tay nắm một bông liễu.
Hạ Sóc nghe vậy liền ôm ca của y, đè gáy Hạ Triệt xuống hôn lên môi hắn, gió xuân hiu hiu, hơi thở của Hạ Triệt có hơi gấp, tay vội vàng níu y phục Hạ Sóc, chung quanh trở nên mơ hồ.
“Ca?” Giọng nói của Hạ Sóc hơi trầm xuống.
Hạ Triệt rũ mắt, khẽ gật đầu một cái.
“Thật đúng là tư xuân…” Hạ Sóc thấy buồn cười.
Bọn họ ngồi tĩnh lặng bên cạnh sông, ngay cả tiếng du khách ồn ào cũng không có. Hạ Sóc không dám làm quá mức, lột quần ca của y, áo bào thì nguyên vẹn trên người. Hạ Triệt cảm thấy nửa người dưới hơi liền chui vào lòng Hạ Sóc, mới vừa chui vào bắp đùi đã bị ‘chọc’.
“Ai nha.” Hạ Triệt cười híp mắt hôn Hạ Sóc một cái.
Hạ Sóc chôn mặt ở hõm cổ của Hạ Triệt, học cách nói của hắn: “Ai nha.”
“Ai nha, ai nha.” Hạ Triệt lại cọ lên lồng ngực Hạ Sóc.
Hạ Sóc ôm hắn, giọng nói càng lúc càng khàn: “Ai u, ai nha.”
Cái này khiến Hạ Triệt nói không ra lời, chóp mũi cọ lên chóp mũi Hạ Sóc, quỳ ngồi, hô hấp hơi dồn dập, tiếp đó triệt để ngồi xuống, lại tựa đầu lên vai Hạ Sóc cắn lỗ tai y.
“Aa...” Hạ Triệt rên rỉ, nhích tới nhích lui trong lòng Hạ Sóc.
“Hửm.” Hạ Sóc đẩy hông đỉnh hắn vài cái.
Cùng lúc Hạ Triệt nghiêng đầu mơ màng nhìn đám cỏ đuôi chó ở phía xa, si mê hồi lâu bỗng quay đầu thì thầm vào tai Hạ Sóc: “Meo meo meo.”
Hạ Sóc lúc đầu còn cố gắng chuyên tâm, sau bị ca của y meo đến bật cười, ôm hông của hắn không ngừng hôn lên tai hắn.
“Còn muốn ngủ sao?” Hạ Sóc cười xong, ôm Hạ Triệt càng chặt hơn.
Thắt lưng Hạ Triệt tê rần, rầm rì tựa vào lòng Hạ Sóc nói thầm: “Buổi tối ngủ tiếp.”
Hạ Sóc híp mắt “Ừ” một cái tiếng, xoay người đem đặt ca của y dưới thân.
Gió xuân miên man, trong không khí tràn đầy mùi bùn thanh dịu, mùi cỏ tươi thơm mát.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.