Chương 1301: Một con đường duy nhất còn lại
Phạm Thành Công
04/04/2021
Hơn nữa còn không cho phép Đoàn Hồng Thái và Trịnh Nhã Uyên tham gia cuộc họp gia đình đã nói từ trước. Nói trắng ra thì là sợ bị bọn họ ngắn lại. Đoàn Lê Nguyên vừa nói xong, sắc mặt mọi người đều thay đổi. “Sao mày lại không đồng ý? Tất cả thành viên của cả ba gia đình đều đồng ý, chỉ có mỗi mình mày không đồng ý thôi đấy! Mày coi mày là ai hả, muốn phản bội tổ tông sao?”
Ngô Thị Lan và Đoàn Văn Chấn lớn tiếng quát mảng. “Không phải con không muốn mà là tập đoàn Minh Cường không phải là của con, nó là của Hạo Quân.
Hơn nữa, còn rất nhiều người khác nắm giữ một số phần trăm cổ phần rất lớn, con không làm chủ được!”
Đoàn Lê Nguyên nói. “Hứ, cô nói vớ vẩn! Lừa ai đấy? Ai mà không biết tập đoàn Minh Cường là của cô, cho dù là của Dương Hạo Quân thì có sao? Hai người là vợ chồng, của anh ta thì là của cô! Hơn nữa anh ta cũng chỉ là một đứa tàn phế thôi, cô phải chăm sóc anh ta, công ty này đằng nào chả thành của côi”
Trịnh Quân Nga tức giận hét lớn. “Mãy người không được bắt nạt mẹ con! Không được...”
Cô bé Quân trợn mắt lên, nhìn tất cả mọi người với ánh mắt rất hung dữ. Đoàn Lê Nguyên cười: “Mấy người làm cái trò ba nhà hợp tác phát triển cái gì thế, không phải chỉ là tập đoàn Minh Cường thôi sao, đừng tưởng tôi không nhìn ra!”
Đoàn Hồng Hải lườm cô, tức giận nói: “Đúng, không sai! Bọn tao muốn tập đoàn Minh Cường của mày đấy!”
“Đấy là sự cống hiến mà đáng lẽ ra mày phải làm cho nhà họ Đoàn và nhà họ Trịnh! Mày giàu rôi thì quên hết người nhà luôn hả?”
Mọi người thấy không giấu được nên lộ ra bộ mặt thật hất. “Tôi phải nói với mọi người một cách rõ ràng một chút thôi: Không thể nào! Mấy người đừng hòng nhăm nhe tập đoàn Minh Cường của chúng tôi!”
Nói rôi, Đoàn Lê Nguyên ôm Đoàn Lê Quân rời đi. “Cô đi đi, một khi cô ra khỏi cánh cửa này thì đứa trẻ kia sẽ thành người không danh tính thật đấy!”
Đoàn Lê Nguyên vừa ra đến cửa thì nghe thấy giọng của Trịnh Quân Nga. “Hửm?”
Đoàn Lê Nguyên đơ ra, quay người lại, nhìn tất cả mọi người.
Trịnh Quân Nga nhìn cô từ trên cao, đánh giá cô: “Đây là con của Dương Hạo Quân đúng không? Tại sao nó lại tên là Đoàn Lê Quân chứ?”
“Không liên quan đến mấy người?”
Đoàn Lê Nguyên lườm Trịnh Quân Nga. “Có liên quan chứ, sao lại không liên quan chứ?”
Giọng của Đoàn Văn Chấn vang lên.
Ngô Thị Lan và Đoàn Văn Chấn lớn tiếng quát mảng. “Không phải con không muốn mà là tập đoàn Minh Cường không phải là của con, nó là của Hạo Quân.
Hơn nữa, còn rất nhiều người khác nắm giữ một số phần trăm cổ phần rất lớn, con không làm chủ được!”
Đoàn Lê Nguyên nói. “Hứ, cô nói vớ vẩn! Lừa ai đấy? Ai mà không biết tập đoàn Minh Cường là của cô, cho dù là của Dương Hạo Quân thì có sao? Hai người là vợ chồng, của anh ta thì là của cô! Hơn nữa anh ta cũng chỉ là một đứa tàn phế thôi, cô phải chăm sóc anh ta, công ty này đằng nào chả thành của côi”
Trịnh Quân Nga tức giận hét lớn. “Mãy người không được bắt nạt mẹ con! Không được...”
Cô bé Quân trợn mắt lên, nhìn tất cả mọi người với ánh mắt rất hung dữ. Đoàn Lê Nguyên cười: “Mấy người làm cái trò ba nhà hợp tác phát triển cái gì thế, không phải chỉ là tập đoàn Minh Cường thôi sao, đừng tưởng tôi không nhìn ra!”
Đoàn Hồng Hải lườm cô, tức giận nói: “Đúng, không sai! Bọn tao muốn tập đoàn Minh Cường của mày đấy!”
“Đấy là sự cống hiến mà đáng lẽ ra mày phải làm cho nhà họ Đoàn và nhà họ Trịnh! Mày giàu rôi thì quên hết người nhà luôn hả?”
Mọi người thấy không giấu được nên lộ ra bộ mặt thật hất. “Tôi phải nói với mọi người một cách rõ ràng một chút thôi: Không thể nào! Mấy người đừng hòng nhăm nhe tập đoàn Minh Cường của chúng tôi!”
Nói rôi, Đoàn Lê Nguyên ôm Đoàn Lê Quân rời đi. “Cô đi đi, một khi cô ra khỏi cánh cửa này thì đứa trẻ kia sẽ thành người không danh tính thật đấy!”
Đoàn Lê Nguyên vừa ra đến cửa thì nghe thấy giọng của Trịnh Quân Nga. “Hửm?”
Đoàn Lê Nguyên đơ ra, quay người lại, nhìn tất cả mọi người.
Trịnh Quân Nga nhìn cô từ trên cao, đánh giá cô: “Đây là con của Dương Hạo Quân đúng không? Tại sao nó lại tên là Đoàn Lê Quân chứ?”
“Không liên quan đến mấy người?”
Đoàn Lê Nguyên lườm Trịnh Quân Nga. “Có liên quan chứ, sao lại không liên quan chứ?”
Giọng của Đoàn Văn Chấn vang lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.