Chương 1416: Sinh tử biệt ly
Phạm Thành Công
04/04/2021
"Liên minh báo thù quả nhiên đáng sợi Biết tôi nhất định sẽ đi tham gia, hơn nữa là còn đi một mình”
"Kẻ hiểu anh nhất luôn luôn là kẻ thù và đối thủ, bởi vì chúng ngày nào cũng đều suy ngẫm vê anh!" Dương Hạo Quân lắc đầu bất lực.
Liên minh báo thù đúng là quá đáng sợ, đặc biệt là hành động lân này.
Bọn chúng quang minh chính đại, trực tiếp để lộ ra âm mưu.
Rõ ràng biết là có nguy hiểm như thế nào, nhưng vẫn phải tham gia.
Nếu anh rút lui, thì chính là Lạc Việt rút lui.
Đó là điều hoàn toàn không thể.
Liên minh báo thù cũng đoán trước được điều này, nên mới quang minh chính đại sắp đặt kế hoạch này.
Chủ yếu là quy định của diễn đàn lần này, mỗi nước đều phải cử ra một người tham gia.
Rõ ràng là muốn nhắm vào Nhất Vũ Kiên Vương.
Nhận hay không? Nhận rồi, nguy hiểm trùng trùng.
Nếu không nhận, Lạc Việt sẽ như con rùa rụt cổ.
"Điện chủ hay là suy nghĩ lại đi! Chúng ta cỗ gắng suy nghĩ kỹ kế sách và đường lui, để đảm bảo không có sơ hở gì!" "Chẳng hạn như Trấn Thiên Điện lẻn vào theo dõi! Môn phiệt Tây Đường cũng phái cao thủ lẻn vào...
Mấy người Tây Thiên Vương khuyên giải.
Dương Hạo Quân lắc đầu: "Không! Lần này là diễn đàn châu Đông Phương, mỗi nước chỉ có thể đi một người! Tôi sao có thể cho người đi theo được, như thế sẽ khiển Lạc Việt bị nói này nói nọt" "Càng huống hồ, tạm thời tôi không muốn để lộ Trấn Thiên Điện, càng không thể khiến người ta biết được môn phiệt Tây Đường cũng là do tôi khống chết" "Cho nên, điện chủ, ngài cỗ chấp muốn đi một mình sao?”
Mọi người đều sợ hãi nuốt nước bọt.
"Ừm, tôi đã quyết định rồi! Đã báo lên vệ binh Viêm Long! Với lại, các người không tin tưởng vào khả năng của tôi sao?" Dương Hạo Quân trông có vẻ bình tĩnh.
"Chúng tôi tin tưởng năng lực của ngài...
nhưng...
Trong lòng mọi người như bị dồn nén.
"Không nhưng nhị gì cả!" Dương Hạo Quân mỉm cười.
Nhưng thực sự anh cũng không cảm thấy tự tin.
Lần này liên minh báo thù và kẻ địch đang nhắm vào anh.
Chúng sẽ sử dụng tất cả sức mạnh và tài nguyên để giết anh.
Một mình anh ở hải ngoại bị cô lập không viện trợ, chỉ dựa vào đôi tay mình để giết địch.
Nhưng dù thế nào cũng không bao giờ lùi nửa bước...
- -------------------
"Kẻ hiểu anh nhất luôn luôn là kẻ thù và đối thủ, bởi vì chúng ngày nào cũng đều suy ngẫm vê anh!" Dương Hạo Quân lắc đầu bất lực.
Liên minh báo thù đúng là quá đáng sợ, đặc biệt là hành động lân này.
Bọn chúng quang minh chính đại, trực tiếp để lộ ra âm mưu.
Rõ ràng biết là có nguy hiểm như thế nào, nhưng vẫn phải tham gia.
Nếu anh rút lui, thì chính là Lạc Việt rút lui.
Đó là điều hoàn toàn không thể.
Liên minh báo thù cũng đoán trước được điều này, nên mới quang minh chính đại sắp đặt kế hoạch này.
Chủ yếu là quy định của diễn đàn lần này, mỗi nước đều phải cử ra một người tham gia.
Rõ ràng là muốn nhắm vào Nhất Vũ Kiên Vương.
Nhận hay không? Nhận rồi, nguy hiểm trùng trùng.
Nếu không nhận, Lạc Việt sẽ như con rùa rụt cổ.
"Điện chủ hay là suy nghĩ lại đi! Chúng ta cỗ gắng suy nghĩ kỹ kế sách và đường lui, để đảm bảo không có sơ hở gì!" "Chẳng hạn như Trấn Thiên Điện lẻn vào theo dõi! Môn phiệt Tây Đường cũng phái cao thủ lẻn vào...
Mấy người Tây Thiên Vương khuyên giải.
Dương Hạo Quân lắc đầu: "Không! Lần này là diễn đàn châu Đông Phương, mỗi nước chỉ có thể đi một người! Tôi sao có thể cho người đi theo được, như thế sẽ khiển Lạc Việt bị nói này nói nọt" "Càng huống hồ, tạm thời tôi không muốn để lộ Trấn Thiên Điện, càng không thể khiến người ta biết được môn phiệt Tây Đường cũng là do tôi khống chết" "Cho nên, điện chủ, ngài cỗ chấp muốn đi một mình sao?”
Mọi người đều sợ hãi nuốt nước bọt.
"Ừm, tôi đã quyết định rồi! Đã báo lên vệ binh Viêm Long! Với lại, các người không tin tưởng vào khả năng của tôi sao?" Dương Hạo Quân trông có vẻ bình tĩnh.
"Chúng tôi tin tưởng năng lực của ngài...
nhưng...
Trong lòng mọi người như bị dồn nén.
"Không nhưng nhị gì cả!" Dương Hạo Quân mỉm cười.
Nhưng thực sự anh cũng không cảm thấy tự tin.
Lần này liên minh báo thù và kẻ địch đang nhắm vào anh.
Chúng sẽ sử dụng tất cả sức mạnh và tài nguyên để giết anh.
Một mình anh ở hải ngoại bị cô lập không viện trợ, chỉ dựa vào đôi tay mình để giết địch.
Nhưng dù thế nào cũng không bao giờ lùi nửa bước...
- -------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.