Chương 961: Tôi có cơ hội gặp Chiến Thần Vân Lang không?
Phạm Thành Công
19/03/2021
Dương Hiểu Long bị doạ run cả người, lập tức nói: “Thưa ba, là lỗi của con, con không phân biệt được cái nào cân thiết cái nào không cân thiết, Dương Hạo Quân chỉ như con kiến, có thể nghiền chết bất cứ lúc nào”
Dương Trung Lâm nói một cách phẫn bộ: “Phải như thế chứ, không nên vì anh ta giết được Dương Văn Tùng mà phải e dè, xem trọng anh ta. Dương Văn Tùng cùng lắm cũng chỉ là một đứa người ở.
Các anh quá làm mất mặt họ Dương ở Sa Pa nhà ta.”
Người trẻ nhà họ Dương ở Sa Pa đều cúi đầu, giống như bọn trẻ con phạm lỗi. Họ cũng cảm thấy mất mặt. Thế mà lại xem trọng một kẻ tỉ tiện như vậy? “Loại ti tiện này không xứng để chúng ta nhìn! Anh ta không có tư cách!”
Cháu cưng của Dương Trung Lâm, Dương Vân Phi lạnh lùng nói. Lúc này Dương Trung Lâm mới gật đầu hài lòng: “Thể mới là con trai nhà họ Dương ở Sa Pa chứ, học tập đi! Để cho một đứa con hoang dọa cho! Nếu truyền đến tai nhà họ Dương ở kinh thành, ông hổ thẹn chết mất”
“Ông chủ, đã tìm ra nơi ở của Nam Phương chiến vương, bây giờ chúng tôi sẽ đến đó luôn”
Quản gia nói. “Được, nhanh lên, tôi không chờ nổi nữa rồi!”
Dương Trung Lâm cười nói. Chẳng mấy chốc, đoàn người nhà họ Dương đã đến trụ sở trong chiến khu. Dương Hạo Quân đã dẹp rồi, nhưng bọn hỏi thì không dẹp nổi. Bên ngoài có tiếng động mạnh, thu hút sự chú ý của nhóm người Tây Phương. Bọn họ còn tưởng có người đến gây sự. Mãy người đằng đăng sát khí đi ra. “Đến làm gì đấy? Muốn gây sự à?”
Trung Phương đã chuẩn bị tinh thần chiến đấu mạnh mẽ. Bởi vì hắn nhìn thấy trong đoàn người có không ít cao thủ. Thực sự toàn là tuyệt đỉnh cao thủ. Đa phân là mạnh hơn Dương Văn Tùng. “Đã lâu lắm rôi không được thấy nhiều cao thủ như vậy”
Trung Phương cười nói: “Thiếu tướng Nam Phương là ân nhân của nhà họ Dương ở Sa Pa chúng tôi, cuối cùng cũng được gặp ngài rồi”
Với sự dìu dắt của con cháu Dương Trung Lâm đi đến trước mặt Nam Phương, quỳ một chân nói. Những người con cháu khác, như Dương Vân Phi cũng quỳ rạp dưới đất. “Toàn bộ gia đình họ Dương ở Sa Pa bái kiến ân nhân - Thiếu tướng Nam Phương!”
Toàn bộ gia đình họ Dương ở Sa Pa cảm kích tận đáy lòng. Năm đó, nếu không có Nam Phương thì giờ này không có nhà họ Dương ở Sa Pa rồi.
Dương Trung Lâm nói một cách phẫn bộ: “Phải như thế chứ, không nên vì anh ta giết được Dương Văn Tùng mà phải e dè, xem trọng anh ta. Dương Văn Tùng cùng lắm cũng chỉ là một đứa người ở.
Các anh quá làm mất mặt họ Dương ở Sa Pa nhà ta.”
Người trẻ nhà họ Dương ở Sa Pa đều cúi đầu, giống như bọn trẻ con phạm lỗi. Họ cũng cảm thấy mất mặt. Thế mà lại xem trọng một kẻ tỉ tiện như vậy? “Loại ti tiện này không xứng để chúng ta nhìn! Anh ta không có tư cách!”
Cháu cưng của Dương Trung Lâm, Dương Vân Phi lạnh lùng nói. Lúc này Dương Trung Lâm mới gật đầu hài lòng: “Thể mới là con trai nhà họ Dương ở Sa Pa chứ, học tập đi! Để cho một đứa con hoang dọa cho! Nếu truyền đến tai nhà họ Dương ở kinh thành, ông hổ thẹn chết mất”
“Ông chủ, đã tìm ra nơi ở của Nam Phương chiến vương, bây giờ chúng tôi sẽ đến đó luôn”
Quản gia nói. “Được, nhanh lên, tôi không chờ nổi nữa rồi!”
Dương Trung Lâm cười nói. Chẳng mấy chốc, đoàn người nhà họ Dương đã đến trụ sở trong chiến khu. Dương Hạo Quân đã dẹp rồi, nhưng bọn hỏi thì không dẹp nổi. Bên ngoài có tiếng động mạnh, thu hút sự chú ý của nhóm người Tây Phương. Bọn họ còn tưởng có người đến gây sự. Mãy người đằng đăng sát khí đi ra. “Đến làm gì đấy? Muốn gây sự à?”
Trung Phương đã chuẩn bị tinh thần chiến đấu mạnh mẽ. Bởi vì hắn nhìn thấy trong đoàn người có không ít cao thủ. Thực sự toàn là tuyệt đỉnh cao thủ. Đa phân là mạnh hơn Dương Văn Tùng. “Đã lâu lắm rôi không được thấy nhiều cao thủ như vậy”
Trung Phương cười nói: “Thiếu tướng Nam Phương là ân nhân của nhà họ Dương ở Sa Pa chúng tôi, cuối cùng cũng được gặp ngài rồi”
Với sự dìu dắt của con cháu Dương Trung Lâm đi đến trước mặt Nam Phương, quỳ một chân nói. Những người con cháu khác, như Dương Vân Phi cũng quỳ rạp dưới đất. “Toàn bộ gia đình họ Dương ở Sa Pa bái kiến ân nhân - Thiếu tướng Nam Phương!”
Toàn bộ gia đình họ Dương ở Sa Pa cảm kích tận đáy lòng. Năm đó, nếu không có Nam Phương thì giờ này không có nhà họ Dương ở Sa Pa rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.