Chương 1103
Đang cập nhập
24/03/2022
Chúc Thái Hòa lên tiếng: “Hai vị, chỉ bằng lần này, chúng ta kết bạn mà đi, thế nào?”
“Được” Tô Văn Việt gật đầu.
Tiêu Minh Đức cũng gật đầu, cười mà không nói.
Trong lòng Bạch Giang Nam tính toán điều gì, ở trong mộ của Lục Giả Hành sẽ xảy ra chuyện gì, ai cũng không biết. Ba thị tộc của bọn họ, rất quả quyết chọn việc tạm thời liên hợp lại với nhau.
Cao thủ bậc nhất nhà họ Cơ là Cơ Thịnh Nhân, nhìn về phía đăng xa của căn nhà gỗ, đợi sau khi thấy lão già áo tím gật đầu với mình, lớn giọng nói: “Toàn bộ thế lực ngầm của Đại Nam, đi theo tôi!”
Cơ Thịnh Nhân vừa nói xong, cả nhóm người đi nhanh theo nhóm người Bạch Giang Nam.
Thị tộc và hội Thần Ẩn thấy thế lực ngầm đã di chuyển, cũng không đắn đo nữa, đi theo Bạch Giang Nam.
Bạch Giang Nam giống như có ý định đợi mọi người, tuy rằng đi sớm nhất, nhưng tốc độ cũng không nhanh. Khi thấy tất cả mọi người đến cả rồi thì lúc này mới lái xe, mang theo nhóm của Vị Lai xuất phát.
Vì hai xe của Bạch Giang Nam dẫn đầu, một đoàn xe hùng hậu phi ra khỏi rừng rậm.
Châu Phi, năm giờ chiều, thời tiết vẫn nóng nực như vậy, một bóng người đi ra từ khu vực cấm của sa mạc Sossusvlei, nhìn lên bầu trời, chạy thẳng đến sân bay quốc tế.
Chuyến bay quốc tế đi từ Châu Phi đến Đại Nam chuẩn bị cất cánh. Trương Thác ngồi ở vị trí khuất nhất của phần đuôi máy bay, nhắm hai mắt lại, đón nhận chuyến bay dài mười bốn tiếng đồng hồ này.
Vào lúc cửa cabin máy bay sắp đóng, một bóng người mặc áo khoác màu đen đi vào cabin. Trang phục của người đó vô cùng quái dị, áo choàng che mặt đi, khiến cho không ai có thể thấy khuôn mặt của người này. Sau khi người này lên được máy bay, hướng về hàng ghế cuối cùng mà đi tới, sau đó ngồi xuống chỗ bên cạnh Trương Thác.
Tiếng của tiếp viên hàng không vang lên trong khoang máy bay, cửa khoang đóng lại, máy bay bắt đầu bay lên.
Trương Thác nhắm mắt lại nghỉ ngơi, người ngồi bên cạnh Trương Thác cũng không nói lời nào, vẫn cứ dùng áo choàng che khuất mặt.
Thời gian dần trôi, máy bay dần dần bay về hướng đi Đại Nam, sắc trời cũng càng ngày càng tối.
Mười bốn canh giờ hành trình, hành khách ở trong khoang máy bay ngủ một giấc thật say là đã đến nơi rồi.
Khi đến được thủ đô Đại Nam thì đã là mười giờ sáng.
Trương Thác mau chóng rời khỏi sân bay, vừa mới ra khỏi cửa lớn của sân bay mặt đã biến sắc.
“Là ai!” Đột nhiên ánh mắt Trương Thác trở nên dữ tợn.
Một số người đứng không xa chỗ Trương Thác đều vô thức liếc nhìn anh, sau đó lùi người lại kéo dài khoảng cách với anh.
Trên người của Trương Thác tỏa ra khí thế hung hãn người lạ chớ gần.
Bước đi Trương Thác nhanh hơn, một lần nữa trở lại bên trong sân bay, mua vé máy bay đi tỉnh Bắc Hồ.
Sau khi Trương Thác mua xong vé máy bay một giây, kẻ mặc áo khoác màu đen đó cũng đi đến lấy vé máy bay. Vé của gã là đã được mua từ trước, cũng đi tỉnh Bắc Hồ và cùng một máy bay với Trương Thác.
Đúng một giờ trưa, máy bay đi từ thủ đô Đại Nam đáp xuống tỉnh Bắc Hồ ở phía Bắc. Trương Thác bước nhanh ra khỏi sân bay, đón một chiếc xe, chạy thẳng đến khu thắng cảnh Thần Huyền.
Khu thắng cảnh Thần Huyền, ở Đại Nam vẫn luôn mang theo một loại sắc thái thần bí. Tổng diện tích khu thắng cảnh đạt đến ba nghìn hai trăm năm mươi ba kilomet vuông, chỉ có một phần tư diện tích được chính phủ khai phá và liệt vào khu vực du khách được phép hoạt động. Ba phần tư diện tích còn lại, toàn bộ đều được giữ nguyên ở dạng rừng rậm nguyên thủy Có người nói, vì chính phủ muốn bảo vệ cây cối ở khu thắng cảnh, cho nên lập ra lệnh cấm chặt phá.
“Được” Tô Văn Việt gật đầu.
Tiêu Minh Đức cũng gật đầu, cười mà không nói.
Trong lòng Bạch Giang Nam tính toán điều gì, ở trong mộ của Lục Giả Hành sẽ xảy ra chuyện gì, ai cũng không biết. Ba thị tộc của bọn họ, rất quả quyết chọn việc tạm thời liên hợp lại với nhau.
Cao thủ bậc nhất nhà họ Cơ là Cơ Thịnh Nhân, nhìn về phía đăng xa của căn nhà gỗ, đợi sau khi thấy lão già áo tím gật đầu với mình, lớn giọng nói: “Toàn bộ thế lực ngầm của Đại Nam, đi theo tôi!”
Cơ Thịnh Nhân vừa nói xong, cả nhóm người đi nhanh theo nhóm người Bạch Giang Nam.
Thị tộc và hội Thần Ẩn thấy thế lực ngầm đã di chuyển, cũng không đắn đo nữa, đi theo Bạch Giang Nam.
Bạch Giang Nam giống như có ý định đợi mọi người, tuy rằng đi sớm nhất, nhưng tốc độ cũng không nhanh. Khi thấy tất cả mọi người đến cả rồi thì lúc này mới lái xe, mang theo nhóm của Vị Lai xuất phát.
Vì hai xe của Bạch Giang Nam dẫn đầu, một đoàn xe hùng hậu phi ra khỏi rừng rậm.
Châu Phi, năm giờ chiều, thời tiết vẫn nóng nực như vậy, một bóng người đi ra từ khu vực cấm của sa mạc Sossusvlei, nhìn lên bầu trời, chạy thẳng đến sân bay quốc tế.
Chuyến bay quốc tế đi từ Châu Phi đến Đại Nam chuẩn bị cất cánh. Trương Thác ngồi ở vị trí khuất nhất của phần đuôi máy bay, nhắm hai mắt lại, đón nhận chuyến bay dài mười bốn tiếng đồng hồ này.
Vào lúc cửa cabin máy bay sắp đóng, một bóng người mặc áo khoác màu đen đi vào cabin. Trang phục của người đó vô cùng quái dị, áo choàng che mặt đi, khiến cho không ai có thể thấy khuôn mặt của người này. Sau khi người này lên được máy bay, hướng về hàng ghế cuối cùng mà đi tới, sau đó ngồi xuống chỗ bên cạnh Trương Thác.
Tiếng của tiếp viên hàng không vang lên trong khoang máy bay, cửa khoang đóng lại, máy bay bắt đầu bay lên.
Trương Thác nhắm mắt lại nghỉ ngơi, người ngồi bên cạnh Trương Thác cũng không nói lời nào, vẫn cứ dùng áo choàng che khuất mặt.
Thời gian dần trôi, máy bay dần dần bay về hướng đi Đại Nam, sắc trời cũng càng ngày càng tối.
Mười bốn canh giờ hành trình, hành khách ở trong khoang máy bay ngủ một giấc thật say là đã đến nơi rồi.
Khi đến được thủ đô Đại Nam thì đã là mười giờ sáng.
Trương Thác mau chóng rời khỏi sân bay, vừa mới ra khỏi cửa lớn của sân bay mặt đã biến sắc.
“Là ai!” Đột nhiên ánh mắt Trương Thác trở nên dữ tợn.
Một số người đứng không xa chỗ Trương Thác đều vô thức liếc nhìn anh, sau đó lùi người lại kéo dài khoảng cách với anh.
Trên người của Trương Thác tỏa ra khí thế hung hãn người lạ chớ gần.
Bước đi Trương Thác nhanh hơn, một lần nữa trở lại bên trong sân bay, mua vé máy bay đi tỉnh Bắc Hồ.
Sau khi Trương Thác mua xong vé máy bay một giây, kẻ mặc áo khoác màu đen đó cũng đi đến lấy vé máy bay. Vé của gã là đã được mua từ trước, cũng đi tỉnh Bắc Hồ và cùng một máy bay với Trương Thác.
Đúng một giờ trưa, máy bay đi từ thủ đô Đại Nam đáp xuống tỉnh Bắc Hồ ở phía Bắc. Trương Thác bước nhanh ra khỏi sân bay, đón một chiếc xe, chạy thẳng đến khu thắng cảnh Thần Huyền.
Khu thắng cảnh Thần Huyền, ở Đại Nam vẫn luôn mang theo một loại sắc thái thần bí. Tổng diện tích khu thắng cảnh đạt đến ba nghìn hai trăm năm mươi ba kilomet vuông, chỉ có một phần tư diện tích được chính phủ khai phá và liệt vào khu vực du khách được phép hoạt động. Ba phần tư diện tích còn lại, toàn bộ đều được giữ nguyên ở dạng rừng rậm nguyên thủy Có người nói, vì chính phủ muốn bảo vệ cây cối ở khu thắng cảnh, cho nên lập ra lệnh cấm chặt phá.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.