Chương 1207
Đang cập nhập
24/03/2022
Ở một chỗ sâu trong Côn Sơn, có hai bóng người thường xuyên quanh quẩn ở một vùng núi, một người đầu đội mũ tre, một người trẻ tuổi cũng chỉ hơn hai mươi tuổi, giống như nhà vân dã hạc, nhật nguyệt thay đổi, hai bóng dáng này đều ở bên trong Côn Sơn, không bị thế tục làm ảnh hưởng.
Thoáng một cái đã trải qua hơn bốn mươi ngày đêm.
Ngày hai mươi lăm tháng mười hai, một trận tuyết lớn, rơi xuống khắp thành phố Châu Xuyên.
Đây là trận tuyết đầu mùa của năm ở Châu Xuyên, người trẻ tuổi nhộn nhìn hò hét nói giáng sinh đến rồi, trên từng cây thông xinh đẹp đều trang trí đây những món đồ nhỏ tỉnh xảo.
Tập đoàn Nhất Lâm.
Thư kí Lý Thanh đẩy cánh cửa phòng làm việc của Tân Như ra: “Tổng giám đốc Tân, lễ giáng sinh lần này có dự định sắp xếp như thế nào?”
“Những năm vừa rồi tổng giám đốc Tân làm như thế nào?”
Tân Như ôm Thiên Linh ở trong lòng, hỏi.
“Năm trước có những lễ hội như thế này, bình thường đều tổ chức những bữa liên hoan chung, nhưng mà năm nay tổng giám đốc Lâm không có ở đây, chúng tôi cũng không biết nên sắp xếp như thế nào”
“Như thế này đi” Tân Như vươn tay gõ cái bàn: “Nhất Lâm và Hằng Viễn của chúng ta cùng nhau tổ chức một bữa tiệc liên hoan, về phân tổng giám đốc Lâm, qua một khoảng thời gian nữa, cô ấy chắc hẳn sẽ quay lại”
“Được, tôi đi phát thông báo, cảm ơn tổng giám đốc Tân”
Thư ký Lý Thanh xoay người rời khỏi văn phòng.
Tân Như đem Thiên Linh ở trong lòng để xuống đất, cô bé đứng dậy chạy đến bên cạnh cửa sổ, nhìn thấy những bông tuyết ở phía bên ngoài cửa sổ, kể từ lần rời đi của Lâm Ngữ Lam cũng đã qua hơn một tháng rồi, Tân Như cơ hồ không biết Lâm Ngữ Lam đi đến nơi nào, lúc liên lạc bình thường, Lâm Ngữ Lam đều nói cho Tân Như là cô đang đi công tác, khảo sát hạng mục.
“Mẹ Tân Như, mẹ Ngữ Lam và ba Trương Thác đi đâu rồi? Thiên Linh nhớ bọn họ rồi” Thiên Linh kéo kéo vạt áo của Tân Như, cong cong cái miệng nhỏ nhắn, nói một cách vô cùng đáng thương.
“Bọn họ….” Tân Như nhìn ra ngoài cửa sổ, lắc lắc đầu nói: “Rất nhanh thôi bọn họ sẽ trở lại”
Ở Viêm Hạ, trên mạng luôn luôn có một vấn đề có rất nhiều tranh luận, đó chính là, mùa đông ở phía nam rốt cuộc có lạnh hay không.
Trong mắt của rất nhiều người ở miền bắc, phía nam giống như là một nơi một năm bốn mùa đều là mùa xuân vậy, dù sao thì cũng tới mùa đông rồi, nhiệt độ không khí trung bình của miền bắc cũng khá là cao so với miền nam.
Nhưng thật sự trải qua mùa đông ở miền nam thì mới biết thì mùa đông ở miền nam càng gian nan hơn so với miền bắc.
Thành phố Hải.
Lâm Ngữ Lam khoác lên chiếc áo khoác lông cừu, đi trên đường phố ở Thành phố Hải, thỉnh thoảng sẽ bị một hai người chỉ trỏ, trong miệng nói ra những lời độc địa, dù sao cũng có rất nhiều người đều không đành lòng dùng da lông của động vật để làm trang phục.
Nhiệt độ không khí của Thành phố Hải cao hơn so với Châu Xuyên một ít, nhưng nguyên nhân là bởi vì nhiệt độ khá ẩm ướt, độ tản của nhiệt độ cơ thể con người càng tăng thêm, tính lan truyền của cái rét tăng lên làm cho nhiệt độ không khí của nơi này càng thêm gian nan.
Hơn nữa ở nơi này có rất nhiều gia đình không có hệ thống lò sưởi, toàn bộ đều dựa vào thảm điện và máy điều hòa không khí để trải qua mùa đông.
Lâm Ngữ Lam ở Thành phố Hải đã đợi hơn mười ngày rồi.
Trong khoảng thời gian này, cô cũng không còn quan tâm đến chuyện kinh doanh, cho nên xem ra thì nhàn nhã hơn trước kia rất nhiều.
Thoáng một cái đã trải qua hơn bốn mươi ngày đêm.
Ngày hai mươi lăm tháng mười hai, một trận tuyết lớn, rơi xuống khắp thành phố Châu Xuyên.
Đây là trận tuyết đầu mùa của năm ở Châu Xuyên, người trẻ tuổi nhộn nhìn hò hét nói giáng sinh đến rồi, trên từng cây thông xinh đẹp đều trang trí đây những món đồ nhỏ tỉnh xảo.
Tập đoàn Nhất Lâm.
Thư kí Lý Thanh đẩy cánh cửa phòng làm việc của Tân Như ra: “Tổng giám đốc Tân, lễ giáng sinh lần này có dự định sắp xếp như thế nào?”
“Những năm vừa rồi tổng giám đốc Tân làm như thế nào?”
Tân Như ôm Thiên Linh ở trong lòng, hỏi.
“Năm trước có những lễ hội như thế này, bình thường đều tổ chức những bữa liên hoan chung, nhưng mà năm nay tổng giám đốc Lâm không có ở đây, chúng tôi cũng không biết nên sắp xếp như thế nào”
“Như thế này đi” Tân Như vươn tay gõ cái bàn: “Nhất Lâm và Hằng Viễn của chúng ta cùng nhau tổ chức một bữa tiệc liên hoan, về phân tổng giám đốc Lâm, qua một khoảng thời gian nữa, cô ấy chắc hẳn sẽ quay lại”
“Được, tôi đi phát thông báo, cảm ơn tổng giám đốc Tân”
Thư ký Lý Thanh xoay người rời khỏi văn phòng.
Tân Như đem Thiên Linh ở trong lòng để xuống đất, cô bé đứng dậy chạy đến bên cạnh cửa sổ, nhìn thấy những bông tuyết ở phía bên ngoài cửa sổ, kể từ lần rời đi của Lâm Ngữ Lam cũng đã qua hơn một tháng rồi, Tân Như cơ hồ không biết Lâm Ngữ Lam đi đến nơi nào, lúc liên lạc bình thường, Lâm Ngữ Lam đều nói cho Tân Như là cô đang đi công tác, khảo sát hạng mục.
“Mẹ Tân Như, mẹ Ngữ Lam và ba Trương Thác đi đâu rồi? Thiên Linh nhớ bọn họ rồi” Thiên Linh kéo kéo vạt áo của Tân Như, cong cong cái miệng nhỏ nhắn, nói một cách vô cùng đáng thương.
“Bọn họ….” Tân Như nhìn ra ngoài cửa sổ, lắc lắc đầu nói: “Rất nhanh thôi bọn họ sẽ trở lại”
Ở Viêm Hạ, trên mạng luôn luôn có một vấn đề có rất nhiều tranh luận, đó chính là, mùa đông ở phía nam rốt cuộc có lạnh hay không.
Trong mắt của rất nhiều người ở miền bắc, phía nam giống như là một nơi một năm bốn mùa đều là mùa xuân vậy, dù sao thì cũng tới mùa đông rồi, nhiệt độ không khí trung bình của miền bắc cũng khá là cao so với miền nam.
Nhưng thật sự trải qua mùa đông ở miền nam thì mới biết thì mùa đông ở miền nam càng gian nan hơn so với miền bắc.
Thành phố Hải.
Lâm Ngữ Lam khoác lên chiếc áo khoác lông cừu, đi trên đường phố ở Thành phố Hải, thỉnh thoảng sẽ bị một hai người chỉ trỏ, trong miệng nói ra những lời độc địa, dù sao cũng có rất nhiều người đều không đành lòng dùng da lông của động vật để làm trang phục.
Nhiệt độ không khí của Thành phố Hải cao hơn so với Châu Xuyên một ít, nhưng nguyên nhân là bởi vì nhiệt độ khá ẩm ướt, độ tản của nhiệt độ cơ thể con người càng tăng thêm, tính lan truyền của cái rét tăng lên làm cho nhiệt độ không khí của nơi này càng thêm gian nan.
Hơn nữa ở nơi này có rất nhiều gia đình không có hệ thống lò sưởi, toàn bộ đều dựa vào thảm điện và máy điều hòa không khí để trải qua mùa đông.
Lâm Ngữ Lam ở Thành phố Hải đã đợi hơn mười ngày rồi.
Trong khoảng thời gian này, cô cũng không còn quan tâm đến chuyện kinh doanh, cho nên xem ra thì nhàn nhã hơn trước kia rất nhiều.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.