Chương 1222
Đang cập nhập
24/03/2022
“Các anh chị em, tịch thu tài sản, tàn sát dòng tộc!”
“Tàn sát dòng tộc!”
“Ha ha ha, bố mày rốt cuộc cũng không cần phải nhịn nữa, nói cho các người biết, toàn bộ thành viên của dòng tộc các người đều chết ở núi Thần Huyễn, về phần chư vương của đảo.
Ánh Sáng, tất cả đều không hề bị thương một cọng lông!” Một người thét lên, anh ta chính là người ban đầu còn ở lại núi Thần Huyễn ra mắt Trương Thác.
“Ranh con, tao giết mày trước!” Bác cả Chúc Bình Phong giận dữ hét lên một tiếng, mang theo một cỗ khí tức cường đại, trực tiếp đánh thẳng vào chỗ Khương Lâm đang đứng.
“Khương Lâm, chạy maul” Người nhà họ Khương hô lớn, bọn họ không nghĩ tới người của Chúc Thị lại không biết xấu hổ đến vậy, lại nhắm với đứa nhỏ ta tay đầu tiên.
Đối mặt với bác cả Chúc Bình Phong đang lao đến, vẻ mặt Khương Lâm không hề hiện lên một chút sợ hãi nào, quát lớn: “Hạng người cuồng vọng, tôi là Satan quân vương của địa ngục, ông tìm chết!”
Khương Lâm siết chặt nắm tay, dùng lực đánh về phía bác cả Chúc Bình Phong.
Bác cả Chúc Bình Phong cười chế nhạo: “Theo tao mày mới là đứa tìm chết”
Trong nháy mắt, bác cả Chúc Bình Phong cũng đã lao tới trước mặt Khương Lâm, vung một chưởng về phía anh.
Khương Phát Thần cũng kịp lúc tới nơi, anh dơ tay hướng về phía bác cả Chúc Bình Phong đánh tới, nhưng mà anh còn chưa kịp chạm đến ông ta, bác cả Chúc Bình Phong vốn dĩ đang chạy tới lại giống như viên đạn bay ngược trở ra, ông ta bị văng mạnh ra phông trắng phía sau trên lôi đài, lôi đài được dựng lên đã bị bác cả Chúc Bình Phong ngã tới vỡ nát.
Lúc này rất nhiều người đều kinh ngạc nhìn về phía Khương Lâm, chẳng ai có thể nghĩ tới, khí tức cường đại như vậy có thể thua được.
Khương Phát Thần nhà họ Khương đứng hình, ông không nhìn Khương Lâm mà nhìn về người phía sau Khương Lâm.
Bóng dáng của một thiếu niên áo đen lúc này đang đứng ngay sau lưng Khương Lâm, trên người anh ta mặc một chiếc áo choàng màu đen, một bên mặt như bị dao gọt vậy, ánh mắt sâu như biển, tay trái ngón trỏ anh ta đeo một chiếc nhãn màu vàng kim, đó là chiếc nhẫn thuộc về chủ nhân của đảo Ánh Sáng, Thánh giới!
Thiếu niên nhìn phía trước mấp máy nói, anh ta rõ ràng nói không lớn nhưng mọi người đều nghe thấy tiếng truyền đến bên tai: “Đảo Ánh Sáng, tập hợp!”
Sự xuất hiện của người thiếu niên này, khiến toàn bộ người trong trang viên Chúc thị đều giống như bị điện giật, toàn thân chấn động choáng váng tại chỗ.
Hai tiếng tập hợp đó khiến rất nhiều người không kìm được nước mắt.
Trong thời gian đảo Ánh Sáng biến mất, họ đã phải chịu quá nhiều áp bức, bọn họ gặp phải áp lực từ thị tộc, mỗi ngày đều cảm thấy như dày vò, có một số người đến nằm mơ đều tưởng tượng rằng, Quân Vương, rốt cuộc khi nào mới có thể trở lại!
Người phụ nữ mặc áo phượng trên lễ đài, sau khi thiếu niên kia xuất hiện, ánh mắt cô ấy chưa từng rời khỏi anh ta, đôi mắt xinh đẹp ấy mang thêm vài phần không tin tưởng, lại có một chút mông lung xen lẫn vui mừng khôn xiết còn lại bảy phần là lộ ra vẻ ủy khuất.
Những thế lực ngầm đi theo gia tộc, lúc này sắc mặt tái nhợt, mặt mày xám như tro, đây là người từ lâu đã ăn sâu vào.
trong lòng bọn họ, mang đến cho bọn họ áp lực vô cùng, anh †a giống như một ngọn núi lớn mà không một kẻ nào có thể vượt qua, bất luận ai đứng trước mặt anh ta đều phải quỳ phục.
“Quân Vương địa ngục!” Đại trưởng lão họ Tô Du Khanh đứng trên lễ đài nhìn chăm chằm Trương Thác, vừa rồi bác cả Chúc Bình Phong bay ra như thế nào, ngay cả ông ta cũng không nhìn rõ.
“Tàn sát dòng tộc!”
“Ha ha ha, bố mày rốt cuộc cũng không cần phải nhịn nữa, nói cho các người biết, toàn bộ thành viên của dòng tộc các người đều chết ở núi Thần Huyễn, về phần chư vương của đảo.
Ánh Sáng, tất cả đều không hề bị thương một cọng lông!” Một người thét lên, anh ta chính là người ban đầu còn ở lại núi Thần Huyễn ra mắt Trương Thác.
“Ranh con, tao giết mày trước!” Bác cả Chúc Bình Phong giận dữ hét lên một tiếng, mang theo một cỗ khí tức cường đại, trực tiếp đánh thẳng vào chỗ Khương Lâm đang đứng.
“Khương Lâm, chạy maul” Người nhà họ Khương hô lớn, bọn họ không nghĩ tới người của Chúc Thị lại không biết xấu hổ đến vậy, lại nhắm với đứa nhỏ ta tay đầu tiên.
Đối mặt với bác cả Chúc Bình Phong đang lao đến, vẻ mặt Khương Lâm không hề hiện lên một chút sợ hãi nào, quát lớn: “Hạng người cuồng vọng, tôi là Satan quân vương của địa ngục, ông tìm chết!”
Khương Lâm siết chặt nắm tay, dùng lực đánh về phía bác cả Chúc Bình Phong.
Bác cả Chúc Bình Phong cười chế nhạo: “Theo tao mày mới là đứa tìm chết”
Trong nháy mắt, bác cả Chúc Bình Phong cũng đã lao tới trước mặt Khương Lâm, vung một chưởng về phía anh.
Khương Phát Thần cũng kịp lúc tới nơi, anh dơ tay hướng về phía bác cả Chúc Bình Phong đánh tới, nhưng mà anh còn chưa kịp chạm đến ông ta, bác cả Chúc Bình Phong vốn dĩ đang chạy tới lại giống như viên đạn bay ngược trở ra, ông ta bị văng mạnh ra phông trắng phía sau trên lôi đài, lôi đài được dựng lên đã bị bác cả Chúc Bình Phong ngã tới vỡ nát.
Lúc này rất nhiều người đều kinh ngạc nhìn về phía Khương Lâm, chẳng ai có thể nghĩ tới, khí tức cường đại như vậy có thể thua được.
Khương Phát Thần nhà họ Khương đứng hình, ông không nhìn Khương Lâm mà nhìn về người phía sau Khương Lâm.
Bóng dáng của một thiếu niên áo đen lúc này đang đứng ngay sau lưng Khương Lâm, trên người anh ta mặc một chiếc áo choàng màu đen, một bên mặt như bị dao gọt vậy, ánh mắt sâu như biển, tay trái ngón trỏ anh ta đeo một chiếc nhãn màu vàng kim, đó là chiếc nhẫn thuộc về chủ nhân của đảo Ánh Sáng, Thánh giới!
Thiếu niên nhìn phía trước mấp máy nói, anh ta rõ ràng nói không lớn nhưng mọi người đều nghe thấy tiếng truyền đến bên tai: “Đảo Ánh Sáng, tập hợp!”
Sự xuất hiện của người thiếu niên này, khiến toàn bộ người trong trang viên Chúc thị đều giống như bị điện giật, toàn thân chấn động choáng váng tại chỗ.
Hai tiếng tập hợp đó khiến rất nhiều người không kìm được nước mắt.
Trong thời gian đảo Ánh Sáng biến mất, họ đã phải chịu quá nhiều áp bức, bọn họ gặp phải áp lực từ thị tộc, mỗi ngày đều cảm thấy như dày vò, có một số người đến nằm mơ đều tưởng tượng rằng, Quân Vương, rốt cuộc khi nào mới có thể trở lại!
Người phụ nữ mặc áo phượng trên lễ đài, sau khi thiếu niên kia xuất hiện, ánh mắt cô ấy chưa từng rời khỏi anh ta, đôi mắt xinh đẹp ấy mang thêm vài phần không tin tưởng, lại có một chút mông lung xen lẫn vui mừng khôn xiết còn lại bảy phần là lộ ra vẻ ủy khuất.
Những thế lực ngầm đi theo gia tộc, lúc này sắc mặt tái nhợt, mặt mày xám như tro, đây là người từ lâu đã ăn sâu vào.
trong lòng bọn họ, mang đến cho bọn họ áp lực vô cùng, anh †a giống như một ngọn núi lớn mà không một kẻ nào có thể vượt qua, bất luận ai đứng trước mặt anh ta đều phải quỳ phục.
“Quân Vương địa ngục!” Đại trưởng lão họ Tô Du Khanh đứng trên lễ đài nhìn chăm chằm Trương Thác, vừa rồi bác cả Chúc Bình Phong bay ra như thế nào, ngay cả ông ta cũng không nhìn rõ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.