Chương 415
Đang cập nhập
14/02/2022
Chương 468:
Về phần người phụ nữ này, mỗi lời Trương Thác nói ra, mặt cô càng trở nên biến sắc, bởi vì Trương Thác nói tất cả đều chính xác!
“Tóm lại anh là người như thế nào hả!” Lời nói của người phụ nữ này đã mắt đi sự tự tin của lúc nãy.
Trương Thác lấy ra một chiếc nhẫn từ trong túi quần, búng nhẹ.
Chiếc nhẫn rơi xuống trước mặt người phụ nữ, ngay lúc nhìn thấy chiếc nhẫn, đôi mắt của người phụ nữ này đột nhiên mở to.
“Nhẫn vual”
“Nói đi, chủ nhân là ai, xem có giống như tôi đoán không?”
Trương Thác ngồi ở trên giường.
Nữ nhân hung hăng nuốt nước miếng, một lúc lâu sau cô ta mới từ kinh hoảng hoàn hồn trở lại: “Không ngờ có một ngày, tôi lại được nhìn thấy nhẫn vual”
Trương Huyên không nói gì, chờ đợi câu trả lời của người phụ nữ.
Người phụ nữ tập trung ánh mắt vào chiếc nhẫn vua và nói: “Là nhà họ Tô, Tô Vũ.”
“Quả nhiên không sai.” Trương Thác khóe miệng cười giễu cọt: “Như thế này, thì mọi chuyện đã rất rõ ràng rồi.”
Người phụ nữ cúi đầu không nói gì.
“Đi đi.” Trương Thác xua tay: “Nhớ kỹ, đừng nhắc tới tôi với bất kỳ ai, kể cả anh chị em của cô.”
“Vâng…tôi hiểu rồi …Satan đại nhân.” Người phụ nữ gật đầu và vội vàng rời đi.
Sự xuất hiện của hung thủ bóng đêm đã giải quyết tất cả những nghỉ ngờ đã đặt ra trong lòng Trương Thác.
Tô Vũ, người muốn giết Lâm Ngữ Lam cũng chính là Tô Vũ.
Trương Thác đứng ở bên cửa sổ, nhìn cảnh đêm Yến Kinh ngoài cửa sổ, lắm bẩm nói: “Tô gia, nếu không cho tôi một lời giải thích hợp lý, thì cũng không cần thiết phải tồn tại Tô gia nữa rồi.”
Trương Thác thu dọn quần áo, rời khỏi khách sạn, đến văn phòng làm việc của Yến Kinh.
Một đêm lặng lẽ trôi qua.
Buổi tối hôm nay Tô Vũ vô cùng vui vẻ, Trương Thác kia cuối cùng cũng đã được giải quyết, tối hôm qua còn phái người đến nơi ở của anh ấy xem xét, đảm bảo không có chuyện xảy ra ngoài ý muốn nào.
Sự tồn tại của Trương Thác khiến Tô Vũ nghẹn cứng họng, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, người mà ông ta phái đến Ngân Châu sẽ sớm mang tin tức trở về, nếu như có thể giải quyết được người con gái đó, thì được coi như là hạnh phúc nhân đôi rồi.
Mặc dù Chúc Nguyên Cửu đã nói với Tô Vũ rằng, tất cả những người mà nhà họ Tô hôm qua phái đi đều bị Trương Thác giết chết rồi, nhưng Tô Vũ vẫn không có bất kỳ áp lực tâm lý nào, ông ta không hề quan tâm đến tính mạng của những người đó sống chết ra sao.
Tô Vũ đang vui mừng còn chưa biết, do tắt cả những hành động của ông ta, mà một đám mây đen đã bắt đầu ập đến nhà họ Tô, có thể phủ dập cả nhà họ Tô bắt cứ lúc nào.
Ngày hôm sau, bình minh.
Chúc Linh hôn mê từ từ mở đôi mắt ra, và phát hiện mình đang nằm trên một chiếc giường lớn.
“Bảo bối của ông, cháu cuối cùng cũng tỉnh rồi.” Chúc Nguyên Cửu ngồi ở bên giường.
Chúc Linh, ban đầu người còn đang bàng hoàng, ngay lập tức bật dậy khi nhìn thấy Chúc Nguyên Cửu: “Ông nội ơi, sao ông lại ở đây!”
Về phần người phụ nữ này, mỗi lời Trương Thác nói ra, mặt cô càng trở nên biến sắc, bởi vì Trương Thác nói tất cả đều chính xác!
“Tóm lại anh là người như thế nào hả!” Lời nói của người phụ nữ này đã mắt đi sự tự tin của lúc nãy.
Trương Thác lấy ra một chiếc nhẫn từ trong túi quần, búng nhẹ.
Chiếc nhẫn rơi xuống trước mặt người phụ nữ, ngay lúc nhìn thấy chiếc nhẫn, đôi mắt của người phụ nữ này đột nhiên mở to.
“Nhẫn vual”
“Nói đi, chủ nhân là ai, xem có giống như tôi đoán không?”
Trương Thác ngồi ở trên giường.
Nữ nhân hung hăng nuốt nước miếng, một lúc lâu sau cô ta mới từ kinh hoảng hoàn hồn trở lại: “Không ngờ có một ngày, tôi lại được nhìn thấy nhẫn vual”
Trương Huyên không nói gì, chờ đợi câu trả lời của người phụ nữ.
Người phụ nữ tập trung ánh mắt vào chiếc nhẫn vua và nói: “Là nhà họ Tô, Tô Vũ.”
“Quả nhiên không sai.” Trương Thác khóe miệng cười giễu cọt: “Như thế này, thì mọi chuyện đã rất rõ ràng rồi.”
Người phụ nữ cúi đầu không nói gì.
“Đi đi.” Trương Thác xua tay: “Nhớ kỹ, đừng nhắc tới tôi với bất kỳ ai, kể cả anh chị em của cô.”
“Vâng…tôi hiểu rồi …Satan đại nhân.” Người phụ nữ gật đầu và vội vàng rời đi.
Sự xuất hiện của hung thủ bóng đêm đã giải quyết tất cả những nghỉ ngờ đã đặt ra trong lòng Trương Thác.
Tô Vũ, người muốn giết Lâm Ngữ Lam cũng chính là Tô Vũ.
Trương Thác đứng ở bên cửa sổ, nhìn cảnh đêm Yến Kinh ngoài cửa sổ, lắm bẩm nói: “Tô gia, nếu không cho tôi một lời giải thích hợp lý, thì cũng không cần thiết phải tồn tại Tô gia nữa rồi.”
Trương Thác thu dọn quần áo, rời khỏi khách sạn, đến văn phòng làm việc của Yến Kinh.
Một đêm lặng lẽ trôi qua.
Buổi tối hôm nay Tô Vũ vô cùng vui vẻ, Trương Thác kia cuối cùng cũng đã được giải quyết, tối hôm qua còn phái người đến nơi ở của anh ấy xem xét, đảm bảo không có chuyện xảy ra ngoài ý muốn nào.
Sự tồn tại của Trương Thác khiến Tô Vũ nghẹn cứng họng, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, người mà ông ta phái đến Ngân Châu sẽ sớm mang tin tức trở về, nếu như có thể giải quyết được người con gái đó, thì được coi như là hạnh phúc nhân đôi rồi.
Mặc dù Chúc Nguyên Cửu đã nói với Tô Vũ rằng, tất cả những người mà nhà họ Tô hôm qua phái đi đều bị Trương Thác giết chết rồi, nhưng Tô Vũ vẫn không có bất kỳ áp lực tâm lý nào, ông ta không hề quan tâm đến tính mạng của những người đó sống chết ra sao.
Tô Vũ đang vui mừng còn chưa biết, do tắt cả những hành động của ông ta, mà một đám mây đen đã bắt đầu ập đến nhà họ Tô, có thể phủ dập cả nhà họ Tô bắt cứ lúc nào.
Ngày hôm sau, bình minh.
Chúc Linh hôn mê từ từ mở đôi mắt ra, và phát hiện mình đang nằm trên một chiếc giường lớn.
“Bảo bối của ông, cháu cuối cùng cũng tỉnh rồi.” Chúc Nguyên Cửu ngồi ở bên giường.
Chúc Linh, ban đầu người còn đang bàng hoàng, ngay lập tức bật dậy khi nhìn thấy Chúc Nguyên Cửu: “Ông nội ơi, sao ông lại ở đây!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.