Chương 827
Đang cập nhập
14/02/2022
Chương 947:
Bà lão tiến lên phía trước, nhìn đến nhiều phóng viên, cười xin lỗi nhìn Trương Thác: “Thác, đã gây rắc rối cho con và Tiểu Nhu rồi, con cũng biết, Thiên Linh đứa trẻ này rất thông minh, hôm nay đem bọn trẻ ra đây chơi có đi ngang qua đây, cô bé đã chạy vào đây rồi: “
“Viện trưởng, đây có phiền phức gì đâu, đứa nhỏ Thiên Linh này đến tìm con, con còn vui không hết nữa mà” Đứa nhỏ Thiên Linh được Trương Thác đặt xuống đất.
“Ông xã, đây là..” Lâm Ngữ Lam nhìn bà lão đem theo một đám trẻ nhỏ như vậy xuất hiện, trong lòng càng thêm nghỉ ngờ, Thiên Linh gọi bà lão này là bà nội, Trương Thác gọi là viện trưởng?
“Bà xã, giới thiệu cho em một chút, đây là viện trưởng Thôi” Trương Thác giới thiệu cho Lâm Ngữ Lam: “Viện mồ côi Khai Xuân.”
“Viện mồ côi!” Lâm Ngữ Lam ngạc nhiên: “Ông xã, anh là nói, cô bé này là…”
Ánh mắt Lâm Ngữ Lam dán trên người Thiên Linh, Thiên Linh đứng bên cạnh viện trưởng Thôi, ôm lấy chân của bà, cái miệng nhỏ nhắn mở ra, trông rất vui vẻ.
“Ừ” Trương Thác gật đầu: “Bọn họ đều là những đứa trẻ đáng thương”
Lâm Ngữ Lam nghe thấy lời này, trong lòng đột nhiên cảm thấy rất có lỗi, có điều vẫn còn có một chút khúc mắc: “Vậy Thiên Linh sao lại gọi anh là bố, gọi tổng giám đốc Tân là…”
“Ha ha, cô chính là cô Lâm đúng không, bà xã của Thác” Viện trưởng Thôi cười nói.
“Vâng” Lâm Ngữ Lam gật đầu: “Xin chào viện trưởng”
“Đúng là một cô nương tốt, trông thật xinh đẹp, chả trách làm cho Thác thích đến như vậy” Viện trưởng Thôi nhìn Lâm Ngữ Lam, gật đầu hài lòng, có thể nói, Trương Thác chính là người mà bà nhìn từ nhỏ đến lớn cho đến khi Trương Thác bí mật rời đi, viện trưởng Thôi, chính là người lớn mà Trương Thác tôn trọng nhất, bà cũng xem Trương Thác như là con ruột của mình.
Viện trưởng Thôi nhìn Lâm Ngữ Lam nói: “Thác đứa nhỏ này, luôn tài trợ cho viện mồ côi, Tiểu Nhu đứa nhỏ đó cũng vậy, hai người họ thường xuyên đến thăm những đứa trẻ này, cô cũng biết đấy, từ nhỏ bọn trẻ đã ở một mình, Thác và Tiểu Nhu đến đây nhiều lần, tự nhiên bọn trẻ sẽ xem bọn họ như bố mẹ vậy”
“Thì ra…là như vậy” Sắc mặt Lâm Ngữ Lam hơi trầm xuống, vừa rồi trong lòng cô đã thực sự nghi ngờ qua quan hệ của Trương Thác và Tân Như, nhưng bây giờ nghe thấy những lời này, cô mới phát hiện ra, suy nghĩ của bản thân có bao nhiêu là hẹp hòi.
Trương Thác tài trợ cho viện mồ côi, thường xuyên đến thăm bọn trẻ, tại sao trước giờ cô không nghe anh nói qua?
Lâm Ngữ Lam nhìn về hướng Trương Thác, nhưng lại nhìn thấy anh đang nhìn về phía bọn trẻ, trong mắt tràn đầy yêu thương, cô phát hiện bản thân vẫn còn chưa thực sự hiểu rõ về người đàn ông này.
Không riêng gì Lâm Ngữ Lam sững sờ vì những câu nói của viện trưởng Thôi, mà cả giới truyền thông cũng như những người đang xem video trực tiếp cũng bởi vì cú lộn ngược này làm cho có chút ngây người.
Những người ban đầu đã hét lên nói đó là con gái riêng của Trương Thác, lại chính là đứa trẻ trong viện mồ côi.
Đứa bé gái đó gọi Trương Thác là bố, gọi Tân Như là mẹ, vốn không phải hai người đó có quan hệ với nhau, mà là hai người họ thường xuyên đến viện mồ côi thăm bọn trẻ mà tạo thành.
Tài trợ viện mồ côi? Trước giờ chưa từng nghe nói Nhất Lâm và Hành Vân lại có tài trợ cho viện mồ côi, có lẽ nào, những việc này đều là họ bí mật tiến hành làm?
Nếu như là vậy, tổng giám đốc Hành Vân, vốn không phải là hồ ly tinh, người thứ ba gì đó, cô ấy chính là một nhà từ thiện, không cần phải báo đáp, không cần đòi hỏi nhà từ thiện sự chú ý!
Hiện nay trên thế giới này, có rất nhiều chuyện xảy ra, ngụy trang dưới danh nghĩa từ thiện, đi làm một số chuyện thấp hèn.
Dần dà, hai chữ từ thiện trong mắt con người bắt đầu bị chán ghét, nhưng bây giờ, tất cả hành động của Trương Thác và Tân Như, hoàn toàn đổi mới khiến cho nhận thức của mọi người về hai chữ từ thiện.
Viện phúc lợi tài trợ lén lén lút lút, từ trước đến giờ không có truyền thông nào đưa tin!
Muốn đổi thành công tỉ khác, hận không thể cho mọi người trên đời này biết.
Bà lão tiến lên phía trước, nhìn đến nhiều phóng viên, cười xin lỗi nhìn Trương Thác: “Thác, đã gây rắc rối cho con và Tiểu Nhu rồi, con cũng biết, Thiên Linh đứa trẻ này rất thông minh, hôm nay đem bọn trẻ ra đây chơi có đi ngang qua đây, cô bé đã chạy vào đây rồi: “
“Viện trưởng, đây có phiền phức gì đâu, đứa nhỏ Thiên Linh này đến tìm con, con còn vui không hết nữa mà” Đứa nhỏ Thiên Linh được Trương Thác đặt xuống đất.
“Ông xã, đây là..” Lâm Ngữ Lam nhìn bà lão đem theo một đám trẻ nhỏ như vậy xuất hiện, trong lòng càng thêm nghỉ ngờ, Thiên Linh gọi bà lão này là bà nội, Trương Thác gọi là viện trưởng?
“Bà xã, giới thiệu cho em một chút, đây là viện trưởng Thôi” Trương Thác giới thiệu cho Lâm Ngữ Lam: “Viện mồ côi Khai Xuân.”
“Viện mồ côi!” Lâm Ngữ Lam ngạc nhiên: “Ông xã, anh là nói, cô bé này là…”
Ánh mắt Lâm Ngữ Lam dán trên người Thiên Linh, Thiên Linh đứng bên cạnh viện trưởng Thôi, ôm lấy chân của bà, cái miệng nhỏ nhắn mở ra, trông rất vui vẻ.
“Ừ” Trương Thác gật đầu: “Bọn họ đều là những đứa trẻ đáng thương”
Lâm Ngữ Lam nghe thấy lời này, trong lòng đột nhiên cảm thấy rất có lỗi, có điều vẫn còn có một chút khúc mắc: “Vậy Thiên Linh sao lại gọi anh là bố, gọi tổng giám đốc Tân là…”
“Ha ha, cô chính là cô Lâm đúng không, bà xã của Thác” Viện trưởng Thôi cười nói.
“Vâng” Lâm Ngữ Lam gật đầu: “Xin chào viện trưởng”
“Đúng là một cô nương tốt, trông thật xinh đẹp, chả trách làm cho Thác thích đến như vậy” Viện trưởng Thôi nhìn Lâm Ngữ Lam, gật đầu hài lòng, có thể nói, Trương Thác chính là người mà bà nhìn từ nhỏ đến lớn cho đến khi Trương Thác bí mật rời đi, viện trưởng Thôi, chính là người lớn mà Trương Thác tôn trọng nhất, bà cũng xem Trương Thác như là con ruột của mình.
Viện trưởng Thôi nhìn Lâm Ngữ Lam nói: “Thác đứa nhỏ này, luôn tài trợ cho viện mồ côi, Tiểu Nhu đứa nhỏ đó cũng vậy, hai người họ thường xuyên đến thăm những đứa trẻ này, cô cũng biết đấy, từ nhỏ bọn trẻ đã ở một mình, Thác và Tiểu Nhu đến đây nhiều lần, tự nhiên bọn trẻ sẽ xem bọn họ như bố mẹ vậy”
“Thì ra…là như vậy” Sắc mặt Lâm Ngữ Lam hơi trầm xuống, vừa rồi trong lòng cô đã thực sự nghi ngờ qua quan hệ của Trương Thác và Tân Như, nhưng bây giờ nghe thấy những lời này, cô mới phát hiện ra, suy nghĩ của bản thân có bao nhiêu là hẹp hòi.
Trương Thác tài trợ cho viện mồ côi, thường xuyên đến thăm bọn trẻ, tại sao trước giờ cô không nghe anh nói qua?
Lâm Ngữ Lam nhìn về hướng Trương Thác, nhưng lại nhìn thấy anh đang nhìn về phía bọn trẻ, trong mắt tràn đầy yêu thương, cô phát hiện bản thân vẫn còn chưa thực sự hiểu rõ về người đàn ông này.
Không riêng gì Lâm Ngữ Lam sững sờ vì những câu nói của viện trưởng Thôi, mà cả giới truyền thông cũng như những người đang xem video trực tiếp cũng bởi vì cú lộn ngược này làm cho có chút ngây người.
Những người ban đầu đã hét lên nói đó là con gái riêng của Trương Thác, lại chính là đứa trẻ trong viện mồ côi.
Đứa bé gái đó gọi Trương Thác là bố, gọi Tân Như là mẹ, vốn không phải hai người đó có quan hệ với nhau, mà là hai người họ thường xuyên đến viện mồ côi thăm bọn trẻ mà tạo thành.
Tài trợ viện mồ côi? Trước giờ chưa từng nghe nói Nhất Lâm và Hành Vân lại có tài trợ cho viện mồ côi, có lẽ nào, những việc này đều là họ bí mật tiến hành làm?
Nếu như là vậy, tổng giám đốc Hành Vân, vốn không phải là hồ ly tinh, người thứ ba gì đó, cô ấy chính là một nhà từ thiện, không cần phải báo đáp, không cần đòi hỏi nhà từ thiện sự chú ý!
Hiện nay trên thế giới này, có rất nhiều chuyện xảy ra, ngụy trang dưới danh nghĩa từ thiện, đi làm một số chuyện thấp hèn.
Dần dà, hai chữ từ thiện trong mắt con người bắt đầu bị chán ghét, nhưng bây giờ, tất cả hành động của Trương Thác và Tân Như, hoàn toàn đổi mới khiến cho nhận thức của mọi người về hai chữ từ thiện.
Viện phúc lợi tài trợ lén lén lút lút, từ trước đến giờ không có truyền thông nào đưa tin!
Muốn đổi thành công tỉ khác, hận không thể cho mọi người trên đời này biết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.