Chương 176: Phẫu thuật thành công
Đang cập nhập
01/08/2021
“Tôi… tôi… tôi sợ..” Mắt Milan đỏ lên, nước mắt rưng rưng trong đôi mắt sáng ngời.
Lúc trước, bác sĩ đã nói với Milan mức độ khó khăn của ca phẫu thuật này, từ lúc đó Milan đã cảm thấy sợ hãi, lại không biết nói với ai. Bây giờ nhìn thấy Trương Thác, cuối cùng nước mắt của cô cũng không kìm lại được mà tràn mi.
“Đừng sợ, không đau đầu, biết không, cô yên tâm ngủ một giấc đi.” Trương Thác đặt một tay lên mặt Milan an ủi cô ấy, tay kia thì ra hiệu với bác sĩ đi vào cùng mình.
Bác sĩ kia hiểu ý, chuẩn bị thuốc mê, bắt đầu tiêm vào cho Milan.
Thuốc mê y dụng hiệu suất cao có thể nhanh chóng khiến người bệnh rơi vào trạng thái mê man.
Sau khi tiêm thuốc mê vào, thân thể run rẩy của Milan dần yên tĩnh lại, cơ thể căng thẳng cũng bắt đầu thả lỏng, cô cảm thấy mí mắt rất nặng, sau khi nhìn thấy Trương Thác kéo đồ bệnh của mình ra, cuối cùng cô cũng không nhịn được sự mệt mỏi kia nữa mà hôn mê.
“Dao phẫu thuật, bông gòn cầm máu!”
“Nhanh lên!”
“Nói số liệu cho tôi!”
Giọng của Trương Thác nhanh mà vững vàng, tốc độ của anh rất nhanh, nhưng mỗi bước đều rất ổn định.
“Không được, tiếp theo sẽ gần với tim rồi, máy móc không thấy rõ!” Một nữ bác sĩ lo lắng kêu lên.
Lúc làm phẫu thuật lồng ngực sợ nhất chính là máy móc không thể nhìn rõ, như vậy bác sĩ mổ chính rất khó biết tình trạng của người bệnh, không biết bắt đầu từ đâu.
“Không cần máy móc” Trương Thác tháo bao tay, tay anh đã khử trùng, không hề có vi khuẩn: “Bông gòn cầm máu, nhiều vào, cho tôi dao cắt, quan sát hô hấp của người bệnh”
“Mất máu quá nhiều! Hô hấp yếu ớt!” Bác sĩ nhìn số liệu trên máy móc, nhíu chặt mày.
Lần phẫu thuật này tổng cộng phải khắc phục hai cửa ải khó.
Thứ nhất, cắt bỏ khối u, khối u nối liền với trái tim, đồng thời còn gần mạch máu, trong quá trình cắt bỏ chỉ cần sơ ý một chút sẽ khiến người bệnh mất máu nhiều.
Thứ hai là mất máu trong quá trình mở lồng ngực, chức năng bơm máu của người bệnh giảm xuống, chỉ cần thời gian mở lồng ngực quá lâu, người bệnh sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Nói tóm lại, đây là một cuộc phẫu thuật có độ khó cực kỳ cao cần kết hợp giữa tốc độ và sự tinh vi, gần như không ai dám nói mình chắc chắn có thể phẫu thuật thành công.
Dưới sự trợ giúp của máy móc, bác sĩ mổ chính có thể nhìn thấy rõ ràng tình huống trong cơ thể người bệnh và tiến hành cắt bỏ khối u. Nhưng nếu khi máy móc cũng không thấy rõ tình trạng bên trong, cũng chỉ có thể dựa vào hai tay của bác sĩ.
Cảm nhận vị trí mạch máu gần với tim kia bằng xúc giác của bác sĩ, tiến hành cắt bỏ khối u. Độ khó thế này, ba nữ bác sĩ kinh nghiệm phong phú chỉ phụ mổ cho Trương Thác đều cảm thấy hết hồn, cho dù chênh lệch không đến nửa milimet cũng sẽ gây ra hậu quả nghiêm trọng.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Trương Thác hít thở đều đặn, anh nhắm hai mắt lại, động tác trên tay vững vàng mà nhanh chóng.
Ngoài phòng phẫu thuật, mấy bác sĩ bao gồm Hội trưởng Mã đều đang nôn nóng chờ đợi.
Một tiếng bảy phút sau, đèn đỏ trên phòng phẫu thuật đổi thành màu xanh.
Cửa phòng phẫu thuật mở ra, mấy người Hội trưởng Mã lập tức xúm lai.
Một nữ bác sĩ có kinh nghiệm phong phú bước ra đầu tiên.
“Sao rồi?” Hội trưởng Mã lo lắng hỏi, mắt đầy lo lắng.
“Kỳ tích! Thật sự là kỳ tích! Khiến người ta không ngừng cảm thán, tôi tin, nếu cuộc phẫu thuật hôm nay có thể ghi chép lại, chắc chắn có thể ghi vào sử sách y học! Tay của cậu ta còn chính xác hơn cả máy móc tinh vi nhất, không hề lệch đi một chút nào! Phẫu thuật thành công!”
Bốn chữ cuối cùng khiến trước cửa phòng phẫu thuật vang lên một trận reo hò.
Trương Thác đi ra khỏi phòng phẫu thuật, lau mồ hôi, cười nói: “Hội trưởng Mã, cũng may không làm ông thất vọng.”
“Tiểu sự phụ! Khâm phục! Tôi thật sự rất khâm phục!” Hội trưởng Mã kích động giơ ngón tay cái lên, làm một bác sĩ có kinh nghiệm phong phú, độ khó của lần phẫu thuật này, không cần phải làm, chỉ nghe thôi đã biết có bao nhiêu gay go, mà trong quá tình hành động thực tế vẫn sẽ xảy ra những chuyện ngoài ý muốn. Nhưng dù thế, Trương Thác vẫn có thể phẫu thuật thành công trong vòng một tiếng, Hội trưởng Mã không thể sánh bằng được!
Sau khi Milan tỉnh lại, cô phát hiện mình đang nằm trên một giường bệnh sạch sẽ, cảm giác yếu ớt kéo tới, cả người Milan đều không có chút sức, cô chỉ có thể hơi xoay đầu, nhìn thấy Trương Thác đang ngồi bên giường mỉm cười nhìn mình.
“Tỉnh rồi? Khát nước không?” Trương Thác cầm lấy một ly nước ấm.
Khuôn mặt Milan tái nhợt, cô lắc đầu, miệng khẽ mở:
“Tôi khoẻ rồi sao?”
“Khoe rồi, cắt bỏ khối u thành công rồi, cô có muốn xem thử không? Nhìn cũng rất đáng yêu đấy.” Trương Thác nói giỡn.
“Bỏ đi.” Milan cố gắng nở nụ cười: “Bây giờ mấy giờ rồi?”
“Bốn giờ chiều.” Trương Thác phủi mông đứng dậy từ trên ghế bên cạnh giường bệnh: “Được, tỉnh là tốt rồi, bây giờ cô vẫn còn rất yếu, nghỉ ngơi nhiều một chút, tối nay tôi dẫn Ngữ Lam đến thăm cô. Cô nói cô xem, xảy ra chuyện lớn như vậy cũng không nói với chúng tôi, mấy hôm rồi không gặp cô còn tưởng rằng cô mất tích ấy chứ.”
“Đừng!” Milan lộ vẻ hoảng hốt: “Đừng nói với Ngữ Lam, tôi sợ cậu ấy lo lắng.”
“Không sao, đã thoát khỏi nguy hiểm rồi, bây giờ cô chỉ mất máu quá nhiều nên hơi suy yếu thôi. Lúc tôi phẫu thuật đã khâu miệng vết thương nhỏ hết sức có thể, cô sẽ hồi phục rất nhanh. Tôi sẽ đi sắc thuốc cho cô, uống rồi nghỉ ngơi hai ngày là có thể xuống giường, cô ngủ thêm một lát đi.”
Trương Thác để ly nước ấm kia xuống đầu giường của Milan, cắm ống hút vào ly: “Cố sức uống chút nước, nhắm mắt lại nằm một lát”
“Ừm” Milan gật đầu.
Trương Thác lại dặn dò mấy câu mấy chuyện phải chú ý, sau đó rời khỏi phòng bệnh.
Đợi Trương Thác đi rồi, Milan chậm chạp kéo đồ bệnh của mình ra, khi nhìn thấy miệng vết thương dài chừng bốn mươi centimet ở ngực trái, sắc mặt cô hơi mất tự nhiên.
Tuy nói giữa bác sĩ và người bệnh không phân biệt nam nữ, nhưng dù sao Milan cũng quen Trương Thác, khó tránh khỏi thấy hơi khó xử.
Sau khi Trương Thác rời khỏi phòng bệnh thì đi tìm Hội trưởng Mã trước, kêu ông ta đưa mấy loại dược liệu, lại mượn nồi cát sắc thuốc, làm xong tất cả mọi chuyện đã tới năm giờ rưỡi chiều.
Thừa dịp Lâm Ngữ Lam vẫn chưa tan làm, Trương Thác chạy đến chợ mua ít thuốc bổ, sau đó xách một con gà, cầm một túi đồ ăn lớn đến trước cổng Tập đoàn Lâm Thị.
Trên sofa nghỉ ngơi ở sảnh lớn lầu một của Lâm Thị, một chàng trai mặc âu phục, để tóc ngắn, vẻ ngoài anh tuấn hấp dẫn sự chú ý của Trương Thác.
Cái hấp dẫn Trương Thác không phải vẻ ngoài của chàng trai này, mà là khí chất của đối phương.
Chỉ liếc mắt một cái, Trương Thác có thể nhận ra người này chắc chắn là cao thủ, hơn nữa còn là tinh anh loại một.
Trương Thác quan sát một chút, theo tư thế ngồi và những hành động nhỏ của người này có thể nhìn ra, ít nhất có cùng thực lực với tiểu đội trưởng Kim Hâm kia của Lợi Nhẫn.
Một người như thế, đến Lâm Thị làm gì?
Lúc trước, bác sĩ đã nói với Milan mức độ khó khăn của ca phẫu thuật này, từ lúc đó Milan đã cảm thấy sợ hãi, lại không biết nói với ai. Bây giờ nhìn thấy Trương Thác, cuối cùng nước mắt của cô cũng không kìm lại được mà tràn mi.
“Đừng sợ, không đau đầu, biết không, cô yên tâm ngủ một giấc đi.” Trương Thác đặt một tay lên mặt Milan an ủi cô ấy, tay kia thì ra hiệu với bác sĩ đi vào cùng mình.
Bác sĩ kia hiểu ý, chuẩn bị thuốc mê, bắt đầu tiêm vào cho Milan.
Thuốc mê y dụng hiệu suất cao có thể nhanh chóng khiến người bệnh rơi vào trạng thái mê man.
Sau khi tiêm thuốc mê vào, thân thể run rẩy của Milan dần yên tĩnh lại, cơ thể căng thẳng cũng bắt đầu thả lỏng, cô cảm thấy mí mắt rất nặng, sau khi nhìn thấy Trương Thác kéo đồ bệnh của mình ra, cuối cùng cô cũng không nhịn được sự mệt mỏi kia nữa mà hôn mê.
“Dao phẫu thuật, bông gòn cầm máu!”
“Nhanh lên!”
“Nói số liệu cho tôi!”
Giọng của Trương Thác nhanh mà vững vàng, tốc độ của anh rất nhanh, nhưng mỗi bước đều rất ổn định.
“Không được, tiếp theo sẽ gần với tim rồi, máy móc không thấy rõ!” Một nữ bác sĩ lo lắng kêu lên.
Lúc làm phẫu thuật lồng ngực sợ nhất chính là máy móc không thể nhìn rõ, như vậy bác sĩ mổ chính rất khó biết tình trạng của người bệnh, không biết bắt đầu từ đâu.
“Không cần máy móc” Trương Thác tháo bao tay, tay anh đã khử trùng, không hề có vi khuẩn: “Bông gòn cầm máu, nhiều vào, cho tôi dao cắt, quan sát hô hấp của người bệnh”
“Mất máu quá nhiều! Hô hấp yếu ớt!” Bác sĩ nhìn số liệu trên máy móc, nhíu chặt mày.
Lần phẫu thuật này tổng cộng phải khắc phục hai cửa ải khó.
Thứ nhất, cắt bỏ khối u, khối u nối liền với trái tim, đồng thời còn gần mạch máu, trong quá trình cắt bỏ chỉ cần sơ ý một chút sẽ khiến người bệnh mất máu nhiều.
Thứ hai là mất máu trong quá trình mở lồng ngực, chức năng bơm máu của người bệnh giảm xuống, chỉ cần thời gian mở lồng ngực quá lâu, người bệnh sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Nói tóm lại, đây là một cuộc phẫu thuật có độ khó cực kỳ cao cần kết hợp giữa tốc độ và sự tinh vi, gần như không ai dám nói mình chắc chắn có thể phẫu thuật thành công.
Dưới sự trợ giúp của máy móc, bác sĩ mổ chính có thể nhìn thấy rõ ràng tình huống trong cơ thể người bệnh và tiến hành cắt bỏ khối u. Nhưng nếu khi máy móc cũng không thấy rõ tình trạng bên trong, cũng chỉ có thể dựa vào hai tay của bác sĩ.
Cảm nhận vị trí mạch máu gần với tim kia bằng xúc giác của bác sĩ, tiến hành cắt bỏ khối u. Độ khó thế này, ba nữ bác sĩ kinh nghiệm phong phú chỉ phụ mổ cho Trương Thác đều cảm thấy hết hồn, cho dù chênh lệch không đến nửa milimet cũng sẽ gây ra hậu quả nghiêm trọng.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Trương Thác hít thở đều đặn, anh nhắm hai mắt lại, động tác trên tay vững vàng mà nhanh chóng.
Ngoài phòng phẫu thuật, mấy bác sĩ bao gồm Hội trưởng Mã đều đang nôn nóng chờ đợi.
Một tiếng bảy phút sau, đèn đỏ trên phòng phẫu thuật đổi thành màu xanh.
Cửa phòng phẫu thuật mở ra, mấy người Hội trưởng Mã lập tức xúm lai.
Một nữ bác sĩ có kinh nghiệm phong phú bước ra đầu tiên.
“Sao rồi?” Hội trưởng Mã lo lắng hỏi, mắt đầy lo lắng.
“Kỳ tích! Thật sự là kỳ tích! Khiến người ta không ngừng cảm thán, tôi tin, nếu cuộc phẫu thuật hôm nay có thể ghi chép lại, chắc chắn có thể ghi vào sử sách y học! Tay của cậu ta còn chính xác hơn cả máy móc tinh vi nhất, không hề lệch đi một chút nào! Phẫu thuật thành công!”
Bốn chữ cuối cùng khiến trước cửa phòng phẫu thuật vang lên một trận reo hò.
Trương Thác đi ra khỏi phòng phẫu thuật, lau mồ hôi, cười nói: “Hội trưởng Mã, cũng may không làm ông thất vọng.”
“Tiểu sự phụ! Khâm phục! Tôi thật sự rất khâm phục!” Hội trưởng Mã kích động giơ ngón tay cái lên, làm một bác sĩ có kinh nghiệm phong phú, độ khó của lần phẫu thuật này, không cần phải làm, chỉ nghe thôi đã biết có bao nhiêu gay go, mà trong quá tình hành động thực tế vẫn sẽ xảy ra những chuyện ngoài ý muốn. Nhưng dù thế, Trương Thác vẫn có thể phẫu thuật thành công trong vòng một tiếng, Hội trưởng Mã không thể sánh bằng được!
Sau khi Milan tỉnh lại, cô phát hiện mình đang nằm trên một giường bệnh sạch sẽ, cảm giác yếu ớt kéo tới, cả người Milan đều không có chút sức, cô chỉ có thể hơi xoay đầu, nhìn thấy Trương Thác đang ngồi bên giường mỉm cười nhìn mình.
“Tỉnh rồi? Khát nước không?” Trương Thác cầm lấy một ly nước ấm.
Khuôn mặt Milan tái nhợt, cô lắc đầu, miệng khẽ mở:
“Tôi khoẻ rồi sao?”
“Khoe rồi, cắt bỏ khối u thành công rồi, cô có muốn xem thử không? Nhìn cũng rất đáng yêu đấy.” Trương Thác nói giỡn.
“Bỏ đi.” Milan cố gắng nở nụ cười: “Bây giờ mấy giờ rồi?”
“Bốn giờ chiều.” Trương Thác phủi mông đứng dậy từ trên ghế bên cạnh giường bệnh: “Được, tỉnh là tốt rồi, bây giờ cô vẫn còn rất yếu, nghỉ ngơi nhiều một chút, tối nay tôi dẫn Ngữ Lam đến thăm cô. Cô nói cô xem, xảy ra chuyện lớn như vậy cũng không nói với chúng tôi, mấy hôm rồi không gặp cô còn tưởng rằng cô mất tích ấy chứ.”
“Đừng!” Milan lộ vẻ hoảng hốt: “Đừng nói với Ngữ Lam, tôi sợ cậu ấy lo lắng.”
“Không sao, đã thoát khỏi nguy hiểm rồi, bây giờ cô chỉ mất máu quá nhiều nên hơi suy yếu thôi. Lúc tôi phẫu thuật đã khâu miệng vết thương nhỏ hết sức có thể, cô sẽ hồi phục rất nhanh. Tôi sẽ đi sắc thuốc cho cô, uống rồi nghỉ ngơi hai ngày là có thể xuống giường, cô ngủ thêm một lát đi.”
Trương Thác để ly nước ấm kia xuống đầu giường của Milan, cắm ống hút vào ly: “Cố sức uống chút nước, nhắm mắt lại nằm một lát”
“Ừm” Milan gật đầu.
Trương Thác lại dặn dò mấy câu mấy chuyện phải chú ý, sau đó rời khỏi phòng bệnh.
Đợi Trương Thác đi rồi, Milan chậm chạp kéo đồ bệnh của mình ra, khi nhìn thấy miệng vết thương dài chừng bốn mươi centimet ở ngực trái, sắc mặt cô hơi mất tự nhiên.
Tuy nói giữa bác sĩ và người bệnh không phân biệt nam nữ, nhưng dù sao Milan cũng quen Trương Thác, khó tránh khỏi thấy hơi khó xử.
Sau khi Trương Thác rời khỏi phòng bệnh thì đi tìm Hội trưởng Mã trước, kêu ông ta đưa mấy loại dược liệu, lại mượn nồi cát sắc thuốc, làm xong tất cả mọi chuyện đã tới năm giờ rưỡi chiều.
Thừa dịp Lâm Ngữ Lam vẫn chưa tan làm, Trương Thác chạy đến chợ mua ít thuốc bổ, sau đó xách một con gà, cầm một túi đồ ăn lớn đến trước cổng Tập đoàn Lâm Thị.
Trên sofa nghỉ ngơi ở sảnh lớn lầu một của Lâm Thị, một chàng trai mặc âu phục, để tóc ngắn, vẻ ngoài anh tuấn hấp dẫn sự chú ý của Trương Thác.
Cái hấp dẫn Trương Thác không phải vẻ ngoài của chàng trai này, mà là khí chất của đối phương.
Chỉ liếc mắt một cái, Trương Thác có thể nhận ra người này chắc chắn là cao thủ, hơn nữa còn là tinh anh loại một.
Trương Thác quan sát một chút, theo tư thế ngồi và những hành động nhỏ của người này có thể nhìn ra, ít nhất có cùng thực lực với tiểu đội trưởng Kim Hâm kia của Lợi Nhẫn.
Một người như thế, đến Lâm Thị làm gì?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.