Con Rể Văn Nam Chủ Xuống Tay Với Ta Rồi
Chương 25
Đào Lý Sanh Ca
30/09/2023
Liệt Phong đã từng được huấn luyện qua, hai mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm cá khô trên mũi, chẳng sợ nước miếng đã chảy xuống cũng nhịn không có
ăn.
Sở Quân Liệt nhìn ra phòng khách, làm lơ mùi hương đồ ăn, cẩn thận đem đũa đẩy ra xa một chút.
Tư Vân Dịch cúi xuống nhìn đồng hồ, thí nghiệm sự tự chủ của Liệt Phong cùng với trình độ huấn luyện lúc trước.
30 giây, một phút, năm phút, Liệt Phong vẫn không nhúc nhích, nước miếng đã từ khóe miệng mà chảy cả ra ngoài, nhưng nó vẫn ngồi ổn trọng, không có mệnh lệnh thì sẽ không ăn.
Tư Vân Dịch lấy ra bánh gặm, gia tăng quấy nhiễu, Liệt Phong đôi mắt theo cái bánh chuyển động trái phải, nỗ lực bảo trì dáng ngồi, đuôi to lông xù lắc nhẹ, tận lực bảo trì tư thế vững vàng, không để cá khô trên mũi rơi xuống.
Sở Quân Liệt gắt gao nhìn chằm chú bàn tay đang cầm bánh gặm, bàn tay như cánh hoa quỳnh màu trắng thanh diễm, ánh mắt Sở Quân Liệt trái phải nhìn theo, thân thể vẫn ngồi trên ghế, không chút nhúc nhích.
Tư Vân Dịch đại khái cũng biết được trình độ huấn luyện của Liệt Phong lúc trước, nhìn chó lớn với hình dáng như sói nhanh chóng chảy ra nước miếng, hơi hơi mỉm cười.
"Có thể ăn".
Liệt Phong "Ngao" một tiếng, đầu chó hất lên, đem cá khô trên mũi thuận lợi cắn vào trong miệng, Tư Vân Dịch cũng đem bánh gặm đưa cho nó, coi như là phần thưởng.
Sở Quân Liệt nghe được thanh âm, lập tức cầm đôi đũa, ăn vào hai miếng đồ ăn đã có phần nguội lạnh, đáy lòng không biết vì sao lại có chút vui vẻ.
Sở Quân Liệt ôm bát cơm cùng mấy đĩa đồ ăn, vừa đứng dậy thu dọn liền thấy trong phòng khách Liệt Phong đang ân cần vẫy đuôi với Tư tiên sinh, Tư tiên sinh tay sờ sờ đầu Liệt Phong, kính bạc hơi rũ xuống.
"Ngoan lắm!"
Sở Quân Liệt đứng tại chỗ, đáy lòng tỏa ra chút ghen tị, nhìn bàn tay đang vuốt ve Liệt Phong, không tự chủ mà cúi thấp đầu, tưởng tượng bàn tay kia đang ở trên đầu mình khẽ vuốt.
Sẽ rất ấm áp, rất thoải mái đi.
Đêm đó, khi chuẩn bị đi ngủ, Liệt Phong vừa mới nằm yên vào ổ chó của mình liền nhận thấy có ánh mắt đang theo dõi, giống như đang nhìn chằm chằm vào nó.
Liệt Phong trợn mắt, nhìn chủ nhân ngồi trên giường phía đối diện cũng không ngủ được, đôi mắt đen như mực gắt gao nhìn chằm chằm nó.
Tuy rằng không biết chuyện gì xảy ra, nhưng Liệt Phong thông minh, thuần thục ngậm ổ của mình đi về hướng phòng tắm.
Thấy Liệt Phong tránh đi, Sở Quân Liệt mím chặt môi mỏng, hạ thấp mắt, nâng tay lên, thử sờ lên đầu mình hai cái.
Không có cảm giác gì.
Không phải Tư tiên sinh sờ.
Sở Quân Liệt uể oải mà cúi đầu, chui vào trong ổ chăn, lăn qua lộn lại không ngủ được.
Đáy lòng trống rỗng đến lợi hại, như là bị đào rỗng đi một khoảng lớn, không thấy được người mà cậu vẫn tâm tâm niệm niệm, ngực trống rỗng không ngừng bị rót vào gió, ở bên trong không ngừng gào thét.
Sở Quân Liệt sờ sờ ngực, từ trong quần áo tìm được sổ đỏ, dùng chăn che lại, mở ra, dùng ánh đèn di động, nhìn kỹ lại ảnh chụp của hai người.
Tư tiên sinh từ lúc nào sẽ phát hiện, cậu so với Liệt Phong còn nghe lời hơn, phát hiện ra rồi có thể sờ sờ đầu cậu không.
Kết hợp với ba ngày làm công ở nhà hàng, Sở Quân Liệt dựa theo kế hoạch, đi đến cửa hàng bán trang phục, chủ tiệm vốn tưởng rằng cậu đến đây đơn thuần là chỉ muốn trải nghiệm cuộc sống, có thể giới thiệu thêm nhiều khách hàng tới, nhưng nhìn đi nhìn lại, lại phát hiện người này thế nhưng giống như thật sự đi làm công.
Ông chủ nhìn người trước mắt đang phục vụ khách hàng, mày nhăn lại.
"Tôi muốn một bộ tây trang phong cách Hàn, cậu nghe không hiểu à?" Một khách hàng nam dẫn theo bạn gái làm ra vẻ mặt bực bội, "Giống như mấy diễn viên trên phim đó, những cái mà nam chính hay mặc đó".
"Nhưng mà những nam diễn viên trong phim đó căn bản không có mặc tây trang phong cách Hàn". Sở Quân Liệt nhớ kỹ những gì đã được huấn luyện, nghiêm túc giới thiệu.
"Tây trang phong cách Hàn phần eo cao hơn, tương đối bó sát người, nhưng những nam diễn viên đó tây trang mặc đa phần đều dài qua mông, sẽ không giống loại tây trang bó sát người kia".
"Cái tôi muốn chính là phong cách Hàn, cái cậu lấy cho tôi chẳng giống tí nào". Nam sinh có chút không kiên nhẫn, quay sang phía nữ sinh ở một bên đang uống trà sữa, "Bạn gái tôi thích tây trang Hàn, bảo bối, em nói có đúng không!"
Nữ sinh nhìn bạn trai mình, lại nhìn nhân viên bán hàng trước mắt, không rõ nguyên do mà gật đầu.
Sở Quân Liệt nhìn về phía nữ sinh, ngẩng đầu lại nhìn về phía nam sinh mà cậu đã gặp qua mấy ngày trước, mặt vô biểu tình.
"Bạn gái trước của cậu cũng nói thích cậu mặc tây trang Hàn, nhưng mà sao cậu hôm sau lại mang quần áo đến trả lại?"
Nữ sinh sững sờ tại chỗ, không dám tin mà nhìn nam sinh.
"Không phải, anh không làm như vậy!" Nam sinh vội vàng giải thích với nữ sinh, "Người này khẳng định nhớ nhầm rồi, bảo bối, em biết điều kiện kinh tế của anh mà, anh từ trước tới nay đều chưa từng bước vào cửa hàng này".
Sở Quân Liệt đứng ở một bên, âm thânh có chút lạnh nhạt, "Bạn gái cũ của cậu gọi cậu là "Tiểu Nghiêm", cậu gọi người ta là "bảo bảo" đúng chứ?"
Nữ sinh không biết nhớ tới cái gì, đột nhiên phản ứng lại, phẫn nộ đem trà sữa ném lên người nam sinh, cũng không thèm quay đầu lại mà bước ra ngoài.
Nam sinh gắt gao trừng mắt liếc Sở Quân Liệt một cái, xoay người đuổi theo nữ sinh.
"Bảo bối, em nghe anh giải thích đã!"
Một nhân viên khác trong cửa hàng đối với Sở Quân Liệt dựng lên ngón tay cái, Sở Quân Liệt lễ phép cười, xoay người sửa sang lại quần áo trong cửa hàng, ông chủ đi tới, trên mặt mang theo bất mãn.
"Tiểu Sở, cậu tới cửa hàng cũng một thời gian rồi, cậu bán được bao nhiêu món rồi?"
"Tôi làm việc được hai tuần, cụ thể là tám ngày, không tính món đồ bị trả lại thì đã bán được sáu kiện". Sở Quân Liệt quay đầu trả lời.
"Tuy rằng quần áo ở cửa hàng chúng ta giá cao, nhưng những người khác đều bán được mười mấy cho tới mấy chục kiện, cậu thế nhưng chỉ bán được sáu, có phải quá ít hay không". Ông chủ giọng nói có chút không vui.
"Tôi chỉ vừa mới tới, vẫn còn chưa thích ứng được tốt". Sở Quân Liệt mím môi, "Nhưng tôi đã nỗ lực học hỏi".
Chủ cửa hàng trên dưới đánh giá Sở Quân Liệt một lượt, càng cảm thấy cậu chỉ là người đi làm công bình thường.
"Kỹ thuật bán hàng của cậu có chút không ổn, kỳ thật cửa hàng cũng đã tuyển đủ nhân viên bán hàng, nếu cậu cảm thấy khó khăn quá, không bằng qua lễ trung thu liền nghỉ việc đi".
Sở Quân Liệt sững sờ tại chỗ, ông chủ thản nhiên mà tránh qua một bên, nhìn về phía mấy nhân viên còn đang hóng chuyện bên này.
"Nhìn cái gì mà nhìn, làm việc của mình đi!"
Ông chủ quát một tiếng, mấy nhân viên lập tức thu hồi ánh mắt, có chút tiếc hận nhìn Sở Quân Liệt.
Sản phẩm trong cửa hàng đều là đồ cao cấp, khách hàng dù có thiếu, một ngày bán được mười bộ cũng đã là không tồi, trừ bỏ khách quen cố định, nhân viên cửa hàng đều là theo trình tự, lần lượt phục vụ khách hàng.
Khách hàng mua hay không mua, cơ bản đều phải xem vận khí, mới tới tám ngày, bán được sáu kiện đã là không tồi rồi.
Vào ban đêm khi tan ca, Sở Quân Liệt ủ rũ đi thanh máy, ông lão kia vẫn chờ ở chỗ cũ, thấy bộ dáng của Sở Quân Liệt, tò mò tiến lên, ở trước mặt cậu xua xua tay.
"Ông à". Sở Quân Liệt ngẩng đầu, nhìn ông lão trước mặt, "Tối nay ông muốn ăn gì?"
"Thời tiết càng ngày càng lạnh, ăn chút đồ nóng". Ông lão nhìn Sở Quân Liệt, "Bộ dạng cậu thành ra như vậy, là bị ông chủ mắng, hay là bị khách hàng trách cứ?"
Sở Quân Liệt đi phía trước không nói lời nào.
"Xem ra là bị mắng rồi". Ông lão nói thầm, kéo theo chiếc xe ba bánh cũ nát của mình.
Sở Quân Liệt tìm được một quán bán sủi cảo, gọi cho ông lão một chén canh sủi cảo, ông lão ăn một nửa, thấy Sở Quân Liệt nhìn chằm chằm vào di động, ánh mắt mất mát.
Ông lão tò mò mà nhìn sang màn hình di động của Sở Quân Liệt, phát hiện cậu đang xem một chiếc nhẫn có khảm một viên kim cương màu đỏ lớn.
"Này là nhẫn quý". Ông lão nhìn về phía Sở Quân Liệt, "Tiểu tử, cậu muốn mua cái này sao?"
Sở Quân Liệt thu hồi di động, khó khăn nói.
"Người cháu yêu thích chiếc nhẫn này".
Ông lão cắn một miếng sủi cáo nòng hầm hập, "Vậy cậu phải chịu khó làm việc, một ngày nào đó sẽ có thể mua được nó thôi".
"Nếu có công việc nào đó có thể kiếm thêm tiền thì tốt rồi". Ánh mắt Sở Quân Liệt đầy khát vọng, "Nếu cháu có thể đem chiếc nhẫn này tặng cho anh ấy, anh ấy nhất định sẽ thích cháu nhiều hơn một chút so với hiện tại".
Động tác ăn sủi cảo của ông lão hơi dừng môt chút, đột nhiên giơ tay tát vào trán Sở Quân Liệt, may mà cậu phản ứng nhanh, bắt lấy tay của ông.
"Con trai tôi năm đó chính là muốn kiếm tiền nhanh!" Ông lão phẫn nộ trừng mắt, "Cậu biết kết cục của nó ra sao không?"
Sở Quân Liệt ngẩn ra, buông tay của ông lão.
"Cậu nếu ngày nào cũng muốn kiếm tiền nhanh, về sau không cần phải dẫn tôi đi ăn cơm nữa". Ông lão dùng tay lau miệng, mặt già đi, "Chúng ta ai đi đường nấy, chúng ta, chúng ta,...".
Ông lão tức tới mức nói không nên lời, đầu quay đi, không muốn nhìn thanh niên trước mắt.
"Ông là đang lo lắng cho cháu sao?" Sở Quân Liệt nhịn không được mà cười một tiếng, "Ông cũng đừng quên, cháu là người đã có gia thất, người cháu yêu quản nghiêm lắm!"
"Quản nghiêm sao?" Ông lão quay đầu lại, "Nhưng cậu cũng đừng mạnh miệng, cậu mang tôi đi ăn nhiều bữa như vậy, tôi cũng chưa thấy anh ta gọi cho cậu một cuộc điện thoại".
Sở Quân Liệt há miệng thở dốc, lại không biết nên nói cái gì.
Tư tiên sinh gần đây ngày nào cũng đi nhà cũ Tư gia, buổi chiều ở nhà ăn cơm xong liền trở về phòng nghỉ ngơi.
Thời gian mà cậu có thể gặp mặt Tư tiên sinh chỉ có lúc sáng sớm, Tư tiên sinh cho cậu thoải mái tự do, cậu cũng thường xuyên về muộn, Tư tiên sinh cũng chưa từng hỏi đến.
Quá tự do.
Mũi Sở Quân Liệt nhịn không được mà có chút lên men, cúi đầu khổ sở.
Nhìn bộ dáng thanh niên, ông lão nghẹn lời, biết mình nói ra điều không nên nói, muốn an ủi cậu một chút nhưng lại không biết bắt đầu như thế nào.
Ông lão luống cuống tay chân ngồi cùng Sở Quân Liệt ở phía đối diện, chỉ thấy di động cậu vang lên, thanh niên cầm lấy di động chợt ngừng lại một chút, ngay sau đó, cả người bất chợt cứng lên.
"Ông mau nhìn xem" Sở Quân Liệt giơ lên di động, hai mắt tỏa sáng, "Người yêu cháu, gửi tin nhắn cho cháu!"
Không đợi ông nhìn rõ ràng, Sở Quân Liệt mở ra Wechat, nhìn nội dung bên trong.
Ông lão nhìn thanh niên lúc trước còn ủ rũ, giờ nét mặt đã biểu lộ nụ cười.
"Người cháu yêu nói tiết Trung thu muốn mang cháu tới nhà anh ấy dùng bữa!" Sở Quân Liệt hai mắt vui sướng, vội vàng trả lời tin nhắn của Tư Vân Dịch, sợ chậm một chút, liền không còn cơ hội tốt nữa.
"Phải, phải không?" Ông lão nghi hoặc sờ cằm.
"Ông còn muốn ăn thêm gì không, muốn thịt kho tàu không, cháu gọi thêm một đĩa". Sở Quân Liệt vui mừng đứng dậy, ông lão nhìn bóng dáng thanh niên, nhìn không được mà cười.
×××××
"Quấy rầy Tứ thiếu gia rồi, đây là danh sách đồ ăn cùng rượu cho tiệc Trung thu". Quản gia đem thực đơn đưa cho Tư Vân Dịch, nhìn thấy trước mặt nah còn một chồng văn kiện chưa xử lý, quản gia có chút áy náy.
"Bình thường đều do lão gia quản lý, nhưng với tình huống hiện giờ,..." Quản gia dừng một chút, chỉ nghe thấy phòng bên cạnh vang lên tiếng trách móc.
Tư Vân Dịch nhìn qua danh sách, nghe thanh âm bên cạnh, ánh mắt hơi rũ.
"Bác sĩ Nhậm đã nói với mọi người, bệnh khi phát triển tới giai đoạn giữa sẽ có biểu hiện như vậy".
Quản gia khổ sở gật đầu.
"Về sau những việc này ông đều có thể tới tìm tôi". Tư Vân Dịch xem xét sau đó ký xuống tên của mình.
Quản gia tiếp nhận lại danh sách, tự hỏi một chút, cẩn thận dò hỏi, "Gia yến trung thu lần này, xin hỏi có cần chuẩn bị vị trí cho Sở thiếu gia không?"
"Đương nhiên" Tư Vân Dịch nhìn về phía quản gia, "Không những là trong tiệc trung thu, về sau chỉ cần cả nhà tụ hội đều phải có vị trí của cậu ấy".
"Vậy nên an bài Sở thiếu gia ở vị trí nào?" Quản gia nhỏ giọng mở miệng.
"Đại ca và chị dâu an bài như thế nào thì tôi và Sở Quân Liệt liền an bài vị trí giống như vậy". Tư Vân Dịch sắc mặt bình tĩnh, "Không cần bởi vì cậu ấy ở rể mà thiếu đi đãi ngộ".
"Tứ thiếu gia, tôi hiểu rồi!" Quản gia trên mặt lộ ra chút tươi cười, cầm danh sách rời khỏi phòng.
Tư Vân Dịch nhìn văn kiện trước mắt, an tĩnh một lát, sau đó lấy ra di động, tìm được tài khoản với ảnh địa diện chó bắp cải quen thuộc kia.
[Tiểu Sở, có thời gian tham gia tiệc trung thu không?].
Chó bắp cải màu xanh nõn nhanh chóng đáp lại.
[Có, có, có! Tư tiên sinh, em có thời gian!]
Sở Quân Liệt nhắn kèm thêm một hình cún hưng phấn xoay vòng vòng, trông vô cùng vui vẻ.
Sở Quân Liệt nhìn ra phòng khách, làm lơ mùi hương đồ ăn, cẩn thận đem đũa đẩy ra xa một chút.
Tư Vân Dịch cúi xuống nhìn đồng hồ, thí nghiệm sự tự chủ của Liệt Phong cùng với trình độ huấn luyện lúc trước.
30 giây, một phút, năm phút, Liệt Phong vẫn không nhúc nhích, nước miếng đã từ khóe miệng mà chảy cả ra ngoài, nhưng nó vẫn ngồi ổn trọng, không có mệnh lệnh thì sẽ không ăn.
Tư Vân Dịch lấy ra bánh gặm, gia tăng quấy nhiễu, Liệt Phong đôi mắt theo cái bánh chuyển động trái phải, nỗ lực bảo trì dáng ngồi, đuôi to lông xù lắc nhẹ, tận lực bảo trì tư thế vững vàng, không để cá khô trên mũi rơi xuống.
Sở Quân Liệt gắt gao nhìn chằm chú bàn tay đang cầm bánh gặm, bàn tay như cánh hoa quỳnh màu trắng thanh diễm, ánh mắt Sở Quân Liệt trái phải nhìn theo, thân thể vẫn ngồi trên ghế, không chút nhúc nhích.
Tư Vân Dịch đại khái cũng biết được trình độ huấn luyện của Liệt Phong lúc trước, nhìn chó lớn với hình dáng như sói nhanh chóng chảy ra nước miếng, hơi hơi mỉm cười.
"Có thể ăn".
Liệt Phong "Ngao" một tiếng, đầu chó hất lên, đem cá khô trên mũi thuận lợi cắn vào trong miệng, Tư Vân Dịch cũng đem bánh gặm đưa cho nó, coi như là phần thưởng.
Sở Quân Liệt nghe được thanh âm, lập tức cầm đôi đũa, ăn vào hai miếng đồ ăn đã có phần nguội lạnh, đáy lòng không biết vì sao lại có chút vui vẻ.
Sở Quân Liệt ôm bát cơm cùng mấy đĩa đồ ăn, vừa đứng dậy thu dọn liền thấy trong phòng khách Liệt Phong đang ân cần vẫy đuôi với Tư tiên sinh, Tư tiên sinh tay sờ sờ đầu Liệt Phong, kính bạc hơi rũ xuống.
"Ngoan lắm!"
Sở Quân Liệt đứng tại chỗ, đáy lòng tỏa ra chút ghen tị, nhìn bàn tay đang vuốt ve Liệt Phong, không tự chủ mà cúi thấp đầu, tưởng tượng bàn tay kia đang ở trên đầu mình khẽ vuốt.
Sẽ rất ấm áp, rất thoải mái đi.
Đêm đó, khi chuẩn bị đi ngủ, Liệt Phong vừa mới nằm yên vào ổ chó của mình liền nhận thấy có ánh mắt đang theo dõi, giống như đang nhìn chằm chằm vào nó.
Liệt Phong trợn mắt, nhìn chủ nhân ngồi trên giường phía đối diện cũng không ngủ được, đôi mắt đen như mực gắt gao nhìn chằm chằm nó.
Tuy rằng không biết chuyện gì xảy ra, nhưng Liệt Phong thông minh, thuần thục ngậm ổ của mình đi về hướng phòng tắm.
Thấy Liệt Phong tránh đi, Sở Quân Liệt mím chặt môi mỏng, hạ thấp mắt, nâng tay lên, thử sờ lên đầu mình hai cái.
Không có cảm giác gì.
Không phải Tư tiên sinh sờ.
Sở Quân Liệt uể oải mà cúi đầu, chui vào trong ổ chăn, lăn qua lộn lại không ngủ được.
Đáy lòng trống rỗng đến lợi hại, như là bị đào rỗng đi một khoảng lớn, không thấy được người mà cậu vẫn tâm tâm niệm niệm, ngực trống rỗng không ngừng bị rót vào gió, ở bên trong không ngừng gào thét.
Sở Quân Liệt sờ sờ ngực, từ trong quần áo tìm được sổ đỏ, dùng chăn che lại, mở ra, dùng ánh đèn di động, nhìn kỹ lại ảnh chụp của hai người.
Tư tiên sinh từ lúc nào sẽ phát hiện, cậu so với Liệt Phong còn nghe lời hơn, phát hiện ra rồi có thể sờ sờ đầu cậu không.
Kết hợp với ba ngày làm công ở nhà hàng, Sở Quân Liệt dựa theo kế hoạch, đi đến cửa hàng bán trang phục, chủ tiệm vốn tưởng rằng cậu đến đây đơn thuần là chỉ muốn trải nghiệm cuộc sống, có thể giới thiệu thêm nhiều khách hàng tới, nhưng nhìn đi nhìn lại, lại phát hiện người này thế nhưng giống như thật sự đi làm công.
Ông chủ nhìn người trước mắt đang phục vụ khách hàng, mày nhăn lại.
"Tôi muốn một bộ tây trang phong cách Hàn, cậu nghe không hiểu à?" Một khách hàng nam dẫn theo bạn gái làm ra vẻ mặt bực bội, "Giống như mấy diễn viên trên phim đó, những cái mà nam chính hay mặc đó".
"Nhưng mà những nam diễn viên trong phim đó căn bản không có mặc tây trang phong cách Hàn". Sở Quân Liệt nhớ kỹ những gì đã được huấn luyện, nghiêm túc giới thiệu.
"Tây trang phong cách Hàn phần eo cao hơn, tương đối bó sát người, nhưng những nam diễn viên đó tây trang mặc đa phần đều dài qua mông, sẽ không giống loại tây trang bó sát người kia".
"Cái tôi muốn chính là phong cách Hàn, cái cậu lấy cho tôi chẳng giống tí nào". Nam sinh có chút không kiên nhẫn, quay sang phía nữ sinh ở một bên đang uống trà sữa, "Bạn gái tôi thích tây trang Hàn, bảo bối, em nói có đúng không!"
Nữ sinh nhìn bạn trai mình, lại nhìn nhân viên bán hàng trước mắt, không rõ nguyên do mà gật đầu.
Sở Quân Liệt nhìn về phía nữ sinh, ngẩng đầu lại nhìn về phía nam sinh mà cậu đã gặp qua mấy ngày trước, mặt vô biểu tình.
"Bạn gái trước của cậu cũng nói thích cậu mặc tây trang Hàn, nhưng mà sao cậu hôm sau lại mang quần áo đến trả lại?"
Nữ sinh sững sờ tại chỗ, không dám tin mà nhìn nam sinh.
"Không phải, anh không làm như vậy!" Nam sinh vội vàng giải thích với nữ sinh, "Người này khẳng định nhớ nhầm rồi, bảo bối, em biết điều kiện kinh tế của anh mà, anh từ trước tới nay đều chưa từng bước vào cửa hàng này".
Sở Quân Liệt đứng ở một bên, âm thânh có chút lạnh nhạt, "Bạn gái cũ của cậu gọi cậu là "Tiểu Nghiêm", cậu gọi người ta là "bảo bảo" đúng chứ?"
Nữ sinh không biết nhớ tới cái gì, đột nhiên phản ứng lại, phẫn nộ đem trà sữa ném lên người nam sinh, cũng không thèm quay đầu lại mà bước ra ngoài.
Nam sinh gắt gao trừng mắt liếc Sở Quân Liệt một cái, xoay người đuổi theo nữ sinh.
"Bảo bối, em nghe anh giải thích đã!"
Một nhân viên khác trong cửa hàng đối với Sở Quân Liệt dựng lên ngón tay cái, Sở Quân Liệt lễ phép cười, xoay người sửa sang lại quần áo trong cửa hàng, ông chủ đi tới, trên mặt mang theo bất mãn.
"Tiểu Sở, cậu tới cửa hàng cũng một thời gian rồi, cậu bán được bao nhiêu món rồi?"
"Tôi làm việc được hai tuần, cụ thể là tám ngày, không tính món đồ bị trả lại thì đã bán được sáu kiện". Sở Quân Liệt quay đầu trả lời.
"Tuy rằng quần áo ở cửa hàng chúng ta giá cao, nhưng những người khác đều bán được mười mấy cho tới mấy chục kiện, cậu thế nhưng chỉ bán được sáu, có phải quá ít hay không". Ông chủ giọng nói có chút không vui.
"Tôi chỉ vừa mới tới, vẫn còn chưa thích ứng được tốt". Sở Quân Liệt mím môi, "Nhưng tôi đã nỗ lực học hỏi".
Chủ cửa hàng trên dưới đánh giá Sở Quân Liệt một lượt, càng cảm thấy cậu chỉ là người đi làm công bình thường.
"Kỹ thuật bán hàng của cậu có chút không ổn, kỳ thật cửa hàng cũng đã tuyển đủ nhân viên bán hàng, nếu cậu cảm thấy khó khăn quá, không bằng qua lễ trung thu liền nghỉ việc đi".
Sở Quân Liệt sững sờ tại chỗ, ông chủ thản nhiên mà tránh qua một bên, nhìn về phía mấy nhân viên còn đang hóng chuyện bên này.
"Nhìn cái gì mà nhìn, làm việc của mình đi!"
Ông chủ quát một tiếng, mấy nhân viên lập tức thu hồi ánh mắt, có chút tiếc hận nhìn Sở Quân Liệt.
Sản phẩm trong cửa hàng đều là đồ cao cấp, khách hàng dù có thiếu, một ngày bán được mười bộ cũng đã là không tồi, trừ bỏ khách quen cố định, nhân viên cửa hàng đều là theo trình tự, lần lượt phục vụ khách hàng.
Khách hàng mua hay không mua, cơ bản đều phải xem vận khí, mới tới tám ngày, bán được sáu kiện đã là không tồi rồi.
Vào ban đêm khi tan ca, Sở Quân Liệt ủ rũ đi thanh máy, ông lão kia vẫn chờ ở chỗ cũ, thấy bộ dáng của Sở Quân Liệt, tò mò tiến lên, ở trước mặt cậu xua xua tay.
"Ông à". Sở Quân Liệt ngẩng đầu, nhìn ông lão trước mặt, "Tối nay ông muốn ăn gì?"
"Thời tiết càng ngày càng lạnh, ăn chút đồ nóng". Ông lão nhìn Sở Quân Liệt, "Bộ dạng cậu thành ra như vậy, là bị ông chủ mắng, hay là bị khách hàng trách cứ?"
Sở Quân Liệt đi phía trước không nói lời nào.
"Xem ra là bị mắng rồi". Ông lão nói thầm, kéo theo chiếc xe ba bánh cũ nát của mình.
Sở Quân Liệt tìm được một quán bán sủi cảo, gọi cho ông lão một chén canh sủi cảo, ông lão ăn một nửa, thấy Sở Quân Liệt nhìn chằm chằm vào di động, ánh mắt mất mát.
Ông lão tò mò mà nhìn sang màn hình di động của Sở Quân Liệt, phát hiện cậu đang xem một chiếc nhẫn có khảm một viên kim cương màu đỏ lớn.
"Này là nhẫn quý". Ông lão nhìn về phía Sở Quân Liệt, "Tiểu tử, cậu muốn mua cái này sao?"
Sở Quân Liệt thu hồi di động, khó khăn nói.
"Người cháu yêu thích chiếc nhẫn này".
Ông lão cắn một miếng sủi cáo nòng hầm hập, "Vậy cậu phải chịu khó làm việc, một ngày nào đó sẽ có thể mua được nó thôi".
"Nếu có công việc nào đó có thể kiếm thêm tiền thì tốt rồi". Ánh mắt Sở Quân Liệt đầy khát vọng, "Nếu cháu có thể đem chiếc nhẫn này tặng cho anh ấy, anh ấy nhất định sẽ thích cháu nhiều hơn một chút so với hiện tại".
Động tác ăn sủi cảo của ông lão hơi dừng môt chút, đột nhiên giơ tay tát vào trán Sở Quân Liệt, may mà cậu phản ứng nhanh, bắt lấy tay của ông.
"Con trai tôi năm đó chính là muốn kiếm tiền nhanh!" Ông lão phẫn nộ trừng mắt, "Cậu biết kết cục của nó ra sao không?"
Sở Quân Liệt ngẩn ra, buông tay của ông lão.
"Cậu nếu ngày nào cũng muốn kiếm tiền nhanh, về sau không cần phải dẫn tôi đi ăn cơm nữa". Ông lão dùng tay lau miệng, mặt già đi, "Chúng ta ai đi đường nấy, chúng ta, chúng ta,...".
Ông lão tức tới mức nói không nên lời, đầu quay đi, không muốn nhìn thanh niên trước mắt.
"Ông là đang lo lắng cho cháu sao?" Sở Quân Liệt nhịn không được mà cười một tiếng, "Ông cũng đừng quên, cháu là người đã có gia thất, người cháu yêu quản nghiêm lắm!"
"Quản nghiêm sao?" Ông lão quay đầu lại, "Nhưng cậu cũng đừng mạnh miệng, cậu mang tôi đi ăn nhiều bữa như vậy, tôi cũng chưa thấy anh ta gọi cho cậu một cuộc điện thoại".
Sở Quân Liệt há miệng thở dốc, lại không biết nên nói cái gì.
Tư tiên sinh gần đây ngày nào cũng đi nhà cũ Tư gia, buổi chiều ở nhà ăn cơm xong liền trở về phòng nghỉ ngơi.
Thời gian mà cậu có thể gặp mặt Tư tiên sinh chỉ có lúc sáng sớm, Tư tiên sinh cho cậu thoải mái tự do, cậu cũng thường xuyên về muộn, Tư tiên sinh cũng chưa từng hỏi đến.
Quá tự do.
Mũi Sở Quân Liệt nhịn không được mà có chút lên men, cúi đầu khổ sở.
Nhìn bộ dáng thanh niên, ông lão nghẹn lời, biết mình nói ra điều không nên nói, muốn an ủi cậu một chút nhưng lại không biết bắt đầu như thế nào.
Ông lão luống cuống tay chân ngồi cùng Sở Quân Liệt ở phía đối diện, chỉ thấy di động cậu vang lên, thanh niên cầm lấy di động chợt ngừng lại một chút, ngay sau đó, cả người bất chợt cứng lên.
"Ông mau nhìn xem" Sở Quân Liệt giơ lên di động, hai mắt tỏa sáng, "Người yêu cháu, gửi tin nhắn cho cháu!"
Không đợi ông nhìn rõ ràng, Sở Quân Liệt mở ra Wechat, nhìn nội dung bên trong.
Ông lão nhìn thanh niên lúc trước còn ủ rũ, giờ nét mặt đã biểu lộ nụ cười.
"Người cháu yêu nói tiết Trung thu muốn mang cháu tới nhà anh ấy dùng bữa!" Sở Quân Liệt hai mắt vui sướng, vội vàng trả lời tin nhắn của Tư Vân Dịch, sợ chậm một chút, liền không còn cơ hội tốt nữa.
"Phải, phải không?" Ông lão nghi hoặc sờ cằm.
"Ông còn muốn ăn thêm gì không, muốn thịt kho tàu không, cháu gọi thêm một đĩa". Sở Quân Liệt vui mừng đứng dậy, ông lão nhìn bóng dáng thanh niên, nhìn không được mà cười.
×××××
"Quấy rầy Tứ thiếu gia rồi, đây là danh sách đồ ăn cùng rượu cho tiệc Trung thu". Quản gia đem thực đơn đưa cho Tư Vân Dịch, nhìn thấy trước mặt nah còn một chồng văn kiện chưa xử lý, quản gia có chút áy náy.
"Bình thường đều do lão gia quản lý, nhưng với tình huống hiện giờ,..." Quản gia dừng một chút, chỉ nghe thấy phòng bên cạnh vang lên tiếng trách móc.
Tư Vân Dịch nhìn qua danh sách, nghe thanh âm bên cạnh, ánh mắt hơi rũ.
"Bác sĩ Nhậm đã nói với mọi người, bệnh khi phát triển tới giai đoạn giữa sẽ có biểu hiện như vậy".
Quản gia khổ sở gật đầu.
"Về sau những việc này ông đều có thể tới tìm tôi". Tư Vân Dịch xem xét sau đó ký xuống tên của mình.
Quản gia tiếp nhận lại danh sách, tự hỏi một chút, cẩn thận dò hỏi, "Gia yến trung thu lần này, xin hỏi có cần chuẩn bị vị trí cho Sở thiếu gia không?"
"Đương nhiên" Tư Vân Dịch nhìn về phía quản gia, "Không những là trong tiệc trung thu, về sau chỉ cần cả nhà tụ hội đều phải có vị trí của cậu ấy".
"Vậy nên an bài Sở thiếu gia ở vị trí nào?" Quản gia nhỏ giọng mở miệng.
"Đại ca và chị dâu an bài như thế nào thì tôi và Sở Quân Liệt liền an bài vị trí giống như vậy". Tư Vân Dịch sắc mặt bình tĩnh, "Không cần bởi vì cậu ấy ở rể mà thiếu đi đãi ngộ".
"Tứ thiếu gia, tôi hiểu rồi!" Quản gia trên mặt lộ ra chút tươi cười, cầm danh sách rời khỏi phòng.
Tư Vân Dịch nhìn văn kiện trước mắt, an tĩnh một lát, sau đó lấy ra di động, tìm được tài khoản với ảnh địa diện chó bắp cải quen thuộc kia.
[Tiểu Sở, có thời gian tham gia tiệc trung thu không?].
Chó bắp cải màu xanh nõn nhanh chóng đáp lại.
[Có, có, có! Tư tiên sinh, em có thời gian!]
Sở Quân Liệt nhắn kèm thêm một hình cún hưng phấn xoay vòng vòng, trông vô cùng vui vẻ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.