Con Rể Văn Nam Chủ Xuống Tay Với Ta Rồi
Chương 42
Đào Lý Sanh Ca
22/10/2023
"Anh ta đây là trả thù lại ngài vụ bị điều tra thuế đây mà". Nam nhân trung niên cau mày, "Anh ta biết rõ thiếu gia là người thừa kế duy nhất của Sở gia, cố ý làm như vậy, rõ ràng là muốn vũ nhục Sở gia".
Sở lão gia nhìn ảnh chụp im lặng hồi lâu.
Ông có thể chấp nhận cháu trai mặt mày đầy tro bụi ở công trường, có thể chấp nhận cậu ở nhà dọn mâm rửa chén, cũng có thể chấp nhận việc cậu bị ép ở rể sau khi mất trí nhớ.
Nhưng Sở lão gia không chấp nhận được, người thừa kế duy nhất ở Sở gia lại bị một người đàn ông khác đạp dưới chân.
Người họ Tư này, rõ ràng biết nhược điểm của ông, bức ảnh này không chỉ ám chỉ vụ tra thuế, nhiều hơn là cảnh báo.
Anh có thể khiến Sở Quân Liệt làm ra nhiều chuyện nhục nhã hơn, còn lưu lại tài liệu và hình ảnh, nếu Sở gia động thủ với anh, anh sẽ đem mấy thứ kia tung ra ngoài.
Đến lúc đó, Sở gia sẽ trở thành trò cười ở kinh thành, Sở Quân Liệt cho dù có khôi phục lại được ký ức, muốn báo thù, nhưng một khi cậu biết những chuyện mình đã trải qua, sẽ càng mâu thuẫn với việc kế thừa Sở gia.
Dù sao cũng là do Sở gia ra tay trước.
Cũng là Sở gia thấy cậu gặp nạn không cứu.
Sở lão gia đem ảnh chụp xóa đi, ánh mắt nghiêm túc.
Có lẽ từ lúc bắt đầu, ông đã đi sai bước rồi, đáng lẽ khi Tư Vân Dịch lần đầu gửi hình ảnh tới nên đưa Sở Quân Liệt trở về Sở gia.
Nhưng ông vẫn luôn có ý niệm, sự tình cũng đã đến bước này, nói cái gì cũng chẳng còn tác dụng.
"Lão gia, hiện tại phải làm sao?". Nam nhân trung niên cúi người dò hỏi.
"Trước tiên cứ bỏ qua Tư gia đi". Sở lão gia nhìn ảnh chụp bé trai trên bàn, trong mắt là sự không đành lòng, nhưng khi nhìn ảnh chụp cặp vợ chồng trẻ kia, ánh mắt Sở lão gia càng thêm kiên quyết.
"Cứ để Quân Liệt chịu khổ ở Cảng Thành một thời gian đi".
×××××
Kết quả sinh khiết của ông lão cuối cùng cũng có, không khác biệt so với dự đoán của bác sĩ Ôn, bác sĩ Ôn nói với ông lão, đưa kết quả kiểm tra cho người giám hộ là Sở Quân Liệt xem.
Sở Quân Liệt đối với tờ kết quả có chút mê mang, bác sĩ Ôn nghiêm cẩn hướng Sở Quân Liệt giải thích.
"Đây là kết quả kiểm tra, liên quan trực tiếp tới việc bệnh nhân có thể làm phẫu thuật hay không, bậc 1 cùng bậc 2 là bệnh nhân có thể an toàn thông qua giải phẫu, nếu là bậc 3, vậy cần phải bỏ chút thời gian trị liệu trước ở khoa nội.
"Vậy ông ấy là...". Sở Quân Liệt không hiểu lắm tờ giấy trên tay.
"Bậc 2, chúng ta có thể thông qua hình ảnh, cơ bản xác định thể tích phần gan cần cắt bỏ, tôi cũng nhất định bảo đảm Bilan gan của ông ấy sẽ nằm trong phạm vi bình thường, cậu cũng nên chú ý một chút khẩu phần ăn của ông ấy". Bác sĩ Ôn nhìn về phía Sở Quân Liệt.
"Ông ấy sẽ nhanh chóng được sắp xếp phẫu thuật, cậu trấn an ông ấy một chút, để hai ngày này ông ấy được ngủ ngon giấc".
"Cháu biết rồi". Sở Quân Liệt hít một hơi sâu, "Cảm ơn bác sĩ Ôn".
Sở Quân Liệt trở lại phòng bệnh, khẩn trương nhìn ông lão trước mặt, ông lão bị nhìn chằm chằm càng thêm khẩn trương.
"Tiểu Sở, bác sĩ nói sao? Tế bào ung thư của ông khuếch tán đến đâu rồi?"
"Không có". Sở Quân Liệt hít sâu hai cái, "Tình huống gan của ông không tệ, chuẩn bị được phẫu thuật rồi".
Ông lão vừa nghe đến đây, cố gắng không trợn mắt với thanh niên.
Sở Quân Liệt nghĩ tới ông sẽ nhanh chóng được phẫu thuật, lộ ra chút tươi cười, "Ông à, bác sĩ bảo ông cứ ăn no ngủ say đi, ông sẽ nhanh chóng được sắp xếp giải phẫu thôi".
"Ông biết rồi". Ông lão xua tay, "Nhưng cháu ngày nào cũng phải chạy ngược chạy xuôi đến bệnh viện, còn luôn xin nghỉ nữa, ông chủ của cháu không nói gì à?".
"Cháu là làm theo giờ, cháu cũng nói lại với cửa hàng trưởng để đổi ca rồi". Sở Quân Liệt cúi đầu nhìn thời gian, " Ông chủ ở cửa hàng tây trang cũng rất tốt, đồng ý cho cháu xin nghỉ vài hôm".
Ông lão thấy Sở Quân Liệt liên tục nhìn thời gian, giơ tay đuổi cậu "Mau đi đi, suốt ngày ở đây cọ tới cọ lui, biết bao giờ mới mua được nhẫn kim cương cho người cháu yêu đây".
Nhắc tới nhẫn kim cương, Sở Quân Liệt cả người phấn chấn hẳn lên, cũng không hề khách sáo, "Vậy cháu đi trước nhé!".
Nhìn bộ dáng Sở Quân Liệt nhanh chóng rời đi, ông lão nhịn không được mà giơ tay nhắc nhở, "Trước khi ông phẫu thuật, nhớ đưa người yêu của cháu đến một chuyến nhé!".
"Cháu biết rồi!". Sở Quân Liệt phía xa xa giơ tay làm một cái 'OK' với ông lão.
Tối hôm đó, Sở Quân Liệt sau khi thu thập chén đũa liền thấy Tư tiên sinh trực tiếp trở về phòng ngủ.
Sở Quân Liệt lau bàn xong, đem phòng bếp rửa sạch một lần, ánh mắt hướng tới cửa phòng ngủ, cũng không thấy Tư tiên sinh ra ngoài nữa.
Tư tiên sinh hôm nay có công việc quan trọng sao?
Sở Quân Liệt tắm rồi thay đồ ngủ, ở trên sofa ngoài phòng khách lăn lộn một hồi lâu cũng không thấy người mình muốn gặp đi ra ngoài.
Liệt Phong bò ở một bên, nhìn chủ nhân bất an, lắc lắc đuôi vui sướng khi thấy người gặp họa.
Không rụng lông thì sao?
Còn không phải vẫn thất nghiệp đi.
Sở Quân Liệt đối diện với ánh mắt của Liệt Phong, lại nhìn cửa phòng đóng chặt, đứng trước cửa hồi lâu, không dám tiến lên gõ cửa.
Tư tiên sinh đã nói, vào lúc anh đang làm việc không được quấy rầy.
Nhưng hôm nay Tư tiên sinh không được ủ ấm chân, không biết anh có bị lạnh không.
Sở Quân Liệt nâng tay lên, ngón tay dừng giữa không trung, trước sau lung lay một hồi, cuối cũng vẫn là rối rắm không gõ xuống.
Sợ Tư tiên sinh sẽ tức giận, sợ Tư tiên sinh về sau sẽ không cần cậu ủ ấm chân nữa.
Cậu đối với Tư tiên sinh cũng chỉ có thể làm điều này, không thể để nó mất đi được.
Nhìn chủ nhân túng quẫn ở cửa một hồi lâu, Liệt Phong đứng bên cạnh xem kịch, cái đuôi đong đưa, không tiếng động cười nhạo.
Ánh mắt Sở Quân Liệt liếc đến cái đuôi to đang lăc lư, quay đầu nhìn Liệt Phong, đột nhiên nheo nheo mắt. Động tác lắc lư đuôi của Liệt Phong dừng lại, ẩn ẩn có dự cảm bất thường.
Tư Vân Dịch liên tục hưởng thụ mấy ngày được ủ ấm chân, hôm nay khi qua nhà cũ, quản gia nói hôm nay đi mua đồ, nhìn thấy có máy ủ ấm chân kiểu mới, mua hai cái được giảm nửa giá, vì thế mua cho Tư lão gia một cái, còn một cái để cho Tư Vân Dịch mang về.
Tư Vân Dịch thử máy làm ấm chân kia, độ ấm vừa vặn, nhiệt độ cũng cấp cũng ổn định, không có tiếng ồn, coi như không tồi.
Sử dụng máy ấm chân chục tỷ luôn có chút gánh nặng tâm lý, nhưng hiện tại dùng cái này, có thể tùy ý động chân, càng tự do hơn một chút.
Ở phòng ngủ làm việc một lúc, Tư Vân Dịch đột nhiên nghe thấy cửa phòng chuyền đến tiếng móng vuốt cào, ngay sau đó là âm thanh có chút đè thấp của Sở Quân Liệt, "Liệt Phong! Không được cào cửa, Tư tiên sinh đang làm việc!".
Âm thanh móng vuốt cào cửa càng thêm lớn hơn, còn có âm thanh chó lớn kêu lên "Ngao ngao".
Tư Vân Dịch im lặng một lát, xỏ dép lê vào, đi tới trước cửa, mở cửa phòng ra.
Cửa phòng mở ra, Sở Quân Liệt nhanh chóng buông tay đang nắm móng vuốt của Liệt Phong, Liệt Phong nháy mắt nhảy sang bên cạnh, ánh mắt ủy khuất nhìn về phía chủ nhân, nâng móng lên liếm liếm.
Sở Quân Liệt ngồi xổm trước cửa, ngẩng đầu nhìn về phía Tư Vân Dịch, ánh mắt thập phần vô tội.
"Tư tiên sinh, chắc là Liệt Phong nhớ anh, nó cứ cào cửa, em vừa mới nỗ lực ngăn nó lại".
Liệt Phong liếm xong móng vuốt, ánh mắt u oán nhìn chủ nhân.
Đúng là, làm khó dễ cẩu liền không nói tiếng người!
Tư Vân Dịch nhìn ánh mắt ủy khuất của Liệt Phong, lại nhìn Sở Quân Liệt trước mắt, cũng không vạch trần cậu, chỉ bình tĩnh dò hỏi.
"Có chuyện gì sao?"
"Không, không có gì". Hai lỗ tai Sở Quân Liệt đỏ lên, ánh mắt nhìn chằm chằm hai chân người trước mặt.
"Chỉ là muốn hỏi anh một chút là anh có lạnh không thôi".
"Hôm nay cũng không tính là lạnh" Tư Vân Dịch giơ tay tính đóng cửa phòng, nhìn về phía Sở Quân Liệt.
"Còn chuyện gì nữa không?"
"À, đúng rồi". Sở Quân Liệt nhớ tới lời ông lão dặn dò, "Tư tiên sinh, hôm nay em tới bệnh viện thăm ông, bác sĩ Ôn nói với em, tình hướng hiện tại của ông có thể phẫu thuật được rồi".
"Tốt lắm". Tư Vân Dịch nhìn Sở Quân Liệt gật đầu, "Cậu vất vả rồi".
"Không vất vả", Sở Quân Liệt lộ ra tươi cười, gắt gao nhìn chăm chú người trước mặt.
"Ông ấy hình như có chút sợ phẫu thuật, ông nói với em, trước khi thực hiện giải phẫu có thể tới thăm ông ấy một, không biết anh có thời gian không?".
Tư Vân Dịch nhớ lại một chút lịch làm việc của mình, "Có thời gian".
"Vậy chờ tới gần lúc ông ấy giải phẫu, em sẽ nói với anh". Sở Quân Liệt tươi cười xán lạn.
"Được" Tư Vân Dịch ánh mắt như thường, "Còn việc gì nữa không?".
"Không có". Sở Quân Liệt ngượng ngùng cúi đầu, biết Tư tiên sinh đã nhìn thấu chiêu trò của cậu rồi.
"Ngủ ngon", Tư Vân Dịch đóng lại cửa phòng.
Nhìn cửa phòng ngủ một lần nữa đóng lại, tươi cười trên mặt Sở Quân Liệt từng chút biến mất, đi qua phòng bếp, trừng mắt nhìn cái máy rửa chén, trở lại phòng ngủ, lấy ra di động, bắt đầu tìm kiếm máy làm ấm chân.
Chính là cái máy ấm chân mà cậu nhìn thấy vào một khắc khi Tư tiên sinh mở cửa phòng.
Sở Quân Liệt biết được đầu xỏ khiến Tư tiên sinh không tìm cậu chính là do cái máy này.
Sở Quân Liệt mím chặt môi, dựa vào ký ức khi nháy mắt nhìn thấy, tìm hiểu tỉ mỉ xem đối thủ của cậu như thế nào.
Hai mặt cung cấp nhiệt, có ba mức nhiệt độ, còn nhiều có tác dụng mát xa!!!
Sở Quân Liệt càng thêm căm thù công nghệ cao.
Cả đêm hôm đó Sở Quân Liệt suy nghĩ về sách lược đối phó, sáng sớm hôm sau, Sở Quân Liệt khi đang nướng bánh mì chuối thì nhận được điện thoại của bác sĩ Ôn.
Ông lão được sắp xếp phẫu thuật vào ngày mai, từ chiều nay sẽ bắt đầu ngừng việc ăn uống.
Sở Quân Liệt trước tiên nói tin tức này cho Tư Vân Dịch, hai người ăn xong bữa sáng, lập tức chạy tới bệnh viện, ông lão thấy hai người trẻ tuổi đều đến thăm mình, ánh mắt lộ ra chút hòa ái.
"Ông không cần phải khẩn trương". Tư Vân Dịch đứng bên giường bệnh, thấp giọng trấn an ông, Sở Quân Liệt thấy vậy liền lấy ghế dựa đến, đặt ở phía sau Tư tiên sinh.
Tư Vân Dịch thuận thế ngồi xuống, chỉ thấy ông từ trong gối sờ soạng một lát, lấy ra một quyển sách mặt bìa trống trơn, còn có chút cũ nát.
"Ông cũng nói chuyện với bác sĩ rồi, ông cũng biết, ca phẫu thuật này không quá khó khăn, nhưng mà... Vẫn có chút nguy hiểm". Ánh mắt ông mang theo vài phần cảm khái.
"Cả đời này, ông kỳ thật cũng sống đủ rồi, chua ngọt đắng cay gì cũng đã từng trải qua rồi, chỉ có duy nhất một tiếc nuối chính là sinh ra đứa con trai như vậy, thật hổ thẹn với tổ tiên".
"Ông không có gì để báo đáp hai đứa, cũng chỉ có cuốn y thư này". Ông lão đem quyển sách nghiêm túc đưa cho Tư Vân Dịch.
"Quyền sách này được lưu truyền bao lâu rồi ông cũng không biết, nhưng ông biết rõ ràng, tổ tiên ông đã có mấy đời làm ngự y, cha ông có được bản lĩnh khám bệnh bốc thuốc, phần lớn đều nhờ vào cuốn y thư này".
Tư Vân Dịch nhìn y thư trước mắt, im lặng một lát, giương mắt nhìn về phái ông lão.
"Giá trị của cuốn y thư này rất lớn, ông xác định muốn đưa nó cho cháu sao?"
"Thật ra ông cũng từng nghĩ sẽ đem nó đưa cho Tiểu Sở". Ông lão cười cười, nhìn về phía Sở Quân Liệt đứng một bên, "Tiểu Sở tính tình rất tốt, cũng không chê ông già này, còn trả tiền thuê nhà rồi cơm nước cho ông".
"Nhưng ông cũng phát hiện ra, cháu cùng Tiểu Sở ở bên nhau, nhà này cũng là do cháu quản, ông đưa cho Tiểu Sở, Tiểu Sở cũng sẽ giao lại cho cháu, không bằng ông trực tiếp đưa cho cháu".
Tư Vân Dịch ngước mắt nhìn Sở Quân Liệt, Sở Quân Liệt nhìn ông lão, thập phần đồng ý mà gật đầu, đúng là một bộ dáng "Ông đúng là hiểu cháu mà".
Sở lão gia nhìn ảnh chụp im lặng hồi lâu.
Ông có thể chấp nhận cháu trai mặt mày đầy tro bụi ở công trường, có thể chấp nhận cậu ở nhà dọn mâm rửa chén, cũng có thể chấp nhận việc cậu bị ép ở rể sau khi mất trí nhớ.
Nhưng Sở lão gia không chấp nhận được, người thừa kế duy nhất ở Sở gia lại bị một người đàn ông khác đạp dưới chân.
Người họ Tư này, rõ ràng biết nhược điểm của ông, bức ảnh này không chỉ ám chỉ vụ tra thuế, nhiều hơn là cảnh báo.
Anh có thể khiến Sở Quân Liệt làm ra nhiều chuyện nhục nhã hơn, còn lưu lại tài liệu và hình ảnh, nếu Sở gia động thủ với anh, anh sẽ đem mấy thứ kia tung ra ngoài.
Đến lúc đó, Sở gia sẽ trở thành trò cười ở kinh thành, Sở Quân Liệt cho dù có khôi phục lại được ký ức, muốn báo thù, nhưng một khi cậu biết những chuyện mình đã trải qua, sẽ càng mâu thuẫn với việc kế thừa Sở gia.
Dù sao cũng là do Sở gia ra tay trước.
Cũng là Sở gia thấy cậu gặp nạn không cứu.
Sở lão gia đem ảnh chụp xóa đi, ánh mắt nghiêm túc.
Có lẽ từ lúc bắt đầu, ông đã đi sai bước rồi, đáng lẽ khi Tư Vân Dịch lần đầu gửi hình ảnh tới nên đưa Sở Quân Liệt trở về Sở gia.
Nhưng ông vẫn luôn có ý niệm, sự tình cũng đã đến bước này, nói cái gì cũng chẳng còn tác dụng.
"Lão gia, hiện tại phải làm sao?". Nam nhân trung niên cúi người dò hỏi.
"Trước tiên cứ bỏ qua Tư gia đi". Sở lão gia nhìn ảnh chụp bé trai trên bàn, trong mắt là sự không đành lòng, nhưng khi nhìn ảnh chụp cặp vợ chồng trẻ kia, ánh mắt Sở lão gia càng thêm kiên quyết.
"Cứ để Quân Liệt chịu khổ ở Cảng Thành một thời gian đi".
×××××
Kết quả sinh khiết của ông lão cuối cùng cũng có, không khác biệt so với dự đoán của bác sĩ Ôn, bác sĩ Ôn nói với ông lão, đưa kết quả kiểm tra cho người giám hộ là Sở Quân Liệt xem.
Sở Quân Liệt đối với tờ kết quả có chút mê mang, bác sĩ Ôn nghiêm cẩn hướng Sở Quân Liệt giải thích.
"Đây là kết quả kiểm tra, liên quan trực tiếp tới việc bệnh nhân có thể làm phẫu thuật hay không, bậc 1 cùng bậc 2 là bệnh nhân có thể an toàn thông qua giải phẫu, nếu là bậc 3, vậy cần phải bỏ chút thời gian trị liệu trước ở khoa nội.
"Vậy ông ấy là...". Sở Quân Liệt không hiểu lắm tờ giấy trên tay.
"Bậc 2, chúng ta có thể thông qua hình ảnh, cơ bản xác định thể tích phần gan cần cắt bỏ, tôi cũng nhất định bảo đảm Bilan gan của ông ấy sẽ nằm trong phạm vi bình thường, cậu cũng nên chú ý một chút khẩu phần ăn của ông ấy". Bác sĩ Ôn nhìn về phía Sở Quân Liệt.
"Ông ấy sẽ nhanh chóng được sắp xếp phẫu thuật, cậu trấn an ông ấy một chút, để hai ngày này ông ấy được ngủ ngon giấc".
"Cháu biết rồi". Sở Quân Liệt hít một hơi sâu, "Cảm ơn bác sĩ Ôn".
Sở Quân Liệt trở lại phòng bệnh, khẩn trương nhìn ông lão trước mặt, ông lão bị nhìn chằm chằm càng thêm khẩn trương.
"Tiểu Sở, bác sĩ nói sao? Tế bào ung thư của ông khuếch tán đến đâu rồi?"
"Không có". Sở Quân Liệt hít sâu hai cái, "Tình huống gan của ông không tệ, chuẩn bị được phẫu thuật rồi".
Ông lão vừa nghe đến đây, cố gắng không trợn mắt với thanh niên.
Sở Quân Liệt nghĩ tới ông sẽ nhanh chóng được phẫu thuật, lộ ra chút tươi cười, "Ông à, bác sĩ bảo ông cứ ăn no ngủ say đi, ông sẽ nhanh chóng được sắp xếp giải phẫu thôi".
"Ông biết rồi". Ông lão xua tay, "Nhưng cháu ngày nào cũng phải chạy ngược chạy xuôi đến bệnh viện, còn luôn xin nghỉ nữa, ông chủ của cháu không nói gì à?".
"Cháu là làm theo giờ, cháu cũng nói lại với cửa hàng trưởng để đổi ca rồi". Sở Quân Liệt cúi đầu nhìn thời gian, " Ông chủ ở cửa hàng tây trang cũng rất tốt, đồng ý cho cháu xin nghỉ vài hôm".
Ông lão thấy Sở Quân Liệt liên tục nhìn thời gian, giơ tay đuổi cậu "Mau đi đi, suốt ngày ở đây cọ tới cọ lui, biết bao giờ mới mua được nhẫn kim cương cho người cháu yêu đây".
Nhắc tới nhẫn kim cương, Sở Quân Liệt cả người phấn chấn hẳn lên, cũng không hề khách sáo, "Vậy cháu đi trước nhé!".
Nhìn bộ dáng Sở Quân Liệt nhanh chóng rời đi, ông lão nhịn không được mà giơ tay nhắc nhở, "Trước khi ông phẫu thuật, nhớ đưa người yêu của cháu đến một chuyến nhé!".
"Cháu biết rồi!". Sở Quân Liệt phía xa xa giơ tay làm một cái 'OK' với ông lão.
Tối hôm đó, Sở Quân Liệt sau khi thu thập chén đũa liền thấy Tư tiên sinh trực tiếp trở về phòng ngủ.
Sở Quân Liệt lau bàn xong, đem phòng bếp rửa sạch một lần, ánh mắt hướng tới cửa phòng ngủ, cũng không thấy Tư tiên sinh ra ngoài nữa.
Tư tiên sinh hôm nay có công việc quan trọng sao?
Sở Quân Liệt tắm rồi thay đồ ngủ, ở trên sofa ngoài phòng khách lăn lộn một hồi lâu cũng không thấy người mình muốn gặp đi ra ngoài.
Liệt Phong bò ở một bên, nhìn chủ nhân bất an, lắc lắc đuôi vui sướng khi thấy người gặp họa.
Không rụng lông thì sao?
Còn không phải vẫn thất nghiệp đi.
Sở Quân Liệt đối diện với ánh mắt của Liệt Phong, lại nhìn cửa phòng đóng chặt, đứng trước cửa hồi lâu, không dám tiến lên gõ cửa.
Tư tiên sinh đã nói, vào lúc anh đang làm việc không được quấy rầy.
Nhưng hôm nay Tư tiên sinh không được ủ ấm chân, không biết anh có bị lạnh không.
Sở Quân Liệt nâng tay lên, ngón tay dừng giữa không trung, trước sau lung lay một hồi, cuối cũng vẫn là rối rắm không gõ xuống.
Sợ Tư tiên sinh sẽ tức giận, sợ Tư tiên sinh về sau sẽ không cần cậu ủ ấm chân nữa.
Cậu đối với Tư tiên sinh cũng chỉ có thể làm điều này, không thể để nó mất đi được.
Nhìn chủ nhân túng quẫn ở cửa một hồi lâu, Liệt Phong đứng bên cạnh xem kịch, cái đuôi đong đưa, không tiếng động cười nhạo.
Ánh mắt Sở Quân Liệt liếc đến cái đuôi to đang lăc lư, quay đầu nhìn Liệt Phong, đột nhiên nheo nheo mắt. Động tác lắc lư đuôi của Liệt Phong dừng lại, ẩn ẩn có dự cảm bất thường.
Tư Vân Dịch liên tục hưởng thụ mấy ngày được ủ ấm chân, hôm nay khi qua nhà cũ, quản gia nói hôm nay đi mua đồ, nhìn thấy có máy ủ ấm chân kiểu mới, mua hai cái được giảm nửa giá, vì thế mua cho Tư lão gia một cái, còn một cái để cho Tư Vân Dịch mang về.
Tư Vân Dịch thử máy làm ấm chân kia, độ ấm vừa vặn, nhiệt độ cũng cấp cũng ổn định, không có tiếng ồn, coi như không tồi.
Sử dụng máy ấm chân chục tỷ luôn có chút gánh nặng tâm lý, nhưng hiện tại dùng cái này, có thể tùy ý động chân, càng tự do hơn một chút.
Ở phòng ngủ làm việc một lúc, Tư Vân Dịch đột nhiên nghe thấy cửa phòng chuyền đến tiếng móng vuốt cào, ngay sau đó là âm thanh có chút đè thấp của Sở Quân Liệt, "Liệt Phong! Không được cào cửa, Tư tiên sinh đang làm việc!".
Âm thanh móng vuốt cào cửa càng thêm lớn hơn, còn có âm thanh chó lớn kêu lên "Ngao ngao".
Tư Vân Dịch im lặng một lát, xỏ dép lê vào, đi tới trước cửa, mở cửa phòng ra.
Cửa phòng mở ra, Sở Quân Liệt nhanh chóng buông tay đang nắm móng vuốt của Liệt Phong, Liệt Phong nháy mắt nhảy sang bên cạnh, ánh mắt ủy khuất nhìn về phía chủ nhân, nâng móng lên liếm liếm.
Sở Quân Liệt ngồi xổm trước cửa, ngẩng đầu nhìn về phía Tư Vân Dịch, ánh mắt thập phần vô tội.
"Tư tiên sinh, chắc là Liệt Phong nhớ anh, nó cứ cào cửa, em vừa mới nỗ lực ngăn nó lại".
Liệt Phong liếm xong móng vuốt, ánh mắt u oán nhìn chủ nhân.
Đúng là, làm khó dễ cẩu liền không nói tiếng người!
Tư Vân Dịch nhìn ánh mắt ủy khuất của Liệt Phong, lại nhìn Sở Quân Liệt trước mắt, cũng không vạch trần cậu, chỉ bình tĩnh dò hỏi.
"Có chuyện gì sao?"
"Không, không có gì". Hai lỗ tai Sở Quân Liệt đỏ lên, ánh mắt nhìn chằm chằm hai chân người trước mặt.
"Chỉ là muốn hỏi anh một chút là anh có lạnh không thôi".
"Hôm nay cũng không tính là lạnh" Tư Vân Dịch giơ tay tính đóng cửa phòng, nhìn về phía Sở Quân Liệt.
"Còn chuyện gì nữa không?"
"À, đúng rồi". Sở Quân Liệt nhớ tới lời ông lão dặn dò, "Tư tiên sinh, hôm nay em tới bệnh viện thăm ông, bác sĩ Ôn nói với em, tình hướng hiện tại của ông có thể phẫu thuật được rồi".
"Tốt lắm". Tư Vân Dịch nhìn Sở Quân Liệt gật đầu, "Cậu vất vả rồi".
"Không vất vả", Sở Quân Liệt lộ ra tươi cười, gắt gao nhìn chăm chú người trước mặt.
"Ông ấy hình như có chút sợ phẫu thuật, ông nói với em, trước khi thực hiện giải phẫu có thể tới thăm ông ấy một, không biết anh có thời gian không?".
Tư Vân Dịch nhớ lại một chút lịch làm việc của mình, "Có thời gian".
"Vậy chờ tới gần lúc ông ấy giải phẫu, em sẽ nói với anh". Sở Quân Liệt tươi cười xán lạn.
"Được" Tư Vân Dịch ánh mắt như thường, "Còn việc gì nữa không?".
"Không có". Sở Quân Liệt ngượng ngùng cúi đầu, biết Tư tiên sinh đã nhìn thấu chiêu trò của cậu rồi.
"Ngủ ngon", Tư Vân Dịch đóng lại cửa phòng.
Nhìn cửa phòng ngủ một lần nữa đóng lại, tươi cười trên mặt Sở Quân Liệt từng chút biến mất, đi qua phòng bếp, trừng mắt nhìn cái máy rửa chén, trở lại phòng ngủ, lấy ra di động, bắt đầu tìm kiếm máy làm ấm chân.
Chính là cái máy ấm chân mà cậu nhìn thấy vào một khắc khi Tư tiên sinh mở cửa phòng.
Sở Quân Liệt biết được đầu xỏ khiến Tư tiên sinh không tìm cậu chính là do cái máy này.
Sở Quân Liệt mím chặt môi, dựa vào ký ức khi nháy mắt nhìn thấy, tìm hiểu tỉ mỉ xem đối thủ của cậu như thế nào.
Hai mặt cung cấp nhiệt, có ba mức nhiệt độ, còn nhiều có tác dụng mát xa!!!
Sở Quân Liệt càng thêm căm thù công nghệ cao.
Cả đêm hôm đó Sở Quân Liệt suy nghĩ về sách lược đối phó, sáng sớm hôm sau, Sở Quân Liệt khi đang nướng bánh mì chuối thì nhận được điện thoại của bác sĩ Ôn.
Ông lão được sắp xếp phẫu thuật vào ngày mai, từ chiều nay sẽ bắt đầu ngừng việc ăn uống.
Sở Quân Liệt trước tiên nói tin tức này cho Tư Vân Dịch, hai người ăn xong bữa sáng, lập tức chạy tới bệnh viện, ông lão thấy hai người trẻ tuổi đều đến thăm mình, ánh mắt lộ ra chút hòa ái.
"Ông không cần phải khẩn trương". Tư Vân Dịch đứng bên giường bệnh, thấp giọng trấn an ông, Sở Quân Liệt thấy vậy liền lấy ghế dựa đến, đặt ở phía sau Tư tiên sinh.
Tư Vân Dịch thuận thế ngồi xuống, chỉ thấy ông từ trong gối sờ soạng một lát, lấy ra một quyển sách mặt bìa trống trơn, còn có chút cũ nát.
"Ông cũng nói chuyện với bác sĩ rồi, ông cũng biết, ca phẫu thuật này không quá khó khăn, nhưng mà... Vẫn có chút nguy hiểm". Ánh mắt ông mang theo vài phần cảm khái.
"Cả đời này, ông kỳ thật cũng sống đủ rồi, chua ngọt đắng cay gì cũng đã từng trải qua rồi, chỉ có duy nhất một tiếc nuối chính là sinh ra đứa con trai như vậy, thật hổ thẹn với tổ tiên".
"Ông không có gì để báo đáp hai đứa, cũng chỉ có cuốn y thư này". Ông lão đem quyển sách nghiêm túc đưa cho Tư Vân Dịch.
"Quyền sách này được lưu truyền bao lâu rồi ông cũng không biết, nhưng ông biết rõ ràng, tổ tiên ông đã có mấy đời làm ngự y, cha ông có được bản lĩnh khám bệnh bốc thuốc, phần lớn đều nhờ vào cuốn y thư này".
Tư Vân Dịch nhìn y thư trước mắt, im lặng một lát, giương mắt nhìn về phái ông lão.
"Giá trị của cuốn y thư này rất lớn, ông xác định muốn đưa nó cho cháu sao?"
"Thật ra ông cũng từng nghĩ sẽ đem nó đưa cho Tiểu Sở". Ông lão cười cười, nhìn về phía Sở Quân Liệt đứng một bên, "Tiểu Sở tính tình rất tốt, cũng không chê ông già này, còn trả tiền thuê nhà rồi cơm nước cho ông".
"Nhưng ông cũng phát hiện ra, cháu cùng Tiểu Sở ở bên nhau, nhà này cũng là do cháu quản, ông đưa cho Tiểu Sở, Tiểu Sở cũng sẽ giao lại cho cháu, không bằng ông trực tiếp đưa cho cháu".
Tư Vân Dịch ngước mắt nhìn Sở Quân Liệt, Sở Quân Liệt nhìn ông lão, thập phần đồng ý mà gật đầu, đúng là một bộ dáng "Ông đúng là hiểu cháu mà".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.