Con Rể Văn Nam Chủ Xuống Tay Với Ta Rồi

Chương 75

Đào Lý Sanh Ca

10/01/2024

Trên môi là xúc cảm ướt át, làm ánh mắt Tư Vân Dịch khẽ nhúc nhích.

Sở Quân Liệt giống như chó bự đang làm nũng với chủ nhân, liếc mắt liền có thể thấy được ý thèm muốn trong mắt cậu, là loại không có bánh thưởng liền không rời đi.

"Hôn môi kiểu này, mười giây có thể sản sinh ra 8000 vạn vi khuẩn". Tư Vân Dịch giơ tay, nhìn vào mắt Sở Quân Liệt, nhẹ lau môi một chút.

"Tư tiên sinh, em hiểu rồi". Sở Quân Liệt mím môi, bước nhanh về phía phòng ngủ của mình, đánh răng, súc miệng, trước sau lăn lộn tới mười phút, khi ra tới cửa phòng, Sở Quân Liệt chợt nhớ tới cái gì đó, lại xoay người chạy về phía phòng để quần áo.

Tư Vân Dịch nhìn bóng dáng Sở Quân Liệt, trong mắt toàn là ý cười, cất bước trở lại phòng ngủ.

Nhân viên giám sát gửi tới vài tấm ảnh chụp mới, Tư Vân Dịch lật xem từng bức một.

Tư Bắc Thành và Tư Bắc Viễn hoàn toàn ở trong nhà ngồi, nhân viên giám sát trong vòng bảy ngày chụp được năm lần hai người bọn họ đi ra ngoài, hai lần là lấy hàng chuyển phát nhanh, ba lần là đặt cơm.

Tư Bắc Hâm ở trại gà khí thế ngất trời, mặc một thân công phục màu xanh, trên đầu còn dính vài sợi lông gà, cả người so với lúc trước cũng tinh tráng hơn vài phần.

Tư Huyên Huyên đã mở tiệm trà sữa, nhưng sinh ý cũng không quá tốt, cũng chỉ như giăng lưới bắt chim, tiểu cô nương mỗi ngày đều bận rộn chạy đi phát tờ rơi, người cũng gầy và đen hơn.

Tư Vân Dịch lật xem ảnh chụp, suy tư một lát, lại lần nữa lấy ra ảnh chụp lúc trước.

Sườn mặt mơ hồ của của ông già kia, cùng với thân ảnh mơ hồ phía sau người bí thư.

Cửa phòng ngủ vang lên ba lần tiếng gõ, Tư Vân Dịch đứng dậy mở cửa, thấy Sở Quân Liệt câu nệ đứng ngoài cửa, mặc một bộ đồ ngắn tay màu đen cắt xẻ táo bạo mà lúc trước cậu mặc khi cùng Liệt Phong đánh nhau.

"Tư tiên sinh, em đã đánh răng và súc miệng xong rồi". Sở Quân Liệt từ phía sau vươn tay ra, lấy ra mấy viên kẹo với đủ loại sắc màu, ánh mắt thanh triệt.

"Tư tiên sinh, anh thích vị nào?"

Tư Vân Dịch rũ mắt nhìn mấy viên kẹo với đủ loại vị, chọn cái màu xanh lục, giơ tay đưa cho Sở Quân Liệt.

Sở Quân Liệt đem mấy viên kẹo còn lại cất vào túi, gấp không nổi mà mở giấy gói viên kẹo kia, đôi mắt đen bóng, đem viên kẹo màu xanh lục kia bỏ vào trong miệng.

"Là vị táo đó Tư tiên sinh". Sở Quân Liệt cảm nhận vị táo nồng đậm đang lan tỏa trong khoang miệng, cúi đầu, cẩn thận từng chút một cọ lên môi người trước mắt.

Ánh mắt Tư Vân Dịch khẽ nhúc nhích, nếm thử vị táo trong lời của Sở Quân Liệt.

Đầu tiên chỉ là nếm thử một chút, sau đó liền là che trời lấp đất, cả khoang miệng của anh cũng nhuộm đẫm vị kẹo chua chua ngọt ngọt, nhiễm đến hô hấp của hai người đều hòa thành một loại hương vị, Sở Quân Liệt hôn ngây ngô nhưng lại có chút lớn mật.

Sở Quân Liệt cẩn thận thăm dò trình độ tiếp thu của Tư tiên sinh, sau đó từng chút một cướp lấy hô hấp của Tư tiên sinh, có thể đoạt lấy liền chiếm hết thảy.

Ánh mắt Tư Vân Dịch hơi khép, nhìn Sở Quân Liệt gần trong gang tấc, cảm giác không khí xung quanh cũng bắt đầu nóng lên.

Trong phòng có máy sưởi, mùa đồng giống như bị ngăn cách bên ngoài cửa sổ, hơn nữa trước mắt còn có chó bự nóng hầm hập cùng tinh lực tràn đầy, khiến nhiệt độ trong phòng như tăng thêm vài độ.

Sở Quân Liệt có chút hô hấp không thông, tham lam lại tinh tế mà nhấm nháp, ý thức được mình đang cùng Tư tiên sinh thân mật, cảm giác thỏa mãn tràn đầy lồng ngực.

Lúc trước khi Tư tiên sinh vuốt ve đầu cậu, cậu cũng cảm nhận được cảm giác thỏa mãn mãnh liệt kia, nhưng chỉ như ly nước đổ vào bồn, Sở Quân Liệt khát vọng Tư Vân Dịch có thể sờ cậu nhiều hơn một chút.

Chờ tới lúc Tư tiên sinh nắm tay cậu, lòng bàn tay vuốt ve khuôn mặt cậu, hoặc là phía sau lưng, cảm giác lại như cái bồn đầy nước đổ vào chum lớn.

Khát vọng cảm giác thoải mái kia lại càng lớn hơn, cho tới bây giờ, giống như chum nước lớn kia đổ vào vực sâu không đáy.

Cảm giác khát khô nháy mắt tăng tới cực hạn, Sở Quân Liệt có thể cảm nhận được trước ngực mình từng chút một nứt ra, giống như mảnh ruộng khô cằn bức thiết chờ đợi một trận mưa lớn, mà trận mưa này chỉ có Tư tiên sinh mới có thể mang đến cho cậu

Sở Quân Liệt si mê hôn, khát cầu càng nhiều tiếp xúc, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay hơi lạnh của Tư tiên sinh, từng chút đưa lên.

Tư Vân Dịch thấy được động tác nhỏ của Sở Quân Liệt, cảm giác được bàn tay mình dần hướng về phía trước.

Tư Vân Dịch nhìn cần cổ đã đỏ bừng của Sở Quân Liệt, hai bên tai cũng đỏ lên giống như sắp chảy máu, là dấu hiệu nội tâm của cậu đang khát cầu.

Tư Vân Dịch bị Sở Quân Liệt nắm tay, một đường dẫn dắt, đầu ngón tay mơn trớn yết hầu của Sở Quân Liệt.



Thân hình của Sở Quân Liệt cao lớn, tay cũng to hơn tay của Tư tiên sinh một chút, dùng một tay cũng có thể che khuất cả bàn tay của Tư tiên sinh, không chút khoảng cách tiếp xúc với phần ngực nơi từng in dòng chữ "Chất lượng cao" trên chiếc áo thun cậu mặc vào lần gặp gỡ đầu tiên.

Ánh mắt Tư Vân Dịch hơi dừng một chút, nháy mắt cảm nhận được xúc cảm dưới bàn tay, dừng lại việc đáp lại Sở Quân Liệt, nhanh chóng thu tay đẩy người trước mặt ra.

Sở Quân Liệt mới từ trong cảm giác thoải mái đến mức tận cùng hoàn hồn, nháy mắt liền ý thức được hành động lỗ mãng của mình.

"Xin, xin lỗi Tư tiên sinh, em..." Mặt Sở Quân Liệt đỏ đến lợi hại, nhớ tới hành động vừa rồi của mình, cảm thấy vô cùng xấu hổ, lắp bắp tưới mức nói không nên lời.

"Đi nghỉ ngơi đi". Tư Vân Dịch đóng lại cửa phòng, điều chỉnh lại hô hấp.

Sở Quân Liệt thất thố đứng trước cửa, cúi đầu nhìn cái áo phông đen rách tung tóe của mình, nhớ tới xúc cảm cậu cảm nhận được trong nháy mắt ấy, những nơi Tư tiên sinh vừa sờ qua hình như...

Có chút ngứa.

"Tư tiên sinh, em xin lỗi". Sở Quân Liệt cách cửa nhận lỗi, cậu biết mình không nên nắm tay Tư tiên sinh làm ra loại chuyện này.

Người trong phòng cũng không đáp lại, Sở Quân Liệt lại càng thêm hổ thẹn.

Biểu hiện của cậu có chút quá đói khát, lại có chút không biết xấu hổ nữa.

Sở Quân Liệt đứng ở cửa phòng, đỏ mặt cúi đầu thật sâu.

Hậu quả của sự lỗ mãng này là mấy ngày liên tiếp sau đó đều không được hôn hôn.

Mất đi phúc lợi nụ hôn ngủ ngon và chào buổi sáng, Sở Quân Liệt cảm thấy cả người đều khô cạn, cả ngày đều héo khô, không vực dậy nổi tinh thần.

Trạng thái của Sở Quân Liệt vốn đã không tốt, lại nhận được tin nhắn Tư tiên sinh đêm nay không trở về, càng thêm héo úa.

Sở Quân Liệt lấy hết can đảm cẩn thận dò hỏi, một lát sau liền nhận được phản hồi từ phía Tư tiên sinh, là Tư lão gia bị cảm mạo, thân thể không khỏe, cho nên anh ngủ lại nhà cũ một đêm.

Sở Quân Liệt vừa thấy vậy, tâm tình không biết vì sao lại có chút hoảng sợ, lập tức xin nghỉ, đi thẳng đến nhà cũ Tư gia.

Tại nhà cũ Tư gia, Tư Vân Dịch ngồi bên cạnh Tư lão gia, dùng khăn lông nhẹ nhàng lau từ trán, cổ và lòng bàn tay cho ông.

Bác sĩ Nhậm sắc mặt nghiêm trọng nhìn Tư lão gia, một lát sau lấy nhiệt kế ra, nhìn con số bên trên, sau đó đưa nhiệt kế cho Tư Vân Dịch.

Ba mươi bảy độ tám, ông đã uống thuốc hạ sốt cũng trải qua các biện pháp hạ nhiệt vật lý, nhiệt độ của Tư lão gia chuyển từ sốt cao qua sốt nhẹ, người thoại nhìn cũng không còn khó chịu như trước.

Tư Vân Dịch nhẹ nhàng thở ra, lại nhìn Tư lão gia nằm trên giường, mày hơi chau lại.

"Trạng thái gần đây của lão gia không được tốt lắm". Bác sĩ Nhậm hạ giọng, cùng Tư Vân Dịch ra khỏi phòng ngủ nói chuyện.

"Sau khi bị cảm, sức khỏe của ông ấy giảm xuống rất nhiều, gần như việc hoạt động cơ thể cũng trở nên rất khó khăn, thời gian mệt mỏi cũng dài hơn". Bác sĩ Nhậm trong mắt có chút không đành lòng, "Hơn nữa hô hấp của ông ấy cũng thường xuyên lâm vào trạng thái khó khăn, tay chân cũng lạnh lẽo".

Tư Vân Dịch rất rõ ý của bác sĩ Nhậm, nhưng cũng không trả lời lại.

"Vân Dịch, cậu nên chấp nhận hiện thực đi". Bác sĩ Nhậm nhìn người trước mắt.

"Lão gia có thể kiên trì tới ngày hôm nay đã là kỳ tích rồi, tuổi tác của ông ấy cũng đã cao, cậu cũng đã cố gắng hết sức rồi, đến lúc phải buông tay rồi".

Tư Vân Dịch đi xuống lầu, lấy ra di động, lần nữa tìm kiếm phương thức liên hệ với người phụ trách bộ phận nghiên cứu, bác sĩ Nhậm đi hía sau, nhìn thấy hành động của Tư Vân Dịch, hai mắt toàn là bất đắc dĩ.

"Vân Dịch, cậu hẳn cũng rõ ràng, một liều thuốc muốn đưa ra thị trường cần trải qua ba kỳ thử nghiệm, tốn rất nhiều thời gian, từ kỳ một đến kỳ hai, người tham gia thí nghiệm cũng sẽ gia tăng, thời gian chuẩn bị cũng kéo dài hơn".

Giọng nói của bác sĩ Nhậm có chút dồn dập, "Huống chi, hiện tại ông ấy không chỉ đơn giản là mắc chứng Azheimer's, nội tạng của ông ấy cũng đã bắt đầu suy kiệt, tốc độ tuần hoàn máu và trao đổi chất cũng chậm lại rất nhiều, cậu từng là bác sĩ, cậu nên biết rõ hiện giờ người nhà của bệnh nhân chỉ có thể làm duy nhất một việc thôi!"

Cửa lớn của biệt thự mở ra, một nhà anh cả vừa tiến vào liền nghe được những lời này của bác sĩ Nhậm, hai người sửng sốt một lát, giương mắt nhìn vầ phía bác sĩ Nhậm và Tư Vân Dịch.

Tư Vân Dịch nhìn hai người, phát hiện hai người bọn họ không có chút mảy may kinh ngạc nào, càng nhiều hơn chính là sự bi thương cùng bất đắc dĩ khi tiếp nhận sự thật này.

"Anh chị đều biết cả rồi?" Tư Vân Dịch từng bước xuống cầu thang, gắt gao nhìn chằm chằm anh chị mình.

"Anh chị..." Chị dâu nhìn bộ dạng Tư Vân Dịch, có chút không dám nói.



Ngoài biệt thự truyền đến tiếng vang, anh hai và chị dâu thứ cũng vội vàng tới, chị ba cũng theo sát phía sau.

Tư Vân Dịch nhìn qua mấy người bọn họ, ở trong mắt bọn họ, anh đều nhìn thấy được cảm xúc tương tự.

"Mọi người... đều biết cả rồi". Anh cả hạ giọng trả lời.

Tư Vân Dịch đứng tại chỗ, nhìn mấy người trước mắt, bên tai là một mảnh im lặng.

"Lúc trước, sau khi ba lần đầu bị cảm, nhân lúc tinh thần còn thanh tỉnh đã gọi anh chị tới một chuyến". Chị ba bị không khí có chút áp bức mà hô hấp cũng cảm thấy có chút khó khăn.

Tư Y Y không dám ngẩng đầu, dùng ánh mắt cầu xin sự giúp đỡ nhìn hai người anh trai, anh cả sau một lúc xây dựng tâm lý cuối cùng nhìn về phía anh hai.

Tư Vân Địch hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn về phía Tư Vân Dịch.

"Lúc ấy ba kêu mọi người tới, là ba dự cảm thời gian của ba không còn nhiều, nhưng ba lại không dám nói với em". Tư Vân Địch nỗ lực nói rõ ràng mọi chuyện.

"Vân Dịch, em cũng biết, ba tham gia thử nghiệm thuốc lâm sàng phần lớn là do không muốn làm em thất vọng.

Em đã tận lực, ba cũng tận lực, ông ấy uống nhiều thuốc như vậy, cũng châm cứu nhiều lần như vậy, đổi lấy được thời gian nửa năm, các loại ốm đau vốn đã khó có thể chịu đựng nhưng ba vẫn luôn đau khổ mà chống lại".

Tư Vân Dịch chậm rãi giương mắt, nhìn về phía Tư Vân Địch.

"Ý anh là, là do em khiến ba phải chịu đau khổ trong thời gian dài như vậy, có phải không?"

"Anh... Ý anh không phải như vậy". Tư Vân Địch không biết nên giải thích như thế nào, khó xử lui về sau vài bước.

Tư Vân Dịch lâm vào im lặng.

Nhìn mấy người trước mắt một lát, một cảm giác vô lực đột nhiên đánh úp tới.

Loại cảm mạo này Tư Vân Dịch không có cách nào tự mình trải nghiệm, thế nhưng anh cũng biết cảm giác bản thân đang thanh tỉnh từ từ rơi vào hỗn độn khiến người ta phải thống khổ đến nhường nào.

Thân thể vốn đã chịu dày vò vì bệnh tật, tinh thần lại hỗn độn, ngày đêm mơ màng khiến tinh thần càng thêm tổn thương.

Vốn sự đau đớn này có thể kết thúc từ nửa năm trước.

Cố tình anh lại là người trì hoãn tất cả.

Dùng một thanh đao cùn, chậm rãi cắt cổ ba mình.

Tận tới khi ông máu tươi đầm đìa, tận tới khi ông không còn chịu đựng nổi nữa.

Tư Vân Dịch cố nén cảm giác choáng váng và mệt mỏi đang nổi lên từ đáy lòng, ngồi xuống một bên sofa, ngón tay gắt gao nắm lấy tay vịn, đốt ngón tay cũng vì vậy mà trắng bệch.

Mọi người bất an nhìn Tư Vân Dịch nhưng lại không có ai dám bước lên an ủi.

Ngoài cửa biệt thự truyền đến âm thanh có người đang vội vã chạy tới, chị ba nhanh nhẹn mở cửa, nhìn Sở Quân Liệt đang cuống quít chạy tới.

Chị ba đưa mắt ra hiệu với Sở Quân Liệt, cậu liếc mắt một cái liền nhìn thấy Tư tiên sinh đang ngồi trên sofa.

Giống như phải chịu một lọa áp lực cực lớn, môi Tư tiên sinh trở nên trắng bệch, ngón tay gắt gao bám lấy tay vịn ghế sofa, nghe thấy có người tới cũng không có chút phản ứng nào.

"Tư tiên sinh". Sở Quân Liệt nhẹ gọi, bước nhanh tới phía sofa, cẩn thận dùng tay áp nhẹ lên mu bàn tay Tư tiên sinh.

Sở Quân Liệt cảm giác được một mảnh lạnh lẽo.

"Tư tiên sinh". Sở Quân Liệt nhỏ giọng gọi người trước mắt, bất an và khẩn trương nắm lấy tay Tư tiên sinh.

Tư Vân Dịch cảm nhận được ấm áp trên tay, chậm rãi hoàn hồn, nhìn Sở Quân Liệt hai mắt đều tràn đầy sự quan tâm, ánh mắt có chút phức tạp khó nói.

"Ba!" Chị ba ngạc nhiên kêu một tiếng, mấy người theo ánh mắt Tư Y Y nhìn lên, chỉ thấy Tư lão gia không biết từ lúc nào đã tỉnh lại, đứng ở lan can tầng hai nhìn xuống mấy đứa con ở phía dưới.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Con Rể Văn Nam Chủ Xuống Tay Với Ta Rồi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook