Chương 66: Trốn không thoát
Triệu Hi Chi
15/08/2020
Edit: MinnieKemi
Vương Phu Nam xuất thân từ thập nhị vệ Nam nha, nhưng lại không phải vào thời kì thịnh vượng nhất.
Đất đai bị thâu tóm trầm trọng, chế độ quân điền tan rã, châu phủ binh suy thoái, Nam nha hữu danh vô thực, chỉ có thể dần dần bước trên con đường suy bại, đanh hai tay dâng phong quang trước đây cho cấm quân Bắc nha.
Chủ lực Bắc nha là tả hữu Thần Sách quân, là cấm vệ quân của hoàng đế, làm nhiệm vụ bảo vệ trong ngoài kinh thành, và những khu vực quan trọng khác, đây là đội quân phụ trách chinh phạt bình phiến loạn, là cấm quân thiên tử cao cấp nhất, vì vậy bất kể từ phương diện trợ cấp hay thăng chức các loại, Thần Sách quân đều được hưởng những đãi ngộ vượt trội hơn những đội quân khác.
Dường như thế lực lớn mạnh của Thần Sách quân và sự chuyên quyền của Yêm đảng cùng song song tồn tại. Hoạn quan đảm nhiệm vị trí Trung Úy trong Thần Sách quân, các tướng lĩnh trong quân đều chịu sự quản thúc từ bên ngoài, thao túng quân quyền cũng vì đây mà ra. Trước mắt mức độ thế nào? Ngay cả Tiết Độ Sứ hay Quan Sát Sứ địa phương hầu như đều xuất thân trong hàng tướng lĩnh của Thần Sách quân.
Vương Phu Nam chính là một ví dụ. Một bầu hoài bảo ở Nam nha không cách nào phát huy, làm sao chinh phạt Tây Nhung, đoạt lại Lũng Hà. Vì vậy hắn gia nhập đội quân xuất chinh của Thần Sách quân. Đại thắng trở về, sau thì đảm nhiệm chức Quan Sát Sứ Thái Ninh.
Có thể nói con đường làm quan của Vương Phu Nam nếu không bước lên tấm ván Yêm đảng này cũng chưa chắc có thể đi tới ngày hôm nay.
Triệu tướng công không tín nhiệm Vương Phu Nam là có nguyên nhân, trong cuộc cạnh tranh giữa triều đình và Yêm đảng họ không ở cùng một phía, Vương Phu Nam và Thần Sách quân lại có mối liên hệ này nên ông ta có đầy đủ lý do phủ nhận Vương Phu Nam.
Đứng trước sự hoài nghi của Triệu tướng công, Hứa Tắc lại không thẳng thắng trả lời.
Nàng nói: “Không thể giao cho hắn đi ư? Nhưng…”
Nàng có ý dừng lại, vẻ mặt khó xử: “Tin đã gửi đi, tính thời gian thì cũng nên đến tay Vương đại nhân rồi.”
Tiền trảm hậu tấu, muốn phản đối thì cũng muộn rồi.
Trên mặt Triệu tướng công tức thời hiện lên ý cười: “Chuyện này nếu làm không ổn, ngươi có biết hậu quả không?”
“Chính vì hạ quan biết rõ lợi hại trong đó nên mới dâng việc này cho Quan Sát Sứ.” Hứa Tắc rút lại nụ cười ngượng nghịu, nét mặt ung dung.
“Ngươi rất tin tưởng hắn?” Trên quan trường làm gì có chuyện tín nhiệm? Chẳng phải là cùng chung lợi ích hay sao. Nhưng Hứa Tắc lại biểu hiện sự tín nhiệm vượt qua cả ích lợi.
“Theo hạ quan biết, Vương Quan Sát Sứ không phải là cùng một hạng với những kẻ hoạn quan.” Mỗi chữ mỗi câu của nàng đều đang vì Vương Phu Nam chứng tỏ lập trường. Bây giờ trong ngoài tranh đấu ngày càng mãnh liệt, hắn cũng sẽ không ở Thái Ninh đợi suốt, hồi triều là chuyện tất nhiên, nhưng nếu vì lập trường không rõ ràng mà bị xử lý, thì thật sự quá oan uổng.
Trốn cũng không thoát, chi bằng nói cho rõ ràng.
“Tại sao ngươi lại tranh luận vì hắn?” Triệu tướng công biết cho tới bây giờ Hứa Tắc vẫn chưa đứng vào hàng ngũ phe cánh nào, trong cuộc chiến nội bộ triều đình nàng cũng không tỏ rõ lập trường của mình. Nhưng giả sử nàng và Vương Phu Nam có quan hệ cá nhân thân thiết, đây có thể biến thành phe cánh của thế gia vọng tộc, cũng là lẽ tất nhiên.
“Nếu tướng công lấy mối quan hệ cá nhân của hạ quan ra đánh giá lập trường, thì không cần. Luyện thị Ngự và Vương Phu Nam có mối quan hệ vô cùng tốt, lẽ nào ngài hoài nghi Luyện thị Ngự sao?” Nàng ngẩng đầu lên: “Chẳng qua hạ quan chỉ cảm thấy lãng phí, rõ ràng là tướng giỏi có thể dùng, cớ sao lại vì tầng quan hệ thoáng qua với đám hoạn quan kia mà bị gạt sang một bên, tướng công không cảm thấy đáng tiếc ư?”
Nàng nói đến đó thì ngừng, cũng không nói thêm nữa, bởi vì nói rõ bản thân, chỉ có thể làm đến đây.
Bên trong phòng thoáng chốc chỉ còn nghe thấy tiếng động nàng khép sổ sách lại, Triệu tướng công lặng lẽ nhìn nàng, ông ta không khỏi nheo mắt.
Có thể lấy Luyện Hội làm dẫn chứng, tức là chỗ thông minh của nàng.
Vì trong cuộc chiến này Luyện Hội là nhân vật quan trọng, tín nhiệm rất cao, nàng có thể nhìn ra điểm này chứng tỏ có con mắt không tệ.
Hứa Tắc cất sổ rồi xin cáo lui, lúc ra cửa ánh nắng của ngày thu rọi lên mặt, cả người nhất thời ấm áp. Nàng cúi người thay giày, lá vàng rụng loạn xạ rơi bên chân nàng, thoạt nhìn giống như những phiến quạt nhỏ bằng vàng.
Đây là lá cây bạch quả, nàng đột nhiên nhớ tới buổi tối hồi mới tới Thái Ninh Phủ Sứ, Vương Phu Nam giữ đầu nàng, gỡ một phiến lá bạch quả ra khỏi tóc nàng.
Một năm đã qua, thời gian như cơn gió.
Nàng nhặt lấy một chiếc lá, gió lùa tới trước mặt cuốn theo nhiều lá rụng hơn. Nàng phải về Độ Chi, mục đích dường như đã rõ ràng, nhưng tương lai thì sao? Nàng có thể đi thật xa, cũng có thể ở kinh thành chờ đợi, nhưng bao lâu? Cuối cùng kết quả sẽ thế nào…nàng không có cách nào tưởng tượng nổi.
Nhưng nàng vẫn phải đi tiếp. Mặc dù so với dự đoán của nàng, ứng phó với Độ Chi còn khó khăn hơn, nhưng nếu có thể giành lấy cho quốc khố một phần, có thể thúc đẩy mối lợi từ muối và thuế, dù có đầu mơi máu chảy nàng không không nề hà.
Đời người nếu không có một hai lần nhảy vào nơi nước sôi lửa bỏng thì không thể hiểu rõ vận mệnh của mình.
Dù là thuận hay nghịch, là kinh đô hô mưa gọi gió hay biên quan rời xa quyền lực…nàng đều đã chuẩn bị kĩ càng.
——*——*——*——*——
Dương Trung Úy vừa đến Tào châu đã dẫn binh tiến thẳng tới Ngụy Bác.
Trung Hộ quân hỏi vì sao đi ngang Thái Ninh mà không cứu, lỡ như Thái Ninh thất thủ thì có thể xảy ra chuyện lớn. Dương Trung Úy mắng: “Ngươi có đầu óc không, Ngụy Bác xuất binh tới Thái Ninh, hiện tại trong thành trống rỗng, không nhanh chóng tiến đánh, giữ lại để ăn tết rồi tái chiến à?”
“Thái Ninh thì sao ạ?”
“Nếu ngay cả Thái Ninh mà Thập Thất lang cũng không giữ được thì ta cho hắn mất gốc luôn!” Dương Trung Úy tính tình nóng nảy không chịu được mà đáp.
Tiếng vó ngựa trùng trùng điệp điệp.
Lúc này Vương Phu Nam đang dẫn các tướng lĩnh đi vòng trở về Lâm Nghi, cũng lệnh cho các thuộc tướng truyền lệnh xuống không được lơi lỏng cảnh giác, vì đêm nay rất có thể sẽ có một trận ác chiến.
Phơi nắng dưỡng sức một ngày, mọi người đều không buồn ngủ, chỉ lộc cộc chạy về phía cửa thành.
Trời tối hẳn, Chu Chỉ Huy sứ thủ thành vẫn chưa được nghỉ. Vì tình báo mới đưa tin, quân Ngụy Bác mang theo loan đao vòng trở về, một đường đánh giết, chỉ còn cách thành Lâm Nghi bốn dặm.
Chu chỉ huy sứ bố trí lực lượng canh phòng xong, thở dài một tiếng. Vương Phu Nam chậm trễ không về làm hắn rất lo lắng, quân tình báo lại cũng nói là không nhận được tin tức từ họ, điểm này vô cùng kỳ lạ. Đến cùng là đi đâu đây? Tối qua không lẽ thua rồi sao? Nếu thua, quân Ngụy Bác cũng đâu cần quay một vòng lớn như vậy.
Đáng ngờ, thực sự quá đáng ngờ.
Binh giả ngụy đạo (dùng binh thì tha hồ bày kế), Chu chỉ huy sứ không đoán được tâm tư của Vương Phu Nam, điều ông ta có thể làm chỉ là đem hết toàn lực bảo vệ cổng thành.
Nhưng quân địch đông như vũ bão hơn hai mươi ngàn người, Chu chỉ huy cũng không tránh khỏi có chút chộn rộn trong lòng.
Quân Ngụy Bác thế như chẻ tre, cộng thêm chuyện tối qua bị chỉnh một phen nên trong lòng tràn đầy căm phẫn. Chúng bất chấp sống chết thúc xe xông lên trước, thang dây nhanh chóng được dựng lên, người trước ngã xuống người sau tiến lên, đối mặt với công kích của quân thủ thành Thái Ninh cũng không mảy may để ý.
Trong lúc quân Thái Ninh ném đá ném đuốc ngăn cản thế tấn công của quân Ngụy Bác, không ngờ quân Ngụy Bác lại kéo xe nỏ tới, vô số mũi tên nhất tề bắn ra, tầm bắn có khi hơn bảy tám trăm thước, tất cả đều tập trung tấn công vào cửa thành, sức mạnh thực sự không thể khinh thường, chúng lại dùng xe ném đá tấn công lên tường thành, khiến người ta ứng phó không ngơi tay.
Chu chỉ huy sứ tức giận nói: “Lặn lội đường xa mà còn mang đầy đủ như vậy, quân Ngụy Bác thật đáng hận, xem lần này ông nội có đánh chết các người không!”
Nói xong thì vung một đao, suýt thì chém trúng tên quân Ngụy Bác đang trèo lên thang dây. Một thùng dầu vừng trút thẳng xuống dưới, kèm theo từng cây đuốc đang bốc cháy, tức thì thang dây bén lửa thiêu cháy quân Ngụy Bác như đám kiến hôi, thang dây chẳng mấy chốc tan ra trong lửa đỏ.
“Dầu vừng năm nay Nghi châu thu hoạch đều cho các ngươi hết!” Một tiểu tướng đứng bên cạnh cũng trút một thùng xuống rồi ném theo cây đuốc, hắn mau chóng nhảy sang bên cạnh, thì ra là một mũi tên xẹt qua đầu hắn. Lúc xoay người đứng lên hắn nghe Chu chỉ huy sứ gào to: “Ta thấy Ngụy Bác quân ở đây còn lâu mới tới hai mươi ngàn, có thể chúng đã chia ra tấn công cổng phía tây, ngươi nhanh chóng dẫn người đi trợ giúp.”
Tiểu trướng dạ một tiếng rồi vội vã dẫn người lui xuống. Chu chỉ huy vẫn dẫn một nhóm quân phòng thủ ngăn chặn sự tấn công của quân Ngụy Bác nhưng tên bay tới dày đặc phát ra tiếng kêu vun vút như chim líu lo, thật khiến người ta nhức đầu.
Dù sao cổng thành cũng không phải vật gì kiên cố không thể suy suyễn, một lần không thể phá thì lại thử lần thứ hai, người chết tổn thất tuyệt đối không phải là cách hay. Giả sử có Vương Phu Nam ở đây, đoán chừng hắn sẽ bày quỷ kế dẫn địch vào thành phục kích, nhưng Chu chỉ huy không nắm chắc mười phần thì thực sự không dám to gan làm vậy.
Quân Ngụy Bác và quân Thái Ninh rơi vào thế giằng co, hai bên đều không có thời gian nghỉ ngơi, cả hai đều không sợ chết, binh lực bổ sung kịp thời, vũ khí cũng không phải một chốc một lát mà hao hết được.
Mùi máu tươi lẫn với mùi dầu vừng cháy cuồn cuộn bốc lên trong không khí xông vào xoang mũi, thứ mùi kỳ dị làm người ta buồn nôn.
“Chu chỉ huy!” Có người gọi ông ta: “Dầu sắp hết rồi!”
“Đi lấy thêm!”
“Không còn nữa!”
“Dùng m* gì nhanh hết vậy!”
“Chúng quá mạnh!” Tiểu tướng hét lên: “Cứ cho bọn chúng vào cổng rồi nhốt lại giết một lượt! Như thế còn tốt hơn để chúng trèo lên thành!”
Lúc Chu chỉ huy đang do dự thì lại có một tiểu tướng thở hổn hển chạy lên tường thành: “Chu, Chu chỉ huy…Đại soái đã đánh cho quân Ngụy Bác ở cửa tây tan tác, đang dẫn người qua phía này, nói nếu không thủ được thì để cho bọn chúng tiến vào, người vừa vào thì hạ cửa đá xuống, chặn giết hết ở trong thành, còn bên ngoài…Cứ để cho ngài ấy giải quyết.”
Chu chỉ huy đã mệt bở hơi tai, lúc này thở một hơi dài, nhưng vẫn nhạy bén tránh được một mũi tên lao tới.
Đến tốt lắm…
Định thần lại, ông ta sắp xếp binh sĩ trên cổng thành, sau đó nhanh chóng hạ lệnh bỏ thủ cửa thứ nhất.
Quân Ngụy Bác bị thắng lợi che mờ mắt, liểu lĩnh tràn hết qua cổng thành, thế nhưng chưa chạy được vào bên trong bao xa liền có một cánh của đá khác rơi xuống, khi trở ngược đầu thì một cánh của đá khác cũng hạ xuống. Mặc cho chúng có ra sức nâng bao nhiêu, hay là thấy thân thể chèn lại ngăn nó không rơi xuống nữa cũng phí công vô ích.
Phía trước không còn đường, phía sau cũng bị cắt đứt, quân Ngụy Bác bị giam giữa hai cánh của đá giống như cá trong chậu, còn đạo quân ở ngoài thành cũng không khá hơn chút nào.
Vì binh lực bị phân tán lại đã thấm mệt, cho nên vốn chúng giờ chẳng phải đối thủ của quân Thái Ninh bất ngờ đánh úp từ phía ngoài.
Trận chiến trước mắt bắt đầu đánh giáp lá cà, hai bên đọ sức, máu tươi thấm ướt vô cùng tàn khốc, cũng tổn hao cực lớn.
Trận chiến này đánh tới lúc trời nhá nhem sáng, trong không khí thoáng mùi dầu vừng, quần áo thậm chí cả mùi da thịt bị cháy xém, mùi tanh tửi của máu, tất cả cuồn cuộn bốc lên theo ngọn gió mùa thu xộc vào xoang mũi.
Quân Thái Ninh bắt đầu kiểm kê quân số, châu trấn quân cũng tham gia giúp đỡ dọn sạch chiến trường, cửa thành mở ra, khắp nơi toàn là xác người.
Binh mã sứ vừa chạy tới từ cửa tây, cuống cuồng xử lý vấn đề tù binh.
Vương Phu Nam cởi mũ giáp trở về Phủ Sứ.
Nắng sớm kéo cái bóng của hắn ra thật dài, đôi hài dầm dề máu để lại từng vệt vết giày trên sàn nhà sạch sẽ, thời tiết chưa quá lạnh, ngoài đình sương kết trên cành lá, khi ánh nắng chiếu tới đâu sương giá bắt đầu tan tới đó.
“Đại soái, thư từ tây kinh tới.”
Vương Phu Nam một tay ôm lấy mũ giáp, xoay về hướng ánh sáng mở thư ra.
Nét chữ quen thuộc đã lâu, nội dung lại bảo hắn giết chết Diêm Thiết sứ Hà Nam Tôn Ba.
Sao lại để cho hắn làm chuyện này? Triều thần không lẽ không nghi ngờ hắn có dinh líu với Yêm đảng sao? Tôn Ba là người của Yêm đảng đấy!
Hắn mơ hồ đoán được, Hứa Tắc muốn lót đường cho hắn hồi kinh.
Nàng chào đón hắn trở về ư? Trong thư chẳng nói gì cả.
Thế là Vương Phu Nam đặt mũ áo giáp sang bên cạnh, ngồi xuống trước án, nghiêng về phía ánh nắng, thong thả mài mực rồi nhấc bút viết hồi âm cho nàng.
Một đóa thu cúc gần cửa sổ lặng lẽ nở rộ.
Trong thư hắn nói với nàng…
Ta không muốn làm thu thần chi lộ. (Sương mai trong nắng thu)
Vương Phu Nam xuất thân từ thập nhị vệ Nam nha, nhưng lại không phải vào thời kì thịnh vượng nhất.
Đất đai bị thâu tóm trầm trọng, chế độ quân điền tan rã, châu phủ binh suy thoái, Nam nha hữu danh vô thực, chỉ có thể dần dần bước trên con đường suy bại, đanh hai tay dâng phong quang trước đây cho cấm quân Bắc nha.
Chủ lực Bắc nha là tả hữu Thần Sách quân, là cấm vệ quân của hoàng đế, làm nhiệm vụ bảo vệ trong ngoài kinh thành, và những khu vực quan trọng khác, đây là đội quân phụ trách chinh phạt bình phiến loạn, là cấm quân thiên tử cao cấp nhất, vì vậy bất kể từ phương diện trợ cấp hay thăng chức các loại, Thần Sách quân đều được hưởng những đãi ngộ vượt trội hơn những đội quân khác.
Dường như thế lực lớn mạnh của Thần Sách quân và sự chuyên quyền của Yêm đảng cùng song song tồn tại. Hoạn quan đảm nhiệm vị trí Trung Úy trong Thần Sách quân, các tướng lĩnh trong quân đều chịu sự quản thúc từ bên ngoài, thao túng quân quyền cũng vì đây mà ra. Trước mắt mức độ thế nào? Ngay cả Tiết Độ Sứ hay Quan Sát Sứ địa phương hầu như đều xuất thân trong hàng tướng lĩnh của Thần Sách quân.
Vương Phu Nam chính là một ví dụ. Một bầu hoài bảo ở Nam nha không cách nào phát huy, làm sao chinh phạt Tây Nhung, đoạt lại Lũng Hà. Vì vậy hắn gia nhập đội quân xuất chinh của Thần Sách quân. Đại thắng trở về, sau thì đảm nhiệm chức Quan Sát Sứ Thái Ninh.
Có thể nói con đường làm quan của Vương Phu Nam nếu không bước lên tấm ván Yêm đảng này cũng chưa chắc có thể đi tới ngày hôm nay.
Triệu tướng công không tín nhiệm Vương Phu Nam là có nguyên nhân, trong cuộc cạnh tranh giữa triều đình và Yêm đảng họ không ở cùng một phía, Vương Phu Nam và Thần Sách quân lại có mối liên hệ này nên ông ta có đầy đủ lý do phủ nhận Vương Phu Nam.
Đứng trước sự hoài nghi của Triệu tướng công, Hứa Tắc lại không thẳng thắng trả lời.
Nàng nói: “Không thể giao cho hắn đi ư? Nhưng…”
Nàng có ý dừng lại, vẻ mặt khó xử: “Tin đã gửi đi, tính thời gian thì cũng nên đến tay Vương đại nhân rồi.”
Tiền trảm hậu tấu, muốn phản đối thì cũng muộn rồi.
Trên mặt Triệu tướng công tức thời hiện lên ý cười: “Chuyện này nếu làm không ổn, ngươi có biết hậu quả không?”
“Chính vì hạ quan biết rõ lợi hại trong đó nên mới dâng việc này cho Quan Sát Sứ.” Hứa Tắc rút lại nụ cười ngượng nghịu, nét mặt ung dung.
“Ngươi rất tin tưởng hắn?” Trên quan trường làm gì có chuyện tín nhiệm? Chẳng phải là cùng chung lợi ích hay sao. Nhưng Hứa Tắc lại biểu hiện sự tín nhiệm vượt qua cả ích lợi.
“Theo hạ quan biết, Vương Quan Sát Sứ không phải là cùng một hạng với những kẻ hoạn quan.” Mỗi chữ mỗi câu của nàng đều đang vì Vương Phu Nam chứng tỏ lập trường. Bây giờ trong ngoài tranh đấu ngày càng mãnh liệt, hắn cũng sẽ không ở Thái Ninh đợi suốt, hồi triều là chuyện tất nhiên, nhưng nếu vì lập trường không rõ ràng mà bị xử lý, thì thật sự quá oan uổng.
Trốn cũng không thoát, chi bằng nói cho rõ ràng.
“Tại sao ngươi lại tranh luận vì hắn?” Triệu tướng công biết cho tới bây giờ Hứa Tắc vẫn chưa đứng vào hàng ngũ phe cánh nào, trong cuộc chiến nội bộ triều đình nàng cũng không tỏ rõ lập trường của mình. Nhưng giả sử nàng và Vương Phu Nam có quan hệ cá nhân thân thiết, đây có thể biến thành phe cánh của thế gia vọng tộc, cũng là lẽ tất nhiên.
“Nếu tướng công lấy mối quan hệ cá nhân của hạ quan ra đánh giá lập trường, thì không cần. Luyện thị Ngự và Vương Phu Nam có mối quan hệ vô cùng tốt, lẽ nào ngài hoài nghi Luyện thị Ngự sao?” Nàng ngẩng đầu lên: “Chẳng qua hạ quan chỉ cảm thấy lãng phí, rõ ràng là tướng giỏi có thể dùng, cớ sao lại vì tầng quan hệ thoáng qua với đám hoạn quan kia mà bị gạt sang một bên, tướng công không cảm thấy đáng tiếc ư?”
Nàng nói đến đó thì ngừng, cũng không nói thêm nữa, bởi vì nói rõ bản thân, chỉ có thể làm đến đây.
Bên trong phòng thoáng chốc chỉ còn nghe thấy tiếng động nàng khép sổ sách lại, Triệu tướng công lặng lẽ nhìn nàng, ông ta không khỏi nheo mắt.
Có thể lấy Luyện Hội làm dẫn chứng, tức là chỗ thông minh của nàng.
Vì trong cuộc chiến này Luyện Hội là nhân vật quan trọng, tín nhiệm rất cao, nàng có thể nhìn ra điểm này chứng tỏ có con mắt không tệ.
Hứa Tắc cất sổ rồi xin cáo lui, lúc ra cửa ánh nắng của ngày thu rọi lên mặt, cả người nhất thời ấm áp. Nàng cúi người thay giày, lá vàng rụng loạn xạ rơi bên chân nàng, thoạt nhìn giống như những phiến quạt nhỏ bằng vàng.
Đây là lá cây bạch quả, nàng đột nhiên nhớ tới buổi tối hồi mới tới Thái Ninh Phủ Sứ, Vương Phu Nam giữ đầu nàng, gỡ một phiến lá bạch quả ra khỏi tóc nàng.
Một năm đã qua, thời gian như cơn gió.
Nàng nhặt lấy một chiếc lá, gió lùa tới trước mặt cuốn theo nhiều lá rụng hơn. Nàng phải về Độ Chi, mục đích dường như đã rõ ràng, nhưng tương lai thì sao? Nàng có thể đi thật xa, cũng có thể ở kinh thành chờ đợi, nhưng bao lâu? Cuối cùng kết quả sẽ thế nào…nàng không có cách nào tưởng tượng nổi.
Nhưng nàng vẫn phải đi tiếp. Mặc dù so với dự đoán của nàng, ứng phó với Độ Chi còn khó khăn hơn, nhưng nếu có thể giành lấy cho quốc khố một phần, có thể thúc đẩy mối lợi từ muối và thuế, dù có đầu mơi máu chảy nàng không không nề hà.
Đời người nếu không có một hai lần nhảy vào nơi nước sôi lửa bỏng thì không thể hiểu rõ vận mệnh của mình.
Dù là thuận hay nghịch, là kinh đô hô mưa gọi gió hay biên quan rời xa quyền lực…nàng đều đã chuẩn bị kĩ càng.
——*——*——*——*——
Dương Trung Úy vừa đến Tào châu đã dẫn binh tiến thẳng tới Ngụy Bác.
Trung Hộ quân hỏi vì sao đi ngang Thái Ninh mà không cứu, lỡ như Thái Ninh thất thủ thì có thể xảy ra chuyện lớn. Dương Trung Úy mắng: “Ngươi có đầu óc không, Ngụy Bác xuất binh tới Thái Ninh, hiện tại trong thành trống rỗng, không nhanh chóng tiến đánh, giữ lại để ăn tết rồi tái chiến à?”
“Thái Ninh thì sao ạ?”
“Nếu ngay cả Thái Ninh mà Thập Thất lang cũng không giữ được thì ta cho hắn mất gốc luôn!” Dương Trung Úy tính tình nóng nảy không chịu được mà đáp.
Tiếng vó ngựa trùng trùng điệp điệp.
Lúc này Vương Phu Nam đang dẫn các tướng lĩnh đi vòng trở về Lâm Nghi, cũng lệnh cho các thuộc tướng truyền lệnh xuống không được lơi lỏng cảnh giác, vì đêm nay rất có thể sẽ có một trận ác chiến.
Phơi nắng dưỡng sức một ngày, mọi người đều không buồn ngủ, chỉ lộc cộc chạy về phía cửa thành.
Trời tối hẳn, Chu Chỉ Huy sứ thủ thành vẫn chưa được nghỉ. Vì tình báo mới đưa tin, quân Ngụy Bác mang theo loan đao vòng trở về, một đường đánh giết, chỉ còn cách thành Lâm Nghi bốn dặm.
Chu chỉ huy sứ bố trí lực lượng canh phòng xong, thở dài một tiếng. Vương Phu Nam chậm trễ không về làm hắn rất lo lắng, quân tình báo lại cũng nói là không nhận được tin tức từ họ, điểm này vô cùng kỳ lạ. Đến cùng là đi đâu đây? Tối qua không lẽ thua rồi sao? Nếu thua, quân Ngụy Bác cũng đâu cần quay một vòng lớn như vậy.
Đáng ngờ, thực sự quá đáng ngờ.
Binh giả ngụy đạo (dùng binh thì tha hồ bày kế), Chu chỉ huy sứ không đoán được tâm tư của Vương Phu Nam, điều ông ta có thể làm chỉ là đem hết toàn lực bảo vệ cổng thành.
Nhưng quân địch đông như vũ bão hơn hai mươi ngàn người, Chu chỉ huy cũng không tránh khỏi có chút chộn rộn trong lòng.
Quân Ngụy Bác thế như chẻ tre, cộng thêm chuyện tối qua bị chỉnh một phen nên trong lòng tràn đầy căm phẫn. Chúng bất chấp sống chết thúc xe xông lên trước, thang dây nhanh chóng được dựng lên, người trước ngã xuống người sau tiến lên, đối mặt với công kích của quân thủ thành Thái Ninh cũng không mảy may để ý.
Trong lúc quân Thái Ninh ném đá ném đuốc ngăn cản thế tấn công của quân Ngụy Bác, không ngờ quân Ngụy Bác lại kéo xe nỏ tới, vô số mũi tên nhất tề bắn ra, tầm bắn có khi hơn bảy tám trăm thước, tất cả đều tập trung tấn công vào cửa thành, sức mạnh thực sự không thể khinh thường, chúng lại dùng xe ném đá tấn công lên tường thành, khiến người ta ứng phó không ngơi tay.
Chu chỉ huy sứ tức giận nói: “Lặn lội đường xa mà còn mang đầy đủ như vậy, quân Ngụy Bác thật đáng hận, xem lần này ông nội có đánh chết các người không!”
Nói xong thì vung một đao, suýt thì chém trúng tên quân Ngụy Bác đang trèo lên thang dây. Một thùng dầu vừng trút thẳng xuống dưới, kèm theo từng cây đuốc đang bốc cháy, tức thì thang dây bén lửa thiêu cháy quân Ngụy Bác như đám kiến hôi, thang dây chẳng mấy chốc tan ra trong lửa đỏ.
“Dầu vừng năm nay Nghi châu thu hoạch đều cho các ngươi hết!” Một tiểu tướng đứng bên cạnh cũng trút một thùng xuống rồi ném theo cây đuốc, hắn mau chóng nhảy sang bên cạnh, thì ra là một mũi tên xẹt qua đầu hắn. Lúc xoay người đứng lên hắn nghe Chu chỉ huy sứ gào to: “Ta thấy Ngụy Bác quân ở đây còn lâu mới tới hai mươi ngàn, có thể chúng đã chia ra tấn công cổng phía tây, ngươi nhanh chóng dẫn người đi trợ giúp.”
Tiểu trướng dạ một tiếng rồi vội vã dẫn người lui xuống. Chu chỉ huy vẫn dẫn một nhóm quân phòng thủ ngăn chặn sự tấn công của quân Ngụy Bác nhưng tên bay tới dày đặc phát ra tiếng kêu vun vút như chim líu lo, thật khiến người ta nhức đầu.
Dù sao cổng thành cũng không phải vật gì kiên cố không thể suy suyễn, một lần không thể phá thì lại thử lần thứ hai, người chết tổn thất tuyệt đối không phải là cách hay. Giả sử có Vương Phu Nam ở đây, đoán chừng hắn sẽ bày quỷ kế dẫn địch vào thành phục kích, nhưng Chu chỉ huy không nắm chắc mười phần thì thực sự không dám to gan làm vậy.
Quân Ngụy Bác và quân Thái Ninh rơi vào thế giằng co, hai bên đều không có thời gian nghỉ ngơi, cả hai đều không sợ chết, binh lực bổ sung kịp thời, vũ khí cũng không phải một chốc một lát mà hao hết được.
Mùi máu tươi lẫn với mùi dầu vừng cháy cuồn cuộn bốc lên trong không khí xông vào xoang mũi, thứ mùi kỳ dị làm người ta buồn nôn.
“Chu chỉ huy!” Có người gọi ông ta: “Dầu sắp hết rồi!”
“Đi lấy thêm!”
“Không còn nữa!”
“Dùng m* gì nhanh hết vậy!”
“Chúng quá mạnh!” Tiểu tướng hét lên: “Cứ cho bọn chúng vào cổng rồi nhốt lại giết một lượt! Như thế còn tốt hơn để chúng trèo lên thành!”
Lúc Chu chỉ huy đang do dự thì lại có một tiểu tướng thở hổn hển chạy lên tường thành: “Chu, Chu chỉ huy…Đại soái đã đánh cho quân Ngụy Bác ở cửa tây tan tác, đang dẫn người qua phía này, nói nếu không thủ được thì để cho bọn chúng tiến vào, người vừa vào thì hạ cửa đá xuống, chặn giết hết ở trong thành, còn bên ngoài…Cứ để cho ngài ấy giải quyết.”
Chu chỉ huy đã mệt bở hơi tai, lúc này thở một hơi dài, nhưng vẫn nhạy bén tránh được một mũi tên lao tới.
Đến tốt lắm…
Định thần lại, ông ta sắp xếp binh sĩ trên cổng thành, sau đó nhanh chóng hạ lệnh bỏ thủ cửa thứ nhất.
Quân Ngụy Bác bị thắng lợi che mờ mắt, liểu lĩnh tràn hết qua cổng thành, thế nhưng chưa chạy được vào bên trong bao xa liền có một cánh của đá khác rơi xuống, khi trở ngược đầu thì một cánh của đá khác cũng hạ xuống. Mặc cho chúng có ra sức nâng bao nhiêu, hay là thấy thân thể chèn lại ngăn nó không rơi xuống nữa cũng phí công vô ích.
Phía trước không còn đường, phía sau cũng bị cắt đứt, quân Ngụy Bác bị giam giữa hai cánh của đá giống như cá trong chậu, còn đạo quân ở ngoài thành cũng không khá hơn chút nào.
Vì binh lực bị phân tán lại đã thấm mệt, cho nên vốn chúng giờ chẳng phải đối thủ của quân Thái Ninh bất ngờ đánh úp từ phía ngoài.
Trận chiến trước mắt bắt đầu đánh giáp lá cà, hai bên đọ sức, máu tươi thấm ướt vô cùng tàn khốc, cũng tổn hao cực lớn.
Trận chiến này đánh tới lúc trời nhá nhem sáng, trong không khí thoáng mùi dầu vừng, quần áo thậm chí cả mùi da thịt bị cháy xém, mùi tanh tửi của máu, tất cả cuồn cuộn bốc lên theo ngọn gió mùa thu xộc vào xoang mũi.
Quân Thái Ninh bắt đầu kiểm kê quân số, châu trấn quân cũng tham gia giúp đỡ dọn sạch chiến trường, cửa thành mở ra, khắp nơi toàn là xác người.
Binh mã sứ vừa chạy tới từ cửa tây, cuống cuồng xử lý vấn đề tù binh.
Vương Phu Nam cởi mũ giáp trở về Phủ Sứ.
Nắng sớm kéo cái bóng của hắn ra thật dài, đôi hài dầm dề máu để lại từng vệt vết giày trên sàn nhà sạch sẽ, thời tiết chưa quá lạnh, ngoài đình sương kết trên cành lá, khi ánh nắng chiếu tới đâu sương giá bắt đầu tan tới đó.
“Đại soái, thư từ tây kinh tới.”
Vương Phu Nam một tay ôm lấy mũ giáp, xoay về hướng ánh sáng mở thư ra.
Nét chữ quen thuộc đã lâu, nội dung lại bảo hắn giết chết Diêm Thiết sứ Hà Nam Tôn Ba.
Sao lại để cho hắn làm chuyện này? Triều thần không lẽ không nghi ngờ hắn có dinh líu với Yêm đảng sao? Tôn Ba là người của Yêm đảng đấy!
Hắn mơ hồ đoán được, Hứa Tắc muốn lót đường cho hắn hồi kinh.
Nàng chào đón hắn trở về ư? Trong thư chẳng nói gì cả.
Thế là Vương Phu Nam đặt mũ áo giáp sang bên cạnh, ngồi xuống trước án, nghiêng về phía ánh nắng, thong thả mài mực rồi nhấc bút viết hồi âm cho nàng.
Một đóa thu cúc gần cửa sổ lặng lẽ nở rộ.
Trong thư hắn nói với nàng…
Ta không muốn làm thu thần chi lộ. (Sương mai trong nắng thu)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.