Chương 156: Có người theo dõi
Gừng càng già càng cay
21/06/2022
Đợi người trong lớp “xin vía” xong, Công Nam còn chưa kịp làm gì với đống đồ ăn trên bàn thì Minh Đăng đã giang tay ôm hết vào lòng, sau đó hí ha hí hửng chạy tới chỗ của Khả Như và Kiều Vy để chia cho hai cô gái hòng lấy lòng người đẹp, Khả Như và Kiều Vy không hề chê đây là đồ ăn ké mà tự nhiên nhận lấy, còn ăn một cách vô cùng tự nhiên, thậm chí chia lại cho những bạn học khác.
Tính ra cái gọi là quà biếu cho việc xin vía cũng chỉ gửi tạm, đồ ăn thức uống gì đó vẫn vào bụng đám học sinh trong lớp mà thôi.
Công Nam vốn không để ý đến những thứ này, lúc cậu lại chuẩn bị cúi đầu đọc sách thì cảm nhận được ánh mắt trắng trợn của thanh niên bên cạnh, cậu quay sang, cau mày hỏi:
- Cậu cần tôi giúp gì à?
Will lắc đầu, ánh mắt vẫn táo tợn dán vào người Công Nam, đáp:
- No, tôi chỉ muốn hỏi, khi nào cậu sẽ đưa tôi tham quan khắp Việt Nam như lời mình đã hứa cách đây không lâu thôi.
Công Nam mở to mắt đứng hình trong vài giây, thanh niên đối diện vẫn cười cười nhướng mày ra vẻ cà lơ phất phơ, một lúc sau, Công Nam bỗng nhiên thu hồi vẻ mặt ngạc nhiên lại rồi quay đầu lại, tiếp tục đọc sách như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Lần này đến lượt Will ngây người, phản ứng này không giống như trong tưởng tượng của cậu ta lắm, đáng lẽ Công Nam phải vui mừng nhảy cẫng lên ôm chầm lấy cậu ta chứ?
Phản ứng này quá lạnh lùng, nhưng không hiểu sao Will lại cảm thấy chàng trai này càng có sức hút.
Vì thế, mặc cho việc đối phương tặng mình cục bơ, Will vẫn không giận dỗi mà còn dán lại gần, dùng tiếng Anh nói:
- Cậu cũng biết thân phận đặc biệt của tôi rồi đấy, hơn nữa tháng trước còn lộ mặt trước truyền thông, nếu tôi tùy tiện xuất hiện ở một đất nước xa lạ thì sẽ dễ dàng tạo điều kiện cho bọn khủng bố bắt cóc tống tiền lắm, cho nên ba tôi bảo tôi cải trang cho khác đi, cậu thấy thế nào, có phải khác xa ấn tượng ban đầu không? Cả cậu còn không nhận ra nữa mà.1
Đối phương hào hứng nói rất nhiều, nhưng Công Nam chỉ gật đầu ừ một tiếng, Will thấy thiếu niên không thân thiện với mình trong lòng cũng hơi hụt hẫng, cậu ta không biết mình đã làm điều gì khiến cậu không thích, chỉ cần nghĩ đến chuyện người đẹp không thích mình, lòng Will lại đau lên từng đợt.
Mà Công Nam sau khi đáp lời xong cũng cảm thấy phản ứng này của mình quá lạnh nhạt, vì thế bèn quay sang nhìn Will và nói thêm một câu:
- Thời gian sắp tới tôi khá bận, có lẽ không thể dẫn cậu đi tham quan được, tạm thời cậu cứ làm quen với trường học trước, dù sao cậu cũng ở Việt Nam tận một năm học kia mà, còn nếu cậu cảm thấy nhất thiết phải đi, tôi đề nghị cậu mời hướng dẫn viên chuyên nghiệp hướng dẫn mình.
Will thấy Công Nam chịu nói chuyện với mình thì lập tức trở nên vui vẻ, hoàn toàn quên đi cảm giác mất mát vừa rồi, cậu ta vội nói:
- Không, tôi chờ được, nếu không có cậu, tôi đi có ý nghĩa gì đâu chứ.
Công Nam nhìn gương mặt khờ khạo kia, khóe môi hơi nhếch lên, sau đó tiếp tục làm việc của mình, mà Will đã đạt được mục đích cho nên cũng không quấy rầy cậu nữa, cậu ta đi lên chỗ nhóm học sinh đang quây quần ăn quà vặt nói chuyện phiếm bắt đầu làm quen với bạn học mới.
Thời gian một buổi học nhanh chóng trôi qua, do đã vào cuối cấp cho nên khối mười hai sẽ học hai buổi sáng và chiều, mà buổi chiều chỉ cần mặc đồng phục thể dục là được, vì thế đa số học sinh đều sẽ chọn ở lại lớp học để nghỉ ngơi hoặc soạn các bài tập được giao.
Trường trung học Quang Huy luôn tạo điều kiện tốt nhất cho học sinh, đối với những em chịu ở lại trường giữa hai buổi học, nhà trường sẽ tặng miễn phí cho họ một bữa ăn trưa, nhưng điều kiện bắt buộc chính là phải có thẻ học sinh để tránh tình trạng kẻ gian đột nhập vào trường.
Công Nam cũng không ngoại lệ, vì để tiết kiệm thời gian, cậu mang theo cả máy tính và tài liệu nghiên cứu ở lại trường, sau đó nhân lúc có hai tiếng nghỉ trưa thì đến văn phòng của thầy Hưng xin nhờ một chỗ yên tĩnh rồi bắt đầu tập trung làm việc.
Thầy Hưng biết cậu học trò này đang hợp tác với thầy của mình thực hiện công trình nghiên cứu to lớn cho nên chẳng những tạo môi trường thuận lợi nhất cho công việc của cậu mà còn nghiêm túc cảnh cáo người khác nhất là thầy Nghiêm không được làm phiền cậu, điều này khiến nhóm giáo viên tò mò không thôi.
Họ biết thầy Hưng ưu ái Công Nam, nhưng ưu ái đến mức này thì hơi quá mức rồi, còn thầy Nghiêm thì lại nảy sinh cảm giác bị đe dọa, ông ấy cho rằng thầy Hưng đang lấy lòng hòng đoạt Công Nam về tay mình hoàn toàn, nhưng nghĩ thì nghĩ vậy thôi, ông ấy cũng biết mình không có khả năng xen vào việc này, hơn nữa ông ấy tin chắc cậu bé kia rất hiểu chuyện, sẽ không nỡ làm ông ấy buồn mà từ bỏ cuộc thi đấu IMO năm sau đâu.
Công Nam không biết hai thấy giáo đang âm thầm giao đấu mà chỉ một mực lao đầu vào đống tài liệu, mãi cho đến khi chuông báo thức vang lên thông báo đã sắp đến giờ vào buổi học chiều, cậu mới nghe thấy bên ngoài có tiếng cãi vả.
Công Nam nhét hết giấy tờ vào trong cặp rồi bước ra ngoài, vừa đi đến cửa, cậu lập tức chạm mặt một người quen đã lâu không gặp.
Thanh niên thấy cậu đi ra lập tức vùng khỏi tay của thầy Nghiêm, lao tới trước mặt cậu, nói:
- Nam, là tao… là anh này, cậu nhận ra anh mà đúng không? Anh có chuyện muốn nói với cậu, rất quan trọng! Cậu ccho anh một chút thời gian thôi nhé.
Công Nam nhìn gương mặt chằng chịt vết sẹo không còn nhìn ra hình dạng trước mặt, cả người bỗng run lên một cái, vết thương trên mặt và cổ của thanh niên này rõ ràng là bị bỏng, vết bỏng khá nặng kéo theo da non cho nên đường nét ngũ quan đều đã bị biến đổi, với dáng vẻ thế này, có thể lọt qua cửa ải của bảo vệ, coi như cậu ta có bản lĩnh rồi, tuy vậy cậu vẫn nhận ra người trước mặt là ai.
Nhưng cậu cho rằng mình và người này không có gì để nói riêng, vì thế dứt khoát quay sang nói với thầy Nghiêm:
- Đây là người em từng quen, nhưng không quá thân thiết, hiện giờ em phải vào lớp học rồi, thầy giúp em đưa người này ra ngoài là được rồi, đừng khó xử anh ta.1
Thầy Nghiêm vốn còn định giao thanh niên có ngoại hình ghê sợ này đến đồn công an xử lý, bởi vì không biết bằng cách nào mà cậu ta có được thẻ sinh viên đánh lừa bảo vệ đi vào trường, không khó để thấy mục đích của cậu ta là gặp Công Nam, nhưng cậu muốn gặp là gặp được sao? Đây là thần đồng đẩy triển vọng của đất nước đấy, lỡ như người này là kẻ xấu đến làm hại học trò ngoan của ông ấy thì phải thế nào?
Thanh niên kia nghe Công Nam nói không muốn gặp mình thì nóng nảy muốn nói chuyện, nhưng lại bị thầy Nghiêm cắt ngang:
- Nam phải lên lớp, cậu biết điều thì đi về đi, nếu còn cản trở em ấy học tập, tôi sẽ bế cậu vào đồn công an đấy.
Thanh niên vừa nghe thấy hai chữ công an lập tức trở nên run rẩy, đầu cúi thấp xuống, hai mắt láo liên giống như đang rất sợ hãi vậy.
Công Nam cau mày nhìn cậu ta, nhưng lại không nói gì mà tiếp tục đi đến khu dạy học, mà thầy Nghiêm và một số giáo viên khác thì hợp sức đuổi thanh niên lạ mặt kia ra khỏi trường, đồng thời dặn dò bảo vệ nên chú ý hơn, dạo gần đây kẻ xấu ngày càng tinh vi hơn, không thể bất cẩn làm ảnh hưởng đến an ninh của cả trường được.
Buổi học chiều đã đến, Công Nam vẫn giống như lúc sáng lấy sách toán ra xem, đồng thời ghi ghi chép chép gì đó, giáo viên cũng mắt nhắm mắt mở để cậu muốn làm gì thì làm.
Tan học, Will thấy Công Nam đạp xe đạp bèn ngỏ ý mời cậu đi cùng xe, cậu lắc đầu, nói:
- Không cần, lát nữa tôi còn phải ghé chỗ khác mua đồ, thôi cậu về nhà đi kẻo tối đấy.
Nói xong, không đợi Will đáp lời, Công Nam đã ngồi lên xe đạp phóng đi mất.
Trên đường trở về, Công Nam cứ suy nghĩ mãi về thanh niên mình gặp lúc trước, trong lòng cảm thấy có chút nghèn nghẹn, giống như không ngờ rằng sẽ có ngày hôm nay vậy, vốn dĩ cậu nên tức giận thậm chí hận thanh niên kia vì cậu ta dám bày kế hãm hại mình, nhưng khi nhìn vết bỏng trên mặt cậu ta, bỗng dưng cậu lại không đành lòng.
Tuy nhiên chỉ là không đành lòng, không tiếp tục thù hận cậu ta nhưng không hề có ý muốn giúp đỡ, cậu sẽ không ngu ngốc tới mức dẫn sói vào nhà của mình đâu.
Vừa đạp xe vừa suy nghĩ miên man, không bao lâu sau Công Nam đã đạp được một khoảng xa trường học, khi đi ngang qua tiệm bán tạp hóa, cậu vô tình liếc qua tấm thép đang dựng đứng ở bên cạnh tiệm thì phát hiện có người đang đạp xe đạp theo sau lưng cách mình chỉ tầm mười mấy mét, không cần nghĩ cũng biết là ai rồi.
Nhưng tại sao radar lại không hoạt động? Chẳng phải khi phát hiện có người gây nguy hiểm cho ký chủ, radar sẽ thông báo sao?
Sau một hồi suy nghĩ, Công Nam khẳng định radar đã bị hư,bởi vì có đánh chết cậu cũng không thừa nhận người thanh niên không có ý xấu với mình đâu.
Tính ra cái gọi là quà biếu cho việc xin vía cũng chỉ gửi tạm, đồ ăn thức uống gì đó vẫn vào bụng đám học sinh trong lớp mà thôi.
Công Nam vốn không để ý đến những thứ này, lúc cậu lại chuẩn bị cúi đầu đọc sách thì cảm nhận được ánh mắt trắng trợn của thanh niên bên cạnh, cậu quay sang, cau mày hỏi:
- Cậu cần tôi giúp gì à?
Will lắc đầu, ánh mắt vẫn táo tợn dán vào người Công Nam, đáp:
- No, tôi chỉ muốn hỏi, khi nào cậu sẽ đưa tôi tham quan khắp Việt Nam như lời mình đã hứa cách đây không lâu thôi.
Công Nam mở to mắt đứng hình trong vài giây, thanh niên đối diện vẫn cười cười nhướng mày ra vẻ cà lơ phất phơ, một lúc sau, Công Nam bỗng nhiên thu hồi vẻ mặt ngạc nhiên lại rồi quay đầu lại, tiếp tục đọc sách như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Lần này đến lượt Will ngây người, phản ứng này không giống như trong tưởng tượng của cậu ta lắm, đáng lẽ Công Nam phải vui mừng nhảy cẫng lên ôm chầm lấy cậu ta chứ?
Phản ứng này quá lạnh lùng, nhưng không hiểu sao Will lại cảm thấy chàng trai này càng có sức hút.
Vì thế, mặc cho việc đối phương tặng mình cục bơ, Will vẫn không giận dỗi mà còn dán lại gần, dùng tiếng Anh nói:
- Cậu cũng biết thân phận đặc biệt của tôi rồi đấy, hơn nữa tháng trước còn lộ mặt trước truyền thông, nếu tôi tùy tiện xuất hiện ở một đất nước xa lạ thì sẽ dễ dàng tạo điều kiện cho bọn khủng bố bắt cóc tống tiền lắm, cho nên ba tôi bảo tôi cải trang cho khác đi, cậu thấy thế nào, có phải khác xa ấn tượng ban đầu không? Cả cậu còn không nhận ra nữa mà.1
Đối phương hào hứng nói rất nhiều, nhưng Công Nam chỉ gật đầu ừ một tiếng, Will thấy thiếu niên không thân thiện với mình trong lòng cũng hơi hụt hẫng, cậu ta không biết mình đã làm điều gì khiến cậu không thích, chỉ cần nghĩ đến chuyện người đẹp không thích mình, lòng Will lại đau lên từng đợt.
Mà Công Nam sau khi đáp lời xong cũng cảm thấy phản ứng này của mình quá lạnh nhạt, vì thế bèn quay sang nhìn Will và nói thêm một câu:
- Thời gian sắp tới tôi khá bận, có lẽ không thể dẫn cậu đi tham quan được, tạm thời cậu cứ làm quen với trường học trước, dù sao cậu cũng ở Việt Nam tận một năm học kia mà, còn nếu cậu cảm thấy nhất thiết phải đi, tôi đề nghị cậu mời hướng dẫn viên chuyên nghiệp hướng dẫn mình.
Will thấy Công Nam chịu nói chuyện với mình thì lập tức trở nên vui vẻ, hoàn toàn quên đi cảm giác mất mát vừa rồi, cậu ta vội nói:
- Không, tôi chờ được, nếu không có cậu, tôi đi có ý nghĩa gì đâu chứ.
Công Nam nhìn gương mặt khờ khạo kia, khóe môi hơi nhếch lên, sau đó tiếp tục làm việc của mình, mà Will đã đạt được mục đích cho nên cũng không quấy rầy cậu nữa, cậu ta đi lên chỗ nhóm học sinh đang quây quần ăn quà vặt nói chuyện phiếm bắt đầu làm quen với bạn học mới.
Thời gian một buổi học nhanh chóng trôi qua, do đã vào cuối cấp cho nên khối mười hai sẽ học hai buổi sáng và chiều, mà buổi chiều chỉ cần mặc đồng phục thể dục là được, vì thế đa số học sinh đều sẽ chọn ở lại lớp học để nghỉ ngơi hoặc soạn các bài tập được giao.
Trường trung học Quang Huy luôn tạo điều kiện tốt nhất cho học sinh, đối với những em chịu ở lại trường giữa hai buổi học, nhà trường sẽ tặng miễn phí cho họ một bữa ăn trưa, nhưng điều kiện bắt buộc chính là phải có thẻ học sinh để tránh tình trạng kẻ gian đột nhập vào trường.
Công Nam cũng không ngoại lệ, vì để tiết kiệm thời gian, cậu mang theo cả máy tính và tài liệu nghiên cứu ở lại trường, sau đó nhân lúc có hai tiếng nghỉ trưa thì đến văn phòng của thầy Hưng xin nhờ một chỗ yên tĩnh rồi bắt đầu tập trung làm việc.
Thầy Hưng biết cậu học trò này đang hợp tác với thầy của mình thực hiện công trình nghiên cứu to lớn cho nên chẳng những tạo môi trường thuận lợi nhất cho công việc của cậu mà còn nghiêm túc cảnh cáo người khác nhất là thầy Nghiêm không được làm phiền cậu, điều này khiến nhóm giáo viên tò mò không thôi.
Họ biết thầy Hưng ưu ái Công Nam, nhưng ưu ái đến mức này thì hơi quá mức rồi, còn thầy Nghiêm thì lại nảy sinh cảm giác bị đe dọa, ông ấy cho rằng thầy Hưng đang lấy lòng hòng đoạt Công Nam về tay mình hoàn toàn, nhưng nghĩ thì nghĩ vậy thôi, ông ấy cũng biết mình không có khả năng xen vào việc này, hơn nữa ông ấy tin chắc cậu bé kia rất hiểu chuyện, sẽ không nỡ làm ông ấy buồn mà từ bỏ cuộc thi đấu IMO năm sau đâu.
Công Nam không biết hai thấy giáo đang âm thầm giao đấu mà chỉ một mực lao đầu vào đống tài liệu, mãi cho đến khi chuông báo thức vang lên thông báo đã sắp đến giờ vào buổi học chiều, cậu mới nghe thấy bên ngoài có tiếng cãi vả.
Công Nam nhét hết giấy tờ vào trong cặp rồi bước ra ngoài, vừa đi đến cửa, cậu lập tức chạm mặt một người quen đã lâu không gặp.
Thanh niên thấy cậu đi ra lập tức vùng khỏi tay của thầy Nghiêm, lao tới trước mặt cậu, nói:
- Nam, là tao… là anh này, cậu nhận ra anh mà đúng không? Anh có chuyện muốn nói với cậu, rất quan trọng! Cậu ccho anh một chút thời gian thôi nhé.
Công Nam nhìn gương mặt chằng chịt vết sẹo không còn nhìn ra hình dạng trước mặt, cả người bỗng run lên một cái, vết thương trên mặt và cổ của thanh niên này rõ ràng là bị bỏng, vết bỏng khá nặng kéo theo da non cho nên đường nét ngũ quan đều đã bị biến đổi, với dáng vẻ thế này, có thể lọt qua cửa ải của bảo vệ, coi như cậu ta có bản lĩnh rồi, tuy vậy cậu vẫn nhận ra người trước mặt là ai.
Nhưng cậu cho rằng mình và người này không có gì để nói riêng, vì thế dứt khoát quay sang nói với thầy Nghiêm:
- Đây là người em từng quen, nhưng không quá thân thiết, hiện giờ em phải vào lớp học rồi, thầy giúp em đưa người này ra ngoài là được rồi, đừng khó xử anh ta.1
Thầy Nghiêm vốn còn định giao thanh niên có ngoại hình ghê sợ này đến đồn công an xử lý, bởi vì không biết bằng cách nào mà cậu ta có được thẻ sinh viên đánh lừa bảo vệ đi vào trường, không khó để thấy mục đích của cậu ta là gặp Công Nam, nhưng cậu muốn gặp là gặp được sao? Đây là thần đồng đẩy triển vọng của đất nước đấy, lỡ như người này là kẻ xấu đến làm hại học trò ngoan của ông ấy thì phải thế nào?
Thanh niên kia nghe Công Nam nói không muốn gặp mình thì nóng nảy muốn nói chuyện, nhưng lại bị thầy Nghiêm cắt ngang:
- Nam phải lên lớp, cậu biết điều thì đi về đi, nếu còn cản trở em ấy học tập, tôi sẽ bế cậu vào đồn công an đấy.
Thanh niên vừa nghe thấy hai chữ công an lập tức trở nên run rẩy, đầu cúi thấp xuống, hai mắt láo liên giống như đang rất sợ hãi vậy.
Công Nam cau mày nhìn cậu ta, nhưng lại không nói gì mà tiếp tục đi đến khu dạy học, mà thầy Nghiêm và một số giáo viên khác thì hợp sức đuổi thanh niên lạ mặt kia ra khỏi trường, đồng thời dặn dò bảo vệ nên chú ý hơn, dạo gần đây kẻ xấu ngày càng tinh vi hơn, không thể bất cẩn làm ảnh hưởng đến an ninh của cả trường được.
Buổi học chiều đã đến, Công Nam vẫn giống như lúc sáng lấy sách toán ra xem, đồng thời ghi ghi chép chép gì đó, giáo viên cũng mắt nhắm mắt mở để cậu muốn làm gì thì làm.
Tan học, Will thấy Công Nam đạp xe đạp bèn ngỏ ý mời cậu đi cùng xe, cậu lắc đầu, nói:
- Không cần, lát nữa tôi còn phải ghé chỗ khác mua đồ, thôi cậu về nhà đi kẻo tối đấy.
Nói xong, không đợi Will đáp lời, Công Nam đã ngồi lên xe đạp phóng đi mất.
Trên đường trở về, Công Nam cứ suy nghĩ mãi về thanh niên mình gặp lúc trước, trong lòng cảm thấy có chút nghèn nghẹn, giống như không ngờ rằng sẽ có ngày hôm nay vậy, vốn dĩ cậu nên tức giận thậm chí hận thanh niên kia vì cậu ta dám bày kế hãm hại mình, nhưng khi nhìn vết bỏng trên mặt cậu ta, bỗng dưng cậu lại không đành lòng.
Tuy nhiên chỉ là không đành lòng, không tiếp tục thù hận cậu ta nhưng không hề có ý muốn giúp đỡ, cậu sẽ không ngu ngốc tới mức dẫn sói vào nhà của mình đâu.
Vừa đạp xe vừa suy nghĩ miên man, không bao lâu sau Công Nam đã đạp được một khoảng xa trường học, khi đi ngang qua tiệm bán tạp hóa, cậu vô tình liếc qua tấm thép đang dựng đứng ở bên cạnh tiệm thì phát hiện có người đang đạp xe đạp theo sau lưng cách mình chỉ tầm mười mấy mét, không cần nghĩ cũng biết là ai rồi.
Nhưng tại sao radar lại không hoạt động? Chẳng phải khi phát hiện có người gây nguy hiểm cho ký chủ, radar sẽ thông báo sao?
Sau một hồi suy nghĩ, Công Nam khẳng định radar đã bị hư,bởi vì có đánh chết cậu cũng không thừa nhận người thanh niên không có ý xấu với mình đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.