Chương 85: Nguy cơ bại lộ
Gừng càng già càng cay
04/01/2021
Công Nam giận dỗi chu môi nhìn chằm chằm cánh cửa phòng tắm, nếu ánh mắt của cậu là vật hữu hình thì chắc chắn trên cánh cửa đã thủng một lỗ rồi.
Chừng mười lăm phút sau, Trường Quân mặc áo tắm dài đi ra, thấy cậu vẫn trần truồng nhìn mình, anh vội dời mắt đi, ho khẽ nói:
\- Em cũng vào tắm một cái đi.
Công Nam nghe xong không nói câu nào, chỉ ngoan ngoãn đứng dậy, đi vào phòng tắm.
Trong lúc cậu đi ngang qua người mình, Trường Quân thoáng nhìn thấy hai cánh mông đầy thịt kia lúc lắc không ngừng, mà cái củ khoai be bé ở phía trước cũng đung đưa theo từng bước chân cậu di chuyển.
Mũi của anh lập tức nóng lên, hai mắt ngay đơ nhìn chằm chằm phía dưới mông của cậu không chớp mắt, mãi đến khi... cậu bước vào bên trong phòng tắm, đóng cửa lại.
Trường Quân mệt mỏi nằm ngã lên trên giường, hai mắt nhìn lên trần nhà.
Cũng may cú bóp lúc nãy của cậu đã khiến lý trí của anh quay về, nếu không... Haiz, ở gần nhóc con này lâu chắc có ngày anh không nhịn được nữa mà lau súng cướp cò mất.
Nghĩ cũng phải, thằng bé chỉ mới mười lăm, tò mò chuyện người lớn cũng rất bình thường, xem ra sau này anh vẫn nên cố gắng không lộ ra dục vọng trước mặt thằng bé thì hơn.
Mệt nhọc bôn ba hơn ba tháng trời, hiếm khi có được phút giây thả lỏng, Trường Quân bắt đầu lim dim mắt.
Khi Công Nam đi ra thì thấy Trường Quân đã nhắm mắt ngủ, cậu đi tới chỗ của anh, đau lòng nhìn dáng vẻ tiều tụy của anh, lúc này trông anh gầy hơn hẳn, hai má hóp lại, râu con mọc đầy dưới cằm, bọng mắt rất to giống như không được ngủ đủ giấc trong thời gian dài.
Cậu ngồi xuống bên mép giường, nhẹ nhàng kéo chăn lên cho anh nhưng lại khiến anh thức giấc.
Trường Quân mở mắt ra, thấy thiếu niên mình yêu thương đang ngồi trước mặt, anh mỉm cười nắm lấy tay cậu đưa lên miệng hôn một cái.
Hai má của Công Nam đỏ lên, cậu cũng học anh nắm lấy bàn tay to rộng của anh đưa lên miệng hôn một cái, nhưng cánh môi mềm mại lại chạm phải một lớp da gồ ghề, cậu lập tức nhìn kỹ lại thì thấy trên bàn tay ấy phủ đầy những vết sẹo lồi lõm.
Hốc mắt của cậu đỏ lên, đau lòng nhìn bàn tay của anh, Trường Quân không nỡ nhìn cậu đau lòng, bèn ngồi dậy ôm lấy cậu, thủ thỉ bên tai:
\- Không sao, chỉ là vài vết thương ngoài da, đàn ông có một hai vết sẹo trên người cũng là chuyện bình thường mà, nếu em không thích, anh sẽ nhờ Quỳnh Đông xóa giúp anh, được không?
Công Nam hít mũi một cái, sau đó đột nhiên giơ tay mở đèn phòng lên, căn phòng lập tức sáng như ban ngày, sau đó lại muốn kéo áo tắm dài của Trường Quân xuống, anh vội ngăn lại, hỏi:
\- Em làm gì vậy?
Công Nam vẫn không dừng tay, vừa kéo cậu vừa nói:
\- Có phải trên người anh còn vết thương nào khác không? Mau cho em xem.
Trường Quân giữ tay cậu lại, nói:
\- Không có, chỉ là vài vết thương ngoài da thôi, không đáng ngại.
\- Sao lại không đáng ngại, bị bom nổ trúng như thế chắc chắn sẽ bị thương nặng, anh bị thương ở đâu, mau cho em nhìn một cái đi.
Lần này, sau khi nghe cậu nói xong, anh không ngăn cản cậu nữa, chỉ nhìn chằm chằm vào mặt cậu.
Công Nam thành công vạch áo anh ra, sau đó nhìn thấy một vết sẹo lõm khá to sau lưng, đã liền da, chỉ còn thấy vết sẹo đỏ hỏn, làn da xung quanh trông vô cùng mỏng manh.
Lúc nãy đèn ngủ quá mờ cậu không nhìn thấy, bây giờ nhìn rõ rồi trong lòng lại xuất hiện cơn đau nhè nhẹ, lúc cậu đang định chạm vào vết sẹo thì lại nghe Trường Quân nói:
\- Sao em biết về vụ nổ?
Cả người Công Nam cứng đờ. Chết rồi! Lúc nãy cậu lỡ miệng nói ra điều không nên nói mất rồi.
Cậu vội vàng buông áo của Trường Quân ra, ấp úng nói:
\- Em, em đoán thế thôi...
Trường Quân vẫn cứ nhìn cậu, không tiếp tục truy hỏi mà chỉ nói:
\- Lúc vụ nổ xảy ra, anh đứng rất gần quả bom, nhưng sau cùng những người xung quanh đều bị nổ chết, còn anh chỉ bị thương, em nói có phải rất lạ không?
Công Nam né tránh ánh mắt của anh, tuy sống lại một đời, nhưng cho dù là đời trước hay đời này, cậu cũng đều không giỏi nói dối, một khi bị bắt chẹt sẽ lộ ra sơ hở ngay. Mà ngay lúc này, cậu đang lộ rất nhiều sơ hở trước mặt anh.
\- Em không biết... Ừm... Đừng nói chuyện này nữa, chắc anh mệt mỏi lắm rồi, mau nằm xuống ngủ đi.
Nói xong, Công Nam dứt khoát tắt đèn nằm xuống, nhắm mắt lại.
Trường Quân thấy cậu lúng túng giấu đầu lòi đuôi như thế lập tức xác định được phần nào suy đoán của mình, anh thuận theo ý cậu không hỏi nữa, nằm xuống giường kéo chăn lên.
Tuy nhiên, vừa mới nằm xuống, anh đã bị người bên cạnh ôm lấy, cánh tay của cậu siết chặt vòng eo khỏe mạnh của anh, đầu dựa lên ngực anh, rầu rĩ nói:
\- Tin em nha, em sẽ không bao giờ làm hại anh.
Một lúc thật lâu sau không nghe được câu trả lời, Công Nam hơi thất vọng, đang định rút tay về thì đã bị anh giữ lấy, sau đó một tiếng "ừm" trầm thấp, rung động từ lồng ngực của anh truyền vào lỗ tai của cậu.
Công Nam thỏa mãn mỉm cười, an tâm nhắm mắt lại đi vào giấc ngủ.
Trường Quân đặt bàn tay lên đầu vai của cậu nhẹ nhàng vuốt ve, âm thầm thở dài một hơi.
Siêu năng lực ư? Nhóc con của anh có nhiều bí mật thật!
\-\-
Sáng hôm sau, mãi đến hơn chín giờ rưỡi sáng hai người mới thức dậy, Công Nam hí ha hí hửng vung chăn chạy vào nhà vệ sinh rửa mặt đánh răng.
Ngày mai mới biết kết quả thi đấu và làm lễ bế mạc về nước, hôm nay cả nhóm đã hẹn nhau đi tham quan một vòng Santa Marta, lần này Trường Quân đến kịp nên cũng có một vé đi cùng.
Sáu đứa nhỏ, Trường Quân và ba người hướng dẫn tập hợp ở trước đại sảnh khách sạn, mọi người được Trường Quân tài trợ cho ba chiếc xe hơi, đi chơi cho đã rồi về, trong lúc chờ đợi xe, Huy Hùng bỗng phát hiện cổ của Công Nam có cái gì đó, bèn hỏi:
\- Cổ em bị sao vậy, có nguyên một vệt đỏ luôn này.
Công Nam nghe xong vội vàng kéo áo khoác lên che cổ mình lại, lúng túng bịa chuyện:
\- Bị côn trùng cắn thôi.
Chi Hương nhíu mày khó hiểu, hỏi:
\- Trong khách sạn năm sao cũng có côn trùng sao?
\- A ha ha, chắc do em mở cửa sổ nên có con gì đó bay vào được, không sao, vài ngày sẽ lặn thôi mà.
Jason đứng bên cạnh cũng nhìn thấy vệt đỏ, anh ấy liếc nhìn sang Trường Quân một cái, nói đùa:
\- Con côn trùng này có vẻ hơi lớn nhỉ?
\- A ha ha, đúng vậy...
Công Nam cười giả lả cho qua, sau đó mọi người cũng không hỏi gì nữa, chỉ là Jason lại luôn nhìn hai người họ với ánh mắt tìm tòi nghiên cứu, Công Nam không phát hiện, nhưng trong lúc tụi nhỏ lên xe, Trường Quân đã liếc Jason một cái, sau đó ôm vai Công Nam ngồi vào một chiếc xe riêng.
Jason đứng ngẩn ra một lúc, sau cùng đột nhiên phát hiện hình như mình vừa biết được một chuyện vô cùng động trời rồi!
Mãi cho đến khi ngồi vào xe với Huy Hùng, Minh Tú và Kiên, anh ấy mới hoàn hồn, sau đó nhớ lại ánh mắt của Trường Quân trước khi bước lên xe, không hiểu sao anh ấy lại cảm thấy sống lưng hơi lạnh lạnh.
Chừng mười lăm phút sau, Trường Quân mặc áo tắm dài đi ra, thấy cậu vẫn trần truồng nhìn mình, anh vội dời mắt đi, ho khẽ nói:
\- Em cũng vào tắm một cái đi.
Công Nam nghe xong không nói câu nào, chỉ ngoan ngoãn đứng dậy, đi vào phòng tắm.
Trong lúc cậu đi ngang qua người mình, Trường Quân thoáng nhìn thấy hai cánh mông đầy thịt kia lúc lắc không ngừng, mà cái củ khoai be bé ở phía trước cũng đung đưa theo từng bước chân cậu di chuyển.
Mũi của anh lập tức nóng lên, hai mắt ngay đơ nhìn chằm chằm phía dưới mông của cậu không chớp mắt, mãi đến khi... cậu bước vào bên trong phòng tắm, đóng cửa lại.
Trường Quân mệt mỏi nằm ngã lên trên giường, hai mắt nhìn lên trần nhà.
Cũng may cú bóp lúc nãy của cậu đã khiến lý trí của anh quay về, nếu không... Haiz, ở gần nhóc con này lâu chắc có ngày anh không nhịn được nữa mà lau súng cướp cò mất.
Nghĩ cũng phải, thằng bé chỉ mới mười lăm, tò mò chuyện người lớn cũng rất bình thường, xem ra sau này anh vẫn nên cố gắng không lộ ra dục vọng trước mặt thằng bé thì hơn.
Mệt nhọc bôn ba hơn ba tháng trời, hiếm khi có được phút giây thả lỏng, Trường Quân bắt đầu lim dim mắt.
Khi Công Nam đi ra thì thấy Trường Quân đã nhắm mắt ngủ, cậu đi tới chỗ của anh, đau lòng nhìn dáng vẻ tiều tụy của anh, lúc này trông anh gầy hơn hẳn, hai má hóp lại, râu con mọc đầy dưới cằm, bọng mắt rất to giống như không được ngủ đủ giấc trong thời gian dài.
Cậu ngồi xuống bên mép giường, nhẹ nhàng kéo chăn lên cho anh nhưng lại khiến anh thức giấc.
Trường Quân mở mắt ra, thấy thiếu niên mình yêu thương đang ngồi trước mặt, anh mỉm cười nắm lấy tay cậu đưa lên miệng hôn một cái.
Hai má của Công Nam đỏ lên, cậu cũng học anh nắm lấy bàn tay to rộng của anh đưa lên miệng hôn một cái, nhưng cánh môi mềm mại lại chạm phải một lớp da gồ ghề, cậu lập tức nhìn kỹ lại thì thấy trên bàn tay ấy phủ đầy những vết sẹo lồi lõm.
Hốc mắt của cậu đỏ lên, đau lòng nhìn bàn tay của anh, Trường Quân không nỡ nhìn cậu đau lòng, bèn ngồi dậy ôm lấy cậu, thủ thỉ bên tai:
\- Không sao, chỉ là vài vết thương ngoài da, đàn ông có một hai vết sẹo trên người cũng là chuyện bình thường mà, nếu em không thích, anh sẽ nhờ Quỳnh Đông xóa giúp anh, được không?
Công Nam hít mũi một cái, sau đó đột nhiên giơ tay mở đèn phòng lên, căn phòng lập tức sáng như ban ngày, sau đó lại muốn kéo áo tắm dài của Trường Quân xuống, anh vội ngăn lại, hỏi:
\- Em làm gì vậy?
Công Nam vẫn không dừng tay, vừa kéo cậu vừa nói:
\- Có phải trên người anh còn vết thương nào khác không? Mau cho em xem.
Trường Quân giữ tay cậu lại, nói:
\- Không có, chỉ là vài vết thương ngoài da thôi, không đáng ngại.
\- Sao lại không đáng ngại, bị bom nổ trúng như thế chắc chắn sẽ bị thương nặng, anh bị thương ở đâu, mau cho em nhìn một cái đi.
Lần này, sau khi nghe cậu nói xong, anh không ngăn cản cậu nữa, chỉ nhìn chằm chằm vào mặt cậu.
Công Nam thành công vạch áo anh ra, sau đó nhìn thấy một vết sẹo lõm khá to sau lưng, đã liền da, chỉ còn thấy vết sẹo đỏ hỏn, làn da xung quanh trông vô cùng mỏng manh.
Lúc nãy đèn ngủ quá mờ cậu không nhìn thấy, bây giờ nhìn rõ rồi trong lòng lại xuất hiện cơn đau nhè nhẹ, lúc cậu đang định chạm vào vết sẹo thì lại nghe Trường Quân nói:
\- Sao em biết về vụ nổ?
Cả người Công Nam cứng đờ. Chết rồi! Lúc nãy cậu lỡ miệng nói ra điều không nên nói mất rồi.
Cậu vội vàng buông áo của Trường Quân ra, ấp úng nói:
\- Em, em đoán thế thôi...
Trường Quân vẫn cứ nhìn cậu, không tiếp tục truy hỏi mà chỉ nói:
\- Lúc vụ nổ xảy ra, anh đứng rất gần quả bom, nhưng sau cùng những người xung quanh đều bị nổ chết, còn anh chỉ bị thương, em nói có phải rất lạ không?
Công Nam né tránh ánh mắt của anh, tuy sống lại một đời, nhưng cho dù là đời trước hay đời này, cậu cũng đều không giỏi nói dối, một khi bị bắt chẹt sẽ lộ ra sơ hở ngay. Mà ngay lúc này, cậu đang lộ rất nhiều sơ hở trước mặt anh.
\- Em không biết... Ừm... Đừng nói chuyện này nữa, chắc anh mệt mỏi lắm rồi, mau nằm xuống ngủ đi.
Nói xong, Công Nam dứt khoát tắt đèn nằm xuống, nhắm mắt lại.
Trường Quân thấy cậu lúng túng giấu đầu lòi đuôi như thế lập tức xác định được phần nào suy đoán của mình, anh thuận theo ý cậu không hỏi nữa, nằm xuống giường kéo chăn lên.
Tuy nhiên, vừa mới nằm xuống, anh đã bị người bên cạnh ôm lấy, cánh tay của cậu siết chặt vòng eo khỏe mạnh của anh, đầu dựa lên ngực anh, rầu rĩ nói:
\- Tin em nha, em sẽ không bao giờ làm hại anh.
Một lúc thật lâu sau không nghe được câu trả lời, Công Nam hơi thất vọng, đang định rút tay về thì đã bị anh giữ lấy, sau đó một tiếng "ừm" trầm thấp, rung động từ lồng ngực của anh truyền vào lỗ tai của cậu.
Công Nam thỏa mãn mỉm cười, an tâm nhắm mắt lại đi vào giấc ngủ.
Trường Quân đặt bàn tay lên đầu vai của cậu nhẹ nhàng vuốt ve, âm thầm thở dài một hơi.
Siêu năng lực ư? Nhóc con của anh có nhiều bí mật thật!
\-\-
Sáng hôm sau, mãi đến hơn chín giờ rưỡi sáng hai người mới thức dậy, Công Nam hí ha hí hửng vung chăn chạy vào nhà vệ sinh rửa mặt đánh răng.
Ngày mai mới biết kết quả thi đấu và làm lễ bế mạc về nước, hôm nay cả nhóm đã hẹn nhau đi tham quan một vòng Santa Marta, lần này Trường Quân đến kịp nên cũng có một vé đi cùng.
Sáu đứa nhỏ, Trường Quân và ba người hướng dẫn tập hợp ở trước đại sảnh khách sạn, mọi người được Trường Quân tài trợ cho ba chiếc xe hơi, đi chơi cho đã rồi về, trong lúc chờ đợi xe, Huy Hùng bỗng phát hiện cổ của Công Nam có cái gì đó, bèn hỏi:
\- Cổ em bị sao vậy, có nguyên một vệt đỏ luôn này.
Công Nam nghe xong vội vàng kéo áo khoác lên che cổ mình lại, lúng túng bịa chuyện:
\- Bị côn trùng cắn thôi.
Chi Hương nhíu mày khó hiểu, hỏi:
\- Trong khách sạn năm sao cũng có côn trùng sao?
\- A ha ha, chắc do em mở cửa sổ nên có con gì đó bay vào được, không sao, vài ngày sẽ lặn thôi mà.
Jason đứng bên cạnh cũng nhìn thấy vệt đỏ, anh ấy liếc nhìn sang Trường Quân một cái, nói đùa:
\- Con côn trùng này có vẻ hơi lớn nhỉ?
\- A ha ha, đúng vậy...
Công Nam cười giả lả cho qua, sau đó mọi người cũng không hỏi gì nữa, chỉ là Jason lại luôn nhìn hai người họ với ánh mắt tìm tòi nghiên cứu, Công Nam không phát hiện, nhưng trong lúc tụi nhỏ lên xe, Trường Quân đã liếc Jason một cái, sau đó ôm vai Công Nam ngồi vào một chiếc xe riêng.
Jason đứng ngẩn ra một lúc, sau cùng đột nhiên phát hiện hình như mình vừa biết được một chuyện vô cùng động trời rồi!
Mãi cho đến khi ngồi vào xe với Huy Hùng, Minh Tú và Kiên, anh ấy mới hoàn hồn, sau đó nhớ lại ánh mắt của Trường Quân trước khi bước lên xe, không hiểu sao anh ấy lại cảm thấy sống lưng hơi lạnh lạnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.