Chương 163: Ra nước ngoài nhận giải
Gừng càng già càng cay
21/06/2022
Mặc dù trong lòng không ngừng hò hét, đứng trước mặt bộ đội và công an làm mình run như cầy sấy, nhưng ngoài mặt Công Nam vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, chỉ là không sao kiềm chế được sự lúng túng, cho nên cả người cứ lắc lư nhìn trái nhìn phải, người khác nhìn vào lại tưởng cậu đang căng thẳng vì lần đầu tiếp xúc với quan chức cấp cao.
Nhưng đúng là cậu đang căng thẳng thật, chỉ khác ở chỗ cậu sợ bị lộ mà thôi.
Thầy Hưng vỗ vai cậu trấn an:
- Đừng sợ, mấy chú đây cũng rất thưởng thức tài năng của em, cứ mạnh dạn nói chuyện, không sao đâu.
Công Nam: Không phải đâu thầy ơi, em mà mạnh dạn nói chuyện thì sau này thầy phải đăng ký hẹn trước với giám ngục mới gặp được em đấy.1
Công Nam mím môi, dè dặt nhìn vị trung úy trước mặt, nói:
- Dạ vâng, cháu cám ơn.
Trung úy gật đầu, tiếp lời:
- Chú tên Tân, cứ gọi là chú Tân đi, Nam này, hiện giờ cháu đã trở thành nhân tài thế hệ mới của đất nước rồi, mặc dù chú không muốn cháu quá lo lắng, nhưng hãy cẩn thận với kẻ xấu, đừng tùy tiện sang nước ngoài một mình.
Thầy Hưng vừa nghe vậy lập tức hỏi:
- Em ra nước ngoài một mình hả Nam?
Người ta đã nói trắng ra như thế, cậu còn phủ nhận ngược lại khiến họ nghi ngờ, vì thế gật đầu đáp:
- Tháng trước một người anh của em bị tai nạn bên Canada, cháu cảm thấy lo cho nên sang đó thăm.
Thầy Hưng nhăn mặt trách:
- Vậy cũng đâu cần đi một tháng chứ, thật là, uổng phí biết bao nhiêu thời gian, làm sao em kịp bổ sung kiến thức cho kỳ thi tốt nghiệp sắp tới được.
Ông ấy coi Công Nam như con cháu trong nhà, sao có thể thấy cậu đi sai đường mà không kéo về chứ?
Công Nam vội vàng bảo đảm:
- Em không bỏ bê việc học đâu ạ, em đã ôn xong toàn bộ kiến thức cấp ba của ba môn toán lý hóa rồi, còn lại môn Ngữ Văn, ừm… em sẽ cố gắng nhiều hơn.
Cậu vốn định nói dù bản thân có đến trường suốt một tháng rồi thì thành tích môn Ngữ Văn cũng không khá hơn là bao, nhưng vì không muốn khiến vị thầy giáo lớn tuổi này bị kích thích, cậu vẫn nên nói giảm nói tránh một chút.
Ông Tân cũng cười cười nói:
- Không cần quá lo lắng đâu thầy, Nam giỏi như thế, chắc chắn sẽ biết cách không để bản thân có nhược điểm.
Đối diện với ánh mắt sắc lẹm của ông Tân, Công Nam không thể làm gì khác hơn ngoài gật đầu tiếp ứng cho lời ông ta nói.
Sau đó, ông ta nói tiếp:
- Chú vẫn có chuyện muốn nói với cháu đấy Nam.
- Chuyện gì ạ? - Công Nam thận trọng hỏi lại.
- Chính phủ muốn cử người đến bên cạnh bảo vệ cháu, gần đây tình hình trong ngoài nước đều phức tạp, nhóm lãnh đạo lo sợ cháu sẽ bị ảnh hưởng.
Công Nam nghe xong lập tức trợn mắt há mồm, đây là biến tướng giám sát cậu sao?
Đối với quốc gia cậu vẫn một mực trung thành, tự thấy bản thân cũng chưa từng làm gì có lỗi với đất nước này, nhưng chung quy vẫn có vài chuyện e sợ bị ngăn cản cho nên cậu mới không thể thẳng thắn thôi, cần gì đến mức phải giám sát cậu như vậy.
Công Nam khóc không ra nước mắt, định lên tiếng từ chối khéo thì ông Tân đã ngăn lại, cương quyết nói:
- Cháu không cần cảm thấy phiền, sắp tới đây cháu được mời đến nước B nhận giải thưởng sáng tạo trẻ, nhất thiết phải có người đi theo cùng, đợi sau khi cháu trở về nước, chúng tôi sẽ trả tự do cho cháu.
Công Nam ngơ ngác nhìn sang thầy Hưng, ông ấy bật cười đáp:
- Vừa rồi vui quá thầy quên mất, Hiệp hội sáng tạo trẻ quốc tế đưa tên của em vào danh sách trao giải năm nay, thư mời vừa được gửi tới hôm qua, có lẽ cha mẹ em vẫn chưa báo cho em kịp, trung úy Tân nói không sai, càng có tài giá trị con người càng lớn, hãy để người của chính phủ đi theo bảo vệ em.
Đã đến nước này, Công Nam còn từ chối thì càng khiến người ta nhìn ra sơ hở, vì thế cậu đành gật đầu đồng ý, thầm nghĩ đến nước B rồi, việc có thoát khỏi người giám sát của chính phủ hay không đã không còn nằm trong sự điều khiển của cậu nữa.
Nhận thấy việc cần nói đã nói xong, hiệu trưởng cũng chịu thả Công Nam về lớp rồi tự mình tiễn nhóm người của trung úy Tân ra cổng trường.
Trên đường trở về báo cáo, ông Tân ngồi trên xe cùng cấp dưới, một người hỏi ông ta:
- Thưa trung úy, cậu bé đó có vấn đề gì không?
Ông Tân trầm ngâm một lúc rồi lắc đầu, đáp:
- Mặc dù cậu bé đó đúng là đã có chuyện muốn che giấu, nhưng chung quy không phải kẻ có tham vọng nguy hiểm, vẫn còn ngây thơ lắm, không giỏi che giấu cảm xúc, điều làm tôi băn khoăn chính là sau lưng cậu ta là ai mà có thể khống chế định vị của một người ở tận đất nước xa xôi, hơn nữa còn lên kịch bản hoàn hảo không ai có thể bắt bẻ được như thế.1
Nghĩ đến đây, biểu cảm trên mặt ông Tân đanh lại, hai mắt nhìn chằm chằm về phía trước.
Mọi thứ về chuyến đi vừa rồi của cậu bé kia quá trùng khớp, có người bạn bị tai nạn ở Canada, định vị của cậu cũng ở đó suốt một tháng, tất cả đều đúng như lời cậu nói, nhưng ông ta tuyệt đối không tin đây là sự thật, rốt cuộc thế lực phía sau cậu có nền công nghệ tiên tiến đến mức nào mà lại qua mắt được thiết bị rà soát của chính phủ đây?1
Tuy nhiên băn khoăn là thế, nhưng trực giác của người làm chính trị cho ông ta biết, cậu bé này là bạn không phải địch, nếu không vì vậy thì ông ta đã không cho phép một mối nguy hại cực lớn đến lợi ích quốc gia nhởn nhơ bên ngoài rồi.
Chỉ cần không phải phần tử phản quốc nguy hiểm, ông ta sẽ cho cậu một con đường lui.1
Bên này, sau khi trở về lớp học, tất cả học sinh đều đã biết chuyện của Công Nam, người nào người nấy đều trợn mắt há mồm, vừa thấy cậu trở lại lập tức như ong vỡ tổ mà nhào tới liên mồm hỏi thăm, thậm chí có người còn lấy viết làm nhang cúng bái với hy vọng được lây chúc cốt học giỏi khiến cậu chỉ biết dở khóc dở cười.
Cậu ngồi vào bàn học, ngoài mặt tươi cười đùa giỡn với bạn bè, trong lòng âm thầm thở ra một hơi, vừa rồi may mắn có 001 sử dụng chiến thuật tâm lý hướng dẫn cậu đối phó với nhóm của ông Tân, nếu không thì cậu đã không toàn mạng trở về rồi.
Chỉ còn ba ngày nữa cậu sẽ cùng “vệ sĩ” do phía chính phủ cử tới đến nước B nhận thưởng, tất cả đều nằm trong kế hoạch ban đầu, chỉ cần lần này cậu thuận lợi để nhóm người kia chú ý vậy thì bước cuối cùng sẽ diễn ra theo đúng quỹ đạo của nó.
Anh Quân, đợi em, em sắp tới cứu anh rồi!1
- - .
||||| Truyện đề cử: Bạn Chanh |||||
Lời của Gừng: Do là tui không phân biệt được đâu là độc giả yêu dấu của mình đâu là thành phần kết bạn dạo cho nên mọi người chịu khó fl tui, khi tổ chức giveaway tui sẽ chủ động kết bạn hết với những ai tham gia, do là kinh phí có hạn (hic), nên tui chỉ in vài bản thôi, mọi người thông cảm nha.1
Nhưng đúng là cậu đang căng thẳng thật, chỉ khác ở chỗ cậu sợ bị lộ mà thôi.
Thầy Hưng vỗ vai cậu trấn an:
- Đừng sợ, mấy chú đây cũng rất thưởng thức tài năng của em, cứ mạnh dạn nói chuyện, không sao đâu.
Công Nam: Không phải đâu thầy ơi, em mà mạnh dạn nói chuyện thì sau này thầy phải đăng ký hẹn trước với giám ngục mới gặp được em đấy.1
Công Nam mím môi, dè dặt nhìn vị trung úy trước mặt, nói:
- Dạ vâng, cháu cám ơn.
Trung úy gật đầu, tiếp lời:
- Chú tên Tân, cứ gọi là chú Tân đi, Nam này, hiện giờ cháu đã trở thành nhân tài thế hệ mới của đất nước rồi, mặc dù chú không muốn cháu quá lo lắng, nhưng hãy cẩn thận với kẻ xấu, đừng tùy tiện sang nước ngoài một mình.
Thầy Hưng vừa nghe vậy lập tức hỏi:
- Em ra nước ngoài một mình hả Nam?
Người ta đã nói trắng ra như thế, cậu còn phủ nhận ngược lại khiến họ nghi ngờ, vì thế gật đầu đáp:
- Tháng trước một người anh của em bị tai nạn bên Canada, cháu cảm thấy lo cho nên sang đó thăm.
Thầy Hưng nhăn mặt trách:
- Vậy cũng đâu cần đi một tháng chứ, thật là, uổng phí biết bao nhiêu thời gian, làm sao em kịp bổ sung kiến thức cho kỳ thi tốt nghiệp sắp tới được.
Ông ấy coi Công Nam như con cháu trong nhà, sao có thể thấy cậu đi sai đường mà không kéo về chứ?
Công Nam vội vàng bảo đảm:
- Em không bỏ bê việc học đâu ạ, em đã ôn xong toàn bộ kiến thức cấp ba của ba môn toán lý hóa rồi, còn lại môn Ngữ Văn, ừm… em sẽ cố gắng nhiều hơn.
Cậu vốn định nói dù bản thân có đến trường suốt một tháng rồi thì thành tích môn Ngữ Văn cũng không khá hơn là bao, nhưng vì không muốn khiến vị thầy giáo lớn tuổi này bị kích thích, cậu vẫn nên nói giảm nói tránh một chút.
Ông Tân cũng cười cười nói:
- Không cần quá lo lắng đâu thầy, Nam giỏi như thế, chắc chắn sẽ biết cách không để bản thân có nhược điểm.
Đối diện với ánh mắt sắc lẹm của ông Tân, Công Nam không thể làm gì khác hơn ngoài gật đầu tiếp ứng cho lời ông ta nói.
Sau đó, ông ta nói tiếp:
- Chú vẫn có chuyện muốn nói với cháu đấy Nam.
- Chuyện gì ạ? - Công Nam thận trọng hỏi lại.
- Chính phủ muốn cử người đến bên cạnh bảo vệ cháu, gần đây tình hình trong ngoài nước đều phức tạp, nhóm lãnh đạo lo sợ cháu sẽ bị ảnh hưởng.
Công Nam nghe xong lập tức trợn mắt há mồm, đây là biến tướng giám sát cậu sao?
Đối với quốc gia cậu vẫn một mực trung thành, tự thấy bản thân cũng chưa từng làm gì có lỗi với đất nước này, nhưng chung quy vẫn có vài chuyện e sợ bị ngăn cản cho nên cậu mới không thể thẳng thắn thôi, cần gì đến mức phải giám sát cậu như vậy.
Công Nam khóc không ra nước mắt, định lên tiếng từ chối khéo thì ông Tân đã ngăn lại, cương quyết nói:
- Cháu không cần cảm thấy phiền, sắp tới đây cháu được mời đến nước B nhận giải thưởng sáng tạo trẻ, nhất thiết phải có người đi theo cùng, đợi sau khi cháu trở về nước, chúng tôi sẽ trả tự do cho cháu.
Công Nam ngơ ngác nhìn sang thầy Hưng, ông ấy bật cười đáp:
- Vừa rồi vui quá thầy quên mất, Hiệp hội sáng tạo trẻ quốc tế đưa tên của em vào danh sách trao giải năm nay, thư mời vừa được gửi tới hôm qua, có lẽ cha mẹ em vẫn chưa báo cho em kịp, trung úy Tân nói không sai, càng có tài giá trị con người càng lớn, hãy để người của chính phủ đi theo bảo vệ em.
Đã đến nước này, Công Nam còn từ chối thì càng khiến người ta nhìn ra sơ hở, vì thế cậu đành gật đầu đồng ý, thầm nghĩ đến nước B rồi, việc có thoát khỏi người giám sát của chính phủ hay không đã không còn nằm trong sự điều khiển của cậu nữa.
Nhận thấy việc cần nói đã nói xong, hiệu trưởng cũng chịu thả Công Nam về lớp rồi tự mình tiễn nhóm người của trung úy Tân ra cổng trường.
Trên đường trở về báo cáo, ông Tân ngồi trên xe cùng cấp dưới, một người hỏi ông ta:
- Thưa trung úy, cậu bé đó có vấn đề gì không?
Ông Tân trầm ngâm một lúc rồi lắc đầu, đáp:
- Mặc dù cậu bé đó đúng là đã có chuyện muốn che giấu, nhưng chung quy không phải kẻ có tham vọng nguy hiểm, vẫn còn ngây thơ lắm, không giỏi che giấu cảm xúc, điều làm tôi băn khoăn chính là sau lưng cậu ta là ai mà có thể khống chế định vị của một người ở tận đất nước xa xôi, hơn nữa còn lên kịch bản hoàn hảo không ai có thể bắt bẻ được như thế.1
Nghĩ đến đây, biểu cảm trên mặt ông Tân đanh lại, hai mắt nhìn chằm chằm về phía trước.
Mọi thứ về chuyến đi vừa rồi của cậu bé kia quá trùng khớp, có người bạn bị tai nạn ở Canada, định vị của cậu cũng ở đó suốt một tháng, tất cả đều đúng như lời cậu nói, nhưng ông ta tuyệt đối không tin đây là sự thật, rốt cuộc thế lực phía sau cậu có nền công nghệ tiên tiến đến mức nào mà lại qua mắt được thiết bị rà soát của chính phủ đây?1
Tuy nhiên băn khoăn là thế, nhưng trực giác của người làm chính trị cho ông ta biết, cậu bé này là bạn không phải địch, nếu không vì vậy thì ông ta đã không cho phép một mối nguy hại cực lớn đến lợi ích quốc gia nhởn nhơ bên ngoài rồi.
Chỉ cần không phải phần tử phản quốc nguy hiểm, ông ta sẽ cho cậu một con đường lui.1
Bên này, sau khi trở về lớp học, tất cả học sinh đều đã biết chuyện của Công Nam, người nào người nấy đều trợn mắt há mồm, vừa thấy cậu trở lại lập tức như ong vỡ tổ mà nhào tới liên mồm hỏi thăm, thậm chí có người còn lấy viết làm nhang cúng bái với hy vọng được lây chúc cốt học giỏi khiến cậu chỉ biết dở khóc dở cười.
Cậu ngồi vào bàn học, ngoài mặt tươi cười đùa giỡn với bạn bè, trong lòng âm thầm thở ra một hơi, vừa rồi may mắn có 001 sử dụng chiến thuật tâm lý hướng dẫn cậu đối phó với nhóm của ông Tân, nếu không thì cậu đã không toàn mạng trở về rồi.
Chỉ còn ba ngày nữa cậu sẽ cùng “vệ sĩ” do phía chính phủ cử tới đến nước B nhận thưởng, tất cả đều nằm trong kế hoạch ban đầu, chỉ cần lần này cậu thuận lợi để nhóm người kia chú ý vậy thì bước cuối cùng sẽ diễn ra theo đúng quỹ đạo của nó.
Anh Quân, đợi em, em sắp tới cứu anh rồi!1
- - .
||||| Truyện đề cử: Bạn Chanh |||||
Lời của Gừng: Do là tui không phân biệt được đâu là độc giả yêu dấu của mình đâu là thành phần kết bạn dạo cho nên mọi người chịu khó fl tui, khi tổ chức giveaway tui sẽ chủ động kết bạn hết với những ai tham gia, do là kinh phí có hạn (hic), nên tui chỉ in vài bản thôi, mọi người thông cảm nha.1
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.