Chương 19:
Lam Ngải Thảo
03/08/2023
Gân xanh trên trán Triệu Vô Cực nhảy vài cái, rất muốn ném đôi hồ bằng cẩu hữu trước mắt ra ngoài đánh một trận quân côn: "Ta hiện tại... Cuối cùng cũng biết vì sao hai người có thể chơi cùng một chỗ. "Nói tính tình tương hợp đều là giả, vậy gọi là ngưu tầm ngưu mã tầm mã đi?
Bách Thập Thất còn chìm sâu trong hồi ức về quá khứ không thể kiềm chế được: "Trên đời này cảnh xuân tưoi đẹp dễ mất, mỹ nhân giống như hoa, có thể gặp được nam nhân như ta và Tử Hằng biết thưởng thức cái đẹp quá không dễ dàng, đại đa số đều là đồ ham mê tửu sắc! "Nàng khoát tay áo, quyết định tiết kiệm chút khí lực: "Quên đi, dù sao đường huynh cũng khong hiểu những thứ này, bằng không sớm đã cưới được phu nhân rồi! ”
"Đúng vậy đúng vậy." Triệu Tử Hằng hữu khí vô lực phụ họa: "Thập Thất, ngươi thật sự là tri kỷ của ta, hai chúng ta đi uống một chén đi? "Hai người kề vai sát cánh rời đi.
Nếu như không phải hai chân tàn tật, Triệu Vô Cực có lẽ đã nhảy dựng lên thu thập hai thằng nhóc này!
Vô pháp vô thiên!
Bên hông Triệu Tử Hằng buộc một sợi dây thừng thật dài, run rẩy đứng bên cạnh thuyền, một bên là tào công chờ cười nhạo hắn, một bên là kênh đào dòng nước sâu chảy chậm, hảo huynh đệ Bách Thập Thất còn không ngừng nói: "Tử Hằng, nếu ngươi sợ hãi, thì đừng nhảy nữa, mau xuống để người khác lên!”
Hắn nghĩ: ta mới không làm trò cười cho ngươi đâu! Vặn thắt lưng một cái, nhắm mắt nhảy xuống từ trên thuyền...
"Ai ai ngươi thật sự là nhảy đấy à?" Bách Thập Thất bám qua hông thuyền nhìn ra ngoài, thấy tư thế rơi xuống của hắn thì đột nhiên có dự cảm xấu, thấy bảy tám tào công dự thi cũng nhảy xuống kênh đào, kéo cổ họng gọi: "Để ý Triệu Tử Hằng một chút. ”
Triệu Tử Hằng đầu to tiếp nước, sặc một ngụm nước kênh đục ngầu, lúc rơi xuống nước tâm hoảng ý loạn, tứ chi quờ quạng lung tung, thân thể không thể khống chế được chìm xuống, không tìm được chỗ giẫm chân, trong lòng càng thêm hoảng hốt, hai tay gắt gao túm lấy sợi dây thừng bên hông nhắm mắt lại muốn mờ miệng cầu cứu, nhưng vừa há miệng thì lại bị uống một bụng nước kênh đào, chỉ có thể gắt gao ngậm miệng túm chặt sợi dây thừng, trong lòng vạn phần hối hận vì tức giận nhất thời mà tham gia thi đấu.
Từ trên thuyền nhìn xuống, hơn nửa thân thể hắn đều chìm trong nước, là tư thế bắt cá trong nước, chỉ là tư thế này của hắn có chút cổ quái, tần suất hai chân đập loạn quá cao.
Bách Thập Thất từ nhỏ đã ngâm mình trong nước mà lớn, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra Triệu Tử Hằng đây là biểu hiện của người không biết bơi khi tiếp xúc nước, mà nhóm tào công cùng nhảy xuống đã tản ra bốn phía, lặn sâu vào trong lòng sông, không thấy bóng dáng.
"Nhanh lên! Nhanh lên! Kéo người lên! ”
Người xuống kênh bắt cá đều là những tào công lợi hại trên thuyền, bọn họ xuống sông như cá gặp nước, cũng không chịu buộc dây thừng bên hông, chỉ có hai tào công năm nay mới lên thuyền, lòng hướng về phía tiền thưởng không nhỏ, tiếp nhận biện pháp an ninh giống như Triệu Tử Hằng, bên hông buộc dây thừng rồi mới vào trong nước.
Hai gã tào công còn cười hì hì trêu ghẹo: "Thiếu bang chủ, Triệu công tử đang bắt cá, thời gian còn chưa tới, giờ mà kéo lên hắn sẽ không tức giận sao? ”
Trên đài bày một lư hương, phía trên cắm một nén hương, lấy thời gian một nén hương, bấy giờ ngay cả một phần ba nén cũng chưa cháy hết, nếu kéo lên thì vẫn là sớm.
Bách Thập Thất thấy bộ dạng chật vật nặng nề của Triệu Tử Hằng ở trong nước, tức giận mắng: "Đồ khốn, bảo các ngươi kéo thì mau kéo! ”
Hai gã tào công bắt lấy dây thừng vội vàng kéo, nào biết mới đưa người nổi lên mặt nước, sợi dây thừng lại không hề báo trước bị đứt, hai người đồng loạt ngã về phía sau, mà Triệu Tử Hằng ở trong nước vừa mới thoát ra hít thở được không khí trong lành, nước mắt lưng tròng, ý cười trên mặt còn chưa hết, lại ngã xuống nước.
Sắc mặt Bách Thập Thất đại biến, kéo thắt lưng ra, cởi áo khoác trước mặt mọi người, thì ra bên trong nàng mặc một chiếc áo bó sát màu đen, đạp một cước bước lên mạn thuyền, như một con cá quay về sông, vẽ một vòng cung xinh đẹp trên không trung, khi tiếp nước ngay cả chút tia nước cũng không bắn tung tóe, nhảy xuống kênh đào.
Bên hông thuyền còn có bốn gã tào công chờ, cũng cởi áo khoác liên tiếp nhảy xuống, xe lăn của Triệu Vô Cực ở bên hông thuyền, vừa vặn nhìn toàn bộ một màn này, thấy sóng nổi lăn tăn , sau khi Bách Thập Thất xuống nước ngay cả bóng dáng cũng không thấy, mà Triệu Tử Hằng lại càng không thấy đâu, không khỏi lo lắng: "Không có chuyện gì chứ? ”
Hai tào công vừa té ngã đứng dậy xoa mông bám vào mạn thuyền nhìn ra ngoài, trấn an: "Công tử không cần lo lắng, chỉ cần thiếu bang chủ xuống nước sẽ không có người không cứu được, trên thuyền này thiếu bang chủ là người lợi hại nhất, đừng nói là người, cho dù là một con cá hắn cũng bắt lên được. ”
Một tào công khác nói tiếp: "Đúng vậy, cái gì mà leo cột buồm xuống kênh đào bắt cá, đây đều là chúng ta bồi thiếu bang chủ chơi đấy thôi, một mình hắn chơi thì nhàm chán quá, cho nên mới bỏ tiền ra để mọi người cùng chơi. Bang chủ nhà chúng ta nói, chỉ cần thiếu bang chủ không đam mê nữ sắc, ở trên thuyền hắn muốn chơi như thế nào thì chơi như thế đó. ”
Bách Thập Thất còn chìm sâu trong hồi ức về quá khứ không thể kiềm chế được: "Trên đời này cảnh xuân tưoi đẹp dễ mất, mỹ nhân giống như hoa, có thể gặp được nam nhân như ta và Tử Hằng biết thưởng thức cái đẹp quá không dễ dàng, đại đa số đều là đồ ham mê tửu sắc! "Nàng khoát tay áo, quyết định tiết kiệm chút khí lực: "Quên đi, dù sao đường huynh cũng khong hiểu những thứ này, bằng không sớm đã cưới được phu nhân rồi! ”
"Đúng vậy đúng vậy." Triệu Tử Hằng hữu khí vô lực phụ họa: "Thập Thất, ngươi thật sự là tri kỷ của ta, hai chúng ta đi uống một chén đi? "Hai người kề vai sát cánh rời đi.
Nếu như không phải hai chân tàn tật, Triệu Vô Cực có lẽ đã nhảy dựng lên thu thập hai thằng nhóc này!
Vô pháp vô thiên!
Bên hông Triệu Tử Hằng buộc một sợi dây thừng thật dài, run rẩy đứng bên cạnh thuyền, một bên là tào công chờ cười nhạo hắn, một bên là kênh đào dòng nước sâu chảy chậm, hảo huynh đệ Bách Thập Thất còn không ngừng nói: "Tử Hằng, nếu ngươi sợ hãi, thì đừng nhảy nữa, mau xuống để người khác lên!”
Hắn nghĩ: ta mới không làm trò cười cho ngươi đâu! Vặn thắt lưng một cái, nhắm mắt nhảy xuống từ trên thuyền...
"Ai ai ngươi thật sự là nhảy đấy à?" Bách Thập Thất bám qua hông thuyền nhìn ra ngoài, thấy tư thế rơi xuống của hắn thì đột nhiên có dự cảm xấu, thấy bảy tám tào công dự thi cũng nhảy xuống kênh đào, kéo cổ họng gọi: "Để ý Triệu Tử Hằng một chút. ”
Triệu Tử Hằng đầu to tiếp nước, sặc một ngụm nước kênh đục ngầu, lúc rơi xuống nước tâm hoảng ý loạn, tứ chi quờ quạng lung tung, thân thể không thể khống chế được chìm xuống, không tìm được chỗ giẫm chân, trong lòng càng thêm hoảng hốt, hai tay gắt gao túm lấy sợi dây thừng bên hông nhắm mắt lại muốn mờ miệng cầu cứu, nhưng vừa há miệng thì lại bị uống một bụng nước kênh đào, chỉ có thể gắt gao ngậm miệng túm chặt sợi dây thừng, trong lòng vạn phần hối hận vì tức giận nhất thời mà tham gia thi đấu.
Từ trên thuyền nhìn xuống, hơn nửa thân thể hắn đều chìm trong nước, là tư thế bắt cá trong nước, chỉ là tư thế này của hắn có chút cổ quái, tần suất hai chân đập loạn quá cao.
Bách Thập Thất từ nhỏ đã ngâm mình trong nước mà lớn, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra Triệu Tử Hằng đây là biểu hiện của người không biết bơi khi tiếp xúc nước, mà nhóm tào công cùng nhảy xuống đã tản ra bốn phía, lặn sâu vào trong lòng sông, không thấy bóng dáng.
"Nhanh lên! Nhanh lên! Kéo người lên! ”
Người xuống kênh bắt cá đều là những tào công lợi hại trên thuyền, bọn họ xuống sông như cá gặp nước, cũng không chịu buộc dây thừng bên hông, chỉ có hai tào công năm nay mới lên thuyền, lòng hướng về phía tiền thưởng không nhỏ, tiếp nhận biện pháp an ninh giống như Triệu Tử Hằng, bên hông buộc dây thừng rồi mới vào trong nước.
Hai gã tào công còn cười hì hì trêu ghẹo: "Thiếu bang chủ, Triệu công tử đang bắt cá, thời gian còn chưa tới, giờ mà kéo lên hắn sẽ không tức giận sao? ”
Trên đài bày một lư hương, phía trên cắm một nén hương, lấy thời gian một nén hương, bấy giờ ngay cả một phần ba nén cũng chưa cháy hết, nếu kéo lên thì vẫn là sớm.
Bách Thập Thất thấy bộ dạng chật vật nặng nề của Triệu Tử Hằng ở trong nước, tức giận mắng: "Đồ khốn, bảo các ngươi kéo thì mau kéo! ”
Hai gã tào công bắt lấy dây thừng vội vàng kéo, nào biết mới đưa người nổi lên mặt nước, sợi dây thừng lại không hề báo trước bị đứt, hai người đồng loạt ngã về phía sau, mà Triệu Tử Hằng ở trong nước vừa mới thoát ra hít thở được không khí trong lành, nước mắt lưng tròng, ý cười trên mặt còn chưa hết, lại ngã xuống nước.
Sắc mặt Bách Thập Thất đại biến, kéo thắt lưng ra, cởi áo khoác trước mặt mọi người, thì ra bên trong nàng mặc một chiếc áo bó sát màu đen, đạp một cước bước lên mạn thuyền, như một con cá quay về sông, vẽ một vòng cung xinh đẹp trên không trung, khi tiếp nước ngay cả chút tia nước cũng không bắn tung tóe, nhảy xuống kênh đào.
Bên hông thuyền còn có bốn gã tào công chờ, cũng cởi áo khoác liên tiếp nhảy xuống, xe lăn của Triệu Vô Cực ở bên hông thuyền, vừa vặn nhìn toàn bộ một màn này, thấy sóng nổi lăn tăn , sau khi Bách Thập Thất xuống nước ngay cả bóng dáng cũng không thấy, mà Triệu Tử Hằng lại càng không thấy đâu, không khỏi lo lắng: "Không có chuyện gì chứ? ”
Hai tào công vừa té ngã đứng dậy xoa mông bám vào mạn thuyền nhìn ra ngoài, trấn an: "Công tử không cần lo lắng, chỉ cần thiếu bang chủ xuống nước sẽ không có người không cứu được, trên thuyền này thiếu bang chủ là người lợi hại nhất, đừng nói là người, cho dù là một con cá hắn cũng bắt lên được. ”
Một tào công khác nói tiếp: "Đúng vậy, cái gì mà leo cột buồm xuống kênh đào bắt cá, đây đều là chúng ta bồi thiếu bang chủ chơi đấy thôi, một mình hắn chơi thì nhàm chán quá, cho nên mới bỏ tiền ra để mọi người cùng chơi. Bang chủ nhà chúng ta nói, chỉ cần thiếu bang chủ không đam mê nữ sắc, ở trên thuyền hắn muốn chơi như thế nào thì chơi như thế đó. ”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.