Chương 187: Anh ngồi đi, ngồi thì ngồi thôi!
Tiểu Thiên
20/03/2021
Mà bên này, Tùng Sam lại an nhàn hơn rất nhiều khi ở trong nhà của Đường Thi, từ sau khi họ quen thuộc thời gian làm việc và nghỉ ngơi của nhau thì ba người đã giống như người một nhà, có đối khi vào ban đêm đón Đường Duy đi học về, Đường Thi còn sẵn tiện làm một bàn đồ ăn, trong phòng Tùng Sam đi ra thấy hai mẹ con họ giúp anh ta xới cơm so đũa thì có cảm giác như họ đang chờ ba đi làm về nhà.
Đường Duy kêu lên một tiếng: "Chú ơi, cùng nhau ăn cơm đi ạ!"
Đường Thi nấu cơm vô cùng ngon miệng, cái này là do Tùng Sam nhận ra sau mấy ngày ăn nhờ ở đậu ở đây. Có đôi khi nhìn cô mặc tạp dề, bóng lưng không ngừng đi qua đi lại trong bếp thì Tùng Sam có loại ảo giác như mình đang nuôi một bà xã.
Nhưng mà thời gian an nhàn này cũng không được lâu, ngay lúc Đường Thi cảm thấy cuộc sống nuôi Đường Duy như vậy rất tốt thì lại có khách không mời mà tới, gõ gõ cửa ngay lúc ấy.
Ngày đó, Đường Thi thấy Tô Kỳ ăn mặc như một ngôi sao lớn cười tới mặt mày nhu hòa mà giọng nói thì giống như đang suy tư cái gì đó: "Ôi!" Lúc ấy phản ứng của Đường Thi là muốn đóng cửa lại, nhưng nào nghĩ tới cái tên đàn ông này lại duỗi chân ra chặn lại cánh cửa, sau đó cười hi hi ha ha lách cả người đi vào:
"Ôi! Nghe nói em quản thằng nhóc kia rất chặt, tôi cũng không thể nào
tìm nhóc đi chơi được."
Cái này là dứt khoát tìm tới tận cửa.
Đường Duy trốn phía sau cẩn thận từng chút nói: "Chú Tô Kỳ? Sao chú lại tới đây vậy?" Trong giọng nói của cậu bé còn chứa chút vui mừng và ngạc
nhiên, xem ra thằng nhóc này cũng không có thành kiến gì lớn với Tô Kỳ. Da mặt Tô Kỳ vô cùng dày cứ thế chen người vào, sau đó cười tủm tỉm nhìn Đường Duy: "Mẹ cháu giấu cháu kỹ quá rồi, có nhớ chú không?"
Hai mắt Đường Duy nhìn qua sắc mặt Đường Thi, sau đó nuốt một ngụm nước bọt nói: "Có... có nhớ một chút!"
Đôi mắt Đường Thi trở nên hung ác, Đường Duy lập tức rụt cổ lại, lắc đầu nói: "Không, không có! Cháu không nhớ chú!"
Xém chút nữa Tô Kỳ bị thằng nhóc này chọc cho tức hộc máu mà: "Đồ dê con mắc dịch, sao cháu có thể vô tình như vậy hả? Hai chúng ta không phải là quan hệ bạn bè cách mạng đó sao?"
Đường Duy vừa muốn nói gì đó thì bên trong phòng lại đi ra một người đàn ông, mặc áo sơ mi trắng, dáng người cao ráo mặt mày trắng sáng, cả khuôn mặt đều mang theo hơi thở lãnh đạm và cấm dục, khi thấy Tô Kỳ thì Tùng Sam hơi nheo mắt lại, giọng nói lạnh lẽo vang lên: "Anh là ai?"
Tô Kỳ cảm giác câu này giống như trực tiếp giẫm nát tôn nghiêm đàn ông của anh ta, giống như khiêu khích, người đàn ông kia đi thẳng tới sau lưng
Đường Thi, đứng song song với cô giống như là một đôi, giọng điệu trực tiếp hạ nặng xuống: "Anh là ai?"
Tại sao xuất hiện ở nhà Đường Thi? Còn đi ra từ trong phòng nữa chứ? Họ có quan hệ thế nào đây?
Càng nghĩ Tô Kỳ càng giận, anh ta dứt khoát quay mặt lại đối diện với Đường Thi: "Sao vậy, em trốn tôi nuôi tiểu bạch kiểm đó hả?"
Đường Thi xém chút bị Tô Kỳ chọc tức tới phụt cười, đầu tiên là anh ta không nói một lời đã vô lý đầy cửa đi vào, bây giờ ở trong nhà cô còn bày đặt nổi giận như chủ nhà, cô cong cong môi nói:
"Tôi có nuôi tiều bạch kiểm hay không thì có liên quan gì tới anh hả?"
Tô Kỳ cười mỉa mai, chỉ vào Tùng Sam: "Anh ta ở đâu ra vậy?" Đứng ở một bên, Đường Duy thành thật nói: "Đây là cậu út đẹp trai của cháu!"
Hai chữ "cậu út" khiến cho Tô Kỳ càng thêm giật mình, quay mặt nhìn lại Tùng Sam: "Anh là người thân bên Đường Dịch sao?"
1 Hai chữ Đường Dịch trực tiếp khiến cho Đường Thi thay đổi nét mặt, cô đầy Tô Kỳ một cái: "Anh tới nhà tôi làm gì? Càn quấy không ngừng là chơi vui hà? Sau này xin đừng tùy tiện ra vào nhà của tôi như vậy."
Trong lòng Tô Kỳ tự nói rằng: bây giờ Đường Thi đã học được năng lực khác, nên giọng điệu cũng hung ác theo, ánh mắt kia nhìn tới như thể có thể ăn người ta, anh ta nhìn thoáng qua đồng chí bạn bè cách mạng Đường Duy của mình:
"Thằng nhóc con, không phải vừa rồi cháu nói có hơi nhớ chú sao, chú tới nhà cháu ăn chực một bữa cơm cũng không phải quá đáng đúng chứ?"
Đường Duy nhìn Đường Thi một chút rồi nhìn qua Tô Kỳ, lắp bắp nói: "Cháu... Mẹ cháu định đoạt..."
Tô Kỳ ước gì có thể đi lên đánh thằng nhóc xấu xa này một trận: "Sao vậy, chú Tô Kỳ của cháu đã giúp cháu một ơn huệ lớn đó!"
Tùng Sam cảm thấy người đàn ông trước mặt này chính là đến để khóc lóc om sòm, không biết nghĩ tới gì đó rồi anh ta lại cười khinh một tiếng nói: "Anh muốn ăn không? Vậy ngồi xuống đi."
Ngồi xuống.
Trong đầu Tô Kỳ "ông" một tiếng rồi giống như bị đứt mất gì đó, ngồi xuống thì ngồi xuống, sao nào, ông đây còn sợ anh chắc!
Người đàn ông cao lớn đẹp trai trực tiếp lăn lộn ngồi xuống trên ghế dựa, Đường Thi ở phía đối diện cũng ngạc nhiên không thôi: "Tô Kỳ...tôi và anh còn chưa quen thân tới đó nhi?"
Thật sự muốn tính toán nợ mới thù cũ cho hết mà.
Đường Duy kêu lên một tiếng: "Chú ơi, cùng nhau ăn cơm đi ạ!"
Đường Thi nấu cơm vô cùng ngon miệng, cái này là do Tùng Sam nhận ra sau mấy ngày ăn nhờ ở đậu ở đây. Có đôi khi nhìn cô mặc tạp dề, bóng lưng không ngừng đi qua đi lại trong bếp thì Tùng Sam có loại ảo giác như mình đang nuôi một bà xã.
Nhưng mà thời gian an nhàn này cũng không được lâu, ngay lúc Đường Thi cảm thấy cuộc sống nuôi Đường Duy như vậy rất tốt thì lại có khách không mời mà tới, gõ gõ cửa ngay lúc ấy.
Ngày đó, Đường Thi thấy Tô Kỳ ăn mặc như một ngôi sao lớn cười tới mặt mày nhu hòa mà giọng nói thì giống như đang suy tư cái gì đó: "Ôi!" Lúc ấy phản ứng của Đường Thi là muốn đóng cửa lại, nhưng nào nghĩ tới cái tên đàn ông này lại duỗi chân ra chặn lại cánh cửa, sau đó cười hi hi ha ha lách cả người đi vào:
"Ôi! Nghe nói em quản thằng nhóc kia rất chặt, tôi cũng không thể nào
tìm nhóc đi chơi được."
Cái này là dứt khoát tìm tới tận cửa.
Đường Duy trốn phía sau cẩn thận từng chút nói: "Chú Tô Kỳ? Sao chú lại tới đây vậy?" Trong giọng nói của cậu bé còn chứa chút vui mừng và ngạc
nhiên, xem ra thằng nhóc này cũng không có thành kiến gì lớn với Tô Kỳ. Da mặt Tô Kỳ vô cùng dày cứ thế chen người vào, sau đó cười tủm tỉm nhìn Đường Duy: "Mẹ cháu giấu cháu kỹ quá rồi, có nhớ chú không?"
Hai mắt Đường Duy nhìn qua sắc mặt Đường Thi, sau đó nuốt một ngụm nước bọt nói: "Có... có nhớ một chút!"
Đôi mắt Đường Thi trở nên hung ác, Đường Duy lập tức rụt cổ lại, lắc đầu nói: "Không, không có! Cháu không nhớ chú!"
Xém chút nữa Tô Kỳ bị thằng nhóc này chọc cho tức hộc máu mà: "Đồ dê con mắc dịch, sao cháu có thể vô tình như vậy hả? Hai chúng ta không phải là quan hệ bạn bè cách mạng đó sao?"
Đường Duy vừa muốn nói gì đó thì bên trong phòng lại đi ra một người đàn ông, mặc áo sơ mi trắng, dáng người cao ráo mặt mày trắng sáng, cả khuôn mặt đều mang theo hơi thở lãnh đạm và cấm dục, khi thấy Tô Kỳ thì Tùng Sam hơi nheo mắt lại, giọng nói lạnh lẽo vang lên: "Anh là ai?"
Tô Kỳ cảm giác câu này giống như trực tiếp giẫm nát tôn nghiêm đàn ông của anh ta, giống như khiêu khích, người đàn ông kia đi thẳng tới sau lưng
Đường Thi, đứng song song với cô giống như là một đôi, giọng điệu trực tiếp hạ nặng xuống: "Anh là ai?"
Tại sao xuất hiện ở nhà Đường Thi? Còn đi ra từ trong phòng nữa chứ? Họ có quan hệ thế nào đây?
Càng nghĩ Tô Kỳ càng giận, anh ta dứt khoát quay mặt lại đối diện với Đường Thi: "Sao vậy, em trốn tôi nuôi tiểu bạch kiểm đó hả?"
Đường Thi xém chút bị Tô Kỳ chọc tức tới phụt cười, đầu tiên là anh ta không nói một lời đã vô lý đầy cửa đi vào, bây giờ ở trong nhà cô còn bày đặt nổi giận như chủ nhà, cô cong cong môi nói:
"Tôi có nuôi tiều bạch kiểm hay không thì có liên quan gì tới anh hả?"
Tô Kỳ cười mỉa mai, chỉ vào Tùng Sam: "Anh ta ở đâu ra vậy?" Đứng ở một bên, Đường Duy thành thật nói: "Đây là cậu út đẹp trai của cháu!"
Hai chữ "cậu út" khiến cho Tô Kỳ càng thêm giật mình, quay mặt nhìn lại Tùng Sam: "Anh là người thân bên Đường Dịch sao?"
1 Hai chữ Đường Dịch trực tiếp khiến cho Đường Thi thay đổi nét mặt, cô đầy Tô Kỳ một cái: "Anh tới nhà tôi làm gì? Càn quấy không ngừng là chơi vui hà? Sau này xin đừng tùy tiện ra vào nhà của tôi như vậy."
Trong lòng Tô Kỳ tự nói rằng: bây giờ Đường Thi đã học được năng lực khác, nên giọng điệu cũng hung ác theo, ánh mắt kia nhìn tới như thể có thể ăn người ta, anh ta nhìn thoáng qua đồng chí bạn bè cách mạng Đường Duy của mình:
"Thằng nhóc con, không phải vừa rồi cháu nói có hơi nhớ chú sao, chú tới nhà cháu ăn chực một bữa cơm cũng không phải quá đáng đúng chứ?"
Đường Duy nhìn Đường Thi một chút rồi nhìn qua Tô Kỳ, lắp bắp nói: "Cháu... Mẹ cháu định đoạt..."
Tô Kỳ ước gì có thể đi lên đánh thằng nhóc xấu xa này một trận: "Sao vậy, chú Tô Kỳ của cháu đã giúp cháu một ơn huệ lớn đó!"
Tùng Sam cảm thấy người đàn ông trước mặt này chính là đến để khóc lóc om sòm, không biết nghĩ tới gì đó rồi anh ta lại cười khinh một tiếng nói: "Anh muốn ăn không? Vậy ngồi xuống đi."
Ngồi xuống.
Trong đầu Tô Kỳ "ông" một tiếng rồi giống như bị đứt mất gì đó, ngồi xuống thì ngồi xuống, sao nào, ông đây còn sợ anh chắc!
Người đàn ông cao lớn đẹp trai trực tiếp lăn lộn ngồi xuống trên ghế dựa, Đường Thi ở phía đối diện cũng ngạc nhiên không thôi: "Tô Kỳ...tôi và anh còn chưa quen thân tới đó nhi?"
Thật sự muốn tính toán nợ mới thù cũ cho hết mà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.