Chương 1690
Tiểu Thiên
02/11/2021
Những ngày xưa cũ như thoi đưa, ký ức ùa về với Đường Duy như bão biển, nuốt chứng cậu không thương tiếc, như tia lửa điện lóe lên, dường như cậu nhìn thấy khuôn mặt năm tuổi của Bạc Nhan đang đứng trước mặt mình.
Nét chữ chỉnh †ề kia cũng giống như tâm hồn sạch sẽ của cô ấy.
“Sau này em trưởng thành chắc chắn sẽ đối xử với chị thật tốt, cám ơn chị đã đối tốt với em, tốt hơn cả mẹ em nữa.
Mẹ em đã làm rất nhiều điều xấu, anh trai nhỏ Đường Duy mảng em, em mới biết điều đó.
Em sẽ không nói tốt gì giúp mẹ em, nghĩ đến chuyện chị cũng sẽ đánh em mắng em, nhưng chị lại tốt với em như vậy, không nói cho em biết điều gì về mẹ em.
Chị là một người tốt.
Hy vọng sau này chị sẽ luôn vui vẻ hạnh phúc, có thể trồng rất nhiều hoa đẹp.”
Vào thời điểm đó, Bạc Nhan thích nhất là làm một người làm vườn, vì vậy cô ấy đã tặng những thứ yêu thích của mình như một lời chúc.
phúc cho Đường Thi “Cái này là lúc năm tuổi con bé đưa cho mẹ, thậm chí vì điều này, sau này gặp lại con bé, trên mặt có dấu bàn tay và móng tay” Đường Thi lắc đầu, rút lá thư ra khỏi tay Đường Duy, nâng niu bỏ nó vào đáy hộp, như một bí mật quý giá.
Không hiểu vì sao trái tim Đường Duy bỗng quặn đau, giống như bị ai đó giữ chặt, chặt đến mức thở không nổi.
Thế giới sụp đổ rồi.
“Đó là lần đầu tiên mẹ cố gắng đối mặt với cô gái này” Đường Thi lại ngồi xuống bên cạnh Đường Duy: “Đó là lần đầu tiên mẹ nhận ra hóa ra không chỉ có chúng ta, hóa ra lúc đó Bạc Nhan cũng đang yên lặng giúp đỡ chúng ta đối đầu với An Mật, mẹ cứ tưởng tấm lòng chân thành của con bé đã truyền đạt đây đủ cho con, Duy Duy.”
Hai tay Đường Duy run rẩy, nhìn mảnh giấy đặt dưới đáy hộp, cậu cảm giác trong cổ họng như có điều muốn nói, nhưng lại không thể diễn đạt thành lời.
Tim rất đau.
Em mới năm tuổi, em mới năm tuổi, rốt cuộc em lấy dũng khí ở đâu ra… Biết rõ thân mình còn gánh chưa xong, còn muốn gánh vác trách nhiệm xin lôi với Đường Thi…
Ôi, Bạc Nhan ơi…
Bạc Nhan Đường Duy kinh ngạc đến mức giọng nói cũng phát run, không biết đang là nói cho ai nghe: “Ước mơ có được một vườn hoa… đã thành hiện thực chưa?”
Sự yên lặng chết chóc bao trùm hai mẹ con, gồm cả Tiếu Dạ Dạ thường ngày ồn ào cũng ngoan ngoãn thè lưỡi nằm một bên, không phát ra tiếng động nào khác, như thể nó cũng cảm nhận được nỗi buồn của Đường Duy, nó hơi nghiêng đầu, đặt móng vuốt lên vai Đường Duy, Đường Duy xoay người sang chỗ khác, theo thói quen đưa tay ra xoa mạnh đầu nói.
Đường Thi vừa cẩn thận từng li từng tí p lại vừa nói: “Duy.
Duy, mẹ nói với con chuyện này là muốn nói có một số người có thể thăng hoa lột xác trong đau khổ, cũng có người… thì bị đau khổ giết chết”
Con người sẽ không bao giờ tưởng tượng được nỗi đau khố của người khác.
Nét chữ chỉnh †ề kia cũng giống như tâm hồn sạch sẽ của cô ấy.
“Sau này em trưởng thành chắc chắn sẽ đối xử với chị thật tốt, cám ơn chị đã đối tốt với em, tốt hơn cả mẹ em nữa.
Mẹ em đã làm rất nhiều điều xấu, anh trai nhỏ Đường Duy mảng em, em mới biết điều đó.
Em sẽ không nói tốt gì giúp mẹ em, nghĩ đến chuyện chị cũng sẽ đánh em mắng em, nhưng chị lại tốt với em như vậy, không nói cho em biết điều gì về mẹ em.
Chị là một người tốt.
Hy vọng sau này chị sẽ luôn vui vẻ hạnh phúc, có thể trồng rất nhiều hoa đẹp.”
Vào thời điểm đó, Bạc Nhan thích nhất là làm một người làm vườn, vì vậy cô ấy đã tặng những thứ yêu thích của mình như một lời chúc.
phúc cho Đường Thi “Cái này là lúc năm tuổi con bé đưa cho mẹ, thậm chí vì điều này, sau này gặp lại con bé, trên mặt có dấu bàn tay và móng tay” Đường Thi lắc đầu, rút lá thư ra khỏi tay Đường Duy, nâng niu bỏ nó vào đáy hộp, như một bí mật quý giá.
Không hiểu vì sao trái tim Đường Duy bỗng quặn đau, giống như bị ai đó giữ chặt, chặt đến mức thở không nổi.
Thế giới sụp đổ rồi.
“Đó là lần đầu tiên mẹ cố gắng đối mặt với cô gái này” Đường Thi lại ngồi xuống bên cạnh Đường Duy: “Đó là lần đầu tiên mẹ nhận ra hóa ra không chỉ có chúng ta, hóa ra lúc đó Bạc Nhan cũng đang yên lặng giúp đỡ chúng ta đối đầu với An Mật, mẹ cứ tưởng tấm lòng chân thành của con bé đã truyền đạt đây đủ cho con, Duy Duy.”
Hai tay Đường Duy run rẩy, nhìn mảnh giấy đặt dưới đáy hộp, cậu cảm giác trong cổ họng như có điều muốn nói, nhưng lại không thể diễn đạt thành lời.
Tim rất đau.
Em mới năm tuổi, em mới năm tuổi, rốt cuộc em lấy dũng khí ở đâu ra… Biết rõ thân mình còn gánh chưa xong, còn muốn gánh vác trách nhiệm xin lôi với Đường Thi…
Ôi, Bạc Nhan ơi…
Bạc Nhan Đường Duy kinh ngạc đến mức giọng nói cũng phát run, không biết đang là nói cho ai nghe: “Ước mơ có được một vườn hoa… đã thành hiện thực chưa?”
Sự yên lặng chết chóc bao trùm hai mẹ con, gồm cả Tiếu Dạ Dạ thường ngày ồn ào cũng ngoan ngoãn thè lưỡi nằm một bên, không phát ra tiếng động nào khác, như thể nó cũng cảm nhận được nỗi buồn của Đường Duy, nó hơi nghiêng đầu, đặt móng vuốt lên vai Đường Duy, Đường Duy xoay người sang chỗ khác, theo thói quen đưa tay ra xoa mạnh đầu nói.
Đường Thi vừa cẩn thận từng li từng tí p lại vừa nói: “Duy.
Duy, mẹ nói với con chuyện này là muốn nói có một số người có thể thăng hoa lột xác trong đau khổ, cũng có người… thì bị đau khổ giết chết”
Con người sẽ không bao giờ tưởng tượng được nỗi đau khố của người khác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.