Chương 1732
Tiểu Thiên
21/11/2021
Ký ức sao mà mơ hồ như vậy?
Giống như… giống như ánh sáng trong căn phòng đó bị người ta tất đi, mọi thứ được ghi lại bên trong từ bên ngoài không thể nhìn thấy được.
Tô Nhan đã rất cố gắng để nhớ ra điều gì đó, nhưng ý thức lộn xộn nói với cô rằng tất cả đều vô ích.
Bản thân Tô Nhan có thể là đã ý thức được bản thân có lẽ đã trải qua một chút chuyện gì đó như rối loạn trí nhớ, cô nghiến răng, nghĩ tới hai ngày nữa sẽ đi tìm Bạch Việt và chú Giang Lăng để xem thử xem, nhưng không ngờ Đường Duy lại trực tiếp nói: “Nếu em cảm thấy không khỏe, hôm nay nghỉ ngơi ở đây, ngày mai anh đưa em đi tìm chú Giang Lăng, có được không? “
Cho nên…
Tô Nhan ngẩng đầu liếc nhìn sắc mặt Đường Duy, vừa rồi cô thật sự đã làm chuyện không bình thường đúng không? Khiến Đường Duy trở nên nhạy cảm nhận thấy điều gì đó rồi, vì vậy mới đề xuất đi tìm chú Giang Lăng và Bạch Việt…
Tô Nhan tim đập càng ngày càng nhanh, “Anh có thể nói cho em biết khi nấy, em đã..” đã làm những gì… . Truyện Dị Năng
Cô rất sợ rắng bản thân sẽ làm ra những hành vi và động tác căn bản không phải là chủ ý của bản thân cô.
Chỉ đáng tiếc, Đường Duy chỉ tiến lên, nhẹ nhàng ôm lấy cô, sau đó nói: “Không có, em làm rất tốt.”
Sau đó đặt Tô Nhan vào trong bồn tắm, nhất thời được nước ấm bao quanh, chất lỏng thấm vào quần áo của cô, nhưng sự mệt mỏi và dễ dàng ập đến với cô như một cơn sóng, cứ thế ngâm mình xuống, như một cái xác vô hồn, từ từ xả hết hơi thở của mình trong bồn tắm, hàng mi cong vút của Tô Nhan run lên, cô nói: “Em cảm thấy thế này không tốt lắm…”
“Em ngâm mình trong bồn tắm nghỉ ngơi một chút. Cởi quần áo ướt trực tiếp ném ra khỏi bồn tắm là được rồi.”
Con ngươi của Đường Duy tối sầm lại, nhưng cậu vẫn đứng lên, đờ đân nói: “Trong nhà có quần áo của em”
Tô Nhan chìm cả người dưới bồn tắm, chỉ lộ ra một phần nhỏ trên khuôn mặt, nói: “Tại sao trong nhà anh lại có quần áo của em? “
Đường Duy ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Anh nhìn xa trông rộng, sớm đoán được là sẽ có một ngày em sẽ ở nhà anh qua đêm, nên mua trước, không được sao?”
Tô Nhan trực tiếp nhắm nghiền mắt, ngay cả nửa khuôn mặt nhỏ nhắn đều chìm toàn bộ xuống nước.
“Đừng khiến bản thân bị nghẹt đến khó chị: Đường Duy muốn nhấc cô lên khỏi nước, bồn tắm quá lớn mà cô lại rất gầy, Đường Duy cảm thấy có thể dùng một tay nhấc cả người cô lên.
Suy nghĩ xong, anh xoay người giãm bọt nước rồi từ bồn tắm đi ra, khi tiếng bước chân của cậu biến mất hoàn toàn, Tô Nhan mới lên khỏi mặt nước, thở hổn hển.
Cô nhìn dòng nước lấp lánh, khuôn mặt dưới làn nước không được rõ nét của mình, tất cả những điều này khiến cô cảm thấy quá lạ lâm, trong cơ thể của cô, có một người khác, một con ma trú ngụ mà chính cô cũng không biết?
“Không… Tô Nhan tự giễu cười, vươn tay lấy nước võ lên mặt mình, sau đó bắt đầu cởi từng lớp quần áo ướt đâm đang dính trên người mình.
Nếu có ma, vậy thì nhất định chính là cô lúc này đây.
Cô giống như một bào thai còn trong bụng mẹ, nước chảy ra chính là dịch bào thai bao quanh cơ thể cô ấy, giống như giờ phút này, cô vẫn chưa được sinh ra trên thế giới này.
Đường Duy ở trong phòng trừng mắt hai mươi phút, người cũng sắp ngốc rồi, giống như một người vợ sắp xếp giường chiếu gọn gàng, cũng gấp lại chăn thật ngay ngản, sau đó nhìn chăm chäm chiếc giường ngơ ngác.
Giống như… giống như ánh sáng trong căn phòng đó bị người ta tất đi, mọi thứ được ghi lại bên trong từ bên ngoài không thể nhìn thấy được.
Tô Nhan đã rất cố gắng để nhớ ra điều gì đó, nhưng ý thức lộn xộn nói với cô rằng tất cả đều vô ích.
Bản thân Tô Nhan có thể là đã ý thức được bản thân có lẽ đã trải qua một chút chuyện gì đó như rối loạn trí nhớ, cô nghiến răng, nghĩ tới hai ngày nữa sẽ đi tìm Bạch Việt và chú Giang Lăng để xem thử xem, nhưng không ngờ Đường Duy lại trực tiếp nói: “Nếu em cảm thấy không khỏe, hôm nay nghỉ ngơi ở đây, ngày mai anh đưa em đi tìm chú Giang Lăng, có được không? “
Cho nên…
Tô Nhan ngẩng đầu liếc nhìn sắc mặt Đường Duy, vừa rồi cô thật sự đã làm chuyện không bình thường đúng không? Khiến Đường Duy trở nên nhạy cảm nhận thấy điều gì đó rồi, vì vậy mới đề xuất đi tìm chú Giang Lăng và Bạch Việt…
Tô Nhan tim đập càng ngày càng nhanh, “Anh có thể nói cho em biết khi nấy, em đã..” đã làm những gì… . Truyện Dị Năng
Cô rất sợ rắng bản thân sẽ làm ra những hành vi và động tác căn bản không phải là chủ ý của bản thân cô.
Chỉ đáng tiếc, Đường Duy chỉ tiến lên, nhẹ nhàng ôm lấy cô, sau đó nói: “Không có, em làm rất tốt.”
Sau đó đặt Tô Nhan vào trong bồn tắm, nhất thời được nước ấm bao quanh, chất lỏng thấm vào quần áo của cô, nhưng sự mệt mỏi và dễ dàng ập đến với cô như một cơn sóng, cứ thế ngâm mình xuống, như một cái xác vô hồn, từ từ xả hết hơi thở của mình trong bồn tắm, hàng mi cong vút của Tô Nhan run lên, cô nói: “Em cảm thấy thế này không tốt lắm…”
“Em ngâm mình trong bồn tắm nghỉ ngơi một chút. Cởi quần áo ướt trực tiếp ném ra khỏi bồn tắm là được rồi.”
Con ngươi của Đường Duy tối sầm lại, nhưng cậu vẫn đứng lên, đờ đân nói: “Trong nhà có quần áo của em”
Tô Nhan chìm cả người dưới bồn tắm, chỉ lộ ra một phần nhỏ trên khuôn mặt, nói: “Tại sao trong nhà anh lại có quần áo của em? “
Đường Duy ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Anh nhìn xa trông rộng, sớm đoán được là sẽ có một ngày em sẽ ở nhà anh qua đêm, nên mua trước, không được sao?”
Tô Nhan trực tiếp nhắm nghiền mắt, ngay cả nửa khuôn mặt nhỏ nhắn đều chìm toàn bộ xuống nước.
“Đừng khiến bản thân bị nghẹt đến khó chị: Đường Duy muốn nhấc cô lên khỏi nước, bồn tắm quá lớn mà cô lại rất gầy, Đường Duy cảm thấy có thể dùng một tay nhấc cả người cô lên.
Suy nghĩ xong, anh xoay người giãm bọt nước rồi từ bồn tắm đi ra, khi tiếng bước chân của cậu biến mất hoàn toàn, Tô Nhan mới lên khỏi mặt nước, thở hổn hển.
Cô nhìn dòng nước lấp lánh, khuôn mặt dưới làn nước không được rõ nét của mình, tất cả những điều này khiến cô cảm thấy quá lạ lâm, trong cơ thể của cô, có một người khác, một con ma trú ngụ mà chính cô cũng không biết?
“Không… Tô Nhan tự giễu cười, vươn tay lấy nước võ lên mặt mình, sau đó bắt đầu cởi từng lớp quần áo ướt đâm đang dính trên người mình.
Nếu có ma, vậy thì nhất định chính là cô lúc này đây.
Cô giống như một bào thai còn trong bụng mẹ, nước chảy ra chính là dịch bào thai bao quanh cơ thể cô ấy, giống như giờ phút này, cô vẫn chưa được sinh ra trên thế giới này.
Đường Duy ở trong phòng trừng mắt hai mươi phút, người cũng sắp ngốc rồi, giống như một người vợ sắp xếp giường chiếu gọn gàng, cũng gấp lại chăn thật ngay ngản, sau đó nhìn chăm chäm chiếc giường ngơ ngác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.