Chương 1790
Tiểu Thiên
19/12/2021
Mẹ cậu nói không sai, Tô Nhan vốn nên sống thật tốt dưới ánh mặt, nhưng hết lần này đến lần khác lại bị người khác chèn ép và hãm hại Có lẽ trong đó, có Từ Dao, có Sakahara Sakurako, còn có cả Đường Duy.
cậu.
“Chuyện khác tôi không nói nhiều, tôi sẽ giao tất cả chứng cớ cho cảnh sắt, đương nhiên nhà chúng tôi sẽ tự giữ một phần những tấm ảnh chuyển tiền, còn dư lại thì phải xem miệng đám côn đồ cô tìm được có đủ cứng không, có thể khai ra cô hay không”
Giọng nói Đường Thi rất nghiêm túc, như đang ra lệnh, người phụ nữ ngước cảm, dáng vẻ kiêu ngạo, loáng thoáng có bóng dáng vạn người mê của cô chủ nhà họ Đường năm đó: ‘Chuyện của Duy Duy không cần cô nhúng tay vào, quá khứ của chúng tôi như thế nào thì cũng không liên quan gì đến cô, mong cô.
không cần lại lấy cớ này để lừa gạt chúng tôi. Tôi, mới là người danh xứng với thực đường đường chính chính là ngư chứ không phải là cô!”
Chứ không phải cô!
Bốn chữ này quá sắc nhọn, sảc mặt Sakahara Sakurako trắng bệch nhìn Đường Thị, không ngừng lắc đầu: “Cháu không làm những chuyện đó, cháu… Dị, dì phải tin cháu, cháu rất tôn trọng dì, cháu không cảm thấy kia đoạn quá khứ.
kia như thế nào cả, cũng không có ý chỉ tay năm ngón… Cháu chỉ muốn thông qua cách của cháu để làm chút gì đó cho dì vì cháu thích dì và người nhà của dì.”
“Không cần” Vào giờ phút n¡ luôn yên lặng đứng sau chợt nói chuyện, vốn là anh không muốn nhúng tay vào chuyện này, chỉ nhìn Đường Thi và Đường Duy nói chuyện với Sakahara Sakurako, nhưng khi nghe thấy Sakahara Sakurako lời vừa nấy, không biết tại sao Bạc Dạ lại lên tiếng.
Sakahara Sakurako ngừng một lát, nhìn về phía cha Đường Duy, Bạc Dạ…Gian giảo xảo trá của năm đó.
“Những chuyện này, là do tôi làm, hành động đền bù như này cũng là trách nhiệm tôi, một người ngoài như cô, không liên quan cũng không có tư cách”
Ánh mắt Bạc Dạ sáng như đuốc nhìn Sakahara Sakurako, ánh mắt kia dường như có thể đâm một lỗ thủng trên tôn nghiêm yếu ớt của cô ta: “Năm đó là tôi đi sai đường, đương nhiên kẻ thứ ba rất đáng ghét, người người phải giết Nhưng người phá vỡ ước định trong hôn nhân là tôi, bởi vì An Mật không kết hôn với Đường Thị, từ góc độ của đạo đức mà nói, chỉ cần không biết xấu hổ, thì thậm chí cô ta không cần tuân thủ ước định hôn nhân của người khác, bởi vì cuộc hôn nhân này không phải của cô ta, nên căn bản là cô ta không liên quan gì đến cuộc hôn nhân này. Mà Bạc Dạ tôi, mới là người cưới Đường Thi nhưng lại phá hủy ước định hôn nhân” . Kiếm Hiệp Hay
Lời của Bạc Dạ thắng thần, đưa tình người và đạo đức bày lên mặt bàn: “Cho nên người nên bù đắp cho em là tôi, mà tôi vẫn luôn đang trả giá thật lớn cho hành động của mình. An Mật đã chết rồi, tội đáng phải chịu, mà Bạc Dạ tôi không cần, cũng không hiếm lạ gì, một tiểu bối như cô đến giả mù sa mưa nói là vì giúp đỡ người bị hại, tay của cô cũng không cần quá dài như vậy và cô cũng không có tư cách vươn dài tay như thế”
Sakahara Sakurako giống như bị đỉnh sắt đóng yên một chỗ, từ trước đến nay cô ta chưa từng nghĩ sẽ có một người đàn ông thẳng thần đứng ra thừa nhận tất cả những chuyện không tốt mà mình đã từng làm, dùng hành động thực tế để nói với cô ta rằng người thứ ba rất đáng ghét, nhưng người có tội đáng chết nghìn lần, phá vỡ ước định hôn nhân được pháp luật bảo vệ lại chính là người đàn ông.
Bởi vì, thứ nhất người thứ ba không liên quan đến cuộc hôn nhân đang được pháp luật bảo vệ này, bản thân cô ta cũng không có nghĩa vụ đi bảo vệ hôn nhân của người khác, thứ hai chỉ cần người đàn ông không biết quay đầu hối cải, không có người thứ ba này thỉ cũng sẽ còn có người thứ tư khác.
“Cô cho là An Mật là người thứ ba thì nên đáng chết không?” Bạc Dạ nói từng câu từng chữ, giống như muốn ôn lại những đau khổ đã qua thêm một lần nữa: “Cô ta đáng chết ở chỗ thao túng hãm hại sau lưng người khác, lòng dạ của cô ta độc ác không chuyện ác nào không làm, mà tất cả những thứ này đều không liên qua gì đến con gái của cô ta, càng không phải là do Tô Nhan bày.
mưu tính kế! Nếu cô là người chính nghĩa thật sự, thì nhà họ Bạc sẽ rất biết ơn cô, nhưng dao của cô lại chữa về phía một người vô tội, mưu đồ bắt cô bé đến gánh vác tội danh để cô biến thành một người chính nghĩa —Vì thế cô khiến cho người khác cảm thấy rất bưồn nôn! Tôi mong sẽ gặp mặt người trong gia tộc Sakahara của các cô ở cục cảnh sát, ngược lại tôi rất muốn nhìn xem loại gia tộc như thế nào mới có thể nuôi dạy một người như cô!”
cậu.
“Chuyện khác tôi không nói nhiều, tôi sẽ giao tất cả chứng cớ cho cảnh sắt, đương nhiên nhà chúng tôi sẽ tự giữ một phần những tấm ảnh chuyển tiền, còn dư lại thì phải xem miệng đám côn đồ cô tìm được có đủ cứng không, có thể khai ra cô hay không”
Giọng nói Đường Thi rất nghiêm túc, như đang ra lệnh, người phụ nữ ngước cảm, dáng vẻ kiêu ngạo, loáng thoáng có bóng dáng vạn người mê của cô chủ nhà họ Đường năm đó: ‘Chuyện của Duy Duy không cần cô nhúng tay vào, quá khứ của chúng tôi như thế nào thì cũng không liên quan gì đến cô, mong cô.
không cần lại lấy cớ này để lừa gạt chúng tôi. Tôi, mới là người danh xứng với thực đường đường chính chính là ngư chứ không phải là cô!”
Chứ không phải cô!
Bốn chữ này quá sắc nhọn, sảc mặt Sakahara Sakurako trắng bệch nhìn Đường Thị, không ngừng lắc đầu: “Cháu không làm những chuyện đó, cháu… Dị, dì phải tin cháu, cháu rất tôn trọng dì, cháu không cảm thấy kia đoạn quá khứ.
kia như thế nào cả, cũng không có ý chỉ tay năm ngón… Cháu chỉ muốn thông qua cách của cháu để làm chút gì đó cho dì vì cháu thích dì và người nhà của dì.”
“Không cần” Vào giờ phút n¡ luôn yên lặng đứng sau chợt nói chuyện, vốn là anh không muốn nhúng tay vào chuyện này, chỉ nhìn Đường Thi và Đường Duy nói chuyện với Sakahara Sakurako, nhưng khi nghe thấy Sakahara Sakurako lời vừa nấy, không biết tại sao Bạc Dạ lại lên tiếng.
Sakahara Sakurako ngừng một lát, nhìn về phía cha Đường Duy, Bạc Dạ…Gian giảo xảo trá của năm đó.
“Những chuyện này, là do tôi làm, hành động đền bù như này cũng là trách nhiệm tôi, một người ngoài như cô, không liên quan cũng không có tư cách”
Ánh mắt Bạc Dạ sáng như đuốc nhìn Sakahara Sakurako, ánh mắt kia dường như có thể đâm một lỗ thủng trên tôn nghiêm yếu ớt của cô ta: “Năm đó là tôi đi sai đường, đương nhiên kẻ thứ ba rất đáng ghét, người người phải giết Nhưng người phá vỡ ước định trong hôn nhân là tôi, bởi vì An Mật không kết hôn với Đường Thị, từ góc độ của đạo đức mà nói, chỉ cần không biết xấu hổ, thì thậm chí cô ta không cần tuân thủ ước định hôn nhân của người khác, bởi vì cuộc hôn nhân này không phải của cô ta, nên căn bản là cô ta không liên quan gì đến cuộc hôn nhân này. Mà Bạc Dạ tôi, mới là người cưới Đường Thi nhưng lại phá hủy ước định hôn nhân” . Kiếm Hiệp Hay
Lời của Bạc Dạ thắng thần, đưa tình người và đạo đức bày lên mặt bàn: “Cho nên người nên bù đắp cho em là tôi, mà tôi vẫn luôn đang trả giá thật lớn cho hành động của mình. An Mật đã chết rồi, tội đáng phải chịu, mà Bạc Dạ tôi không cần, cũng không hiếm lạ gì, một tiểu bối như cô đến giả mù sa mưa nói là vì giúp đỡ người bị hại, tay của cô cũng không cần quá dài như vậy và cô cũng không có tư cách vươn dài tay như thế”
Sakahara Sakurako giống như bị đỉnh sắt đóng yên một chỗ, từ trước đến nay cô ta chưa từng nghĩ sẽ có một người đàn ông thẳng thần đứng ra thừa nhận tất cả những chuyện không tốt mà mình đã từng làm, dùng hành động thực tế để nói với cô ta rằng người thứ ba rất đáng ghét, nhưng người có tội đáng chết nghìn lần, phá vỡ ước định hôn nhân được pháp luật bảo vệ lại chính là người đàn ông.
Bởi vì, thứ nhất người thứ ba không liên quan đến cuộc hôn nhân đang được pháp luật bảo vệ này, bản thân cô ta cũng không có nghĩa vụ đi bảo vệ hôn nhân của người khác, thứ hai chỉ cần người đàn ông không biết quay đầu hối cải, không có người thứ ba này thỉ cũng sẽ còn có người thứ tư khác.
“Cô cho là An Mật là người thứ ba thì nên đáng chết không?” Bạc Dạ nói từng câu từng chữ, giống như muốn ôn lại những đau khổ đã qua thêm một lần nữa: “Cô ta đáng chết ở chỗ thao túng hãm hại sau lưng người khác, lòng dạ của cô ta độc ác không chuyện ác nào không làm, mà tất cả những thứ này đều không liên qua gì đến con gái của cô ta, càng không phải là do Tô Nhan bày.
mưu tính kế! Nếu cô là người chính nghĩa thật sự, thì nhà họ Bạc sẽ rất biết ơn cô, nhưng dao của cô lại chữa về phía một người vô tội, mưu đồ bắt cô bé đến gánh vác tội danh để cô biến thành một người chính nghĩa —Vì thế cô khiến cho người khác cảm thấy rất bưồn nôn! Tôi mong sẽ gặp mặt người trong gia tộc Sakahara của các cô ở cục cảnh sát, ngược lại tôi rất muốn nhìn xem loại gia tộc như thế nào mới có thể nuôi dạy một người như cô!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.