Chương 1792
Tiểu Thiên
19/12/2021
“… Đường Thi hung hăng véo bắp đùi Bạc Dạ một cái: ‘Đây là anh bảo con trai chúng ta đánh cô bé sao!”
“Con không thể ra tay nặng được!” Đường Duy đứng phía sau giơ hai tay lên thật cao, làm ra dáng đầu hàng: “Con cưng chiều cô ấy như bảo bối còn không kịp”
Nghe câu này, lông mi Tô Nhan run rấy, sau đó cô rụt người một cái: “Cảm ơn chú dì đã quan tâm, cháu sẽ… Cố gắng ăn nhiều hơn”
Ôi chao, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn này một chút, thật là, chỗ nào cũng xinh đẹp, nói chuyện lại khéo léo, Đường Thi hận Tô Nhan không phải do mình sinh ra, sao cô lại không sinh được cô con gái ngoan ngoan như vậy cơ chút Ngược lại sinh ra một thắng con trai khó quản!
Bạc Dạ nói: “Chuyện này, nhà họ Bạc thay cháu làm chủ, Nhan Nhan, đừng tửi thân chúng ta đã biết rồi, Từ Dao là bị người xúi giục, có chú di ở đây sẽ không để cháu phải chịu oan ức, đừng lo lằng!”
Được sự đảm bảo của Bạc Dạ, Tô Nhan cô có tài đức gì chứ?
Tô Nhan ngẩng đầu lên, hốc mắt đỏ ửng: “Cảm ơn chú, nhưng chuyện này.
liên lụy đến mọi người..”
“Chú còn không muốn để ba cháu biết Bạc Dạ thở dài, rõ ràng rất buồn phiền: “Nếu Tô Kỳ biết thì không chừng sẽ mắng cả nhà họ bạc chúng ta, nhưng.”
Đoán chừng là không gạt được, nếu lúc này Tô Kỳ biết, nhất định sẽ vác dao đến không để cho Đường Duy dễ chịu.
Mặc dù Tô Kỳ đã từng cạnh tranh một chút với anh, nhưng sau đó vẫn giúp đỡ nhà họ Bạc, ông ta đã vô điều kiện mà giúp đỡ mẹ con Đường Thĩ quá nhiều, hôm nay con gái mình lại bởi vì con trai Bạc Dạ anh mà bị người khác hãm hại Nếu như vậy thì Tô Kỳ có hối hận hay không, hối hận vì mình đã từng đào tim móc phổi cho nhà họ Bạc, nhưng con gái lại vì nhà họ Bạc mà chết không được tử tế.
Bạc Dạ rất hối tiếc: “Cháu biến thành như vậy, Duy Duy không thể thoát được liên quan, chú sẽ bảo thẳng nhóc thối này bồi thường thật tốt cho cháu, cũng mong cháu nhất định đừng từ chối. Tô Nhan, cháu đã vì mẹ mình mà chịu đựng quá nhiều, hôm nay cũng là lúc chúng ta nên nhìn thẳng vào vết thương của cháu”
Tô Nhan lắc đầu, giọng nói nghẹn ngào: “Chú, cháu không phải là vì để mọi người đau khố… Chẳng qua là gần đây cơ thế của cháu đã xuất hiện vấn đề rất lớn, đầu óc cháu thường xuyên… trống không, sau khi tỉnh thì lại ở nơi xa lạ, cháu không biết mình bị làm sao nữa, có lẽ cháu biết, nhưng cháu… Không có cách nào để khống chế nó”
“Chú dì nhất định sẽ chữa khỏi cho cháu”
“Không cần”
Giây phút đó, Đường Duy lên tiếng.
Cậu nhìn Tô Nhan chằm chằm, con ngươi đen láy giống như vực sâu: “Không cần cố gắng chữa khỏi, Tô Nhan, có những vết thương nên giữ lại, khi nhìn thấy nó, giống như nhìn thấy mình của năm đó đáng thương như nào. Anh yêu mỗi một con người của em”
Có những vết thương nên giữ lại, có lẽ chính là kỷ niệm cho những quá khứ ghi lòng tạc dạ.
Từ trước đến nay Đường Duy luôn muốn tốt hơn nữa, cậu chưa bao giờ quên lúc nhỏ mình đã từng chịu oan ức như nào, cũng vì còn nhớ, cho nên mới có nhiều tình cảm phức tạp như vậy.
“Con không thể ra tay nặng được!” Đường Duy đứng phía sau giơ hai tay lên thật cao, làm ra dáng đầu hàng: “Con cưng chiều cô ấy như bảo bối còn không kịp”
Nghe câu này, lông mi Tô Nhan run rấy, sau đó cô rụt người một cái: “Cảm ơn chú dì đã quan tâm, cháu sẽ… Cố gắng ăn nhiều hơn”
Ôi chao, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn này một chút, thật là, chỗ nào cũng xinh đẹp, nói chuyện lại khéo léo, Đường Thi hận Tô Nhan không phải do mình sinh ra, sao cô lại không sinh được cô con gái ngoan ngoan như vậy cơ chút Ngược lại sinh ra một thắng con trai khó quản!
Bạc Dạ nói: “Chuyện này, nhà họ Bạc thay cháu làm chủ, Nhan Nhan, đừng tửi thân chúng ta đã biết rồi, Từ Dao là bị người xúi giục, có chú di ở đây sẽ không để cháu phải chịu oan ức, đừng lo lằng!”
Được sự đảm bảo của Bạc Dạ, Tô Nhan cô có tài đức gì chứ?
Tô Nhan ngẩng đầu lên, hốc mắt đỏ ửng: “Cảm ơn chú, nhưng chuyện này.
liên lụy đến mọi người..”
“Chú còn không muốn để ba cháu biết Bạc Dạ thở dài, rõ ràng rất buồn phiền: “Nếu Tô Kỳ biết thì không chừng sẽ mắng cả nhà họ bạc chúng ta, nhưng.”
Đoán chừng là không gạt được, nếu lúc này Tô Kỳ biết, nhất định sẽ vác dao đến không để cho Đường Duy dễ chịu.
Mặc dù Tô Kỳ đã từng cạnh tranh một chút với anh, nhưng sau đó vẫn giúp đỡ nhà họ Bạc, ông ta đã vô điều kiện mà giúp đỡ mẹ con Đường Thĩ quá nhiều, hôm nay con gái mình lại bởi vì con trai Bạc Dạ anh mà bị người khác hãm hại Nếu như vậy thì Tô Kỳ có hối hận hay không, hối hận vì mình đã từng đào tim móc phổi cho nhà họ Bạc, nhưng con gái lại vì nhà họ Bạc mà chết không được tử tế.
Bạc Dạ rất hối tiếc: “Cháu biến thành như vậy, Duy Duy không thể thoát được liên quan, chú sẽ bảo thẳng nhóc thối này bồi thường thật tốt cho cháu, cũng mong cháu nhất định đừng từ chối. Tô Nhan, cháu đã vì mẹ mình mà chịu đựng quá nhiều, hôm nay cũng là lúc chúng ta nên nhìn thẳng vào vết thương của cháu”
Tô Nhan lắc đầu, giọng nói nghẹn ngào: “Chú, cháu không phải là vì để mọi người đau khố… Chẳng qua là gần đây cơ thế của cháu đã xuất hiện vấn đề rất lớn, đầu óc cháu thường xuyên… trống không, sau khi tỉnh thì lại ở nơi xa lạ, cháu không biết mình bị làm sao nữa, có lẽ cháu biết, nhưng cháu… Không có cách nào để khống chế nó”
“Chú dì nhất định sẽ chữa khỏi cho cháu”
“Không cần”
Giây phút đó, Đường Duy lên tiếng.
Cậu nhìn Tô Nhan chằm chằm, con ngươi đen láy giống như vực sâu: “Không cần cố gắng chữa khỏi, Tô Nhan, có những vết thương nên giữ lại, khi nhìn thấy nó, giống như nhìn thấy mình của năm đó đáng thương như nào. Anh yêu mỗi một con người của em”
Có những vết thương nên giữ lại, có lẽ chính là kỷ niệm cho những quá khứ ghi lòng tạc dạ.
Từ trước đến nay Đường Duy luôn muốn tốt hơn nữa, cậu chưa bao giờ quên lúc nhỏ mình đã từng chịu oan ức như nào, cũng vì còn nhớ, cho nên mới có nhiều tình cảm phức tạp như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.