Chương 1794
Tiểu Thiên
20/12/2021
Giây phút đó, mắt Tô Nhan đỏ lên, thử chậm rãi đặt tay mình vào lòng bàn tay Đường Duy, sau khi nhận được phản hồi, Đường Duy nhanh chóng nắm chặt.
Nắm chặt, người đàn ông toét miệng cười nói: “Dậy đi, rất lâu rồi anh chưa ăn khuya ở mấy quán ven đường?
Lo lắng lần đầu Tô Nhan ngồi mô tô, sợ cô bị giật mình, Đường Duy cố ý chọn một chiếc xe 310 nằm giữ gara, nổ máy lái đến cửa, sau đó cậu phanh xe lại, một chân để trên xe, lấy một cái mũ bảo hiểm rồi quay lại đặt vào tay Tò Nhan.
Thiếu chút nữa là Tô Nhan đã không cầm được, sức nặng của mũ bảo hiểm không nhỏ, Đường Duy nói: “Nhìn xem có vừa không”
Rất vừa.
Tô Nhan nghĩ ngờ nhìn Đường Duy một cái Cậu cườ ‘Đã sớm chuẩn bị cho em, suy nghĩ ngày nào đó đưa em đi hóng gió “Tôi không muốn ngồi xe quá cao”
“Không sao đâu, anh là người đàn ông mạnh mẽ đó? Đường Duy vỗ chỗ ngồi phía sau một cái: “Lên đi, ôm chắc anh, chúng ta lên đường”
Tô Nhan rất không tình nguyện lên xe của Đường Duy, Đường Duy lôi kéo tay cô: “Ôm chỗ này”
Tô Nhan nóng nảy: “Anh đừng bắt tôi, tự tôi sẽ — Đường Duy cố ý vặn ga, xe mô tô lao vùn vựt về phía trước, Tô Nhan bị dọa sợ hét to một tiếng vội vàng ôm lấy eo Đường Duy, Đường Duy cười híp mắt: *Đã nói rồi, em ôm chặt một chút”
Tiếng gió rất lớn, rót vào lỗ tai của họ, Tô Nhan ôm chặt eo Đường Duy: “Anh có thể chạy~— chậm một chút không!”
“Chậm nữa sẽ chết máy”
Đường Duy không ngừng cười ha ha, tiếng gió hòa lẫn tiếng cười bướng bỉnh của cậu, vừa hấp dẫn vừa trầm khàn: “Động cơ của xe mô tô chính là nhanh như thế, chiếc này đã coi như rất chậm rồi!”
“Anh lái mô tô thì nhìn về phía trước đứ” Tô Nhan bị dọa sợ nói: “Đừng có quay lại nhìn tôi! Nhìn đường đi!”
“Dạ, dạ!” Đường Duy hét: “Có muốn ăn gì không?
Tô Nhan không chút nghĩ ngợi: “Tôi muốn ăn bánh mật xào ở quán ven đường! Là cái loại thêm chít xíu ớt và thịt giãm bông ý!”
Khác biệt đến như thế.
Có lẽ lúc này, Đường Duy mới cảm giác mình đang sống chung với một Tô Nhan chân thực, khi cậu quặt vào khúc cua thì thân xe cách đất rất gần nhưng người cậu không chạm vào đất một chút nào, cậu như một tay đua chuyên nghiệp, dù trên đường đua hay dưới đường đua thì vẫn mạnh mẽ như vậy.
Toàn bộ hành trình Tô Nhan đều ôm cậu thật chặt, không dám buông lỏng một chút nào: Anh đang biểu diễn kỹ năng à?”
” Đúng, anh đang khoe khoang” Đường Duy rất không biết xấu hố nói: “Anh lái mô tô tốt như vậy, người vừa cao vừa đẹp trai như vậy, trừ Vương Nhất Bác của giới giải trí ra thì người kế tiếp chính là anh, biết chưa!
Mặt Tô Nhan nóng bừng lên: “Tôi còn cảm thấy xấu hố thay anh!”
“Không cần thay anh, dù sao thì anh cũng không biết xấu hố” Đường Duy văn ga thêm một vòng, tốc độ lập tức tăng lên: “Chạy nhanh một đoạn nữa là đến, anh đưa em đi ăn một quán ven đường rất ngon, trước kia anh và Sakahara Kurosawa thường xuyên đến ăn khuya”
Mười phút sau, chân Tô Nhan mềm nhữn xuống xe, nhìn thấy Đường Duy dừng xe một cách rất đẹp trai, ánh mắt một đám người xung quanh quán ven nhìn sang, nhìn cậu tháo mũ bảo hiểm—— Mấy cô gái thí nhau vang lên tiếng hút khí.
Nắm chặt, người đàn ông toét miệng cười nói: “Dậy đi, rất lâu rồi anh chưa ăn khuya ở mấy quán ven đường?
Lo lắng lần đầu Tô Nhan ngồi mô tô, sợ cô bị giật mình, Đường Duy cố ý chọn một chiếc xe 310 nằm giữ gara, nổ máy lái đến cửa, sau đó cậu phanh xe lại, một chân để trên xe, lấy một cái mũ bảo hiểm rồi quay lại đặt vào tay Tò Nhan.
Thiếu chút nữa là Tô Nhan đã không cầm được, sức nặng của mũ bảo hiểm không nhỏ, Đường Duy nói: “Nhìn xem có vừa không”
Rất vừa.
Tô Nhan nghĩ ngờ nhìn Đường Duy một cái Cậu cườ ‘Đã sớm chuẩn bị cho em, suy nghĩ ngày nào đó đưa em đi hóng gió “Tôi không muốn ngồi xe quá cao”
“Không sao đâu, anh là người đàn ông mạnh mẽ đó? Đường Duy vỗ chỗ ngồi phía sau một cái: “Lên đi, ôm chắc anh, chúng ta lên đường”
Tô Nhan rất không tình nguyện lên xe của Đường Duy, Đường Duy lôi kéo tay cô: “Ôm chỗ này”
Tô Nhan nóng nảy: “Anh đừng bắt tôi, tự tôi sẽ — Đường Duy cố ý vặn ga, xe mô tô lao vùn vựt về phía trước, Tô Nhan bị dọa sợ hét to một tiếng vội vàng ôm lấy eo Đường Duy, Đường Duy cười híp mắt: *Đã nói rồi, em ôm chặt một chút”
Tiếng gió rất lớn, rót vào lỗ tai của họ, Tô Nhan ôm chặt eo Đường Duy: “Anh có thể chạy~— chậm một chút không!”
“Chậm nữa sẽ chết máy”
Đường Duy không ngừng cười ha ha, tiếng gió hòa lẫn tiếng cười bướng bỉnh của cậu, vừa hấp dẫn vừa trầm khàn: “Động cơ của xe mô tô chính là nhanh như thế, chiếc này đã coi như rất chậm rồi!”
“Anh lái mô tô thì nhìn về phía trước đứ” Tô Nhan bị dọa sợ nói: “Đừng có quay lại nhìn tôi! Nhìn đường đi!”
“Dạ, dạ!” Đường Duy hét: “Có muốn ăn gì không?
Tô Nhan không chút nghĩ ngợi: “Tôi muốn ăn bánh mật xào ở quán ven đường! Là cái loại thêm chít xíu ớt và thịt giãm bông ý!”
Khác biệt đến như thế.
Có lẽ lúc này, Đường Duy mới cảm giác mình đang sống chung với một Tô Nhan chân thực, khi cậu quặt vào khúc cua thì thân xe cách đất rất gần nhưng người cậu không chạm vào đất một chút nào, cậu như một tay đua chuyên nghiệp, dù trên đường đua hay dưới đường đua thì vẫn mạnh mẽ như vậy.
Toàn bộ hành trình Tô Nhan đều ôm cậu thật chặt, không dám buông lỏng một chút nào: Anh đang biểu diễn kỹ năng à?”
” Đúng, anh đang khoe khoang” Đường Duy rất không biết xấu hố nói: “Anh lái mô tô tốt như vậy, người vừa cao vừa đẹp trai như vậy, trừ Vương Nhất Bác của giới giải trí ra thì người kế tiếp chính là anh, biết chưa!
Mặt Tô Nhan nóng bừng lên: “Tôi còn cảm thấy xấu hố thay anh!”
“Không cần thay anh, dù sao thì anh cũng không biết xấu hố” Đường Duy văn ga thêm một vòng, tốc độ lập tức tăng lên: “Chạy nhanh một đoạn nữa là đến, anh đưa em đi ăn một quán ven đường rất ngon, trước kia anh và Sakahara Kurosawa thường xuyên đến ăn khuya”
Mười phút sau, chân Tô Nhan mềm nhữn xuống xe, nhìn thấy Đường Duy dừng xe một cách rất đẹp trai, ánh mắt một đám người xung quanh quán ven nhìn sang, nhìn cậu tháo mũ bảo hiểm—— Mấy cô gái thí nhau vang lên tiếng hút khí.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.