Chương 1803
Tiểu Thiên
26/12/2021
Ông vừa vào thì nghe thấy cái gì? Đường Duy muốn Tô Nhan làm bạn gái nó?
Tô Kỳ thật hận rèn sắt không thành thép, lúc trước Nhan Nhan yêu hẳn như vậy tới việc vì hân mà chết cũng sẵn sàng, nhưng cuối cùng thì được cái gì?
Hiện tại nghĩ thông suốt rồi muốn quay lại chuộc lỗi sao, xem con gái Tô gia là cái gì, xem Tô Kỳ ông là cái gì, trải qua nhiều việc như vậy Tô Kỳ ông đều thấy ở trong mắt. Tô Nhan đã làm việc gì có lỗi với Đường Duy sao? Điều Đường Duy làm chỉ là ép buộc rồi ép buộc!
Hít sâu một hơi, Tô Kỳ Trừng mắt nhìn Tô Nhan, sau đó lại nhìn qua Đường Duy, “Duy Duy, chú cảm thấy hai đứa bây giờ không thích hợp với nhau. Cháu có thế tìm một cô gái tốt hơn, tươi sáng hơn, dịu dàng hơn. Sau này cô ấy có thể đi theo sau cháu không phải sẽ tốt hơn sao? Vừa lúc phù hợp bổ khuyết tính cách với cháu. Tô Nhan con bé không phải là một đứa có tính cách dịu dàng đoan trang. Con bé lớn lên hơi hung dữ chỉ trách người làm ba như ta không làm tròn trách nhiệm của mình. Con gái tốt trên thế giới này rất nhiều, nên không khó để con tìm một người tốt phù hợp với mình”
Nghe xong những lời này, Đường Duy cảm thấy đau nhói. Mọi người ai cũng nói như vậy. Nói Đường Duy đi tìm ánh dương của cuộc đời mình, đi tìm một cô gái có thế soi sáng cho cậu vì tuổi thơ bất hạnh bị bạo hành của cậu, tìm một người tốt để chữa lành vết thương cho cậu.
Đây thật sự.
“Thật nực cười”
Ngay lúc này, Đường Duy nhìn về phía Tô Kỷ, đối mặt với người đàn ông thâm tình đã từng đối xử rất tốt với mẹ con cậu, nói “cháu rất đáng thương sao? Cháu cần một người thật tốt tới thương yêu cháu sao? Nhưng mà chú Tô Kỳ, cháu không cần”
Nói cứ như Đường Duy cậu yếu đuối sức trói gà không chặt, ai cũng nói là vì nghĩ cho Đường Duy nhưng thật ra những thứ đó đều đang chà đạp lên tự tôn của cậu.
Tìm một người ôn nhu thì có ý nghĩa gì. Chữa lành, an ủi vết thương cho cậu thì được gì. Đường Duy cậu không cần cũng không thiếu những thứ đó. Cậu từ nhỏ đã có thể tự bảo vệ mạng của mình thì khi lớn lên cũng không cần người khác chết vì mình.
Lớn lên hung tàn không phải chỉ có mỗi mình Tô Nhan mà còn có Đường Duy.
“Cháu chỉ cần có Tô Nhan”
Sau khi cùng Tô Nhan bên nhau cậu làm sao có thể lân nữa yêu người khác?
Tô Kỳ không thế không thừa nhận rằng, ông không có cách nào có thế tách họ ra được nữa. Ở một mức độ nào đó, Đường Duy và Tô Nhan đã làm nên thành công của nhau, cũng là đối thủ của nhau.
Nhưng…
Muốn cắt đứt hoàn toàn tình trang nhân quả luân hồi thể loại dị thường này mà nói, chỉ có thể cần răng mà làm.
Tô Kỹ quay đầu lại, ông không trả lời Đường Duy, trực tiếp kéo Tô Nhan đi.
Tô Nhan đau lòng quay đầu nhìn về phía Đường Duy. Anh lặng lẽ đứng đó mỉm cười nhìn cô. Có vẻ như chỉ cần cô giãy giụa thoát ra, anh sẽ mở rộng vòng tay của mình một cách vô điều kiện.
Tô Nhan vừa mở miệng định nói, đã bị Tô Kỳ ấn đầu trở về. Làm ông tức.
giận mắng: “Nhìn gì mà nhìn! Còn nhìn nữa ta móc mắt con ra! Trì Liệt tốt như vậy không muốn, Vinh Sở tốt như vậy cũng không cần. Trong đầu con đang nghĩ cái gì” Tô Nhan loạng choạng bị Tô Kỳ kéo ra khỏi cửa câu lạc bộ. Lục Phóng từ phía sau đi tới xem náo nhiệt, vẫy vẫy tay, “Chú! Đi đường cẩn thận!”
Đường Duy búng một cái lên trán cậu ta, “Cậu còn ở đó cợt nhã!
Lục Phóng hai tay ôm ngực cười đến không cần mặt mũi, nói: “Không ngờ ba vợ cậu lại chạy tới đây phải không? Nhưng ông ta xuất hiện ở đây cũng không có gì lạ. Tô đại lão gia có gì mà không điều tra được? Đường Duy, vấn đề lớn nhất của cậu lúc này không phải là Tô Nhan. Tôi nhìn ra được Tô Nhan có tình cảm với cậu. Lúc quay đầu lại, tôi cảm thấy cô ấy rất đau khổ và lo lầng, Vấn đề lớn nhất của cậu bây giờ chính là vượt qua được cửa ải kia của ba vợ”
Tô Kỳ thật hận rèn sắt không thành thép, lúc trước Nhan Nhan yêu hẳn như vậy tới việc vì hân mà chết cũng sẵn sàng, nhưng cuối cùng thì được cái gì?
Hiện tại nghĩ thông suốt rồi muốn quay lại chuộc lỗi sao, xem con gái Tô gia là cái gì, xem Tô Kỳ ông là cái gì, trải qua nhiều việc như vậy Tô Kỳ ông đều thấy ở trong mắt. Tô Nhan đã làm việc gì có lỗi với Đường Duy sao? Điều Đường Duy làm chỉ là ép buộc rồi ép buộc!
Hít sâu một hơi, Tô Kỳ Trừng mắt nhìn Tô Nhan, sau đó lại nhìn qua Đường Duy, “Duy Duy, chú cảm thấy hai đứa bây giờ không thích hợp với nhau. Cháu có thế tìm một cô gái tốt hơn, tươi sáng hơn, dịu dàng hơn. Sau này cô ấy có thể đi theo sau cháu không phải sẽ tốt hơn sao? Vừa lúc phù hợp bổ khuyết tính cách với cháu. Tô Nhan con bé không phải là một đứa có tính cách dịu dàng đoan trang. Con bé lớn lên hơi hung dữ chỉ trách người làm ba như ta không làm tròn trách nhiệm của mình. Con gái tốt trên thế giới này rất nhiều, nên không khó để con tìm một người tốt phù hợp với mình”
Nghe xong những lời này, Đường Duy cảm thấy đau nhói. Mọi người ai cũng nói như vậy. Nói Đường Duy đi tìm ánh dương của cuộc đời mình, đi tìm một cô gái có thế soi sáng cho cậu vì tuổi thơ bất hạnh bị bạo hành của cậu, tìm một người tốt để chữa lành vết thương cho cậu.
Đây thật sự.
“Thật nực cười”
Ngay lúc này, Đường Duy nhìn về phía Tô Kỷ, đối mặt với người đàn ông thâm tình đã từng đối xử rất tốt với mẹ con cậu, nói “cháu rất đáng thương sao? Cháu cần một người thật tốt tới thương yêu cháu sao? Nhưng mà chú Tô Kỳ, cháu không cần”
Nói cứ như Đường Duy cậu yếu đuối sức trói gà không chặt, ai cũng nói là vì nghĩ cho Đường Duy nhưng thật ra những thứ đó đều đang chà đạp lên tự tôn của cậu.
Tìm một người ôn nhu thì có ý nghĩa gì. Chữa lành, an ủi vết thương cho cậu thì được gì. Đường Duy cậu không cần cũng không thiếu những thứ đó. Cậu từ nhỏ đã có thể tự bảo vệ mạng của mình thì khi lớn lên cũng không cần người khác chết vì mình.
Lớn lên hung tàn không phải chỉ có mỗi mình Tô Nhan mà còn có Đường Duy.
“Cháu chỉ cần có Tô Nhan”
Sau khi cùng Tô Nhan bên nhau cậu làm sao có thể lân nữa yêu người khác?
Tô Kỳ không thế không thừa nhận rằng, ông không có cách nào có thế tách họ ra được nữa. Ở một mức độ nào đó, Đường Duy và Tô Nhan đã làm nên thành công của nhau, cũng là đối thủ của nhau.
Nhưng…
Muốn cắt đứt hoàn toàn tình trang nhân quả luân hồi thể loại dị thường này mà nói, chỉ có thể cần răng mà làm.
Tô Kỹ quay đầu lại, ông không trả lời Đường Duy, trực tiếp kéo Tô Nhan đi.
Tô Nhan đau lòng quay đầu nhìn về phía Đường Duy. Anh lặng lẽ đứng đó mỉm cười nhìn cô. Có vẻ như chỉ cần cô giãy giụa thoát ra, anh sẽ mở rộng vòng tay của mình một cách vô điều kiện.
Tô Nhan vừa mở miệng định nói, đã bị Tô Kỳ ấn đầu trở về. Làm ông tức.
giận mắng: “Nhìn gì mà nhìn! Còn nhìn nữa ta móc mắt con ra! Trì Liệt tốt như vậy không muốn, Vinh Sở tốt như vậy cũng không cần. Trong đầu con đang nghĩ cái gì” Tô Nhan loạng choạng bị Tô Kỳ kéo ra khỏi cửa câu lạc bộ. Lục Phóng từ phía sau đi tới xem náo nhiệt, vẫy vẫy tay, “Chú! Đi đường cẩn thận!”
Đường Duy búng một cái lên trán cậu ta, “Cậu còn ở đó cợt nhã!
Lục Phóng hai tay ôm ngực cười đến không cần mặt mũi, nói: “Không ngờ ba vợ cậu lại chạy tới đây phải không? Nhưng ông ta xuất hiện ở đây cũng không có gì lạ. Tô đại lão gia có gì mà không điều tra được? Đường Duy, vấn đề lớn nhất của cậu lúc này không phải là Tô Nhan. Tôi nhìn ra được Tô Nhan có tình cảm với cậu. Lúc quay đầu lại, tôi cảm thấy cô ấy rất đau khổ và lo lầng, Vấn đề lớn nhất của cậu bây giờ chính là vượt qua được cửa ải kia của ba vợ”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.