Chương 168: Cô ấy bị bắt đi rồi, đừng ép tôi!
Tiểu Thiên
20/03/2021
Đường Thi rảo bước thật nhanh, nếu như không dứt khoát như vậy, cô sợ mình sẽ rơi nước mắt trước mặt Bạc Dạ mất. Cô không muốn để cho Bạc Dạ thấy dáng vẻ yếu đuối bất lực của mình, càng không muốn để cho người đàn ông máu lạnh vô tình kia biết mình đang đau khổ.
Tùng Sam ngồi cạnh rót cho cô một cốc nước nóng, sau đó món ăn họ gọi nhanh chóng được bưng lên, Đường Duy ngồi bên cạnh cẩn thận từng li từng tí dỗ dành cô: “Mẹ, mẹ đừng nghĩ lung tung nữa, chúng ta ăn hàu đi ợc không?"
Đường Thi cười, sờ sờ mặt của Đường Duy: "Được rồi, con muốn ăn vị phô mai không? Mẹ gắp cho con một miếng."
Sau đó Khương Thích cũng đến nơi, sau cô còn có Hàn Nhượng: "Không có ý gì đâu, sợ mọi người chê cười, tôi tặng mọi người một phần Sashimi nhé."
"Wow, đây là phúc lợi cho chúng tôi sao?" Khương Thích kích động hét to: "Được lắm, chúng tôi không khách sáo nữa nhé!"
Hàn Nhượng mặc đồng phục quản lý cười cười, sau đó trò chuyện với họ một lúc sau đó lại ra ngoài, Đường Thi nhìn bóng lưng của Hàn Nhượng đi khỏi, nói với Khương Thích: "Tớ cảm thấy anh ấy đáng tin hơn Diệp Kinh Đường đấy. Cậu có thể xem xét!"
Khương Thích liếc sang: "Tớ cũng cảm thấy rằng Tùng Sam đáng tin hơn Bạc Dạ với Tô Kỳ đấy! Sao cậu không thử xét xem!"
Ánh mắt của Tùng Sam sâu lắng, nhưng cũng không nói gì.
Đường Thi bị cô chọc cười: “Không được không được, tớ còn phải an tâm nuôi Duy Duy nhà tớ khôn lớn."
Mắt Khương Thích sáng lên: "Tớ có ý này, cậu nói xem, con trai cậu đẹp trai như thế, lớn lên nhất định sẽ rất tuấn tú cho coi. Tớ cảm thấy tớ có thể đợi đến khi con cậu lớn lên, làm con dâu của cậu."
Đường Duy nói: “Em không dám đâu ạ, đến lúc đó chị thành bà cô già rồi còn gì."
Khương Thích che ngực: "Thằng nhóc thối này em dám nói chị xinh đẹp là bà cô già như thế sao!” Đường Duy cười khanh khách, đùa với Khương Thích thành một rạp xiếc,
nhìn bọn họ vô tư trêu đùa nhau như vậy, Đường Thi ở bên cạnh cũng lặng lẽ cười, bỏ gánh lo âu sau lưng. Bữa cơm này no căng bụng, Khương Thích ợ một cái rồi đến quầy tính tiền, vừa mới lấy lại tiền thối thì có một đám vệ sĩ áo đen ập vào.
Khương Thích cầm ví tiền lên, lòng bàn tay chảy mồ hôi lạnh: "Mấy người muốn làm gì?" Giữa ban ngày ban mặt tại sao lại kéo đàn kéo đống đến đây.
"Cô Khương, mời đi theo chúng tôi một chuyến." Tên cầm đầu đám vệ sĩ cung kính nói: “Vả lại cậu chủ đang đợi cô."
Nhất định là Diệp Kinh Đường làm rồi.
Khương Thích lui về phía sau mấy bước, sau đó nháy mắt với cô bé nhân viên thu ngân, rồi co cẳng chạy thẳng ra ngoài, không, cô không thể liên lụy đến Đường Thi được, thế nhưng cô cũng không muốn trở về bên cạnh Diệp Kinh Đường!
Khương Thích chạy trốn không được bao lâu thì bị người ta bắt lại, cô vùng vẫy: “Buông ra! Tôi bảo là buông ra!"
Thế nhưng sức cô làm. sao mà địch được mấy tay chuyên nghiệp này, cả người bị nhét vào trong xe: "Tôi không đi! Bỏ ra!"
Nước mắt cô chảy giàn giụa, Khương Thích liều mạng phản kháng, cổ họng cũng khàn theo: "Thả tôi xuống! Thả tôi xuống!"
Tay chân cô đều bị trói chặt, cả người mềm oặt không còn chút sức lực nào, chiếc xe nhanh chóng khởi động đi, trái tim Khương Thích như bị bóp nghẹt lại.
Đường Thi... Đường Thi nhất định sẽ rất lo lắng cho cô, Khương Thích gào khóc: “Trả điện thoại cho tôi!"
Thế nhưng trong xe không ai để ý đến cô, Khương Thích không chồng lại được bọn họ, còn bị chế ngự, giọng nói ngắc ngứ: “Đồ khốn Trả điện thoại cho tôi. Tôi muốn gọi cho Đường Thi..." . truyện đam mỹ
Tiếng cầu cứu của cô như gió thoảng mây bay, đến khi chiếc xe đến biệt thự của Diệp Kinh Đường, gương mặt Khương Thích trắng bệch, cả người run run: “Tôi không vào đâu! Thả tôi ra!"
Cô đã từng có thể tự do ra vào biệt thự của Diệp Kinh Đường, tất cả mọi người đều cho rằng cô và Diệp Kính Đường có quan hệ mập mờ, thế nhưng chỉ có Khương Thích mới biết, Diệp Kinh Đường cứu mình chẳng qua là vì anh ta đã nhìn trúng mặt cô.
Hai năm trước, vào một đêm mưa tầm tã, anh ta lấy mũi giày nhọn hoắt quét lên mặt Khương Tĩnh, cười: “Cơ thể của cô chẳng có giá trị nào, thế nhưng gương mặt này của cô... lại rất có giá trị đấy."
Anh ta cứu cô khỏi vực sâu, mang cô ra khỏi câu lạc bộ ác mộng của phụ nữ, cứu lại sự thanh thuần của cô, chỉ vì Khương Thích có thể vì anh ta mà bán cả mạng mình. Sau này, cô không cần phải cực khổ như vậy nữa, quyến rũ đàn ông, mê hoặc những doanh nhân, tất cả đều là vì phục vụ cho công việc của Diệp
Kinh Đường, rồi sau đó, cô thậm chí còn cảm thấy mình đã bị Diệp Kinh
Đường làm cho đến mức biến thành một con người máu lanh tuyết tình rồi.
Tùng Sam ngồi cạnh rót cho cô một cốc nước nóng, sau đó món ăn họ gọi nhanh chóng được bưng lên, Đường Duy ngồi bên cạnh cẩn thận từng li từng tí dỗ dành cô: “Mẹ, mẹ đừng nghĩ lung tung nữa, chúng ta ăn hàu đi ợc không?"
Đường Thi cười, sờ sờ mặt của Đường Duy: "Được rồi, con muốn ăn vị phô mai không? Mẹ gắp cho con một miếng."
Sau đó Khương Thích cũng đến nơi, sau cô còn có Hàn Nhượng: "Không có ý gì đâu, sợ mọi người chê cười, tôi tặng mọi người một phần Sashimi nhé."
"Wow, đây là phúc lợi cho chúng tôi sao?" Khương Thích kích động hét to: "Được lắm, chúng tôi không khách sáo nữa nhé!"
Hàn Nhượng mặc đồng phục quản lý cười cười, sau đó trò chuyện với họ một lúc sau đó lại ra ngoài, Đường Thi nhìn bóng lưng của Hàn Nhượng đi khỏi, nói với Khương Thích: "Tớ cảm thấy anh ấy đáng tin hơn Diệp Kinh Đường đấy. Cậu có thể xem xét!"
Khương Thích liếc sang: "Tớ cũng cảm thấy rằng Tùng Sam đáng tin hơn Bạc Dạ với Tô Kỳ đấy! Sao cậu không thử xét xem!"
Ánh mắt của Tùng Sam sâu lắng, nhưng cũng không nói gì.
Đường Thi bị cô chọc cười: “Không được không được, tớ còn phải an tâm nuôi Duy Duy nhà tớ khôn lớn."
Mắt Khương Thích sáng lên: "Tớ có ý này, cậu nói xem, con trai cậu đẹp trai như thế, lớn lên nhất định sẽ rất tuấn tú cho coi. Tớ cảm thấy tớ có thể đợi đến khi con cậu lớn lên, làm con dâu của cậu."
Đường Duy nói: “Em không dám đâu ạ, đến lúc đó chị thành bà cô già rồi còn gì."
Khương Thích che ngực: "Thằng nhóc thối này em dám nói chị xinh đẹp là bà cô già như thế sao!” Đường Duy cười khanh khách, đùa với Khương Thích thành một rạp xiếc,
nhìn bọn họ vô tư trêu đùa nhau như vậy, Đường Thi ở bên cạnh cũng lặng lẽ cười, bỏ gánh lo âu sau lưng. Bữa cơm này no căng bụng, Khương Thích ợ một cái rồi đến quầy tính tiền, vừa mới lấy lại tiền thối thì có một đám vệ sĩ áo đen ập vào.
Khương Thích cầm ví tiền lên, lòng bàn tay chảy mồ hôi lạnh: "Mấy người muốn làm gì?" Giữa ban ngày ban mặt tại sao lại kéo đàn kéo đống đến đây.
"Cô Khương, mời đi theo chúng tôi một chuyến." Tên cầm đầu đám vệ sĩ cung kính nói: “Vả lại cậu chủ đang đợi cô."
Nhất định là Diệp Kinh Đường làm rồi.
Khương Thích lui về phía sau mấy bước, sau đó nháy mắt với cô bé nhân viên thu ngân, rồi co cẳng chạy thẳng ra ngoài, không, cô không thể liên lụy đến Đường Thi được, thế nhưng cô cũng không muốn trở về bên cạnh Diệp Kinh Đường!
Khương Thích chạy trốn không được bao lâu thì bị người ta bắt lại, cô vùng vẫy: “Buông ra! Tôi bảo là buông ra!"
Thế nhưng sức cô làm. sao mà địch được mấy tay chuyên nghiệp này, cả người bị nhét vào trong xe: "Tôi không đi! Bỏ ra!"
Nước mắt cô chảy giàn giụa, Khương Thích liều mạng phản kháng, cổ họng cũng khàn theo: "Thả tôi xuống! Thả tôi xuống!"
Tay chân cô đều bị trói chặt, cả người mềm oặt không còn chút sức lực nào, chiếc xe nhanh chóng khởi động đi, trái tim Khương Thích như bị bóp nghẹt lại.
Đường Thi... Đường Thi nhất định sẽ rất lo lắng cho cô, Khương Thích gào khóc: “Trả điện thoại cho tôi!"
Thế nhưng trong xe không ai để ý đến cô, Khương Thích không chồng lại được bọn họ, còn bị chế ngự, giọng nói ngắc ngứ: “Đồ khốn Trả điện thoại cho tôi. Tôi muốn gọi cho Đường Thi..." . truyện đam mỹ
Tiếng cầu cứu của cô như gió thoảng mây bay, đến khi chiếc xe đến biệt thự của Diệp Kinh Đường, gương mặt Khương Thích trắng bệch, cả người run run: “Tôi không vào đâu! Thả tôi ra!"
Cô đã từng có thể tự do ra vào biệt thự của Diệp Kinh Đường, tất cả mọi người đều cho rằng cô và Diệp Kính Đường có quan hệ mập mờ, thế nhưng chỉ có Khương Thích mới biết, Diệp Kinh Đường cứu mình chẳng qua là vì anh ta đã nhìn trúng mặt cô.
Hai năm trước, vào một đêm mưa tầm tã, anh ta lấy mũi giày nhọn hoắt quét lên mặt Khương Tĩnh, cười: “Cơ thể của cô chẳng có giá trị nào, thế nhưng gương mặt này của cô... lại rất có giá trị đấy."
Anh ta cứu cô khỏi vực sâu, mang cô ra khỏi câu lạc bộ ác mộng của phụ nữ, cứu lại sự thanh thuần của cô, chỉ vì Khương Thích có thể vì anh ta mà bán cả mạng mình. Sau này, cô không cần phải cực khổ như vậy nữa, quyến rũ đàn ông, mê hoặc những doanh nhân, tất cả đều là vì phục vụ cho công việc của Diệp
Kinh Đường, rồi sau đó, cô thậm chí còn cảm thấy mình đã bị Diệp Kinh
Đường làm cho đến mức biến thành một con người máu lanh tuyết tình rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.