Chương 1494: Có lẽ anh đã thật sự thay đổi rồi
Tiểu Thiên
26/06/2021
Lam Thất Thất chỉ có thể lau mắt và nói: “Những gì anh nói vừa rồi làm cho ấn tượng của tôi về anh tốt hơn một chút”
Từ Thánh Mân hai tay khoanh trước ngực cười lạnh tỏ vẻ khinh thường: “Thật sao, tôi có nên quỳ xuống cúi đầu cảm ơn cô không?”
.. Tại sao người này lúc nào nói chuyện cũng như thể quăng lựu đạn vào mặt người khác như thế?
Lam Thất Thất hơi tức giận: “Có lẽ anh đã thật sự thay đổi rồi: Suy cho cùng… anh ta vẫn là một Từ Thánh Mân, người đã từng lợi dụng và làm tổn thương cô ta, chẳng qua ở thời điểm hiện tại anh ta đã trở thành một người thẳng thắn và không có chút kiêng dè hơn.
Nghĩ đến đây, Lam Thất Thất lại cảm thấy thất vọng, có lế cô vẫn dành thứ tình cảm đặc biệt đó cho Từ Thánh Mân, nhưng Từ Thánh Mân hiện giờ đã không còn là Từ Thánh Mân của năm xưa nữa.
Có lẽ khi đã trút bỏ hết các mối quan hệ với nhà họ Từ, anh ta cũng vô tình rút bỏ luôn tất cả quan hệ với cô ta.
Lam Thất Thất khẽ cúi đầu, lặng lẽ giúp Tô Kì tiếp đãi các vị khách đang tiến vào đại sảnh, Lam Minh đứng ở phía sau cô ta, cặp chân mày cũng gần như chau lại vào nhau, trong lòng anh ta bây giờ chỉ mong muốn tay mình đang cầm một hạt gì đó nhỏ bằng hạt đậu thôi cũng được, phóng thẳng vào huyệt thái dương của Từ Thánh Mân cho hả dạ, nhưng lại nghĩ tới tâm trạng của Lam Thất Thất mà cố gắng kìm lại mình.
Từ Thánh Mân thở dài nhìn Lam Thất Thất quay đi rồi quay sang nhìn Đường Duy, nói: “Đi thôi.”
Đường Duy trông thấy Tô Kỳ đang đứng sau lưng Nhậm Cầu, đôi mắt hơi nheo lại, cậu liền xuyên qua đám đông, đi tới đứng trước mặt Nhậm Cầu.
Ngay giây phút đó, Nhậm Cầu cảm thấy dường như có một bóng đen đang đứng trước mặt mình, trong nháy mắt, Đường Duy nhìn thẳng đối mặt với cậu ta và nói: “Tại sao anh lại ở đây?”
Câu hỏi như đang ẩn chứa một lời cảnh báo nào đó, Nhậm Cầu cảm thấy rất ngạc nhiên, liền đáp: “Nghiêu Nghiêu xảy ra chuyện, tôi dù thế nào cũng phải…”
“Nếu cảm thấy có lỗi với cậu ta, chỉ bằng lấy cái chết để tạ lỗi thì thế nào?”
Đường Duy nói một cách lạnh lùng, gương mặt lạnh tanh không một chút biểu cảm, cứ như thể không có chút dấu vết gì chứng tỏ Nhậm Cầu đã từng là một người bạn tốt với cậu lúc trước.
Lời nói hờ hững của cậu làm cho sắc mặt Nhậm Cầu dân thay đổi: “Đường Duy, cậu muốn tới đây để gây chuyện hay sao?”
“Không!”
Đường Duy không giải thích gì thêm: “Tôi chỉ cảm thấy, Nhậm Cầu, anh làm tôi rất thất vọng”
Ngay khi thốt ra được câu nói này, cậu cũng hiểu rõ mình không cần phải giải thích gì thêm về ý nghĩa sâu xa ẩn sau lời nói của cậu.
Cậu ấy hiểu.
Vốn dĩ cậu thừa hiểu.
Như có một thấu kính đang dần tua lại những thước phim ở quá khứ trong đầu Nhậm Cầu, cậu ta đứng im bất động như thể một quả bóng chứa đầy sự phẫn nộ sắp bị nổ tung ra, cậu ta siết chặt lấy những ngón tay của mình, gằng giọng nói: “Đường Duy, không cần phải nói như thế đâu…”
Cậu ta chưa bao giờ nghĩ đến việc có thể làm hại bọn họ, chẳng qua… chỉ là…
“Tôi chỉ muốn mọi thứ trở lại trạng thái ban đầu thôi…”
Nếu mọi chuyện đều có thể quay ngược trở về như lúc trước thì tốt biết mấy…..
Đường Duy nhìn cậu ta với một ánh mắt sắc hơn cả lưỡi dao: “Vậy đối mặt với tất cả những chuyện đang xảy ra, anh muốn tôi phải suy nghĩ như thế nào?”
Cả cậu lẫn Tô Nhan đều không thể thoát khỏi những trò đùa của số phận.
Nhưng Nhậm Cầu, kẻ đã luôn nấp dưới đáy vực thẳm và đang cố gắng từng bước leo lên cao như một người chiến thắng với ý nghĩ sẽ cười nhạo lại họ một cách thỏa đáng.
Không đâu, hẳn không phải như thế đâu….!!
Tô Kỳ liền định nói một câu gì đó để có thể xua tan đi bầu không khí nặng nề u ám đang bao trùm cả hai người họ, nhưng lại trông thấy Đường Duy, một người vốn dĩ lâu nay rất điềm tính đột nhiên hôm nay như bị ai đó nhập vào, hung hăng xông lên, túm lấy cổ áo của Nhậm Cầu trước mặt mọi người, đè cả người cậu ta đánh vào vách tường!
Mọi người xung quanh cũng đều hoảng hốt, la hét âm 1, không biết chuyện gì đang diễn ra tại đây, ngay cả Bạc Dạ cũng lấy làm kinh ngạc: “Đường Duy, con đang làm gì thế?”
Cuối cùng Từ Thánh Mân đã ngăn anh lại: “Chú, chuyện này… chú đừng nhúng tay vào.”
Đầu của Nhậm Cầu bị đập vào tường, cơn đau dữ dội ập tới, nhưng người đàn ông này vẫn đang túm lấy cậu ta chưa chịu buông tay, trong phút chốc ngẩng lên nhìn, đôi mắt của Đường Duy đã long lên đỏ rực.
Từ Thánh Mân hai tay khoanh trước ngực cười lạnh tỏ vẻ khinh thường: “Thật sao, tôi có nên quỳ xuống cúi đầu cảm ơn cô không?”
.. Tại sao người này lúc nào nói chuyện cũng như thể quăng lựu đạn vào mặt người khác như thế?
Lam Thất Thất hơi tức giận: “Có lẽ anh đã thật sự thay đổi rồi: Suy cho cùng… anh ta vẫn là một Từ Thánh Mân, người đã từng lợi dụng và làm tổn thương cô ta, chẳng qua ở thời điểm hiện tại anh ta đã trở thành một người thẳng thắn và không có chút kiêng dè hơn.
Nghĩ đến đây, Lam Thất Thất lại cảm thấy thất vọng, có lế cô vẫn dành thứ tình cảm đặc biệt đó cho Từ Thánh Mân, nhưng Từ Thánh Mân hiện giờ đã không còn là Từ Thánh Mân của năm xưa nữa.
Có lẽ khi đã trút bỏ hết các mối quan hệ với nhà họ Từ, anh ta cũng vô tình rút bỏ luôn tất cả quan hệ với cô ta.
Lam Thất Thất khẽ cúi đầu, lặng lẽ giúp Tô Kì tiếp đãi các vị khách đang tiến vào đại sảnh, Lam Minh đứng ở phía sau cô ta, cặp chân mày cũng gần như chau lại vào nhau, trong lòng anh ta bây giờ chỉ mong muốn tay mình đang cầm một hạt gì đó nhỏ bằng hạt đậu thôi cũng được, phóng thẳng vào huyệt thái dương của Từ Thánh Mân cho hả dạ, nhưng lại nghĩ tới tâm trạng của Lam Thất Thất mà cố gắng kìm lại mình.
Từ Thánh Mân thở dài nhìn Lam Thất Thất quay đi rồi quay sang nhìn Đường Duy, nói: “Đi thôi.”
Đường Duy trông thấy Tô Kỳ đang đứng sau lưng Nhậm Cầu, đôi mắt hơi nheo lại, cậu liền xuyên qua đám đông, đi tới đứng trước mặt Nhậm Cầu.
Ngay giây phút đó, Nhậm Cầu cảm thấy dường như có một bóng đen đang đứng trước mặt mình, trong nháy mắt, Đường Duy nhìn thẳng đối mặt với cậu ta và nói: “Tại sao anh lại ở đây?”
Câu hỏi như đang ẩn chứa một lời cảnh báo nào đó, Nhậm Cầu cảm thấy rất ngạc nhiên, liền đáp: “Nghiêu Nghiêu xảy ra chuyện, tôi dù thế nào cũng phải…”
“Nếu cảm thấy có lỗi với cậu ta, chỉ bằng lấy cái chết để tạ lỗi thì thế nào?”
Đường Duy nói một cách lạnh lùng, gương mặt lạnh tanh không một chút biểu cảm, cứ như thể không có chút dấu vết gì chứng tỏ Nhậm Cầu đã từng là một người bạn tốt với cậu lúc trước.
Lời nói hờ hững của cậu làm cho sắc mặt Nhậm Cầu dân thay đổi: “Đường Duy, cậu muốn tới đây để gây chuyện hay sao?”
“Không!”
Đường Duy không giải thích gì thêm: “Tôi chỉ cảm thấy, Nhậm Cầu, anh làm tôi rất thất vọng”
Ngay khi thốt ra được câu nói này, cậu cũng hiểu rõ mình không cần phải giải thích gì thêm về ý nghĩa sâu xa ẩn sau lời nói của cậu.
Cậu ấy hiểu.
Vốn dĩ cậu thừa hiểu.
Như có một thấu kính đang dần tua lại những thước phim ở quá khứ trong đầu Nhậm Cầu, cậu ta đứng im bất động như thể một quả bóng chứa đầy sự phẫn nộ sắp bị nổ tung ra, cậu ta siết chặt lấy những ngón tay của mình, gằng giọng nói: “Đường Duy, không cần phải nói như thế đâu…”
Cậu ta chưa bao giờ nghĩ đến việc có thể làm hại bọn họ, chẳng qua… chỉ là…
“Tôi chỉ muốn mọi thứ trở lại trạng thái ban đầu thôi…”
Nếu mọi chuyện đều có thể quay ngược trở về như lúc trước thì tốt biết mấy…..
Đường Duy nhìn cậu ta với một ánh mắt sắc hơn cả lưỡi dao: “Vậy đối mặt với tất cả những chuyện đang xảy ra, anh muốn tôi phải suy nghĩ như thế nào?”
Cả cậu lẫn Tô Nhan đều không thể thoát khỏi những trò đùa của số phận.
Nhưng Nhậm Cầu, kẻ đã luôn nấp dưới đáy vực thẳm và đang cố gắng từng bước leo lên cao như một người chiến thắng với ý nghĩ sẽ cười nhạo lại họ một cách thỏa đáng.
Không đâu, hẳn không phải như thế đâu….!!
Tô Kỳ liền định nói một câu gì đó để có thể xua tan đi bầu không khí nặng nề u ám đang bao trùm cả hai người họ, nhưng lại trông thấy Đường Duy, một người vốn dĩ lâu nay rất điềm tính đột nhiên hôm nay như bị ai đó nhập vào, hung hăng xông lên, túm lấy cổ áo của Nhậm Cầu trước mặt mọi người, đè cả người cậu ta đánh vào vách tường!
Mọi người xung quanh cũng đều hoảng hốt, la hét âm 1, không biết chuyện gì đang diễn ra tại đây, ngay cả Bạc Dạ cũng lấy làm kinh ngạc: “Đường Duy, con đang làm gì thế?”
Cuối cùng Từ Thánh Mân đã ngăn anh lại: “Chú, chuyện này… chú đừng nhúng tay vào.”
Đầu của Nhậm Cầu bị đập vào tường, cơn đau dữ dội ập tới, nhưng người đàn ông này vẫn đang túm lấy cậu ta chưa chịu buông tay, trong phút chốc ngẩng lên nhìn, đôi mắt của Đường Duy đã long lên đỏ rực.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.