Chương 421: Đòi công bằng, cậu muốn tạo phản?
Tiểu Thiên
20/03/2021
Bà Bạc chưa bao giờ bị sỉ nhục như vậy, tức giận đến mức nói chuyện không lưu loát: “Có bản lĩnh thì đứng ra nói! Các người dám ở trước mắt nhà họ Bạc nói như thế mà không có gan thừa nhận kết cục sao?”
Mọi người lập tức im lặng. Bà Bạc cười lạnh: “Một đám điều dân, chỉ giỏi múa mép. Các người chỉ xứng làm công nhân, quét rác cho người khác cả đời mà thôi! Chỉ dựa vào các người mà cũng đòi đối đầu với nhà họ Bạc? Đúng là nực cười!”
An Mật mặt cắt không còn giọt máu. Nhưng bà Bạc chỉ lo phản bác những người làm trái ý mình, không hề bận tâm tới An Mật. Bà Bạc coi trọng thể diện nhất. Trừ thể diện, những thứ khác đều không quan trọng. An Mật cũng chỉ là quân cờ mà thôi.
An Mật hận đến mức đôi mắt đỏ ngầu. Bà Bạc còn đứng đó lải nhải: “Nói cho các người biết tôi đã nhớ kỹ khuôn mặt của các người rồi! Chuẩn bị trả giá đắt đi!"
"Thế à? Vậy thì bà phải nhớ rõ mặt chúng tôi đấy
nhé!” Tiểu Nguyệt Lượng xông ra, Đường Thi cũng xuống giường, Phương Phương đỡ cô. Đường Thi đối diện với đôi mắt của bà Bạc, lại thấy vết máu trên trán An Mật, cô chỉ mỉm cười, ánh mắt lạnh lùng có phần giống Bạc Dạ.
"Tôi rất vui khi thấy bà đến nhà họ Lam mách lẻo.” Tiểu Nguyệt Lượng không sợ trời không sợ đất, bởi vì cô có một người anh đứng đầu tổ Phong Thần, bởi vì có bối cảnh quân nhân cường thế.
“Cô.” Bà Bạc trợn mắt: “Cô là người nhà họ Lam? Hừ, đừng có lôi kéo quan hệ với nhà họ Lam, khi nào mà nhà họ Lam lại có loại người vô liêm sỉ không ý thức như cô!"
"Bà chủ nói em gái của tôi như thế khiến tôi rất không vui.”
Tiếng bước chân vững vàng truyền đến từ nơi xa, vừa điềm tĩnh vừa dứt khoát, thể hiện sự quả quyết của quân nhân. Lam Minh đi đến đâu, đám đông tự động tách ra nhường đường cho anh. Khi anh bước đến trước mặt bà Bạc sắc mặt thay đổi, anh nhếch môi cười: “Xin lỗi, tôi chỉ có một cô em gái cưng đó thôi, bà không biết à?"
Thấy Lam Minh xuất hiện trước mặt mình, bà Bạc lập tức quay sang nhìn Tiểu Nguyệt Lượng: “Cô thật sự là... Cô còn gọi điện cho anh trai cô ư?”
"Tôi gọi từ lâu rồi. Chỉ cho nhà họ Bạc các người ý thế hiếp người mà không cho tôi kêu anh tôi tới chống lưng à?" Tiểu Nguyệt Lượng trào phúng nói: "Không chỉ anh trai tôi đến đâu... Cả người khác nữa cơ." Nhắc tới người khác, trên hành lang lại vang lên tiếng bước chân dồn dập. Bà Bạc và An Mật đồng thời thay đổi sắc mặt. Không... Không thể nào! Hôm nay Bạc Dạ có cuộc họp quan trọng, họ đã xác định Bạc Dạ không rảnh nên mới tới gây sự với Đường Thi...
Nhưng người vốn đang họp gấp lại thực sự xuất hiện trước mặt họ, sắc mặt lạnh lùng. Bạc Dạ che chở Đường Thi, không nhịn được gầm lên: “Tôi đã nói với hai người nhiều lần rồi, đừng quấy rầy Đường Thi!"
Bà Bạc không ngờ lại bị cháu trai mắng, lập tức quát lên: “Dạ, bà chỉ tới đòi công đạo thôi! Cháu lại không phân rõ phải trái mắng bà sao?”
"Công bằng?" Bạc Dạ muốn trở mặt: “Cháu nợ Đường Thi còn chưa trả hết, Đường Thi nợ bà cái gì? Bà nói đi! Cô ấy làm gì có lỗi với bà?”
Mọi người lập tức im lặng. Bà Bạc cười lạnh: “Một đám điều dân, chỉ giỏi múa mép. Các người chỉ xứng làm công nhân, quét rác cho người khác cả đời mà thôi! Chỉ dựa vào các người mà cũng đòi đối đầu với nhà họ Bạc? Đúng là nực cười!”
An Mật mặt cắt không còn giọt máu. Nhưng bà Bạc chỉ lo phản bác những người làm trái ý mình, không hề bận tâm tới An Mật. Bà Bạc coi trọng thể diện nhất. Trừ thể diện, những thứ khác đều không quan trọng. An Mật cũng chỉ là quân cờ mà thôi.
An Mật hận đến mức đôi mắt đỏ ngầu. Bà Bạc còn đứng đó lải nhải: “Nói cho các người biết tôi đã nhớ kỹ khuôn mặt của các người rồi! Chuẩn bị trả giá đắt đi!"
"Thế à? Vậy thì bà phải nhớ rõ mặt chúng tôi đấy
nhé!” Tiểu Nguyệt Lượng xông ra, Đường Thi cũng xuống giường, Phương Phương đỡ cô. Đường Thi đối diện với đôi mắt của bà Bạc, lại thấy vết máu trên trán An Mật, cô chỉ mỉm cười, ánh mắt lạnh lùng có phần giống Bạc Dạ.
"Tôi rất vui khi thấy bà đến nhà họ Lam mách lẻo.” Tiểu Nguyệt Lượng không sợ trời không sợ đất, bởi vì cô có một người anh đứng đầu tổ Phong Thần, bởi vì có bối cảnh quân nhân cường thế.
“Cô.” Bà Bạc trợn mắt: “Cô là người nhà họ Lam? Hừ, đừng có lôi kéo quan hệ với nhà họ Lam, khi nào mà nhà họ Lam lại có loại người vô liêm sỉ không ý thức như cô!"
"Bà chủ nói em gái của tôi như thế khiến tôi rất không vui.”
Tiếng bước chân vững vàng truyền đến từ nơi xa, vừa điềm tĩnh vừa dứt khoát, thể hiện sự quả quyết của quân nhân. Lam Minh đi đến đâu, đám đông tự động tách ra nhường đường cho anh. Khi anh bước đến trước mặt bà Bạc sắc mặt thay đổi, anh nhếch môi cười: “Xin lỗi, tôi chỉ có một cô em gái cưng đó thôi, bà không biết à?"
Thấy Lam Minh xuất hiện trước mặt mình, bà Bạc lập tức quay sang nhìn Tiểu Nguyệt Lượng: “Cô thật sự là... Cô còn gọi điện cho anh trai cô ư?”
"Tôi gọi từ lâu rồi. Chỉ cho nhà họ Bạc các người ý thế hiếp người mà không cho tôi kêu anh tôi tới chống lưng à?" Tiểu Nguyệt Lượng trào phúng nói: "Không chỉ anh trai tôi đến đâu... Cả người khác nữa cơ." Nhắc tới người khác, trên hành lang lại vang lên tiếng bước chân dồn dập. Bà Bạc và An Mật đồng thời thay đổi sắc mặt. Không... Không thể nào! Hôm nay Bạc Dạ có cuộc họp quan trọng, họ đã xác định Bạc Dạ không rảnh nên mới tới gây sự với Đường Thi...
Nhưng người vốn đang họp gấp lại thực sự xuất hiện trước mặt họ, sắc mặt lạnh lùng. Bạc Dạ che chở Đường Thi, không nhịn được gầm lên: “Tôi đã nói với hai người nhiều lần rồi, đừng quấy rầy Đường Thi!"
Bà Bạc không ngờ lại bị cháu trai mắng, lập tức quát lên: “Dạ, bà chỉ tới đòi công đạo thôi! Cháu lại không phân rõ phải trái mắng bà sao?”
"Công bằng?" Bạc Dạ muốn trở mặt: “Cháu nợ Đường Thi còn chưa trả hết, Đường Thi nợ bà cái gì? Bà nói đi! Cô ấy làm gì có lỗi với bà?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.