Chương 95: Giữ vững lập trường, không muốn yêu đương
Tiểu Thiên
20/03/2021
Sau khi Đường Thi giới thiệu bản thân xong, trong lúc mọi người vẫn chưa hoàn hồn đi xuống bục, rời đi cùng Khắc Lý Tư rời đi, lúc này mọi người mới hoàn hồn, giống như bị sốc vậy, họ thi nhau lẩm bẩm cái tên Dawn.
Đêm hôm nay, Dawn đã trở thành một giấc mơ đẹp trong lòng tất cả bọn họ, cô sang trọng quyến rũ, ánh mắt lạnh lùng, mặc dù đã từng sống trong tăm tôi, đã từng suy sụp, nhưng vẫn cố gắng thử đứng lên một lần nữa.
Chỉ cần cô còn sống, chỉ cần vẫn còn lòng tin, thì đời này, chẳng qua cũng chỉ là một lần nữa đứng dậy làm lại sau đau thương.
Đường Thi chen vào giữa đám đông, Khương Thích từ vị trí ban đầu kéo Diệp Kinh Đường bước xuống dưới sân khấu, lúc nhìn thấy cô, cô bạn thân cười cười: “Hôm nay cậu thật tỏa sáng."
Đường Thi lúc này cảm thấy có chút xấu hổ: "Cậu cũng rất đẹp."
Diệp Kinh Đường trước mặt Khương Thích từ trước đến nay luôn là một người thâm trầm khó lường, đôi con ngươi màu vàng nhạt giống màu hổ phách, lúc thấy Đường Thi, anh ta đưa tay ra, dùng cách thức chào hỏi lịch sự giữa đàn ông với nhau: "Chào cô Đường Thi."
Một người phụ nữ tài giỏi đương nhiên sẽ được đàn ông kính nể.
Trước đây Đường Thi từng được Diệp Kinh Đường giúp đỡ nên trong lòng vô cùng cảm kích, lập tức bắt tay chào hỏi với anh ta, lấy hai ly rượu từ trong khay của nhân viên phục vụ ở bên cạnh, miệng của hai chiếc ly chạm vào nhau, chất lỏng trong ly lắc lư: "Lần trước cảm ơn anh đã giúp tôi." "Cũng không tính là giúp đỡ." Diệp Kinh Đường ôm lấy eo của Khương Thích, người đàn ông ngược lại rất thoải mái, Diệp Kinh Đường đứng cạnh Khương Thích, chợt nhìn cảm thấy bọn họ rất giống một đôi.
Khương Thích nháy mắt, nói: "Lần sau nếu như tổng giám đốc Kinh Đường không cần tớ nữa, tớ không có chỗ để đi, Thi Thi, cậu có thể thu nhận tớ đó."
Đường Thi bật cười: "Xùy xùy, cậu làm sao có thể bị bỏ rơi."
"Đúng vậy, tôi thương em như vậy, làm sao có thể bỏ rơi em được chứ?" Trên mặt của anh ta lúc nói chuyện mang theo vẻ trêu chọc, Khương Thích nghiến răng nghiến lợi, nghiêng đầu cười dịu dàng với Đường Thi: "Vậy chúng tôi qua bên kia chào hỏi với đối tác ở đó trước, buổi tối nếu về muộn thì cùng nhau ăn khuya đi."
"Được." Đường Thi khẽ gật đầu.
Khương Thích nhỏ giọng nói: "Sau lưng cậu có một người đàn ông đã nhìn cậu rất lâu rồi."
Nói xong cô ta liền kéo Diệp Kinh Đường đi, Đường Thi không tin, đang muốn hỏi là ai, quay đầu lại liền bắt gặp ánh mắt của Bạc Dạ.
Khí thế của anh quả thực quá mạnh, cho nên đứng giữa đám đông vẫn rất nổi bật, dáng người quá mức hoàn mỹ, ngũ quan khôi ngô tuấn tú, khí chất lạnh lùng, mặc dù rất nhiều người quyền cao chức trọng đến chốc anh chào hỏi, anh đều chỉ mỉm cười lấy lệ, đáy mắt không một hồ băng hun hút.
Người đàn ông như vậy, vừa tàn nhẫn vừa lạnh lùng, bạn có thể nói với anh ta bất cứ chuyện gì ngoại trừ tình yêu.
Đối với anh mà, tình yêu chỉ là một thứ để giải trí, ngày nào mà anh không muốn tiếp tục trò chơi này nữa, thì có thể chấm dứt bất cứ lúc nào, không chút lưu luyến.
Cách đám đông đi lại huyên náo, ánh mắt Đường Thi và Bạc Dạ cứ gặp nhau như vậy, cũng giống như năm đó trong bữa tiệc sinh nhật của người khác, cô lúc ấy vẫn còn trẻ người non dạ, băng qua đám đông cô thấy Bạc Dạ cũng được người khác mời như mình, ánh mắt hai người bất chợt gặp nhau sau khi nhảy gần hết vòng tròn, khoảnh khắc đó, trái tim cô như bị treo ngược.
Trong hội trường đông đúc náo nhiệt, mơ hồ như giấc mộng của ngày hôm qua, nhưng người trong cuộc lại không phải của ngày hôm qua, năm tháng đã xóa nhòa đi tất cả, cảnh còn người mất, Đường Thi nghĩ, suy cho cùng cũng là cô động lòng trước, yêu anh trước, cho nên chính lúc đó cô đã tình nguyện trao vị trí người thắng cuộc cho Bạc Dạ rồi.
Người đàn ông khoác trên mình bộ trang phục cao cấp, hàng lông mày lạnh lùng, từng bước đi về phía cô, lúc đó, Đường Thi đột nhiên cảm thấy vô cùng hoang mang.
Cho đến khi anh đứng ở trước mặt cô, khuôn mặt anh tuấn đó đang ngày càng kề sát mặt cô.
Anh gọi cô, dùng cách gọi quen thuộc để gọi cô: "Thi Thi."
Đêm hôm nay, Dawn đã trở thành một giấc mơ đẹp trong lòng tất cả bọn họ, cô sang trọng quyến rũ, ánh mắt lạnh lùng, mặc dù đã từng sống trong tăm tôi, đã từng suy sụp, nhưng vẫn cố gắng thử đứng lên một lần nữa.
Chỉ cần cô còn sống, chỉ cần vẫn còn lòng tin, thì đời này, chẳng qua cũng chỉ là một lần nữa đứng dậy làm lại sau đau thương.
Đường Thi chen vào giữa đám đông, Khương Thích từ vị trí ban đầu kéo Diệp Kinh Đường bước xuống dưới sân khấu, lúc nhìn thấy cô, cô bạn thân cười cười: “Hôm nay cậu thật tỏa sáng."
Đường Thi lúc này cảm thấy có chút xấu hổ: "Cậu cũng rất đẹp."
Diệp Kinh Đường trước mặt Khương Thích từ trước đến nay luôn là một người thâm trầm khó lường, đôi con ngươi màu vàng nhạt giống màu hổ phách, lúc thấy Đường Thi, anh ta đưa tay ra, dùng cách thức chào hỏi lịch sự giữa đàn ông với nhau: "Chào cô Đường Thi."
Một người phụ nữ tài giỏi đương nhiên sẽ được đàn ông kính nể.
Trước đây Đường Thi từng được Diệp Kinh Đường giúp đỡ nên trong lòng vô cùng cảm kích, lập tức bắt tay chào hỏi với anh ta, lấy hai ly rượu từ trong khay của nhân viên phục vụ ở bên cạnh, miệng của hai chiếc ly chạm vào nhau, chất lỏng trong ly lắc lư: "Lần trước cảm ơn anh đã giúp tôi." "Cũng không tính là giúp đỡ." Diệp Kinh Đường ôm lấy eo của Khương Thích, người đàn ông ngược lại rất thoải mái, Diệp Kinh Đường đứng cạnh Khương Thích, chợt nhìn cảm thấy bọn họ rất giống một đôi.
Khương Thích nháy mắt, nói: "Lần sau nếu như tổng giám đốc Kinh Đường không cần tớ nữa, tớ không có chỗ để đi, Thi Thi, cậu có thể thu nhận tớ đó."
Đường Thi bật cười: "Xùy xùy, cậu làm sao có thể bị bỏ rơi."
"Đúng vậy, tôi thương em như vậy, làm sao có thể bỏ rơi em được chứ?" Trên mặt của anh ta lúc nói chuyện mang theo vẻ trêu chọc, Khương Thích nghiến răng nghiến lợi, nghiêng đầu cười dịu dàng với Đường Thi: "Vậy chúng tôi qua bên kia chào hỏi với đối tác ở đó trước, buổi tối nếu về muộn thì cùng nhau ăn khuya đi."
"Được." Đường Thi khẽ gật đầu.
Khương Thích nhỏ giọng nói: "Sau lưng cậu có một người đàn ông đã nhìn cậu rất lâu rồi."
Nói xong cô ta liền kéo Diệp Kinh Đường đi, Đường Thi không tin, đang muốn hỏi là ai, quay đầu lại liền bắt gặp ánh mắt của Bạc Dạ.
Khí thế của anh quả thực quá mạnh, cho nên đứng giữa đám đông vẫn rất nổi bật, dáng người quá mức hoàn mỹ, ngũ quan khôi ngô tuấn tú, khí chất lạnh lùng, mặc dù rất nhiều người quyền cao chức trọng đến chốc anh chào hỏi, anh đều chỉ mỉm cười lấy lệ, đáy mắt không một hồ băng hun hút.
Người đàn ông như vậy, vừa tàn nhẫn vừa lạnh lùng, bạn có thể nói với anh ta bất cứ chuyện gì ngoại trừ tình yêu.
Đối với anh mà, tình yêu chỉ là một thứ để giải trí, ngày nào mà anh không muốn tiếp tục trò chơi này nữa, thì có thể chấm dứt bất cứ lúc nào, không chút lưu luyến.
Cách đám đông đi lại huyên náo, ánh mắt Đường Thi và Bạc Dạ cứ gặp nhau như vậy, cũng giống như năm đó trong bữa tiệc sinh nhật của người khác, cô lúc ấy vẫn còn trẻ người non dạ, băng qua đám đông cô thấy Bạc Dạ cũng được người khác mời như mình, ánh mắt hai người bất chợt gặp nhau sau khi nhảy gần hết vòng tròn, khoảnh khắc đó, trái tim cô như bị treo ngược.
Trong hội trường đông đúc náo nhiệt, mơ hồ như giấc mộng của ngày hôm qua, nhưng người trong cuộc lại không phải của ngày hôm qua, năm tháng đã xóa nhòa đi tất cả, cảnh còn người mất, Đường Thi nghĩ, suy cho cùng cũng là cô động lòng trước, yêu anh trước, cho nên chính lúc đó cô đã tình nguyện trao vị trí người thắng cuộc cho Bạc Dạ rồi.
Người đàn ông khoác trên mình bộ trang phục cao cấp, hàng lông mày lạnh lùng, từng bước đi về phía cô, lúc đó, Đường Thi đột nhiên cảm thấy vô cùng hoang mang.
Cho đến khi anh đứng ở trước mặt cô, khuôn mặt anh tuấn đó đang ngày càng kề sát mặt cô.
Anh gọi cô, dùng cách gọi quen thuộc để gọi cô: "Thi Thi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.