Chương 311: Không được phép động vào cô ấy, thả cô ấy ra!
Tiểu Thiên
20/03/2021
Nhưng Diệp Kinh Đường và Bạc Dạ đều kinh ngạc mà nhìn anh ta: “Không.”
Anh ta không hề động vào Đường Thi.
Khương Thích đứng bên cạnh cũng theo đó mà lo lắng, cô không thể nhịn được mà gào lên với Diệp Kinh Đường: "Anh dám động đến Đường Thi? Anh điên rồi sao! Anh hủy hoại mình tôi còn chưa đủ hay sao?”
Diệp Kinh Đường không nén được cơn giận, đưa tay ra muốn bóp cổ Khương Thích, nhưng lại bị Hàn Nhượng chắn lại, anh ta híp mắt lại. Tốt, rất tốt, bây giờ có chỗ dựa rồi nên liền coi trời bằng vung!
Bạc Dạ đứng tại đó ngăn cản bọn họ, anh tỉ mĩ nghĩ kĩ lại: “Đợi một chút, tất cả đều bình tĩnh lại, là Đường Thi mất tích rồi?!”
Hàn Nhượng ngoảnh mặt nhìn Bạc Dạ: "Không sai." Không...không thể nào,
Sau khi An Như sụp đổ đáng nhẽ không còn ai muốn đuổi giết Đường Thi mới đúng...
Còn ai, còn ai nhất định muốn Đường Thi chết?! đây thời gian trở nên đáng quý vô cùng, anh phải tranh thủ từng giây từng phút.
Anh nhanh chóng lấy điện thoại gọi cho Lâm Từ: “Là tôi, nhanh chóng điều tra xem Đường Thi bây giờ đang ở đâu!"
Không thể nào, Đường Thi sao có thể bị bắt cóc chứ, lẽ nào chân tướng năm đó vẫn còn ẩn tình?
Anh đột nhiên nhớ đến trước đây Tô Kỳ từng gọi cho anh một cuộc điện thoại, dự cảm không lành từng chút một sinh sôi.
Còn gì nữa, anh nhất định đang bỏ sót điều gì đó.
Chủ mưu không chỉ có một người.
Khi ý nghĩ này lướt qua đầu anh, toàn thân anh đều lạnh buốt, nhanh chóng gọi điện cho một tay thủ hạ khác: “Điều tra tất cả mọi hành trình của An Như trong mấy năm gần đây cho tôi! Mau lên!”
Đường Thi... em nhất định không được xảy ra chuyện!
Ngày thứ hai khi Đường Thi bị đưa đến Tùng Lâm đã bị đối xử vô cùng tệ bạc, bởi vì trước đây cô không kính trọng gia chủ Tùng Tranh, nên người trong Tùng Lâm từ trên xuống dưới đều nhìn cô với bộ mặt không vui. Tiếp theo đó là vợ lẽ của Tùng Tranh tìm tới, không nói lời nào mà tặng luôn cho Đường Thi một cái tát.
Từ khi bị gây mê rồi bị đưa đến Tùng Lâm, Đường Thi chưa lúc nào tỉnh táo, đến tận bây giờ cô vẫn chưa biết rằng mình đã làm gì ai rồi mà phải chịu đựng mấy chuyện này. Mọi chuyện đều vô duyên vô cớ xảy ra, nhưng cô cũng chẳng phải người dễ bắt nạt, ngay lúc đó cô bắt lấy bàn tay của bà hai Lưu Lôi, tát trả bà ta một đòn. "Mày...mày..." Lưu Lôi ôm lấy mặt: “Đồ tiện nhân, hết quyển rũ ông chủ, giờ lại còn dám quyến rũ con trai tao, hôm nay tao nhất định phải đánh chết mày!”
"Tôi xem các người ai dám!”
Đường Thi vô duyên vô cớ bị người ta bắt cóc tới đây, cô vốn dĩ đã không vui, kết quả bà hai này lại còn xông đến tìm chết, cô nghiến răng nghiến lợi nói: "Cứ thử xem!"
"Sao nào, chẳng lẽ người Tùng Lâm bọn tao còn phải sợ một con điểm như mày ư?!" Lưu Lôi lao lên muốn đánh Đường Thi, nhưng lại bị Đường Thi chặn lại, cô dùng lực đẩy Lưu Lôi ra: "Tôi không phải quả hồng mềm để các người muốn bóp thế nào thì bóp! Quản cho tốt chồng với con trai bà, nói với bọn họ không có việc gì thì đừng có đi tới đây gây chuyện!”
“Cái con tiện nhân này!”
Lưu Lôi tức sắp điên lên rồi: “Hôm nay tao phải dạy mày thế nào là phép tắc, tuổi còn nhỏ mà kỹ năng quyến rũ người khác lại không nhỏ chút nào!”
Tôi không rảnh đi quyến rũ người của mấy người!" Đường Thi trừng mắt lạnh lên nhìn: “Điều tra rõ mọi chuyện đi rồi nhanh chóng thả tôi ra, tôi chẳng thèm tham gia vào bữa tiệc gia đình của mấy người đâu!"
Lưu Lôi nghe thấy Tùng Tranh còn định đưa Đường Thi tham gia bữa tiệc gia đình, lửa giận lại bắt đầu bốc lên, sai khiến người làm bên cạnh: "Trói chặt cô ta lại! Đừng có để cô ta chạy mất!”
Đường Thi bị một đám người vây lại, một đòn gậy đánh mạnh vào lưng cô, vừa hay lại đánh trúng vết thương cũ. Cô đau đến nỗi cả người run lên cầm cập, vết thương cảm giác nhu bị rách ra làn nữa người cũng không thế đứng tháng
Cô đau đến mức mật mi tràng bệch, rất nhanh bị đảm người giữ chật, chỉ còn ánh mất lạnh bằng: "Bảo đám chó của bà buông tay ra
Lưu Lôi bước lên phia truƯỚC, tát một cái thật mạnh vào mặt Đường Thi, còn kèm theo một lời chứi máng khó nghe: "Cái loại làng lo như mày còn bay đặt giả và thanh cao gì chứ! Tao tìm vài thâng đàn ông "choi" mày. xem mày còn kêu được không
Mặt mũi Đường Thi trầng bệch sức vùng vẫy cô cảm giác vết cất sau lưng đang bất đầu chây máu, dần dần làm ướt hết cả một vat áo, toàn thân cô bãy giờ đều lạnh ngắt. Đau... cả người đều rất đau.
Lưu Lôi cứ như vậy gọi một đăm đàn ông vào ngay trước mặt đám người làm, Đường Thi từng gặp qua, là đám người lúc trước bị Tùng Tranh đã đến hộc mãu.
Lưu Lôi cười một cách xáo trá Này, thưởng cho mấy người một con đän bà, không cần phải để ý gi, cứ việc chơi tùy ý!"
Chơi tùy!
Đây là nhà họ Tùng có biết bao nhiêu con mất đang nhin vào!
Đến ngón tay Đường Thi cũng đang run rấy, cô khân giọng hét lên: "Cho! Đứng qua đây!"
Nhưng đám người đó văn cười để tiện buớc đến những cánh tay tüy tiện lướt đi trên da thịt cả "Lúc truớc vi bất có mà bị ông chú dâm đạp rất nhiều làn, hôm nay dù thế nào cũng phái kiếm lại cho hba vốn."
Quan áo của Đuớng Thi bị xế rách, có hét lên, tiếng kêu giống như tiếng chim đỗ quyên than khóc. Nhưng những người vây quanh giống như đang xem trò vui, ở trong Tùng Lâm này, từ trước tới nay đều phải máu lạnh vô tình mới có thể tồn tại, những tiết mục như thế này, bọn họ đã quen từ lâu rồi!
Không có ai đến cứu!
"Muốn Tùng Sam với ông chủ đến cứu mày?" Lưu Lôi cười một cách ác độc: "Thật ngại quá, hôm nay hai người bọn họ và con trai tao đều đi đặc huấn rồi, cho nên cả cái Tùng Lâm này chỉ có chúng ta ở đây. Còn bà cả và bà ba thì lên núi dâng hương, hôm nay trong Tùng Lâm lời tao nói chính là mệnh lệnh."
Lời bà ta nói chính là mệnh lệnh!
Một câu nói muốn giết chết Đường Thi của bà ta, cũng chỉ là một cái nhấc tay!
Đường Thi từ trước đến nay chưa từng chịu qua nỗi nhục như vậy, cảm giác giống như bị người ta lừa đem bán đi vậy, bị cưỡng ép đưa về gia tộc, rồi lại bị người khác cưỡng ép làm nhục, cô đỏ mắt nói: "Đừng động vào
tõi!" "Cố Đường, có trách thì trách cô là cái đinh trong mát bà hai, đừng có kêu, lát nữa anh đây sẽ cho cô sướng, ha ha ha ha!”
"Nhin cô ta mà xem, lúc nãy không phải lợi hại lâm hay sao, ha ha ha!”
"Doa chết tôi rồi, người đẹp, đến chỗ anh nào…"
"Cút!" Cả người Đường Thi run rẩy, quần áo bị xé không còn nguyên vẹn, máu sau lưng cô chảy xuống tạo thành từng vệt in hân trên mặt đất. Cô dùng toàn bộ sức lực vùng vẫy, bên tai là tiếng cười sắc lẹm của Lưu Lôi,từng tiếng từng tiếng thi nhau đập vào màng nhĩ cô.
Nhưng một giây sau đó, một tiếng kêu vang lên ngắt ngang mọi tiếng ồn. Xung quanh bỗng nhiên im bặt, tiếp theo đó, tên đàn ông động tay đầu tiên nôn ra một ngụm máu, trên ngực
là một lỗ nhỏ xíu. Gã ta trực tiếp ngã xuống đất, giật giật vài cái rồi không thấy động đậy nữa.
"Aaa." Lưu Lôi hét lên thất thanh: "Ai? Là ai?
Chết người rồi! Người làm của bà ta chết rồi! Thật sự xảy ra án mạng rồi!
Mặt mày Đường Thi trắng bệch, vẫn chưa kịp hoàn hồn, tất cả mọi người đều đang tìm kiếm hướng mà viên đạn được bắn ra. Cô run lên cầm cập, hễ nhìn vào tên đàn ông trợn ngược mắt chết ngay trước mặt là cô lại bắt đầu sợ hãi.
Da đầu cô tê rần, đây là lần đầu tiên cô chứng kiến một người chết đi ở khoảng cách gần như vậy, chỉ cần một phát súng là có thể chết ngay lập tức, đến một chút thời gian vùng vẫy cũng không có, đã ngay tức khắc biến thành một cỗ thi thể.
Giữa đám người đang ồn ào có một giọng trẻ con non nớt vang lên.
“Thả mommy của tôi ra, nếu không, tôi sẽ tiếp tục nổ súng!"
Anh ta không hề động vào Đường Thi.
Khương Thích đứng bên cạnh cũng theo đó mà lo lắng, cô không thể nhịn được mà gào lên với Diệp Kinh Đường: "Anh dám động đến Đường Thi? Anh điên rồi sao! Anh hủy hoại mình tôi còn chưa đủ hay sao?”
Diệp Kinh Đường không nén được cơn giận, đưa tay ra muốn bóp cổ Khương Thích, nhưng lại bị Hàn Nhượng chắn lại, anh ta híp mắt lại. Tốt, rất tốt, bây giờ có chỗ dựa rồi nên liền coi trời bằng vung!
Bạc Dạ đứng tại đó ngăn cản bọn họ, anh tỉ mĩ nghĩ kĩ lại: “Đợi một chút, tất cả đều bình tĩnh lại, là Đường Thi mất tích rồi?!”
Hàn Nhượng ngoảnh mặt nhìn Bạc Dạ: "Không sai." Không...không thể nào,
Sau khi An Như sụp đổ đáng nhẽ không còn ai muốn đuổi giết Đường Thi mới đúng...
Còn ai, còn ai nhất định muốn Đường Thi chết?! đây thời gian trở nên đáng quý vô cùng, anh phải tranh thủ từng giây từng phút.
Anh nhanh chóng lấy điện thoại gọi cho Lâm Từ: “Là tôi, nhanh chóng điều tra xem Đường Thi bây giờ đang ở đâu!"
Không thể nào, Đường Thi sao có thể bị bắt cóc chứ, lẽ nào chân tướng năm đó vẫn còn ẩn tình?
Anh đột nhiên nhớ đến trước đây Tô Kỳ từng gọi cho anh một cuộc điện thoại, dự cảm không lành từng chút một sinh sôi.
Còn gì nữa, anh nhất định đang bỏ sót điều gì đó.
Chủ mưu không chỉ có một người.
Khi ý nghĩ này lướt qua đầu anh, toàn thân anh đều lạnh buốt, nhanh chóng gọi điện cho một tay thủ hạ khác: “Điều tra tất cả mọi hành trình của An Như trong mấy năm gần đây cho tôi! Mau lên!”
Đường Thi... em nhất định không được xảy ra chuyện!
Ngày thứ hai khi Đường Thi bị đưa đến Tùng Lâm đã bị đối xử vô cùng tệ bạc, bởi vì trước đây cô không kính trọng gia chủ Tùng Tranh, nên người trong Tùng Lâm từ trên xuống dưới đều nhìn cô với bộ mặt không vui. Tiếp theo đó là vợ lẽ của Tùng Tranh tìm tới, không nói lời nào mà tặng luôn cho Đường Thi một cái tát.
Từ khi bị gây mê rồi bị đưa đến Tùng Lâm, Đường Thi chưa lúc nào tỉnh táo, đến tận bây giờ cô vẫn chưa biết rằng mình đã làm gì ai rồi mà phải chịu đựng mấy chuyện này. Mọi chuyện đều vô duyên vô cớ xảy ra, nhưng cô cũng chẳng phải người dễ bắt nạt, ngay lúc đó cô bắt lấy bàn tay của bà hai Lưu Lôi, tát trả bà ta một đòn. "Mày...mày..." Lưu Lôi ôm lấy mặt: “Đồ tiện nhân, hết quyển rũ ông chủ, giờ lại còn dám quyến rũ con trai tao, hôm nay tao nhất định phải đánh chết mày!”
"Tôi xem các người ai dám!”
Đường Thi vô duyên vô cớ bị người ta bắt cóc tới đây, cô vốn dĩ đã không vui, kết quả bà hai này lại còn xông đến tìm chết, cô nghiến răng nghiến lợi nói: "Cứ thử xem!"
"Sao nào, chẳng lẽ người Tùng Lâm bọn tao còn phải sợ một con điểm như mày ư?!" Lưu Lôi lao lên muốn đánh Đường Thi, nhưng lại bị Đường Thi chặn lại, cô dùng lực đẩy Lưu Lôi ra: "Tôi không phải quả hồng mềm để các người muốn bóp thế nào thì bóp! Quản cho tốt chồng với con trai bà, nói với bọn họ không có việc gì thì đừng có đi tới đây gây chuyện!”
“Cái con tiện nhân này!”
Lưu Lôi tức sắp điên lên rồi: “Hôm nay tao phải dạy mày thế nào là phép tắc, tuổi còn nhỏ mà kỹ năng quyến rũ người khác lại không nhỏ chút nào!”
Tôi không rảnh đi quyến rũ người của mấy người!" Đường Thi trừng mắt lạnh lên nhìn: “Điều tra rõ mọi chuyện đi rồi nhanh chóng thả tôi ra, tôi chẳng thèm tham gia vào bữa tiệc gia đình của mấy người đâu!"
Lưu Lôi nghe thấy Tùng Tranh còn định đưa Đường Thi tham gia bữa tiệc gia đình, lửa giận lại bắt đầu bốc lên, sai khiến người làm bên cạnh: "Trói chặt cô ta lại! Đừng có để cô ta chạy mất!”
Đường Thi bị một đám người vây lại, một đòn gậy đánh mạnh vào lưng cô, vừa hay lại đánh trúng vết thương cũ. Cô đau đến nỗi cả người run lên cầm cập, vết thương cảm giác nhu bị rách ra làn nữa người cũng không thế đứng tháng
Cô đau đến mức mật mi tràng bệch, rất nhanh bị đảm người giữ chật, chỉ còn ánh mất lạnh bằng: "Bảo đám chó của bà buông tay ra
Lưu Lôi bước lên phia truƯỚC, tát một cái thật mạnh vào mặt Đường Thi, còn kèm theo một lời chứi máng khó nghe: "Cái loại làng lo như mày còn bay đặt giả và thanh cao gì chứ! Tao tìm vài thâng đàn ông "choi" mày. xem mày còn kêu được không
Mặt mũi Đường Thi trầng bệch sức vùng vẫy cô cảm giác vết cất sau lưng đang bất đầu chây máu, dần dần làm ướt hết cả một vat áo, toàn thân cô bãy giờ đều lạnh ngắt. Đau... cả người đều rất đau.
Lưu Lôi cứ như vậy gọi một đăm đàn ông vào ngay trước mặt đám người làm, Đường Thi từng gặp qua, là đám người lúc trước bị Tùng Tranh đã đến hộc mãu.
Lưu Lôi cười một cách xáo trá Này, thưởng cho mấy người một con đän bà, không cần phải để ý gi, cứ việc chơi tùy ý!"
Chơi tùy!
Đây là nhà họ Tùng có biết bao nhiêu con mất đang nhin vào!
Đến ngón tay Đường Thi cũng đang run rấy, cô khân giọng hét lên: "Cho! Đứng qua đây!"
Nhưng đám người đó văn cười để tiện buớc đến những cánh tay tüy tiện lướt đi trên da thịt cả "Lúc truớc vi bất có mà bị ông chú dâm đạp rất nhiều làn, hôm nay dù thế nào cũng phái kiếm lại cho hba vốn."
Quan áo của Đuớng Thi bị xế rách, có hét lên, tiếng kêu giống như tiếng chim đỗ quyên than khóc. Nhưng những người vây quanh giống như đang xem trò vui, ở trong Tùng Lâm này, từ trước tới nay đều phải máu lạnh vô tình mới có thể tồn tại, những tiết mục như thế này, bọn họ đã quen từ lâu rồi!
Không có ai đến cứu!
"Muốn Tùng Sam với ông chủ đến cứu mày?" Lưu Lôi cười một cách ác độc: "Thật ngại quá, hôm nay hai người bọn họ và con trai tao đều đi đặc huấn rồi, cho nên cả cái Tùng Lâm này chỉ có chúng ta ở đây. Còn bà cả và bà ba thì lên núi dâng hương, hôm nay trong Tùng Lâm lời tao nói chính là mệnh lệnh."
Lời bà ta nói chính là mệnh lệnh!
Một câu nói muốn giết chết Đường Thi của bà ta, cũng chỉ là một cái nhấc tay!
Đường Thi từ trước đến nay chưa từng chịu qua nỗi nhục như vậy, cảm giác giống như bị người ta lừa đem bán đi vậy, bị cưỡng ép đưa về gia tộc, rồi lại bị người khác cưỡng ép làm nhục, cô đỏ mắt nói: "Đừng động vào
tõi!" "Cố Đường, có trách thì trách cô là cái đinh trong mát bà hai, đừng có kêu, lát nữa anh đây sẽ cho cô sướng, ha ha ha ha!”
"Nhin cô ta mà xem, lúc nãy không phải lợi hại lâm hay sao, ha ha ha!”
"Doa chết tôi rồi, người đẹp, đến chỗ anh nào…"
"Cút!" Cả người Đường Thi run rẩy, quần áo bị xé không còn nguyên vẹn, máu sau lưng cô chảy xuống tạo thành từng vệt in hân trên mặt đất. Cô dùng toàn bộ sức lực vùng vẫy, bên tai là tiếng cười sắc lẹm của Lưu Lôi,từng tiếng từng tiếng thi nhau đập vào màng nhĩ cô.
Nhưng một giây sau đó, một tiếng kêu vang lên ngắt ngang mọi tiếng ồn. Xung quanh bỗng nhiên im bặt, tiếp theo đó, tên đàn ông động tay đầu tiên nôn ra một ngụm máu, trên ngực
là một lỗ nhỏ xíu. Gã ta trực tiếp ngã xuống đất, giật giật vài cái rồi không thấy động đậy nữa.
"Aaa." Lưu Lôi hét lên thất thanh: "Ai? Là ai?
Chết người rồi! Người làm của bà ta chết rồi! Thật sự xảy ra án mạng rồi!
Mặt mày Đường Thi trắng bệch, vẫn chưa kịp hoàn hồn, tất cả mọi người đều đang tìm kiếm hướng mà viên đạn được bắn ra. Cô run lên cầm cập, hễ nhìn vào tên đàn ông trợn ngược mắt chết ngay trước mặt là cô lại bắt đầu sợ hãi.
Da đầu cô tê rần, đây là lần đầu tiên cô chứng kiến một người chết đi ở khoảng cách gần như vậy, chỉ cần một phát súng là có thể chết ngay lập tức, đến một chút thời gian vùng vẫy cũng không có, đã ngay tức khắc biến thành một cỗ thi thể.
Giữa đám người đang ồn ào có một giọng trẻ con non nớt vang lên.
“Thả mommy của tôi ra, nếu không, tôi sẽ tiếp tục nổ súng!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.