Chương 282: Tỉnh lại trong mơ, sai lầm đã thành
Tiểu Thiên
20/03/2021
Đường Thi mơ thấy một giấc mơ rất dài. Cô mơ những người mà mình từng gặp trong quãng đời này. Từ ban đầu cha mẹ anh trai mình, những phạm nhân trong ngục giam năm năm, Đường Duy, Phó Mộ Chung, Tô Kỳ, người trong phòng làm việc, cuối cùng dừng lại trên một gương mặt. Đó là gương mặt tinh xảo lạnh lùng, có đôi mắt tối om như màn đêm.
Đường Thi muốn tỉnh lại, nhưng không thể khống chế bộ não của mình, dường như đầu óc không nghe lệnh của cô, vẫn đắm chìm trong ngủ say. Cô không thể mở mắt, không thể nhúc nhích. Thậm chí cô cảm thấy trạng thái của mình rất phù hợp với người thực vật. Ý thức đã tỉnh lại, thậm chí thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng nói chuyện bên ngoài. Nhưng cô không thể mở mắt, không thấy bất cứ thứ gì, liên tục mơ thấy ác mộng, lần lượt rơi xuống vực sâu.
"Cô ấy bị sao vậy?"
Một tuần sau, Bạc Dạ nôn nóng đứng trong văn phòng Giang Lăng. Anh vẫn ăn mặc chỉnh chu, nhưng tại sao con đàn bà hại chết An Mật này vẫn còn sống?"
Câu hỏi như nhát dao đâm vào ngực Bạc Dạ. Anh nói: "Chú đừng làm thế, coi chừng không thể quay đầu, đặt dao xuống..."
“Mày đừng có khuyên nhủ tao." Đôi mắt An Quốc đỏ ngầu, có thể thấy tuyệt vọng đã dồn ép người đàn ông trung niên này đến mức nào: “Mày không hiểu nỗi đau mất con gái của tao! Tại sao mày không giết Đường Thi? Năm năm trước sao mày không giết cô ta? Cô ta mới là hung thủ giết người!"
Lưỡi dao đâm vào cổ, máu tươi chảy ra. Đường Thi chỉ cảm thấy thân thể càng ngày càng lạnh. An Quốc túm tóc cô đập lên tường, thân thể đau nhói, ngũ tạng lục phủ như xoắn vào nhau. Cô cảm giác lỗ chân lông trên người co rút, sức lực dần dần xói mòn, ngay cả hô hấp cũng đầy mùi máu tươi. Tơ máu chảy bên khóe miệng cô. Bạc Dạ căng thẳng, cảnh sát đã chuẩn bị sẵn sàng, ra hiệu cho Bạc Dạ tiếp tục thu hút sự chú ý của kẻ bắt cóc để họ tìm cơ hội bắt được ông ta. Bạc Dạ tiến lên nói: "Chú Quốc, chú trả thù nhầm người rồi."
An Quốc cả kinh. Đường Thi thậm chí cảm thấy lưỡi dao run lên. Nhưng An Quốc không buông cô ta, cắn răng không chịu thua: "Mày đang kéo dài thời gian! Bạc Dạ, trước mắt mày, trong tay tao là kẻ giết chết con gái tao! Là kẻ giết chết người yêu mày năm đó! Mày đừng có lừa gạt tao! Hôm nay tao đã sẵn sàng chết chùm với nó, tạo sẽ không thả nó ra!"
Khóe mắt Đường Thi đỏ bừng, hơi thở mong manh: "Nếu tôi hói, hung thủ không phải là tôi thì sao?"
An Quốc bối rối nhìn cô, ông ta hỗn loạn nói: "Không, không thể nào, đã bảo là do mày tự tay đẩy xuống cơ mà!"
Đường Thi nở nụ cười: “Thế à? Chuyện tôi hối hận nhất trong đời là lúc trước đã vươn tay với con gái ông. Nếu tôi không lương thiện... Thì tội danh sẽ không bị đổ lên đầu tôi." Dù gì cũng phải chết, Đường Thi đã không còn sợ hãi: “Nếu ông muốn trả thù cho con gái thì tới đi, giết tôi đi, chặt đầu tôi đi!"
An Quốc là một người cha vô tri đến đáng thương, chỉ biết kết cục của con gái mình rất thảm chứ không biết bộ mặt thật của con gái mình. Ông ta hoàn toàn bị che giấu, chỉ biết trả thù lung tung.
Đường Thi nở nụ cười: “Ra tay đi, không phải ông nói đã sẵn sàng chết chùm sao? Tới bây giờ, ông vẫn phát hiện mạng sống của mình quan trọng hơn chứ gì? Con gái không phải là tất cả của ông sao? Chẳng lẽ ông sợ? Loại người như ông mà cũng xứng làm cha ư?"
Con kỹ nữ chết tiệt!"
Đặc công biết Đường Thi đang cố ý chọc giận An Quốc để ông ta lộ sơ hở, giúp họ có cơ hội tấn công. Nhưng cách chọc giận tội phạm thế này vẫn khiến họ hoảng sợ. Đường Thi lại bị An Quốc đè xuống đất, xương sống đau nhói như bị kim đâu. Cô cảm thấy xương cốt của mình sắp gãy. Sau đó An Quốc đạp lên ngực cô thật mạnh, khiến cô phun ra một búng máu.
"Đường Thi!" Bạc Dạ hận đến đỏ mắt: “An Quốc, chú dừng tay! Chú thật sự muốn ngồi tù cả đời sao?"
"Mày đau lòng à?" An Quốc xách Đường Thi lên, mũi dao kề sát mặt cô: "Lúc trước mày còn tàn nhẫn hơn tạo gấp trăm lần! Trước kia tạo tìm người đập chặt đứt ngón út của nó trong ngục giam, mày cũng không nói một tiếng, sau bây giờ tao đạp nó mấy phát mày đã đau lòng rồi?"
Câu nói của ông ta khiến Bạc Dạ như bị sét đánh, trong lòng sôi trào. Là ông ta, không ngờ lại là ông ta! Là người chú mà anh kính yêu, cha của An Mật! Bạc Dạ khó tin nhìn ông ta, giọng nói run rẩy: "Chú kêu người vào ngục giam tra tấn Đường Thi ư?"
"Là tao thì sao? Cô ta giết chết con gái tao, tao phải cho cô ta sống không bằng chết trong ngục giam, chẳng phải rất công bằng sao?" An Quốc đã mất lý trí, điên cuồng cười to: "Bạc Dạ, chẳng phải đều do mày dung túng sao? Lúc trước mày nói muốn nó sống không bằng chết, chính mày nói mày không quan tâm nó sống hay chết! Nếu mày không nói thế thì tạo nào dám ra tay! Tao phải cảm ơn mày đã cho tao cơ hội này!"
Đôi mắt Đường Thi đỏ ngầu, thân thể đau đớn không bằng trái tim bị xé rách. Thì ra là An Quốc, An Quốc mua chuộc những người đó hành hung mình trong ngục giam, An Quốc chém đứt ngón út của mình, mà tất cả đều là do Bạc Dạ dung túng thờ ơ! Lưỡi dao đâm vào người cô trước mặt anh ta, vậy mà anh ta vẫn có thể làm như không thấy! Anh ta nói một câu không quan tâm tới mạng sống của cô lại khiến cô trả giá thảm thiết đến thế sao? Đường Thi hận, hận đến mức linh hồn tách rời. Bạc Dạ trả thù nhầm, An Quốc làm hại thêm, mọi người thờ ơ khiến cuộc đời của cô bị hủy hoại!
Thấy ánh mắt của Đường Thi, trái tim Bạc Dạ lạnh lẽo, run rẩy nói: “Đường Thi..."
Anh... Lại đang run rẩy.
Sau này An Quốc giơ dao lên, đặc công lập tức nhào tới, đẩy ngã An Quốc lẫn Đường Thi trên mặt đất. Bạc Dạ lập tức tiến lên. An Quốc lại như hồi quang phản chiếu, hất đổ cảnh sát trên người, sau đó nổi điện hét lên: "Đường Thi, con tiện nhân này, tao muốn mày chết!"
Bạc Dạ vừa đỡ Đường Thi ngồi dậy thì đối diện với mũi dao ông ta đâm tới. Nhưng ngay sau đó, một người phụ nữ xông lên ôm lấy anh, lưỡi dao phập một tiếng... Đâm vào phần lưng gầy gò của cô. Bạc Dạ bị cô ôm lấy, kêu to: "Đường Thi!"
Giây phút ấy, nước mắt anh chảy ra. An Quốc đâm một nhát chưa hết giận, lại đâm thêm nhát nữa. Đường Thi phun ra một búng máu, dần dần mất sức lực ôm Bạc Dạ. Thân thể cô lạnh lẽo, máu dần dần xói mòn. Đau đớn khiến cô lâm vào hôn mê. An Quốc đã bị đặc công khống chế. Cô thấy người đàn ông xưa nay lạnh lùng vô tình, vươn tay thay đổi nửa bầu trời ôm mình, run rẩy như một đứa trẻ hoảng hốt, khóc nức nở: “Cứu cô ấy! Gọi 120: Cứu cô ấy đi! Cảnh sát!!!"
Đường Thi dùng sức lực cuối cùng níu chặt áo Bạc Dạ, ngón tay dính máu để lại dấu vết đỏ tươi trên áo sơ mi của anh.
Bạc Dạ, tôi muốn anh nợ tôi, đời này, khiếp này, đời đời kiếp kiếp cũng không trả hết!
Đường Thi muốn tỉnh lại, nhưng không thể khống chế bộ não của mình, dường như đầu óc không nghe lệnh của cô, vẫn đắm chìm trong ngủ say. Cô không thể mở mắt, không thể nhúc nhích. Thậm chí cô cảm thấy trạng thái của mình rất phù hợp với người thực vật. Ý thức đã tỉnh lại, thậm chí thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng nói chuyện bên ngoài. Nhưng cô không thể mở mắt, không thấy bất cứ thứ gì, liên tục mơ thấy ác mộng, lần lượt rơi xuống vực sâu.
"Cô ấy bị sao vậy?"
Một tuần sau, Bạc Dạ nôn nóng đứng trong văn phòng Giang Lăng. Anh vẫn ăn mặc chỉnh chu, nhưng tại sao con đàn bà hại chết An Mật này vẫn còn sống?"
Câu hỏi như nhát dao đâm vào ngực Bạc Dạ. Anh nói: "Chú đừng làm thế, coi chừng không thể quay đầu, đặt dao xuống..."
“Mày đừng có khuyên nhủ tao." Đôi mắt An Quốc đỏ ngầu, có thể thấy tuyệt vọng đã dồn ép người đàn ông trung niên này đến mức nào: “Mày không hiểu nỗi đau mất con gái của tao! Tại sao mày không giết Đường Thi? Năm năm trước sao mày không giết cô ta? Cô ta mới là hung thủ giết người!"
Lưỡi dao đâm vào cổ, máu tươi chảy ra. Đường Thi chỉ cảm thấy thân thể càng ngày càng lạnh. An Quốc túm tóc cô đập lên tường, thân thể đau nhói, ngũ tạng lục phủ như xoắn vào nhau. Cô cảm giác lỗ chân lông trên người co rút, sức lực dần dần xói mòn, ngay cả hô hấp cũng đầy mùi máu tươi. Tơ máu chảy bên khóe miệng cô. Bạc Dạ căng thẳng, cảnh sát đã chuẩn bị sẵn sàng, ra hiệu cho Bạc Dạ tiếp tục thu hút sự chú ý của kẻ bắt cóc để họ tìm cơ hội bắt được ông ta. Bạc Dạ tiến lên nói: "Chú Quốc, chú trả thù nhầm người rồi."
An Quốc cả kinh. Đường Thi thậm chí cảm thấy lưỡi dao run lên. Nhưng An Quốc không buông cô ta, cắn răng không chịu thua: "Mày đang kéo dài thời gian! Bạc Dạ, trước mắt mày, trong tay tao là kẻ giết chết con gái tao! Là kẻ giết chết người yêu mày năm đó! Mày đừng có lừa gạt tao! Hôm nay tao đã sẵn sàng chết chùm với nó, tạo sẽ không thả nó ra!"
Khóe mắt Đường Thi đỏ bừng, hơi thở mong manh: "Nếu tôi hói, hung thủ không phải là tôi thì sao?"
An Quốc bối rối nhìn cô, ông ta hỗn loạn nói: "Không, không thể nào, đã bảo là do mày tự tay đẩy xuống cơ mà!"
Đường Thi nở nụ cười: “Thế à? Chuyện tôi hối hận nhất trong đời là lúc trước đã vươn tay với con gái ông. Nếu tôi không lương thiện... Thì tội danh sẽ không bị đổ lên đầu tôi." Dù gì cũng phải chết, Đường Thi đã không còn sợ hãi: “Nếu ông muốn trả thù cho con gái thì tới đi, giết tôi đi, chặt đầu tôi đi!"
An Quốc là một người cha vô tri đến đáng thương, chỉ biết kết cục của con gái mình rất thảm chứ không biết bộ mặt thật của con gái mình. Ông ta hoàn toàn bị che giấu, chỉ biết trả thù lung tung.
Đường Thi nở nụ cười: “Ra tay đi, không phải ông nói đã sẵn sàng chết chùm sao? Tới bây giờ, ông vẫn phát hiện mạng sống của mình quan trọng hơn chứ gì? Con gái không phải là tất cả của ông sao? Chẳng lẽ ông sợ? Loại người như ông mà cũng xứng làm cha ư?"
Con kỹ nữ chết tiệt!"
Đặc công biết Đường Thi đang cố ý chọc giận An Quốc để ông ta lộ sơ hở, giúp họ có cơ hội tấn công. Nhưng cách chọc giận tội phạm thế này vẫn khiến họ hoảng sợ. Đường Thi lại bị An Quốc đè xuống đất, xương sống đau nhói như bị kim đâu. Cô cảm thấy xương cốt của mình sắp gãy. Sau đó An Quốc đạp lên ngực cô thật mạnh, khiến cô phun ra một búng máu.
"Đường Thi!" Bạc Dạ hận đến đỏ mắt: “An Quốc, chú dừng tay! Chú thật sự muốn ngồi tù cả đời sao?"
"Mày đau lòng à?" An Quốc xách Đường Thi lên, mũi dao kề sát mặt cô: "Lúc trước mày còn tàn nhẫn hơn tạo gấp trăm lần! Trước kia tạo tìm người đập chặt đứt ngón út của nó trong ngục giam, mày cũng không nói một tiếng, sau bây giờ tao đạp nó mấy phát mày đã đau lòng rồi?"
Câu nói của ông ta khiến Bạc Dạ như bị sét đánh, trong lòng sôi trào. Là ông ta, không ngờ lại là ông ta! Là người chú mà anh kính yêu, cha của An Mật! Bạc Dạ khó tin nhìn ông ta, giọng nói run rẩy: "Chú kêu người vào ngục giam tra tấn Đường Thi ư?"
"Là tao thì sao? Cô ta giết chết con gái tao, tao phải cho cô ta sống không bằng chết trong ngục giam, chẳng phải rất công bằng sao?" An Quốc đã mất lý trí, điên cuồng cười to: "Bạc Dạ, chẳng phải đều do mày dung túng sao? Lúc trước mày nói muốn nó sống không bằng chết, chính mày nói mày không quan tâm nó sống hay chết! Nếu mày không nói thế thì tạo nào dám ra tay! Tao phải cảm ơn mày đã cho tao cơ hội này!"
Đôi mắt Đường Thi đỏ ngầu, thân thể đau đớn không bằng trái tim bị xé rách. Thì ra là An Quốc, An Quốc mua chuộc những người đó hành hung mình trong ngục giam, An Quốc chém đứt ngón út của mình, mà tất cả đều là do Bạc Dạ dung túng thờ ơ! Lưỡi dao đâm vào người cô trước mặt anh ta, vậy mà anh ta vẫn có thể làm như không thấy! Anh ta nói một câu không quan tâm tới mạng sống của cô lại khiến cô trả giá thảm thiết đến thế sao? Đường Thi hận, hận đến mức linh hồn tách rời. Bạc Dạ trả thù nhầm, An Quốc làm hại thêm, mọi người thờ ơ khiến cuộc đời của cô bị hủy hoại!
Thấy ánh mắt của Đường Thi, trái tim Bạc Dạ lạnh lẽo, run rẩy nói: “Đường Thi..."
Anh... Lại đang run rẩy.
Sau này An Quốc giơ dao lên, đặc công lập tức nhào tới, đẩy ngã An Quốc lẫn Đường Thi trên mặt đất. Bạc Dạ lập tức tiến lên. An Quốc lại như hồi quang phản chiếu, hất đổ cảnh sát trên người, sau đó nổi điện hét lên: "Đường Thi, con tiện nhân này, tao muốn mày chết!"
Bạc Dạ vừa đỡ Đường Thi ngồi dậy thì đối diện với mũi dao ông ta đâm tới. Nhưng ngay sau đó, một người phụ nữ xông lên ôm lấy anh, lưỡi dao phập một tiếng... Đâm vào phần lưng gầy gò của cô. Bạc Dạ bị cô ôm lấy, kêu to: "Đường Thi!"
Giây phút ấy, nước mắt anh chảy ra. An Quốc đâm một nhát chưa hết giận, lại đâm thêm nhát nữa. Đường Thi phun ra một búng máu, dần dần mất sức lực ôm Bạc Dạ. Thân thể cô lạnh lẽo, máu dần dần xói mòn. Đau đớn khiến cô lâm vào hôn mê. An Quốc đã bị đặc công khống chế. Cô thấy người đàn ông xưa nay lạnh lùng vô tình, vươn tay thay đổi nửa bầu trời ôm mình, run rẩy như một đứa trẻ hoảng hốt, khóc nức nở: “Cứu cô ấy! Gọi 120: Cứu cô ấy đi! Cảnh sát!!!"
Đường Thi dùng sức lực cuối cùng níu chặt áo Bạc Dạ, ngón tay dính máu để lại dấu vết đỏ tươi trên áo sơ mi của anh.
Bạc Dạ, tôi muốn anh nợ tôi, đời này, khiếp này, đời đời kiếp kiếp cũng không trả hết!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.