Chương 125: Từ nay về sau không bao giờ gặp lại nữa
Tiểu Thiên
20/03/2021
Bạc Dạ âm thầm ngạc nhiên và sợ hãi, khi anh muốn nói thêm gì nữa, Đường Thi đã sớm rút lui rời đi, anh vội vàng đuổi theo, một lần nữa ngăn chặn đường đi của cô: "Rốt cuộc em muốn làm thế nào?"
Đường Thi cười khẽ: "Lúc trước tôi đã nói rất rõ ràng, anh để cho An Như đi tự thú."
"An Như không thể nào làm ra loại chuyện đó!" Cho đến tận bây giờ Bạc Dạ vẫn cho là Đường Thi còn đang quấy rối: "Bây giờ em về một mình rất nguy hiểm, ở trong bệnh viện dưỡng thương cho khỏe không tốt sao?"
"Rất nguy hiểm sao?"
Đường Thi dùng sức hất anh ra, ngay trước bệnh viện đầy người qua lại, cô mạnh mẽ đánh lên mặt Dạ Bạch một bạt tai: "Anh có tư cách gì nói những lời này với tôi? Bởi vì ai nên tôi mới biến thành như bây giờ? Bạc Dạ! Anh cũng đừng nói với tôi là anh vô tội!".
Bạc Dạ bị đánh vào mặt ngay trước mặt mọi người, lập tức nổi giận nhưng anh vừa định mở miệng thì Đường Thi đã giành trước một bước: "Im miệng đi! Bạc Dạ! Đường Thi tôi đã sớm không nợ anh cái gì! Anh cứ yên ổn trông nom An Như của anh mà sống qua ngày đi, kể từ hôm nay trở đi đừng đến trêu chọc tôi nữa! Một bên ôm An Như, một bên còn không chịu buông tha tôi. Bạc Dạ! Con mẹ nó lương tâm của anh bị chó ăn chưa? Tôi nói cho anh biết, đúng là tôi thật sự không thèm để ý đến anh đấy! Tại sao anh hết lần này đến lần khác xuất hiện làm tôi chán ghét!"
Bệnh viện có rất nhiều người lui tới, tất cả mọi người đều nhìn thấy hai người đang tranh chấp nên đều ghé mắt nhìn bọn họ.
"Nhìn thấy hai người bên kia sao? Hình như đàng gái đang mắng dàng trai!"
"Tại sao phải mắng chứ? Bạn trai cô ta rất đẹp trai mà."
"Tôi mới vừa nghe thấy một chút nội dung, nghe nói là đàng trai bắt cá hai tay."
"Chậc chậc... Đúng là nhìn người không thể chỉ nhìn bề ngoài, đẹp trai như vậy mà lại là một thằng đàn ông rác rưởi, khó trách đàng gái đau đớn triệt để đóng cửa lòng như vậy..."
"Đúng vậy! Cô nhìn mà xem, cô gái kia gầy yếu đến mức nào, tốt nhất nên tìm một người đàn ông hiền lành yêu thương cô ấy đi..."
"Cái tên đàn ông rác rưởi kia cũng thật không biết xấu hổ, lại còn dám tới bệnh viện tìm cô gái này, tôi đoán chắc chắn là cô gái này bị tên đàn ông rác rưởi kia làm tức giận nên mới phải vào bệnh viện."
"Xùy... Đi thôi đi thôi! Thật là bao nhiêu người đẹp yêu kẻ ngu đần, bao nhiêu kẻ ngu đần lại không biết quý trọng!"
Bạc Dạ tức giận đến mức toàn thân đều đang phát run, tiếng người đi đường nghị luận truyền tới tai anh, từ trước đến nay có bao giờ anh từng bị nhục nhã như vậy? Vì vậy anh càng cảm thấy người phụ nữ trước mắt đúng là không thèm phân biệt lý lẽ: "Đường Thi! Em thật sự còn ghê gớm hơn năm năm trước đấy, lâu như vậy rồi mà em vẫn không thay đổi tốt hơn bao nhiêu!"
"Đúng vậy! Năm năm trước tôi còn là kẻ phạm tội giết người đấy!" Đường Thi cười đến đỏ cả mắt: "Buông tay tôi ra!"
"Em không cần con trai của mình nữa sao!" Bạc Dạ gầm thét: "Đường Duy vẫn còn ở trong tay tôi..."
"Tôi không cần!"
Khi ba chữ này được cô thốt ra, toàn thân Bạc Dạ bị chấn động, đầu óc cũng hoảng hốt lộn xộn một chút.
Cơn đau nhói bắt đầu lan tràn trong thân anh.
Anh giống như không thể tin nổi, ngón tay cũng phát run, rất lâu sau anh mới tỉnh hồn hỏi một câu: "Em lặp lại một lần nữa xem?"
Đường Thi cười vô cùng ác độc, toàn thân đi về phía trước: "Tôi nói tôi không cần. Bạc Dạ! Chẳng phải anh rất thích dùng Đường Duy để uy hiếp tôi sao? Tôi không cần con trai nữa! Sao rồi? Như vậy chẳng phải anh đã đạt được ước muốn sao? Nếu tôi là anh, tôi nằm mơ đều phải bật cười! Anh muốn để con mình kêu ai là mẹ thì cứ để thằng bé kêu người đó là mẹ! Tôi không cần, tôi tặng Đường Duy cho anh đấy. Anh mau cút đi!"
Nói đến chữ cuối cùng, cô đã hét khàn cả giọng. Cô chính miệng nói ra ba chữ tôi không cần!
Bạc Dạ! Từ nay về sau sẽ không còn gì có thể uy hiếp tôi!
Một khắc kia, dáng người thon gầy của cô chỉ còn là một bóng dáng nhỏ bé ở cuối tầm mắt anh. Cho đến Đường Thi hoàn toàn biến mất trong tầm mắt anh, Bạc Dạ mới giống như sực tình, sắc mặt anh trở nên buồn bã. Mấy giây sau anh lại không tự chủ được thụt lùi mấy bước.
Cô không cần nữa... Ngay cả Đường Duy mà cô cũng mặc kệ. Cô đã muốn rời xa anh đến mức nào mà ngay cả đứa con trai cô yêu quý nhất, cô cũng không cần nữa.
Đường Thi! Tại sao em có thể độc ác như vậy!
Tất cả mọi người đều nhìn thấy trước sảnh đăng ký của khu nội trú cò một người đàn ông sững sờ tại chỗ giống như bị ai rút mất linh hồn vậy. Anh ngơ ngác đứng im không nhúc nhích ở nơi cô gái kia rời đi, giống như hóa thành một pho tượng vậy.
Trái tim anh giống như bị ai đó đâm thủng một lỗ, máu tươi ồ ồ chảy ra, đau đớn từ trong lồng ngực tràn ngập đến mỗi một lỗ chân lông trên thân thể mình, anh không biết tại sao mình lại thế này! Đường Thi không cần con trai, từ đây ném Đường Duy cho anh và buông tay mặc kệ, đáng lẽ anh phải vui vẻ mới đúng. Nhưng mà lòng anh càng run rẩy dữ dội hơn, trái tim càng đau đớn giống như đau đến sắp chết vậy. Bạc Dạ cố gắng hít thở sâu mấy hơi để lấy lại tỉnh táo và bình tĩnh, trong mắt anh đã xuất hiện rất nhiều tia máu. -
Có người sau lưng chạy tới, là Lâm Từ, trong tay cậu ta đang mang theo tài liệu: "Cậu Dạ! Xin lỗi tôi đã tới trễ! Tôi vừa nhìn thấy cô Thi xuất viện.."
Bạc Dạ mờ mịt lấy lại tinh thần, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Lâm Từ và nhỏ giọng lẩm bẩm: "Kết thúc rồi..."
Lâm Từ dừng chân một chút: "Cậu Dạ có ý gì vậy?"
Tất cả đều kết thúc rồi.
Đường Thi đã trực tiếp chắp tay nhường Đường Duy lại cho anh. Đúng vậy! Không phải là anh rất muốn đứa con trai này sao? Không phải là anh rất thích dùng Đường Duy để uy hiếp cô sao? Bây giờ cô tự tay lựa chọn bỏ qua, nhưng tại sao anh lại đau lòng và thống khổ thế này chứ?
Bởi vì trong tay anh đã không có bất kỳ thứ gì có thể giữ lại Đường Thi! Là chính anh đã hết lần này đến lần khác dồn cô đến bước đường này,
đến nỗi ngay cả con ruột của mình cũng không dám cần.
Bạc Dạ đột nhiên giống như bị ai đó hút hết sức lực, hít thở hổn hển mấy ngụm, trong lồng ngực đau nhói làm anh không kiềm được nắm chặt quần áo trước ngực mình, tựa như làm vậy có thể làm dịu cơn đau vậy.
Nhưng mà anh thật sự không vui vẻ nổi. Rõ ràng tất cả những thứ này
chính là kết quả mà anh mong muốn, nhưng tại sao... Tại sao anh lại khổ sở
thế này?
Đôi mắt Bạc Dạ đỏ lên, người đàn ông sử dụng hết sức lực của mình để cố nén cảm giác đau đớn dang hành hạ tim mình và những ý nghĩ đang cuồng loạn trong đầu, khó khăn phun ra mấy chữ: "Đón Đường Duy trở về nhà họ Bạc đi."
"Vậy cô Thi thì sao ạ?" Lâm Từ hỏi.
"Cô ấy... Đã không cần Đường Duy nữa."
Rõ ràng là Đường Duy bị vứt bỏ nhưng mà Bạc Dạ lại cảm thấy giống như anh cũng trải qua một kiếp nạn bị người khác vứt bỏ.
Ngày Đường Thi đi, trời mưa rất to. Khi cô về đến nhà, toàn thân đều bị mưa xối ướt, nhưng dường như Đường Thi không hề cảm thấy lạnh vậy. Vừa về đến nhà, cô lập tức cởi hết quần áo tắm nước nóng, cô đứng trong phòng tắm, nước ấm từ vòi hoa sen phun đầy trên mặt xuống toàn thân, cô đứng đó khóc một trận, đã không phân thể phân biệt rõ trên mặt là nước mắt hay nước từ vòi tắm.
Sau đó, cô mệt mỏi như bị rút hết sức lực ngồi chồm hổm xuống, nước ấm phun đầy lên lưng cô, dọc theo sống lưng thon gây chảy xuống nền nhà vang lên tiếng nước chảy róc rách róc rách, hơi ấm tràn ngập toàn bộ phòng tắm.
Cô có ảo giác như mình đã chết đi.
Nhiệt độ ấm áp từ nước nóng cũng không làm ấp được trái tim đã hoàn toàn lạnh giá của cô. Trong lòng ngực thật sự quá bực bội, Đường Thi mạnh mẽ đập vào ngực mình, nhưng từ đầu đến cuối, cô nôn ọe trong phòng tắm, chỉ là cô không ăn gì nên nôn ra đầy dịch đắng dạ dày. Có lẽ cơn đau trong dạ dày đã kéo lại ý thức của cô làm cô tỉnh táo hơn một chút. Đường Thi run rẩy vịn tường đứng lên, vén mái tóc ra sau mép tai, lộ ra một khuôn mặt tái nhợt.
Suốt ngày và đêm đó mưa trút nước như thác đồ rất lâu, liên tục xuất hiện tia chớp xé rách màn đêm, trong chớp mắt nổ tung chiếu sáng cảnh sắc ngoài cửa sổ, sau đó lại nhanh chóng chìm vào bóng tối. Rất giống một ngày ở năm năm trước. cái ngày mà Đường Thi bi bắt vào xe cảnh sát.
Đường Thi cười khẽ: "Lúc trước tôi đã nói rất rõ ràng, anh để cho An Như đi tự thú."
"An Như không thể nào làm ra loại chuyện đó!" Cho đến tận bây giờ Bạc Dạ vẫn cho là Đường Thi còn đang quấy rối: "Bây giờ em về một mình rất nguy hiểm, ở trong bệnh viện dưỡng thương cho khỏe không tốt sao?"
"Rất nguy hiểm sao?"
Đường Thi dùng sức hất anh ra, ngay trước bệnh viện đầy người qua lại, cô mạnh mẽ đánh lên mặt Dạ Bạch một bạt tai: "Anh có tư cách gì nói những lời này với tôi? Bởi vì ai nên tôi mới biến thành như bây giờ? Bạc Dạ! Anh cũng đừng nói với tôi là anh vô tội!".
Bạc Dạ bị đánh vào mặt ngay trước mặt mọi người, lập tức nổi giận nhưng anh vừa định mở miệng thì Đường Thi đã giành trước một bước: "Im miệng đi! Bạc Dạ! Đường Thi tôi đã sớm không nợ anh cái gì! Anh cứ yên ổn trông nom An Như của anh mà sống qua ngày đi, kể từ hôm nay trở đi đừng đến trêu chọc tôi nữa! Một bên ôm An Như, một bên còn không chịu buông tha tôi. Bạc Dạ! Con mẹ nó lương tâm của anh bị chó ăn chưa? Tôi nói cho anh biết, đúng là tôi thật sự không thèm để ý đến anh đấy! Tại sao anh hết lần này đến lần khác xuất hiện làm tôi chán ghét!"
Bệnh viện có rất nhiều người lui tới, tất cả mọi người đều nhìn thấy hai người đang tranh chấp nên đều ghé mắt nhìn bọn họ.
"Nhìn thấy hai người bên kia sao? Hình như đàng gái đang mắng dàng trai!"
"Tại sao phải mắng chứ? Bạn trai cô ta rất đẹp trai mà."
"Tôi mới vừa nghe thấy một chút nội dung, nghe nói là đàng trai bắt cá hai tay."
"Chậc chậc... Đúng là nhìn người không thể chỉ nhìn bề ngoài, đẹp trai như vậy mà lại là một thằng đàn ông rác rưởi, khó trách đàng gái đau đớn triệt để đóng cửa lòng như vậy..."
"Đúng vậy! Cô nhìn mà xem, cô gái kia gầy yếu đến mức nào, tốt nhất nên tìm một người đàn ông hiền lành yêu thương cô ấy đi..."
"Cái tên đàn ông rác rưởi kia cũng thật không biết xấu hổ, lại còn dám tới bệnh viện tìm cô gái này, tôi đoán chắc chắn là cô gái này bị tên đàn ông rác rưởi kia làm tức giận nên mới phải vào bệnh viện."
"Xùy... Đi thôi đi thôi! Thật là bao nhiêu người đẹp yêu kẻ ngu đần, bao nhiêu kẻ ngu đần lại không biết quý trọng!"
Bạc Dạ tức giận đến mức toàn thân đều đang phát run, tiếng người đi đường nghị luận truyền tới tai anh, từ trước đến nay có bao giờ anh từng bị nhục nhã như vậy? Vì vậy anh càng cảm thấy người phụ nữ trước mắt đúng là không thèm phân biệt lý lẽ: "Đường Thi! Em thật sự còn ghê gớm hơn năm năm trước đấy, lâu như vậy rồi mà em vẫn không thay đổi tốt hơn bao nhiêu!"
"Đúng vậy! Năm năm trước tôi còn là kẻ phạm tội giết người đấy!" Đường Thi cười đến đỏ cả mắt: "Buông tay tôi ra!"
"Em không cần con trai của mình nữa sao!" Bạc Dạ gầm thét: "Đường Duy vẫn còn ở trong tay tôi..."
"Tôi không cần!"
Khi ba chữ này được cô thốt ra, toàn thân Bạc Dạ bị chấn động, đầu óc cũng hoảng hốt lộn xộn một chút.
Cơn đau nhói bắt đầu lan tràn trong thân anh.
Anh giống như không thể tin nổi, ngón tay cũng phát run, rất lâu sau anh mới tỉnh hồn hỏi một câu: "Em lặp lại một lần nữa xem?"
Đường Thi cười vô cùng ác độc, toàn thân đi về phía trước: "Tôi nói tôi không cần. Bạc Dạ! Chẳng phải anh rất thích dùng Đường Duy để uy hiếp tôi sao? Tôi không cần con trai nữa! Sao rồi? Như vậy chẳng phải anh đã đạt được ước muốn sao? Nếu tôi là anh, tôi nằm mơ đều phải bật cười! Anh muốn để con mình kêu ai là mẹ thì cứ để thằng bé kêu người đó là mẹ! Tôi không cần, tôi tặng Đường Duy cho anh đấy. Anh mau cút đi!"
Nói đến chữ cuối cùng, cô đã hét khàn cả giọng. Cô chính miệng nói ra ba chữ tôi không cần!
Bạc Dạ! Từ nay về sau sẽ không còn gì có thể uy hiếp tôi!
Một khắc kia, dáng người thon gầy của cô chỉ còn là một bóng dáng nhỏ bé ở cuối tầm mắt anh. Cho đến Đường Thi hoàn toàn biến mất trong tầm mắt anh, Bạc Dạ mới giống như sực tình, sắc mặt anh trở nên buồn bã. Mấy giây sau anh lại không tự chủ được thụt lùi mấy bước.
Cô không cần nữa... Ngay cả Đường Duy mà cô cũng mặc kệ. Cô đã muốn rời xa anh đến mức nào mà ngay cả đứa con trai cô yêu quý nhất, cô cũng không cần nữa.
Đường Thi! Tại sao em có thể độc ác như vậy!
Tất cả mọi người đều nhìn thấy trước sảnh đăng ký của khu nội trú cò một người đàn ông sững sờ tại chỗ giống như bị ai rút mất linh hồn vậy. Anh ngơ ngác đứng im không nhúc nhích ở nơi cô gái kia rời đi, giống như hóa thành một pho tượng vậy.
Trái tim anh giống như bị ai đó đâm thủng một lỗ, máu tươi ồ ồ chảy ra, đau đớn từ trong lồng ngực tràn ngập đến mỗi một lỗ chân lông trên thân thể mình, anh không biết tại sao mình lại thế này! Đường Thi không cần con trai, từ đây ném Đường Duy cho anh và buông tay mặc kệ, đáng lẽ anh phải vui vẻ mới đúng. Nhưng mà lòng anh càng run rẩy dữ dội hơn, trái tim càng đau đớn giống như đau đến sắp chết vậy. Bạc Dạ cố gắng hít thở sâu mấy hơi để lấy lại tỉnh táo và bình tĩnh, trong mắt anh đã xuất hiện rất nhiều tia máu. -
Có người sau lưng chạy tới, là Lâm Từ, trong tay cậu ta đang mang theo tài liệu: "Cậu Dạ! Xin lỗi tôi đã tới trễ! Tôi vừa nhìn thấy cô Thi xuất viện.."
Bạc Dạ mờ mịt lấy lại tinh thần, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Lâm Từ và nhỏ giọng lẩm bẩm: "Kết thúc rồi..."
Lâm Từ dừng chân một chút: "Cậu Dạ có ý gì vậy?"
Tất cả đều kết thúc rồi.
Đường Thi đã trực tiếp chắp tay nhường Đường Duy lại cho anh. Đúng vậy! Không phải là anh rất muốn đứa con trai này sao? Không phải là anh rất thích dùng Đường Duy để uy hiếp cô sao? Bây giờ cô tự tay lựa chọn bỏ qua, nhưng tại sao anh lại đau lòng và thống khổ thế này chứ?
Bởi vì trong tay anh đã không có bất kỳ thứ gì có thể giữ lại Đường Thi! Là chính anh đã hết lần này đến lần khác dồn cô đến bước đường này,
đến nỗi ngay cả con ruột của mình cũng không dám cần.
Bạc Dạ đột nhiên giống như bị ai đó hút hết sức lực, hít thở hổn hển mấy ngụm, trong lồng ngực đau nhói làm anh không kiềm được nắm chặt quần áo trước ngực mình, tựa như làm vậy có thể làm dịu cơn đau vậy.
Nhưng mà anh thật sự không vui vẻ nổi. Rõ ràng tất cả những thứ này
chính là kết quả mà anh mong muốn, nhưng tại sao... Tại sao anh lại khổ sở
thế này?
Đôi mắt Bạc Dạ đỏ lên, người đàn ông sử dụng hết sức lực của mình để cố nén cảm giác đau đớn dang hành hạ tim mình và những ý nghĩ đang cuồng loạn trong đầu, khó khăn phun ra mấy chữ: "Đón Đường Duy trở về nhà họ Bạc đi."
"Vậy cô Thi thì sao ạ?" Lâm Từ hỏi.
"Cô ấy... Đã không cần Đường Duy nữa."
Rõ ràng là Đường Duy bị vứt bỏ nhưng mà Bạc Dạ lại cảm thấy giống như anh cũng trải qua một kiếp nạn bị người khác vứt bỏ.
Ngày Đường Thi đi, trời mưa rất to. Khi cô về đến nhà, toàn thân đều bị mưa xối ướt, nhưng dường như Đường Thi không hề cảm thấy lạnh vậy. Vừa về đến nhà, cô lập tức cởi hết quần áo tắm nước nóng, cô đứng trong phòng tắm, nước ấm từ vòi hoa sen phun đầy trên mặt xuống toàn thân, cô đứng đó khóc một trận, đã không phân thể phân biệt rõ trên mặt là nước mắt hay nước từ vòi tắm.
Sau đó, cô mệt mỏi như bị rút hết sức lực ngồi chồm hổm xuống, nước ấm phun đầy lên lưng cô, dọc theo sống lưng thon gây chảy xuống nền nhà vang lên tiếng nước chảy róc rách róc rách, hơi ấm tràn ngập toàn bộ phòng tắm.
Cô có ảo giác như mình đã chết đi.
Nhiệt độ ấm áp từ nước nóng cũng không làm ấp được trái tim đã hoàn toàn lạnh giá của cô. Trong lòng ngực thật sự quá bực bội, Đường Thi mạnh mẽ đập vào ngực mình, nhưng từ đầu đến cuối, cô nôn ọe trong phòng tắm, chỉ là cô không ăn gì nên nôn ra đầy dịch đắng dạ dày. Có lẽ cơn đau trong dạ dày đã kéo lại ý thức của cô làm cô tỉnh táo hơn một chút. Đường Thi run rẩy vịn tường đứng lên, vén mái tóc ra sau mép tai, lộ ra một khuôn mặt tái nhợt.
Suốt ngày và đêm đó mưa trút nước như thác đồ rất lâu, liên tục xuất hiện tia chớp xé rách màn đêm, trong chớp mắt nổ tung chiếu sáng cảnh sắc ngoài cửa sổ, sau đó lại nhanh chóng chìm vào bóng tối. Rất giống một ngày ở năm năm trước. cái ngày mà Đường Thi bi bắt vào xe cảnh sát.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.